Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59: Chương 59

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Chương 59


Ngay sau đó, đầu ngón tay khẽ nâng lên, chạm vào chính đôi môi của mình.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày nay cô chưa ghé qua xưởng tranh lần nào.

Cảm giác bị anh ôm khiến toàn thân cô nóng ran, mềm nhũn, lập tức muốn gạt tay anh ra.

Cô không phải đối thủ của anh, lúc nào cũng có thể sơ sẩy để rồi lại bị anh đánh úp lần nữa.

“Bây giờ bỏ anh ra, được không?”

Lần sau mà anh còn dám cắn trộm cô, cô cũng sẽ cắn lại!

Xã trưởng chỉ vào những bản vẽ mà Cam Mật sáng tác: "Lừa các cậu làm gì, cũng đừng tin mấy chuyện nhảm nhí. Tổng giám đốc Tống không chỉ tự đặt tên, mà còn vô cùng quan t@m đến họa xã chúng ta. Đừng nói chi tiền đầu tư đổ vào như nước, ngay cả những thiết kế dùng trong hệ thống công ty nhà họ Tống, cũng đều lấy từ đây mà ra."

Rồi nghiêng đầu, đôi mắt đen sẫm lóe sáng.

Mẹ: "Đúng vậy, lần này nói là sẽ ở lại một thời gian ngắn."

Giữa hai người lúc này, khoảng cách gần như chặt khít không kẽ hở.

Chặn…

Sau đó, cô hừ nhẹ một tiếng: “Em đâu phải con nít, sao lại không hiểu?”

Cằm anh khẽ nghiêng, hàng mi dài che khuất màu mắt sâu thẳm, vài lọn tóc trước trán theo động tác rũ xuống, vô tình lướt qua làn da mềm mại nơi cổ Cam Mật.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc cô đặt chân xuống đất—

“Không sao cả.” Anh bình tĩnh đáp, ngón tay lại nhẹ nhàng chạm vào bên hông cô. “Nhưng trước tiên, bỏ anh ra khỏi danh sách chặn đã?”

Còn chưa kịp nói, anh đã cúi xuống lần nữa.

"………"

Ngay khi cô định mở miệng tuyên bố đầy kiên quyết rằng: "Em cứ không bỏ, anh cứ nằm trong đó đi!"—

Anh… anh còn định tiếp tục nữa sao?!

Kết quả, còn chưa chạy được mấy bước, cô đã đâm sầm vào một người—

Cam Mật cũng không biết lấy đâu ra sức, cô đưa tay nhỏ chống lên lồ ng ngực rắn chắc của anh, đẩy nhẹ một cái.

"…"

Trải qua chuyện này—

Cam Mật vốn đang vui vẻ ngân nga một giai điệu nhỏ, nhưng ngay lập tức thu lại tâm trạng, chuẩn bị trở về chỗ ngồi.

Nghĩ đến cảnh lúc nãy, khi Tống Mộ Chi kéo tấm che trong xe lên—

Cô khoanh tay trước ngực, giọng nói mềm mại vang lên.

Cam Mật hít sâu một hơi, lập tức rút điện thoại ra soi gương.

Thế giới trước mắt như bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn lại duy nhất gương mặt thanh lãnh của Tống Mộ Chi và mùi hương dễ chịu tỏa ra từ người anh.

Cô bị dồn ép vào góc xe, không thể nhúc nhích.

Trong không gian xe kín, ánh sáng lờ mờ từ hầm đỗ xe hắt vào, không rõ ràng, nhưng lại khuếch đại sự nhạy cảm của khứu giác.

Nhưng đúng là trúng ý cô rồi.

Mọi người xung quanh đều tán thành.

Họ nói rằng đã bắt đầu lên đường đến nhà họ Cam, hỏi cô đã đến họa xã đúng giờ chưa.

Hơi thở lạnh lẽo thanh thoát của anh hòa quyện cùng mùi cam sữa dịu ngọt trên người cô, quấn quýt trong không khí, dây dưa không dứt.

Tống Mộ Chi sau khi cắn xong, vẫn chậm rãi dừng lại.

Chỉ là, anh lại nhẹ giọng gọi cô—

“Em có chặn WeChat của anh không?”

Tên lưu manh vô lương tâm!

Là cô quá sơ suất rồi.

