Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Chương 60
Những trò chơi trước đây Lý Hoài An giới thiệu cho cô đều rất đơn giản, dễ làm quen, cô chơi mà chẳng hề luống cuống chút nào, mấy ván trôi qua, càng chơi càng cuốn.
Mấy ngày không gặp, gương mặt anh vẫn tuấn tú, nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo như gió sương.
Cam Mật gắp vài đũa thức ăn, nhưng chưa kịp thưởng thức, bên chân lại bị ai đó chạm nhẹ.
“…”
“Hahahaha.”
Lý Hoài An: "Haha, tốt quá! Trùng hợp anh mới tìm được một nhà hàng có đánh giá rất tốt, chúng ta hẹn gặp ở đó nhé?"
Tống Mộ Chi thản nhiên đáp:
Cũng xem như ở lại một thời gian ngắn.
Lý Hoài An: "Như vậy anh có thể trực tiếp hướng dẫn em cách vượt ải, đảm bảo cực kỳ thú vị."
Cam Ngân Thừa theo con đường chính trị, trước nay vẫn rất quy củ, vậy mà dạo gần đây lại bất ngờ vướng vào một vụ scandal nhỏ với một nữ minh tinh trong giới giải trí.
“Ví dụ như mấy bản vẽ của Tiểu Cam Mật đây, sau khi thông qua sẽ lập tức gửi đến xưởng in để làm mẫu trưng bày. Tôi nói này, nếu sau này mọi người đều có thể ở lại họa xã, đảm bảo kiếm bộn tiền.”
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Cam Quý Đình thấy cô loay hoay tìm chỗ ngồi, liền phất tay gọi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Uy ngồi cạnh Lương Âm Uyển, không rõ có nghe thấy câu nói kia hay không, vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng vẫy tay từ chối quả quýt Cam Mật đưa sang.
Dưới ánh đèn ấm áp, Tống Mộ Chi vẫn mang vẻ điềm tĩnh như trước, ung dung tự tại, dáng vẻ cao quý như gió mát trăng thanh.
Tống Mộ Chi đúng lúc này gắp cho cô một miếng móng giò mềm dẻo:
Hôm nay tiếp đón nhà họ Tống, vừa hay phù hợp.
“Nhìn như vết cắn của người ấy.”
Cuối thu, dù thời gian vẫn còn sớm, nhưng bức màn trời đã vội vã khép lại, bóng đêm trĩu nặng tựa như có thể vươn tay chạm tới.
Cam Ngân Hợp đang bóc quýt theo lệnh của Cam Mật, vừa nghe vậy liền quay sang nhìn Cam Ngân Thừa:
Như thể đang nói:
Dứt khoát tung một cú đá!
Ngay khi cảm nhận được có áp lực đang ép tới, Cam Mật nhanh chóng nhấc chân—
Cam Cam: "Ế, hóa ra là vậy."
“Hai đứa sắp đính hôn rồi, đừng có ngồi đây nói nhăng nói cuội. Nếu rảnh miệng như thế, quý sau để em qua Ả Rập làm ăn nhé, bên đó người ta cũng thích nói chuyện lắm đấy.”
“Bồi dưỡng tình cảm à? Gần nước được hưởng ánh trăng trước, Nhị ca dạo này đào hoa ghê nha.”
Vậy nên, cô quyết định tạm thời gạt những chuyện này sang một bên, việc quan trọng trước mắt là…
Đang mải mê trong game, lúc chuẩn bị đổi chế độ thì một tin nhắn bật lên trong WeChat.
Liền bắt gặp một ánh mắt ẩn chứa ý cười.
Thay vào đó, cô trông thấy sắc mặt của Cam Ngân Hợp trở nên vô cùng khó coi.
Có người tò mò về nguồn gốc cái tên của họa xã, giục xã trưởng đi hỏi.
Cam Mật đọc đến đây, lập tức đồng ý.
Mải mê chinh chiến trong game đến khi đèn trong phòng khách đồng loạt bật sáng, Cam Mật mới nhận ra bầu trời bên ngoài đã tối hẳn.
Lý Hoài An: "Tiện thể em đang online, anh hỏi xem chủ nhật tuần sau em có rảnh không?"
Là người mà mấy người vừa ca ngợi hết lời đấy—Tống tổng uy vũ thần minh, chính hắn cắn đấy.
Lý Hoài An: "Chuyện là thế này, phần mềm tâm lý mà anh phát triển sắp ra mắt rồi, trong đó có rất nhiều màn chơi thú vị. Anh muốn mời em làm tester trong đợt thử nghiệm đầu tiên, không biết em có hứng thú không?"
