Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 110.5: Trại trẻ mồ côi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110.5: Trại trẻ mồ côi


Nghe tiếng cậu, lũ trẻ tạm ngừng việc chơi đùa, tụ tập lại trước hiên nhà mong đợi nhìn Twilight.

“Gửi đồ, thằng cu chúng ta cần tìm chưa về.” Ngắn gọn giải thích, bước lên tầng đi đến dãy hành lang phòng ngủ của đám trẻ.

“Có chuyện gì sao ạ?” Cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô bé đang cùng với những đứa nhóc mồ côi khác khoe đồ chơi quay lại người lại.

Cô bé Alice ấy đang bị cô lập, giống như cô lúc còn ở thị trấn trên cánh đồng tuyết Ursus.

Yelena không có một người bạn nào hồi còn ở thị trấn mỏ, việc kết bạn có thể phần nào cải thiện được tình trạng hạn chế giao tiếp của cô bé.

Hiên ngang đứng trước đám trẻ chẳng kém mình mấy tuổi, Twilight dõng dạc như thể mình là một người lãnh đạo tài tình nào đó phát biểu.

“Vâng! Em cảm ơn sếp!” Nhận lấy món đồ chơi, Meri reo mừng chạy qua một bên, nhường chỗ cho đứa trẻ tiếp theo.

Chỉ tính riêng những thứ đó thôi bán ra ngoài cũng khối tiền rồi, đây là những thứ mà một trại trẻ mồ côi nghèo không thể có.

“Cái gì đây? Một cuốn truyện cổ tích? Mình có mua thứ này à?” Twilight tự hỏi trong khi ngắm nghía cuốn nhật ký, nhưng việc đó không kéo dài lâu vì ánh mắt của cô bé trước mặt đã nhìn chằm chằm vào cuốn sách như thể rất muốn có nó.

Đó là lý do trước khi người cha ngã gục để lại vị trí ông trùm cho Liena, hai anh em nhà Luckbolts rất thường xuyên ra ngoài du lịch, cốt là để mang những câu chuyện về thế giới rộng lớn về kể lại cho Lara. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những lời nói máy móc rất bất thường, đối với người khác là vậy, nhưng Yelena nhận ra được.

Twilight vẫn chưa rời đi, cậu nhìn thấy được hết và cũng nghĩ tương tự, nhưng có phần rõ ràng hơn nhiều so với Yelena.

Rồi bỗng nhiên, một thứ không nên có ở một đứa trẻ hiện lên sau lưng cô.

Công việc phát quà cũng diễn ra khá nhanh và suôn sẻ, còn những ai hiện tại không có ở đây, trong lúc dạo qua các phòng, Twilight cũng tiện tay để quà lại cho chúng rồi.

“Liena luôn đến đây mỗi tuần với những món quà, chị ấy thật sự rất yêu trẻ con.” Lara mỉm cười đưa lại ly nước. “Chị ấy còn có vẻ đặc biệt hứng thú với Erwin, những đứa trẻ khác kể lại rằng hai người họ luôn nói về chuyện gì đó.”

....

Bình thường nhìn sơ qua thì chẳng thấy có gì, nhưng là một thương nhân với ánh mắt đánh gia tinh tường, Felix chỉ cần liếc qua cũng đánh giá được chất lượng sản phẩm.

“Lần trước chúng mình có hỏi, cô ấy còn nói là nếu không có gì quan trọng thì đừng làm phiền cô ấy nữa cơ.”

“Chào nhé mấy nhóc, lần sau quay lại anh sẽ mang thêm quà, nhớ ngoan ngoãn và nghe lời cô Lara nhé!”

...

Đó là lý do khi gửi Povis đến giúp Twilight, Liena có kèm theo một lời nhắn, một thỉnh cầu nhwof con trai mình giúp đỡ.

“Không.”

“Vâng, mọi người đi vui vẻ.”

“Huh?”