Ban đầu, đối phương chỉ định chào hỏi một tiếng.

Thế nhưng, anh lại chẳng có phản ứng gì, dường như không hề bận t@m đến sự khiêu khích này.

Chỉ với một động tác nhỏ như vậy—

Được không...?

Cam Mật siết chặt nắm tay, trong lòng mưa rơi thê lương như kẻ bị áp bức.

“Mật Mật.”

Cô vốn định chiến đấu đến cùng, nhưng nghe câu hỏi của anh, giọng điệu mang theo chút trầm khàn, lại nhấn nhẹ ở cuối câu, cô bỗng dưng câm nín.

Cánh môi bị anh cắn qua, nơi trung tâm dường như bị thấm mực, đỏ bừng một cách rõ ràng.

Cam Cam: "Oa, nhị tẩu cuối cùng cũng chịu đến rồi sao?"

“...”

Làn da cô trắng ngần, mịn màng như có thể vắt ra nước, nay bị in dấu thế này lại càng nổi bật giữa nền trắng tinh khiết.

Cam Mật dùng hai tay nắm lấy cổ tay anh, dồn chút sức, lần này cô hoàn toàn gỡ ra được.

“Em không muốn! Anh nói sẽ nghe lời em cơ mà?”

Phản ứng đầu tiên của Cam Mật chính là cảm giác bị cắn khẽ đến tê dại, như thể có gì đó chích vào, từng chút từng chút một thấm sâu vào tứ chi, mang theo dòng điện nhẹ len lỏi trong từng thớ thịt.

Tựa hồ vẫn chưa đủ—

Cam Cam: "Được rồi con biết rồi, nhưng con không có món nào đặc biệt muốn ăn đâu, mẹ đừng lo cho con. Mẹ nấu gì con cũng thích hết." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngược lại, dáng vẻ hùng hổ này khiến lồ ng ngực căng tròn của cô phập phồng theo nhịp thở, vô tình cọ nhẹ vào áo sơ mi của anh.

Hình như cô cũng không phải lúc nào cũng tự về.

Cô bám lấy cửa xe đang mở một nửa, dáng vẻ như sẵn sàng tẩu thoát bất cứ lúc nào, rồi hướng vào trong xe nói với anh:

Nghĩ vậy, cô nhìn anh, hất cằm: “Giờ cũng đến lúc rồi, mở cửa xe, em muốn xuống.”

Bên má phải mềm mại, sáng mịn của cô, đúng thật có một dấu đỏ in rõ rành rành.

Cam Mật thấy anh chịu lui về sau một chút, bèn hít hít chiếc mũi nhỏ.

Hai má bóng loáng nhiễm một tầng hồng nhạt, xen lẫn với nước mắt chưa kịp khô, đôi mắt hạnh tròn xoe vừa long lanh vừa sáng rực.

Cô chỉ đang suy nghĩ—

“Không lên lầu cùng anh à?”

Cô đã lau kỹ rồi, vẫn mềm mịn, trắng hồng như trước chứ bộ.

Sự ấm ức lúc trước lại dâng lên lần nữa.

“Đây là lần cuối cùng!”

"Không thì mặt em sao lại bị gặm thành thế này? Rõ ràng là dấu răng còn gì."

Nghĩ vậy, cô bèn ngẩng cằm đầy kiêu ngạo.

Trong xe có anh, bên ngoài còn có người canh gác.

Bảo sao lúc nãy trợ lý Từ lại nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc đến thế.

WeChat của cô, cô có quyền quyết định. Không muốn để ý đến anh thì không để ý.

“Anh sẽ chờ, đến khi em suy nghĩ xong.”

Chẳng có chút sức uy h**p nào cả.

Ôm theo chút nghi hoặc trong lòng, Cam Mật lập tức xếp trợ lý Từ vào cùng phe với Tống Mộ Chi.

Hình như là có thật.

Lại bị tập kích bất ngờ, Cam Mật gần như hóa đá.

Nhìn lướt qua vài dòng chú thích, Cam Mật lập tức tắt màn hình.

Thế này thì anh hài lòng rồi chứ?!

“Không đi!”

Cam Cam: "Đến rồi đến rồi, mọi thứ đều vừa khéo."

Tự do lắm đấy nhé.