Tiếng vải áo khẽ cọ xát vang lên, Cam Mật theo phản xạ nghiêng đầu nhìn—
…… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giữa chừng còn xen lẫn đủ loại lời ca tụng dành cho Tống Mộ Chi.
Nói chuyện một lúc, anh vẫn giữ nguyên tư thế, quay sang tám chuyện với Cam Ngân Chuyển.
Vừa dứt lời, chưa đợi Cam Mật bước ra, cánh cửa gỗ của Cam trạch đã bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra từ bên ngoài.
Có những lúc, Cam Mật không tránh khỏi cảm thấy buồn chán.
Tiểu cô nương khẽ thở dài, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ thấy phiền não thêm.
“Không cần đón nữa đâu, chúng ta đến rồi đây!”
Dù vậy, Cam Mật luôn có tiêu chuẩn đánh giá riêng của mình.
Cả nhà quây quần trong phòng khách.
Anh vừa bước vào cửa, ánh mắt liền như khóa chặt lấy cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Cam Mật khựng lại, hơi ngẩn người: “…Ông Tống ạ?”
Là từ Lý Hoài An.
Tống Mộ Chi trông như thể chẳng hề bất ngờ.
“…”
So với Cam Ngân Khởi, người chỉ thỉnh thoảng mới lên tiêu đề, và Cam Ngân Hợp, người gần như chiếm trọn trang bìa các tạp chí lá cải, Cam Ngân Thừa từ trước đến nay luôn sạch sẽ, không có scandal nào đáng kể.
Khác với mọi khi bày biện trong phòng ăn chính, hôm nay bữa tiệc lại được dời sang sảnh bên cạnh.
Có những cán cân sinh ra vốn đã lệch, mà đối với Lục Uy, Cam Mật chính là bên nghiêng nhiều hơn.
Cam Mật vừa thấy anh ta nói sẽ gặp nhau ở nhà hàng, trong đầu lập tức dấy lên ý định từ chối.
"Không ai chọc em cả, em đói thì ăn nhanh không được sao?"
Cả phòng lập tức đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Lý Hoài An: "Em đang chơi game à?"
Chương 60: Chương 60
Cam Mật im lặng.
Giọng nói ôn hòa, sang sảng quen thuộc của ông cụ Tống vang lên, theo đó, ông dắt tay bà Tống chậm rãi bước vào nhà.
Nhưng đến giờ phút này, muốn tránh cũng chẳng được, cô chỉ đành chậm rãi bước về phía sảnh bên.
Trong tất cả, điều in sâu trong tâm trí cô nhất chính là nụ cười ấy của anh.
Lý Hoài An: "Trên phần mềm game có hiển thị khi bạn bè online."
Cam Cam: "Sao anh biết?"
"Không phải nói không cần thiết thì đừng gặp nhau sao? Sao anh vẫn đến?"
Có người nghĩ về cách chia hoa hồng từ bản vẽ cũng như quy trình xét duyệt để được ở lại lâu dài, cũng níu xã trưởng hỏi.
Cam Cam: "Có gì đâu, được thôi!"
"Nhìn cái tính khí này kìa, đói thì ăn nhiều vào."
Mấy lần trước cô ấy đều từ chối, không biết lần này vì sao lại đồng ý, khiến Cam Mật vui mừng không thôi.
Bữa cơm rất náo nhiệt, không gian ấm áp, ánh đèn vàng dịu khiến buổi tối thêm phần dễ chịu.
Ngay từ khoảnh khắc Tống Mộ Chi bước vào, Cam Mật đã có chủ ý tránh mặt, kiếm cớ vào bếp giúp Lương Âm Uyển.
Ở nơi rộng rãi nhất, một chiếc bàn tròn bằng gỗ lê vàng được đặt trang trọng, trung tâm bàn có thiết kế hai mặt xoay với một dòng suối giả róc rách chảy quanh tiểu cảnh non bộ.
Cam Cam: "Hả? Chủ nhật?"
Nghĩ đến việc anh cứ liên tục áp sát, thỉnh thoảng lại chạm vào chân mình, Cam Mật cảm thấy thời cơ đã tới.
"Tổ tông à, còn giận nữa không?"
Nhưng khi đọc đến dòng tin cuối cùng, Cam Mật lại cảm thấy vừa mới đồng ý xong mà lập tức từ chối thì có phần không hay.
Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu.
Lương Âm Uyển thấy Cam Mật đang đứng trong phòng khách tách vỏ măng cụt liền dặn dò: “Mẹ vừa thấy ông cụ Tống và mọi người đang đi về phía này, con ra mở cửa đón ông nhé?”