“Ừ, chào Alice, có vấn đề gì sao? Nhóc không thích món quà này à, vậy để anh đổi cho cái khác nhé.”

“Không...không có gì..” Alice nhẹ lắc đầu, cô bé hẹ thấp đầu che đi vẻ mặt tiếc nuối, đi qua bên hiên nhà đối diện với đám trẻ đang chơi cùng món đồ chơi mới, ngồi xuống mở cuốn truyện ra yên lặng đọc.

Lập trường của cậu cũng không tiện để xử lý vấn đề này, chỉ có thể sau đó nói chuyện với Erwin, chỉ thằng nhóc đó một số cách để dung nhập người mới.

“Không có gì.” Twilight khách sáo từ chối lời cảm ơn, rồi cậu hỏi. “Gần đây mẹ cháu có hay đến đây thăm không?”

“Khụ khụ, đã lâu rồi kể từ lần cuối cậu ghé thăm nơi này, thật xin lỗi vì với bộ dáng này..khụ khụ..ta khó lòng tiếp đón tử tế được.”

Sau những lời hỏi han ban đầu, cô Lara không nói gì nữa cả, chỉ nằm lặng yên trên giường tưởng tượng về những khung cảnh Twilight đang miêu tả, y như một đứa trẻ đang được người cha kể cho một câu chuyện cổ tích trước khi ngủ th·iếp đi.

Tại sao không vào? Bởi vì cửa phòng đã được lắp ổ khóa, lần trước cậu đến thì không có, chắc nó được lắp để những đứa trẻ khác không táy máy mò vào rồi p·há h·oại.

Nghĩ xong xuôi, Twilight đi ngược vào nhà xin một cốc nước, chừa một chút thời gian để Yelena có thể nói chuyện với Alice.

Vẫy tay chào mấy đứa trẻ mồ côi, Twilight, Yelena mang theo Felix nhìn như người mất hồn chào tạm biệt rời đi.

“Alice?” Mấy đứa trẻ mồ côi tỏ vẻ không hiểu, rồi khi nhìn qua cô bé đang ngồi trên hiên nhà, chúng sững người một lúc rồi trả lời.

Yelena cũng trở về đứng bên cạnh Twilight.

“A, phải rồi, Alice, cô ấy chỉ vừa mới tới nên chưa thể hòa nhập với mọi người ấy mà.”

“YAY!”

Trong khi Twilight và Felix dành thời gian trong phòng kể chuyện cho Lara, Yelena bị những đứa trẻ mồ côi khác hứng khởi lôi kéo ra vườn, sau đó dưới sự nhiệt tình của chúng, cô bé rất nhanh hòa nhập vào chơi đùa.

Còn một mình trong phòng, Lara nằm xuống gối nhẹ mỉm cười, cô nhắm mắt lại tiếp tục tận hưởng những tượng tượng về thế giới rộng lớn mà Twilight đã kể, trước khi chúng dần mờ nhạt đi rồi tan biến trở thành những ký ức mơ hồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Twilight không nói gì, đưa mắt ra hiệu về phía cô nhóc tên Alice ngồi bên hiên nhà kia.

“Chơi vui không?” Nhìn cô bé, Twilight nghiêng qua hỏi nhỏ.

“Oookay? Vậy đổi câu hỏi, chúng ta lên lầu làm gì đây?”

...

“Đây, của nhóc, chơi vui vẻ nhé.” Đưa cho đứa trẻ thứ 17 món quà, Twilight nhìn nó chạy qua khoe với đồng bạn một cái rồi khoác chiếc balo quà giờ đã gần như rỗng không ra sau lưng, chuẩn bị rời đi.

Nhưng chỉ vừa nhìn lại cậu chợt nhận ra có ai đó đang đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm vào mình.

“Bi...ến...t..há..i.”