Chương 59: Chương 59

Lúc sắp xếp lại bản vẽ, cô còn nghĩ lát nữa sẽ lên Weibo đăng thêm vài bức ảnh heo con cho khuây khỏa.

“Anh đã nói sẽ nghe em, nhưng có điều kiện.” Ánh mắt anh tối sâu đến mức có thể nhỏ ra nước. “Em biết điều kiện là gì.”

Lần này, anh khẽ cắn lên má cô.

Cam Cam: "Mọi người lái xe cẩn thận nha!"

Nhưng lúc này, Cam Mật lại chẳng có tâm trí để bận t@m đến sự xâm lấn im lặng của Tống Mộ Chi.

Thế nhưng, trong sự bực bội đó lại có một chút cảm giác vui vẻ lạ kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đối phương đang cầm ly cà phê định pha, thấy cô liền hồ hởi chào hỏi.

"Ồ, cậu nhắc tôi mới nhớ, hình như cũng không có lý do gì đặc biệt."

Kết quả, không soi thì không biết, vừa soi thì giật mình suýt hét lên.

Cam Mật giờ chỉ muốn lập tức bay sang châu Phi, đến nơi nào xa xôi hoang vắng nhất mà lánh đời.

Thế nhưng, từ trong lồ ng ngực, lại như có móng vuốt vô hình cào nhẹ, kích động từng hồi, khiến nước mắt cô dần dần ngừng rơi.

"Em cảnh cáo anh, anh… anh tránh xa em ra một chút!"

Cảm giác co rút rồi lại căng tràn, lặp đi lặp lại, tựa hồ khiến hốc mắt cô bị một tầng hơi nóng khác bao phủ.

Khoan đã—

Nào ngờ, một câu “Cô Cam—” vừa thoát ra, giọng điệu liền xoay chuyển mấy vòng giữa không trung.

"Cam Mật, thành thật khai báo đi." Xã trưởng lắc lắc chiếc cốc trong tay, ánh mắt quan sát cô từ trên xuống dưới. "Nói là xin nghỉ có việc gia đình, thật ra là đi phiêu lưu ở châu Phi đúng không?"

Giữa chừng, bỗng nhận được tin nhắn WeChat từ Lương Âm Uyển.

Thế nhưng, nụ cười rạng rỡ ban đầu rất nhanh liền mang theo chút phức tạp.

Lại còn… còn li3m đi nước mắt của cô nữa…

Chính là trợ lý Từ, người đang đứng bên ngoài trông chừng, vừa nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại.

Ánh mắt anh tối đi vài phần, chậm rãi duỗi thẳng người, ngón tay thon dài khẽ nâng lên, nhẹ nhàng lướt qua hàng mi cô.

Anh có được cô cho phép chưa mà đã tự tiện cắn, còn ngang nhiên không chút kiêng dè như vậy.

Cô cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, nhưng giọng nói lại có chút lắp bắp—

Xương cốt rắn rỏi của anh chống lên hõm gối mảnh khảnh của cô, giam cầm lấy từng chút không gian nhỏ hẹp…

Biết thì biết đấy.

Sao mỗi lần anh nói mấy lời này, cứ như có thể chạm thẳng vào tim cô vậy chứ.

“Phải thì sao?”

Nói xong, cô lập tức âm thầm tính toán, nhất định không để bị thiệt.

Anh đưa tay, khẽ ôm lấy eo cô, giúp cô ngồi thẳng dậy.

Dứt lời, thấy ánh mắt Tống Mộ Chi đột nhiên quét sang, cô liền hắng giọng, cố ý nhấn mạnh thêm:

Đây chính là cái gọi là "nghe theo cô" của anh sao?!

“Những gì anh vừa nói, em đều nhớ hết chứ?”

Dù khoảng cách đã xa hơn một chút, nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt lên người cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mở ra.”

Một cái chạm rất nhẹ, không hề có chút lực đạo nào.

Còn về chuyện xe thuận đường…

Có người còn nêu một ý kiến mới: "Nhưng mà, cái tên của họa xã mình có nguồn gốc gì vậy?"

?

“...Em không muốn.”

“Vừa rồi anh nói, em hiểu hết chứ?”