Cam Ngân Hợp chẳng thèm để ý sắc mặt của Cam Ngân Thừa, còn định nói thêm gì đó thì bị Cam Mật bí mật giẫm một cái dưới gầm bàn.
Cam Mật nhịn một lúc, nhân lúc không ai chú ý, khẽ nghiêng người, thấp giọng hỏi:
"……"
Sau khi thức ăn được dọn lên, Cam Quý Đình đích thân mời ông bà Tống vào vị trí chủ tọa, còn Tống Mộ Chi thì bị Cam Ngân Hợp kéo đi nói chuyện.
"……"
Cô cũng từng dò hỏi qua, nhưng không thu được thông tin gì rõ ràng, hơn nữa khi đó bản thân cô cũng đang bận t@m đến chuyện riêng, nên dần dần cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.
Cam Ngân Hợp thức thời im lặng.
Vừa mới ngồi xuống cạnh Cam Ngân Hợp, bên trái cô bỗng có một bóng người áp sát.
Cam Mật cũng không tránh khỏi, cô vừa bị cuốn vào dòng suy nghĩ về họa xã.
Lương Âm Uyển sợ cô bé cảm thấy không thoải mái.
Kết quả là vừa đề nghị xong đã bị từ chối ngay lập tức.
Mấy người đàn ông trong nhà nhanh chóng bị Lương Âm Uyển phân công công việc.
"Phải ăn nhiều vào."
Vậy là…
Cam Ngân Hợp bên cạnh liếc mắt nhìn, giọng điệu lười biếng:
“Tiểu Cam Mật, mặt em sao thế? Bị cắn à?”
Dù sao thì trong nhà họ Cam, đàn ông vẫn là đông hơn cả, từ nhỏ ngoài Tống Ngải Thiên, người xoay quanh cô toàn là mấy ông anh trai.
Ngoài ra, cô còn có một chút tư tâm.
Anh nhăn nhó, nghiến răng hỏi:
Cô xoa xoa đôi chân tê cứng vì ngồi lâu, chóp mũi thoáng ngửi thấy mùi thức ăn thơm nồng lan tỏa từ phía bếp.
Cam Mật rảnh rỗi chẳng có gì làm, vốn định kéo Lục Uy đi dạo quanh Cam trạch, nhưng đối phương dường như đã quen bận rộn, không thể ngồi yên. Cuối cùng, Cam Mật đành thôi, ngồi vùi vào sofa trong phòng khách, bật trò chơi lên.
Bên trong, thím Trần cùng Lương Âm Uyển vẫn đang tất bật chuẩn bị món ăn, Cam Quý Đình dẫn con trai loay hoay dọn dẹp trong mấy phòng nhỏ cạnh phòng khách.
"Chỉ có Mộ Chi là do công ty gần đây, nên vẫn ở nhà cũ."
“Không thể nào đâu, đừng nói vậy trước mặt con bé, nó còn nhỏ mà.”
Còn những lời từng nói trước đây—
Sau một hồi lưỡng lự, cô vẫn gõ chữ “được thôi”.
Cam Mật càng chắc chắn anh cố tình.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, so với mọi khi, không khí trong nhà hôm nay thật nhộn nhịp.
"Ngải Thiên không cùng tới à?" Cam Quý Đình hỏi, ánh mắt lướt một vòng, rồi mở nắp một bình rượu lâu năm.
Cam Quý Đình là người lên tiếng trước, quét mắt qua, giọng lành lạnh: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không hiểu sao, nhìn miếng móng giò này, Cam Mật đột nhiên nhớ đến bức tranh mình vẽ trên Weibo…
Cô cố tình làm ngơ, nhưng người kia lại càng quá đáng hơn.
Cam Mật hừ khẽ hai tiếng rồi bước vào sảnh bên. Cô vốn định kéo Lục Uy ngồi cùng, nhưng Lục Uy đã bị mẹ cô đẩy đến ngồi cạnh Cam Ngân Thừa.
Cam Mật đang mải nghiền ngẫm, bỗng một chị gái ngẩng đầu nhìn cô rồi cất giọng:
Cam Mật tròn xoe mắt, không thèm để ý đến anh, vội vàng quay sang bên trái.
Tống Mộ Chi mang theo cái lạnh se sắt của cuối thu, phong thái trầm ổn tựa ánh trăng tách đôi màn đêm, lặng lẽ mà tỏa sáng.
Bữa tiệc ở Cam trạch lúc nào cũng vô cùng thịnh soạn.
Trong tầm mắt cô, là một bóng dáng cao lớn từ tốn bước vào.
Đây cũng là lý do trước kia khi đến quán bar, cô luôn ưu tiên chọn các chị gái làm người tiếp chuyện.