Đã coi như một thành viên của đoàn lính đánh thuê, mấy tên người lớn trong đội hậu cần đã giới thiệu cho Yelena một số ám hiệu cơ bản của đoàn, chẳng hạn như khi Twilight nhìn ai đó rồi lếc sang một vị trí cụ thể tức là cậu đang bảo người đó đi làm gì đó ở đó đi.

“Chào mọi người, hẹn gặp lại!”

Nghe được câu hỏi, cánh tay đóng cửa của cậu hơi khựng lại, do dự một chút rồi đưa ngón cái lên, sau đó từ từ khép cửa lại.

“Đứa thứ 18? Người mới à?” Twilight nhìn đánh giá bé gái trước mặt, cậu nhớ mặt tất cả thành viên trong trại trẻ mồ côi cũng như hầu hết đám trẻ con quanh đây, nhưng tuyệt nhiên không có cô bé này.

Tất nhiên, những chi tiết không nên nói tự động bị lược qua, cậu chỉ tập trung vào thiên nhiên và con người ở những quốc gia cậu từng đi qua, Rim Billiton đầy những nhà máy xí nghiệp, Leithania uyên bác cổ kính, Ursus với phương Bắc tuyết phủ trắng quanh năm, và một chút đề cập đến Lungmen.

Không vì lý do gì, Twilight mở cửa kiểm tra tất cả các phòng một lượt, trước khi dừng lại trước căn phòng nằm ở cuối hành lang.

Hiện tại, một người đang cực kỳ bận bịu với công việc của gia đình, người còn lại thì lưu vong và không bao giờ được đặt chân lên lãnh thổ Siracusa nữa, Lara đã rất lâu chưa được nghe những câu chuyện thế này.

“Đó là tất cả những gì cháu biết, xin lỗi vì không thể kể nhiều hơn.”

“Anh không biết đây có phải là thứ nhóc thích hay không, nhưng mà đây, nhận lấy.”

Với sức khỏe yếu ớt từ nhỏ của mình, việc di chuyển đối với Lara là cực kỳ khó khăn, tuy rằng đôi lần đến thăm, Liena có đưa cô ấy ra ngoài dạo quanh thành phố bằng một chiếc xe lăn. Nhưng cũng chỉ có như vậy, thế giới quan của Lara chỉ gói gọn trong Rietti nhỏ bé.

Nhưng vấn đề ở đây là, Twilight không hề chuẩn bị quà cho cô bé ở trước mắt này, cũng như không biết nó thích gì.

Twilight cũng hiểu điều đó, không vào được, cậu chỉ luồn bức thư được viết sẵn xuống dưới khe cửa rồi hai người quay xuống dưới sân.

“Ừ, tôi hiểu, nhưng tôi sẽ không dừng lại, tôi sẽ sống vì những gì bản thân mình muốn.” Nhìn anh, Twilight nói, rồi cậu kéo chiếc balo bỏ xó này giờ bên cánh cửa đi ra trước hiên hô to.

Số lượng trẻ mồ côi ở đây không đông, chỉ tầm khoảng hai mấy, nếu lược bỏ những đứa đã đi kiếm tiền, hiện tại chỉ có khoảng 17 đứa nhỏ ở đây.

Sau khi đỡ người phụ nữ Lupo nằm trở lại giường, Twilight lùa mấy đứa trẻ mồ côi lo lắng tụ tập ở cửa phòng ra ngoài sân chơi trước khi ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh giường.

“Dạ không, chiều nay cháu có chút chỗ phải đi, lần sau sẽ nán lại ạ.”

Hành động này càng làm Twilight cảm thấy vài giấu chấm hỏi mọc lên trên đầu, nhưng cậu không thấy mình sẽ có thể trò chuyện với một đứa trẻ hướng nội, bèn nhìn qua Yelena.

“Được rồi, đầu tiên, Meri.” Người đầu tiên đứng trước mặt Twilight chính là cô bé mở cửa lúc ba người mới đến, Twilight lục lọi trong túi ra một hộp cứu thương đồ chơi. “Tương lai nhóc muốn làm bác sĩ đúng không? Đây, cho nhóc này.”

