Tôi Sống Trong Bình Mật Từ Nhỏ
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58: Chương 58
Anh từng nghĩ, Cam Mật sẽ phản ứng thế nào?
"……"
So với tình cảm anh dành cho cô, rõ ràng cô gái nhỏ vẫn còn non nớt, chưa hiểu gì.
"Tại sao chứ…"
Cam Mật không hề giống như anh vẫn tưởng.
Điều anh sợ nhất, chính là bản thân mình sẽ khiến cô sợ hãi.
Thì sau này, khi nhìn thấy những bài viết về Siêu Nhân trên mạng, anh cũng sẽ không liên tưởng rồi mở rộng suy nghĩ, từ đó gạt bỏ mọi rào cản.
Tựa như một nửa còn lại của chiếc đàn tỳ bà.
Tại sao tất cả đều là những gì anh tưởng chứ?
Cô cứ thế nhìn anh chằm chằm.
Vốn dĩ, thiếu gia ngày thường vẫn hay cầm bút lông tập viết chữ trong thư phòng ông nội, bỗng nhiên lại cố ý dành hết thời gian rảnh chỉ để hoàn thành tâm nguyện của cô gái nhỏ.
Tống Mộ Chi cúi mắt nhìn cô, chẳng những không tức giận, mà còn nở nụ cười nhẹ.
"Nhưng mà tại sao…"
Thế nên anh chọn cách ra nước ngoài, vùi chôn thứ tình cảm đang bùng cháy trong lòng vào lớp tuyết băng giá.
Cô càng nói càng thuận miệng, đến cuối cùng cũng không ngờ rằng bản thân có thể kể ra nhiều điều đến vậy. Đôi mắt long lanh phủ một tầng sương mỏng, khi giọt lệ lăn xuống, cơ thể khẽ run rẩy theo bản năng.
Anh không phải là một cỗ máy, anh có nhiệt độ, có cảm giác.
Cô gái nhỏ sững sờ, trong lòng như một cuộn len rối chưa kịp gỡ, vừa tán loạn xung quanh, vừa có những nút thắt mắc kẹt lại ngay khi sắp được tháo gỡ.
Chương 58: Chương 58
Cô gái nhỏ cũng giống như trong dự liệu của anh, đối diện với anh chỉ toàn là sự xa cách vô tận.
Cơn giận vừa mới bùng lên, chưa kịp dâng trào đã bị dập tắt ngay tức khắc!
Khi đó, Tống Mộ Chi dù trẻ tuổi nhưng cũng không biết phải xử lý chuyện này thế nào cho thỏa đáng.
"Nhưng mà…"
"Cho dù những lời tiếp theo có khiến anh không vui đi nữa, em vẫn muốn nói… Tại sao anh không cho chú Lâm đ ến đón em, còn không cho em xuống xe?"
Đáng tiếc, sức lực của cô chẳng thấm vào đâu.
Nếu không phải vì đêm hôm ấy vô tình chạm mặt, nghe được cô tức giận chất vấn…
Chưa bao giờ Cam Mật có cảm giác phản kháng mãnh liệt đến thế, cô chống tay nhỏ bé lên ngực anh, đẩy mạnh:
Tiếng cười trầm thấp, phảng phất như sợi lông vũ trắng mềm mại lướt qua, khiến cô run lên, tay chân bỗng nhiên cuộn lại, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Cam Mật đối với anh, quả thực chỉ là sự ỷ lại mà thôi.
Cô cứ lặp đi lặp lại câu hỏi ấy.
Là những chữ có thể thốt ra trong một giây ngắn ngủi.
Nhưng trên đời này, có chuyện gì thực sự có thể diễn ra theo kế hoạch chứ?
"Tại sao anh lúc nào cũng áp chế em chứ không phải dỗ dành em? Tại sao chuyện gì anh cũng phải quản em? Tại sao anh cứ nghĩ thông suốt là có thể tùy ý chặn em lại? Tại sao anh muốn quay đầu là em nhất định phải tiếp nhận? Tại sao anh nói gì cũng đúng còn em thì không? Tại sao em nhất định phải nghe lời anh mà anh lại không thể nghe em?"
Nhưng những giằng xé vụn vặt trong lòng vẫn không ngừng kéo căng dây thần kinh, đẩy anh vào những tháng năm bận rộn không dứt.
Giây tiếp theo, có lẽ là do dư vị của tách trà cam trước đó còn vương lại, hoặc cũng có thể vì không khí trong khoang xe trở nên ngột ngạt hơn bởi sự căng thẳng giữa hai người—
Ngày đầu tiên đặt chân đến đất khách.
Cô há miệng định nói gì đó, nhưng lại chẳng biết phải sắp xếp câu từ ra sao.