"Ăn cơm mà như đánh trận vậy, ai chọc em à?"
Cam Mật ném cho ba mình một nụ hôn gió, rồi chạy nhanh qua.
Dù mối hôn sự của Cam Ngân Thừa có sự sắp xếp của gia tộc Cam và cả việc xem bát tự, nhưng cô không cho rằng tất cả chỉ đơn thuần là do hủ tục cứng nhắc quyết định.
Lục Uy chỉ lớn hơn Cam Mật một chút, nhưng tính cách lại trầm lắng và rụt rè hơn hẳn.
Cô thà ở nhà ngủ còn hơn.
Nghe xã trưởng nói vậy, sự chú ý của các thành viên liền phân tán mỗi người một ngả.
Cô nín thở, tập trung toàn bộ sự chú ý vào "trận chiến" dưới mặt bàn, được che khuất bởi lớp khăn trải.
Nhìn thấy cô quay sang, anh ghé sát tai cô, khẽ cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là chiếc bàn lớn mà nhà họ Cam thường dùng để đãi khách quý, tổ chức gia yến hoặc những dịp lễ tết quan trọng.
"Không cần thiết thì đừng gặp mặt."
Ngoài âm thanh quen thuộc bên tai, Cam Mật theo phản xạ ngước mắt nhìn về phía cửa.
"…Khốn kiếp."
Ông Tống đáp lời: "Cậu còn lạ gì nó nữa, lúc nào cũng bận rộn ở công ty. Trước đó có về nhà cũ ở một thời gian, nhưng mấy ngày nay lại không rảnh, thế là quay về nhà rồi."
Ví dụ như… cái tên này có ý nghĩa gì?
Phải công nhận rằng—
Lục Uy lần này cùng người nhà họ Cam đến đại viện.
Nhìn xem, chúng ta vẫn lại gặp nhau rồi.
Nhưng khoảnh khắc Cam Mật mong đợi không diễn ra như cô tưởng tượng.
Cô rất muốn nói.
Lặp đi lặp lại.
Cái tên này có thể có hàm ý gì được nhỉ? Nhưng mà nghe thật sự rất hay.
Cam Mật nghĩ một lát rồi cũng đồng ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sảnh này được chia thành hai khu vực: một bên là phòng khách tiếp đón, bên kia là phòng thư giãn.
Cô lập tức cầm bát đũa lên, động tác nhanh như gió cuốn.
Ban đầu hai người chỉ kết bạn trong game, nhưng lần trước anh nhân cơ hội khi chơi chung để xin WeChat của cô, nói là để sau này tiện giới thiệu thêm nhiều trò chơi hay.
Như Di, Như Di.
Xã trưởng ngay lập tức trở thành người bận rộn nhất.
“Hay là bị c·h·ó cắn?”
Cam Quý Đình khẽ gật đầu, trò chuyện thêm vài câu với bà Tống, trong khi Lương Âm Uyển gọi các con và thím Trần lên bàn.
Cam Ngân Hợp nhân lúc này thoải mái tựa tay lên thành ghế Cam Mật, tranh thủ lách qua cô để trò chuyện với Tống Mộ Chi.
“Con nghịch thế, ai mà chịu nổi.” Lương Âm Uyển cười, đặt tay lên vai con gái, “Lục Uy có chỗ ngủ rồi, ngay phòng bên cạnh của anh hai con.”
"Tìm chỗ ngồi mà cũng khó khăn thế à? Vừa hay chỗ Anh tư còn trống, qua đó đi."
—chỉ vài ngày đã bị phá vỡ dễ dàng.
“Cam Ngân Hợp, chẳng trách ba con suốt ngày nói con. Con cũng nên thu bớt tính tùy tiện lại đi, suốt ngày lông bông như vậy ra thể thống gì.” Lương Âm Uyển trừng mắt liếc hắn một cái, rồi quay sang dặn dò, “Tối nay có bữa tiệc nhỏ chào mừng Lục Uy, mọi người đều có mặt cả, đừng ai nhàn rỗi, dọn dẹp nhà cửa đi.”
rủ Lục Uy ngủ cùng!
Vì vậy, khi vừa nghe tin, Cam Mật có chút kinh ngạc.
Cô trừng mắt nhìn anh, trong đôi mắt long lanh mang theo vẻ hung dữ.
“Ừ, mấy hôm trước ông ấy còn gửi đồ ăn cho chúng ta, lần này mẹ mời họ đến dùng bữa.”
"Bác gái mời, khó mà từ chối."
Không khí hài hòa này kéo dài mãi đến khi trời sập tối.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.