“Dạ có ạ.” Yelena mỉm cười.

“Họ vẫn ổn chứ?”

Ngay lập tức, độ hảo cảm của Yelena đối với những đứa trẻ mồ côi giảm quá phân nửa, cô tìm một lý do để tách khỏi chúng rồi đi qua chỗ cô bé kia.

Chương 110.5:

17 đứa trẻ tương ứng với 17 món quà khác nhau, những món quà này không phải được mua tình cờ, Twilight đã lên danh sách sẵn từ rất lâu, cứ mỗi khi đi qua một khu chợ hay khu mua sắm nào đó, thấy món gì hợp với ai thì cậu mua luôn, vậy nên tất cả đều nhận được thứ mình thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cảm ơn.” Người phụ nữ Lupo tên Lara nói, không biết là vì ly nước hay những lời trước đó.

(・_・?)

“Được rồi, để cảm ơn vì giúp người bạn nhỏ đây của anh thấy vui hơn, mấy đứa xếp hàng lần lượt đi, anh sẽ cho quà từng đứa!”

...

Dù còn kiệm lời ít nói, nhìn Yelena cười vui vẻ chơi đuổi bắt, Twilight có hơi chút nhẹ nhõm.

Yelena mất một lúc để hiểu được ý của cậu, nhưng không chạy qua đó vội mà quay lại với những đứa trẻ mồ côi khác.

“Đó là điều ông anh không nên biết đâu, đừng tò mò.” Twilight từ chối trả lời.

Chiếc giường và bàn đều được làm bằng loại gỗ tốt, ra giường mềm mại sạch tinh tươm, lọ cắm hoa làm bằng sứ có hoa văn và bình nước làm bằng thủy tinh trong suốt.

“Có chuyện gì nữa sao?” Bắt đầu cảm thấy có chút khó hiểu kèm khó chịu với cái nhìn chằm chằm này, Twilight hỏi.

Cảm thấy dừng hứng thú hơn, Felix không rời đi mà đứng dựa lưng vào vách tường, so chăm một đám trẻ ồn ào, đứng đây nghe Twilight nói chuyện sẽ vui hơn.

“Cô không cần phải màu mè như vậy đâu, chúng ta dù sao cũng coi như người một nhà mà, cô Lara.” Twilight rót một ly nước đưa qua.

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Twilight mỉm cười đưa luôn cuốn nhật ký về phía trước.

“Này Luke!” Đến lúc bóng dáng Twilight sắp khuất khỏi cánh cửa, cô mới bất ngờ gọi cậu lại.

“Này, sao cô ấy không qua đây chơi chung với chúng ta vậy?” Cô chỉ về phía Alice hỏi.

“Khi trở lại, hãy mang theo một câu chuyện, và kể nó lại cho Lara.”

Những đứa trẻ tập trung ở lối đi ra tạm biệt họ, riêng Alice, khi nhóm Twilight rời đi, cô bé ngước nhìn những người họ đi xa.

“Cháu không ở lại ăn cơm à?”

Rời khỏi phòng ngủ Twilight và Felix không ra ngoài sân gặp đám trẻ mà đi thẳng lên tầng 2.

“Vậy sao.” Vẻ mặt Lara hơi thất lạc chút, nhưng cô không ngăn cản Felix mở cửa phòng ngáp một cái đi ra trước, Twilight ở sau tiện tay đóng cánh cửa lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người còn lại, vì không kịp thoát thân nên đã bị đám trẻ mồ côi lôi kéo ra ngoài vườn. Mặc dù nhìn vẻ mặt Yelena có chút lúng túng, nhưng đây âu cũng là chuyện tốt, cả hai thằng anh đều đồng tình về việc cô bé thật sự nên giao lưu với bạn bè đồng trang lứa nhiều hơn.

Twilight gật đầu, cậu không hỏi thêm nữa.