Là từ lần anh không màng bão tuyết phong tỏa, nhất quyết xin bạn của ông nội một con chồn tuyết mà cô yêu thích.
Như xa lạ, như thể không còn nhận ra anh nữa, nhìn đi nhìn lại để xác nhận.
Âm thanh tuy không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Giây phút này, hàng vạn câu "tại sao" xoay vần trong tâm trí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi đó, Tống Mộ Chi vừa đồng ý giúp Cam Mật tạc một bức tượng băng đáng yêu, liền dành trọn kỳ nghỉ đông dài ngày ở trong nhà cũ, cứ như thể cố tình đóng quân ở đó.
Chính vào lúc này, Tống Mục Chi tiến gần đến. Nhưng chưa kịp chạm vào, gò má liền bị Cam Mật thô lỗ đẩy ra, khiến anh hơi lệch sang một bên.
Từng có những đêm khuya trằn trọc không ngủ, cũng từng có những khoảnh khắc im lặng nhìn xuống từ tầng cao nhất.
Hoặc có lẽ, cả hai người bọn họ, đều không phải là những gì đối phương vẫn nghĩ.
Lúc này, Tống Mộ Chi vẫn đang nắm chặt cổ tay Cam Mật, nhưng vì quá nhiều cảm xúc chồng chất, dù cổ tay đã đỏ ửng, cô vẫn không kêu đau.
Lúc đó, anh còn chưa rời khỏi nước.
Những ký ức phủ bụi đã bị khơi mở, từng chút một hiện lên trước mắt.
Anh khiến cô cảm thấy rằng, những điều cô nhận thấy khác biệt kể từ khi anh về nước, tất cả chỉ là do cô tự ảo tưởng.
Cô hơi dùng sức, bất ngờ rút tay khỏi lòng bàn tay anh, giọng cao hơn một chút—
Anh tự cho rằng mình giấu giếm rất tốt, nhưng vẫn có người phát hiện.
Từ đó, một thiếu niên vốn đã ít nói, lại bị năm tháng tôi luyện trở nên càng trầm lặng và xa cách.
Có lẽ còn nhiều lần bắt đầu nữa.
Thiếu niên lặng lẽ nghe, không lên tiếng, chỉ chậm rãi buông bức tượng băng còn dang dở trong tay xuống.
Thế nhưng, cuộc sống lặng lẽ ấy kéo dài bao năm, đến khi nghe tin Cam Quý Đình đã bắt đầu tìm kiếm người phù hợp, tất cả đều nghiêng lệch.
“Chưa từng.”
Giọng Cam Mật khẽ nghẹn lại.
“Từ trước đến nay, chưa từng có.”
Nếu cứ để cô mãi ở bên cạnh, anh cũng không biết bản thân sẽ làm gì tiếp theo.
Anh thu lại mọi tình cảm, cố gắng kiềm chế bản thân.
Cánh môi anh đào khẽ mở, từ góc độ này có thể mơ hồ thấy đầu lưỡi ửng đỏ bên trong.
Thiếu niên rất nhanh đã nhận thức được tâm tư của chính mình.
Cam Mật không thể không thừa nhận, chuyến đi về Linh Sơn tế tổ không hoàn toàn xóa nhòa cảm giác kỳ lạ vẫn âm ỉ trong lòng cô.
Như muốn vứt bỏ những khúc mắc đã đè nén từ lâu, cũng như muốn trút hết những cảm xúc bị kìm nén tận đáy lòng.
Từ đó, kéo dài một đoạn tơ tình vương vấn suốt nhiều năm, bắt đầu từ mùa đông năm ấy.
Giọng anh như nước trầm lắng, nhưng ánh mắt lại sáng quắc, như giam chặt lấy cô trong bóng tối tĩnh lặng của xe.
“Cam Cam.”
Là từ lần anh lặng lẽ nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, dắt cô đến ao nước ngoài viện đào băng câu cá.
“Anh… có ý gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nếu em nghĩ vậy, thì cứ thế đi." Tống Mộ Chi cúi xuống, nâng tay, khớp xương sắc nét lộ rõ dưới da.
"Anh biết." Tống Mộ Chi nhìn sâu vào mắt cô, "Còn về chuyện hôm đó ở Tống trạch, em nói chỉ coi anh là anh trai... Đó là vì, từ rất lâu trước đây, anh đã luôn nghĩ như vậy, luôn tin rằng là như vậy."
Chỉ biết được rằng, cô buồn bã vài ngày, sau đó lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát lạc quan như trước.
“Mộ Chi, khi con buông thả bản thân, trước hết phải học cách kiềm chế. Hiện tại, nói đến chuyện này vẫn còn quá sớm, con bé vẫn còn nhỏ.”