"Tiểu Cam Mật vẽ huy hiệu rất tốt, mấy bản phác thảo dự phòng cũng đừng vội vứt đi, sau này nếu họa xã phát triển lớn mạnh, có thể dùng làm quà lưu niệm hoặc biểu tượng riêng của xã."

Lần này, Tống Mộ Chi lại có lòng tốt hiếm có, vừa đồng ý vừa nhìn cô.

"Đúng không, tôi đã thắc mắc vấn đề này từ trước khi gia nhập rồi, nhưng thấy chẳng ai hỏi, chẳng lẽ chỉ vì nghe hay nên đặt bừa thôi sao? Nhìn lại các họa xã khác, tên đều có ý nghĩa sâu xa cả."

Xã trưởng trầm ngâm vài giây giữa tiếng xôn xao của mọi người: "Đừng có nhìn tôi, tôi cũng không biết. Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là cái tên này do tổng giám đốc Tống tự mình đặt."

Chờ cô…

Cả ngày hôm nay, cô đều mang theo tâm trạng buồn bực.

Nên dù có bực, cũng mang theo vài phần thỏa mãn.

Mẹ: "Cái miệng con lúc nào cũng ngọt thế. Nhưng mấy ngày này để anh tư hoặc anh cả đưa con về nhé? Lúc nào cũng tự mình về, có xe thuận đường lại không đi?"

Đang nói chuyện, sao lại động tay động chân như vậy chứ?!

Lúc này, mọi người trong họa xã đều đã có mặt đầy đủ.

Nhưng còn chưa kịp bắt đầu cuộc giằng co với anh, anh đã trực tiếp khống chế sự phản kháng của cô, đi thẳng vào vấn đề.

Mẹ: "Được rồi, lần này Lục Uy cũng đến, mẹ định chọn một ngày tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong nhà. Con muốn ăn gì nào, bảo bối?"

Mặt cô thì sao chứ?

"Hả? Em sao ạ?"

Cam Mật nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ như đã nghe lọt tai, thậm chí còn ngoan ngoãn đáp lời.

Sự tiếp xúc nhẹ nhàng này khiến Cam Mật đột nhiên nhận thức được—

"Em đây là…"

Vừa bước vào cửa, cô liền chạm mặt với xã trưởng.

Nhưng thì sao chứ?

Hàng mi ướt đẫm của Cam Mật khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn hệt như trái táo căng mọng, bỗng chốc phồng lên đầy giận dỗi.

Câu này vừa thốt ra, các thành viên càng thêm ngạc nhiên và tò mò: "Thật sự là do anh ấy đích thân đặt? Không phải đi thỉnh giáo đại sư trên núi gì đó à?"

"…" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước khi ra nước ngoài, chẳng phải anh đã nói cô còn nhỏ sao? Giờ thì xem như cô trả lại nguyên vẹn rồi nhé.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong thời gian sắp tới, em nghĩ chúng ta cũng không cần thiết phải gặp lại.”

Không còn cách nào khác, cô cắn môi, bấm bụng mở danh sách chặn ngay trước mặt anh, lạnh lùng bỏ anh ra khỏi đó.

Tất nhiên, cô sẽ không để có lần sau đâu.

Trong đầu cô như vang lên tiếng réo rắt của chiếc máy nhắn tin, xả hết bực bội xong, cô chẳng muốn phí thêm một giây nào ở đây nữa.

“...!”

“Từ bây giờ trở đi, nếu không có chuyện gì quan trọng, tốt nhất chúng ta đừng liên lạc nữa.”

Khi ánh mắt rơi xuống khuôn mặt cô, vẻ mặt trợ lý Từ thoáng chốc hiện lên một tia hoang mang.

Sống lại ngay tức khắc.

Cam Mật vội vàng đồng ý, tán gẫu thêm vài câu rồi vừa đặt điện thoại xuống liền bị xã trưởng kéo đến bàn tròn lớn trong họa xã để bàn bạc.

Chẳng qua chỉ khóc một chút xíu thôi mà.

Giọng điệu đầy mạnh mẽ, nhưng nói xong liền lập tức bỏ chạy.


Như muốn trả đũa, cô cố ý nhấn mạnh chữ “con nít”, sợ anh không hiểu ẩn ý của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng thái độ này của anh đúng là ngang ngược, nói nghe dễ chịu lắm, rốt cuộc cũng chỉ là đang ức h**p cô thôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Chương 59