“Tên em là Alice.” Cô bé đột nhiên mở miệng nói.

“Với độ tuổi của mình, đáng ra cậu nên là một trong số chúng.” Đằng sau, giọng nói của Felix vang lên.

“Vâng thưa sếp!” Nghe lời cậu, đám trẻ xếp thành một hàng chờ đợi điểm tên mình.

“Không sao đâu cô, dù gì cũng là do mẹ cháu nhờ mà.” Cậu đứng lên, ngoắc tay ra hiệu cho Felix đang hơi gật gù dựa vào tường. “Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, hạn chế di chuyển khi không ai đẩy giúp xe lăn, có gì cần cứ nhờ Erwin làm cho. Còn bây giờ, cháu xin phép đi trước.” Twilight nói rồi đi về phía cửa, Felix cũng im lặng theo sau.

Đây là một căn phòng nhỏ đơn giản với duy nhất chiếc giường trải ra trắng cùng cái bàn gỗ tròn nơi đặt một lọ cắm hoa và bình nước nằm ngay trước hai cánh cửa sổ mở toang đón ánh nắng.

Nhận lấy cuốn nhật ký từ tay Twilight, cô bé ôm nó chặt vào ngực, ánh mắt nhìn qua cậu như chờ đợi điều gì đó.

“Người cần tìm không thấy, công việc ở trại trẻ mồ côi này đại khái cũng xong rồi, bây giờ xuống chơi với mấy đứa trẻ mồ côi một chút rồi rời đi thôi, dù sao công việc chính của ngày hôm nay sẽ tương đối mất thời gian.” Đây là những tính toán về kế hoạch tiếp theo ngày hôm nay của Twilight.

Cũng không thể không cho, có thể thấy đứa trẻ này không mấy hòa hợp với mấy đứa còn lại, thế thì càng phải cho nó thứ gì đó. Cậu chỉ đành đưa tay vào trong balo, thử tìm xem đống đồ mình mang theo có gì lấy ra làm quà được không.

Đó là một cô bé 5-6 tuổi, đôi mắt xanh lam tựa như bầu trời cùng mái tóc màu vàng nhạt xõa rộng sau lưng được cùng với sợi ruy băng cột thành hình nơ trên đầu. Cô nhóc mặc một bộ váy đầm xanh lam, nhìn qua thì sẽ không thấy giống một đứa trẻ mồ côi cho lắm, nhưng không hiểu tại sao không ai để ý đến điều đó.

“Anh đang ám chỉ tôi mồ côi à?” Twilight lườm ngược lại.

Sát khí.

“Mấy đứa! Lại đây anh phát quà này!”

“Ah, cô đáng ra phải là người nói câu đó mới đúng, xin lỗi vì đã phiền cháu thế này..khụ khụ.” Lara ngồi người dậy cô gắng cúi đầu, nhưng Twilight đã đỡ cô ấy nằm xuống.

“Chậc.”

Chương 110.5: Trại trẻ mồ côi

Nhưng cậu cũng không phỏng đoán quá nhiều, Lara là một người phụ nữ tốt bụng, cộ ấy chắc chắn sẽ không từ chối ai đó cần giúp đỡ, trong 2 năm rời đi thì có 1-2 đứa trẻ mới cũng không phải là khó đoán.

Vấn đề ai đó bị cô lập này không bao giờ là hiếm, đặc biệt, những đứa trẻ mồ côi ở đây đã gắn bó và hình thành một tập thể rõ ràng, khá khó để một người mới có thể dung nhập vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một lúc sau, cậu mới trở ra gọi hai người kia rời đi.

Nghe thế, Twilight chỉ cười chứ không bình luận gì, đến lượt cậu kể về những chuyện mình đã trải qua kể từ khi rời khỏi Siracusa.

Tìm kiếm một lát trong túi, Twilight bỗng rút ra một quyển sách.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 110.5: Trại trẻ mồ côi