Tống Mộ Chi nắm chặt lấy bàn tay đang vùng vẫy của cô, ánh mắt sâu lắng nhìn xuống:
“Em có biết không?”
Là thứ dù chỉ thiếu một nét cũng không thể trọn vẹn.
Mà Tống Mộ Chi, vẫn trầm ổn như thế, từng chút một phá vỡ mọi suy nghĩ mà cô từng tự huyễn hoặc về anh.
Cũng có thể phân biệt rõ ràng rằng, đó là một loại tình cảm hoàn toàn khác biệt với tình thân hay tình bạn.
Giọng nói trầm khàn như hơi thở thoảng qua bên tai, anh cắn nhẹ lên đôi môi đỏ của cô, khẽ thì thầm— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ký ức cuộn trào, năm tháng như giấc mộng thoáng qua.
Nhưng lúc này, lại trở thành chìa khóa để phá vỡ một lớp xiềng xích nào đó.
Dè dặt che giấu, không ai thực sự bước lên trước.
Còn trong cảm nhận của Cam Mật, đó chẳng khác nào một tiếng sấm nổ ngang tai—
Ánh mắt anh u tối, sâu như cơn bão lớn đang kéo đến:
Giọng cô rất nhẹ: "Lúc anh mới về nước, em lạnh nhạt với anh như vậy là vì… em giận anh một tiếng cũng không nói đã quyết định ra nước ngoài."
Người đầu tiên nhìn ra được, là cha Tống.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô , gương mặt tuấn tú tiến sát hơn, dịu dàng m*t đi giọt lệ còn vương trên má cô.
Anh dùng cách nói khéo léo như vậy để bảo ông cụ Tống đừng nhắc đến những đề nghị liên quan đến chuyện kết hôn nữa, bởi vì điều đó đã vượt quá ranh giới của mối quan hệ anh em.
“Em hình như đã nhầm một chuyện rồi.”
“Vừa hay trong nhà có ý định đưa con ra nước ngoài du học để mở rộng kiến thức, nhưng ta sẽ không ép buộc con, tự con quyết định đi.”
Đây chẳng phải là điều anh mong đợi sao?
Anh nói, từ khi đó anh đã bắt đầu thầm mong cô.
Tống Mộ Chi chần chừ do dự, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm những tháng năm dày vò chính mình, so với dự định ban đầu, anh trở về nước sớm hơn rất nhiều.
Cô bất giác nấc lên một tiếng.
"Anh đều nghe theo em."
Nhưng khi nhận ra cô gái nhỏ đã âm thầm nở rộ trong tim mình, thì mọi thứ đã chẳng thể kịp nữa.
Cô kinh ngạc đến mức đôi mắt hạnh tròn xoe, trái tim không tự chủ mà loạn nhịp.
“Trong mắt anh, anh chưa từng xem em là em gái.”
Như vậy cũng tốt.
Cô khẽ cắn môi, hốc mắt như bị dòng nước ấm áp tràn qua, nóng rực.
Tống Mộ Chi không chỉ vì cô mà ra nước ngoài, thậm chí từ trước đó, anh đã...
Là từ lúc ánh mắt anh chỉ hướng về cô, bản năng bảo vệ cô một cách tự nhiên nhất.
Như thể không thể tin nổi, Cam Mật trợn tròn đôi mắt hạnh đen láy, hàng mi ướt đẫm nước run rẩy nhẹ nhàng.
“Khi em còn nhỏ như thế, anh đã bắt đầu khắc ghi em vào lòng rồi.”
Anh tỏ vẻ không để tâm, nhưng trong lòng lại thầm nhủ: đáng lẽ nên như vậy.
Là từ lần anh miệt mài nhiều ngày chỉ để khắc thành hình bức tượng băng mà cô từng trầm trồ trong lễ hội hoa đăng ở thành Nghi.
Chỉ hai chữ đơn giản, rõ ràng mà trực tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không phải anh vẫn nghĩ chúng ta chỉ là anh em sao? Vậy bây giờ anh đang làm gì thế này?”
Nhưng hóa ra, những năm tháng tự cho là đúng đó, anh cũng đã từng sai.
Cam Mật bị anh siết chặt cổ tay, đau đến mức giọng cũng khẽ run:
Thế nên, ánh mắt anh vẫn không tự chủ được mà dõi theo cô, rồi theo bản năng, giống như trước kia, gạt bỏ mọi thứ, chắn gió che mưa cho cô.
Bắt đầu từ khi nào ư?
Sự thật được hé lộ khiến cô bàng hoàng.
Hốc mắt cô nóng rực, cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu đựng nổi.
Nhưng đến khi anh kịp nhận ra, thì từng dấu vết giữa hai người đã sớm hằn sâu.
"Thầm mong." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh dằn từng tiếng, giọng trầm thấp:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.