Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 09 : Trở về - Và trò chơi bí ẩn...

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 09 : Trở về - Và trò chơi bí ẩn...


Sau khi chia tay hai người, Lâm Phàm liền xoay người nhấc bước tiến thẳng về khu nhà của mình, bước vào nhà, nhìn thấy khung cảnh trước mắt vẫn còn y như mới hôm qua, hắn không khỏi khẽ cười, cất cao giọng hướng thẳng vào trong gian nhà nói.

-“Thế thì có liên quan gì đến cái thứ ngươi nói.” Vũ Nam Sơn dường như mất kiên nhẫn, nhíu mày đáp.

Dứt lời, đám người có mặt liền trở nên náo động, một số người thậm chí trong chút phút trước, liền do dự, thoáng chốc liền trở nên hổ đói, điên cuồng đưa tay chụp lấy phần thịt cho cả vào miệng, số còn lại vẫn còn chút e ngại, do dự khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn. Tuy nhiên, sự do dự cùng e ngại đó kéo dài không được lâu, không lâu sau, toàn bộ đám người hoà mình vào bữa tiệc bày trí thịnh soạn bằng thịt người Ôn gia, từng người từng người như thể hoá thành những con người khác, không còn đó phẩm chất của một tiên nhân cao cao tại thượng, thay vào đó, bọn họ bây giờ liền như những con thú hoang, tranh nhau những phần thịt của chính đồng loại mình.

-“Nam Sơn à?” Nương theo tiếng kêu bên ngoài, Lâm Phàm khẽ đưa tay vuốt lấy vòng mắt, miệng chậm chạp đáp.

-“Thật ra cái này ta cũng chỉ là biết được từ người khác, vấn đề không phải nằm ở chỗ dám hay không dám, mà thứ này có vấn đề, chính vì có vấn đề thế nên ta mới nói như thế…” Tiểu Ngưu Nhi co rụt người liền đáp.

--------------

-“Chưa kể, người bày cho bọn chúng chơi cái thứ đó, hiện đang có mặt tại thôn chúng ta, không nói chi xa, nhà của lão ta nằm cách Phàm ca một con đường.” Tiểu Ngưu Nhi nói xong, tay liền chỉ về phía cuối con đường, liền rụt rè nói.

-“Đồng Văn Tử, chưa nghe bao giờ…” A Đại lắc đầu đáp.

-“Quả thật là như thế, vừa rồi, ta có cắn một phần cho vào bụng, cảm giác huyết khí bên trong cơ thể đang không ngừng gia tăng.” Người đệ tử khác liền gật đầu đáp.

-“Ừ…”

-“Ta biết huynh muốn nói gì, đúng thế, vào lúc người bắt muỗi gần như tay chạm vào người cuối cùng cầm đèn thì đột nhiên xuất hiện ngọn gió lạ, thổi thoáng qua, khiến ngọn đèn trong tay người kia liền bị dập tắt, sau cùng phe thứ ba giành chiến thắng….” Tiêu Ngưu Nhi miệng liền khô, cúi đầu nói.

-“Được rồi, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra, thấy cũng đã thấy, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, về nhà thôi.” Lâm Phàm đưa tay vỗ lấy vai Vũ Nam Sơn, động viên an ủi nói.

-“Nói vậy, đám người bên thôn cạnh…” Lâm Phàm như bắt được trọng tâm mấu chốt câu chuyện, hai mắt liền nheo lại nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-------------------

-“Về rồi à…. Có mệt lắm không?” Tiếng Lâm bà từ phía bên trong gian nhà vọng ra đáp.

-“Trùng hợp như vậy sao…” Lâm Phàm hai mắt hướng nhìn theo về phía tay Tiểu Ngưu Nhi, thì thầm nói.

Sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện từ Tiểu Ngưu Nhi, Lâm Phàm liền trở nên trầm mặt, cả người liền lâm vào suy nghĩ, chỉ vì chơi một trò chơi, liền xảy ra nhiều vụ gà vịt m·ất t·ích không rõ nguyên do, tiếng cười vào nửa đêm, một người đang ngủ sáng liền thấy mình bị treo ngược giữa hàng tre,…. Mấu chốt là những sự việc trên đều hư hư thực thực thông qua lời kể từ một tên nhóc ở thôn bên cạnh, độ chính xác vẫn chưa hẳn là cao, bởi nếu những sự việc trên, quả thật đúng như những gì hắn nói, đám người dân trong thôn liền sẽ không thể nào để yên cho việc này tiếp diễn, trong thôn liền sẽ phong toả, không đến mức nội bất xuất ngoại bất nhập, thế nhưng việc hạn chế qua lại nữa các thôn là điều gần như bắt buộc.

Dứt lời, Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn hai người không nhanh không chậm liền cáo từ Lâm bà rời khỏi mà không hề hay biết, bên trong bóng tối gian sau nhà, một đôi mắt đỏ đang không ngừng quan sát lấy hai người bọn họ, từng đợt âm thanh phát ra từ kẽ răng khi chạm vào nhau rít lên tiếng dài, khiến người nghe không khỏi cảm thấy rùng mình.

-“Ừm….” Âm thanh có phần trầm trầm từ bên trong đáp lại.

-“Cũng không có việc gì lớn, chẳng qua về, không việc gì làm, liền qua đây kéo ngươi cùng đám nhóc trong thôn tìm gì đó chơi để qua thời gian, dù sao vẫn còn một đoạn thời gian nữa trời mới sập tối.” Vũ Nam Sơn đưa tay sờ lấy gáy đầu, liền nói.

Được nằm trên chiếc giường thân quen sau chuyến đi dài, Lâm Phàm hai mắt có phần mệt mỏi, chân tay liền buông lỏng, thoáng chốc cả người liền chìm đắm vào trong giấc mộng, từ bên trong, âm thanh lộc cộc lộc cộc vang lên không ngừng, dần dần tiến thẳng về phía trước, nơi Lâm Phàm đang nghỉ. Giữa hai gian nhà, tại nơi vùng quê hẻo lánh, đa phần mọi người đều chỉ phủ một lớp vải kéo dài xuống gần nền đất, để hỏng phần đáy, ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắc thẳng lên lớp màn, từ phía sau, liền lộ hẳn ra một bóng đen có phần to lớn, mái tóc bù xù, trên đầu liền xuất hiện hai vật dài như hai chiếc sừng đang dần tiến về phía trước.

-“Lâm Phàm, có ở nhà không?” Vũ Nam Sơn từ bên ngoài liền cất giọng lớn, đồng thời tiếng bước chân không ngừng tiến thẳng về phía hai người.

-“Trò chơi đó được gọi là ‘Đồng Văn Tử’ ( Muỗi đồng ).”

-“Có một trò, chơi hoài cũng cảm thấy chán, đổi cái khác đi.” Lâm Phàm mắt vẫn còn buồn ngủ, ngáp dài đáp.

-“Có việc?” Lâm Phàm đưa tay che lấy phần miệng, ngáp dài một hơi liền nói.

-“Nhìn ta làm gì… Ngươi muốn nói thì cứ việc nói…” Lâm Phàm nhìn thấy Tiểu Ngưu Nhi đưa mắt sang nhìn mình, dở khóc dở cười đáp.

-“Mọi người muốn chơi gì, bày đánh trận giả tiếp hay sao?” Vũ Nam Sơn đặt người ngồi tại phiến đá, miệng ngậm lấy ngọn cỏ lâu, liền nói.

-“Thực sự những thứ này có thể giúp tăng huyết khí sao?” Một tên đệ tử nghe thấy thế, hơi thở có phần gấp gáp liền nói.

Chương 09 : Trở về - Và trò chơi bí ẩn...

-“Ừm…” Lâm bà khẽ gật đầu đáp, xoay người liền tiến vào bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Cái đó….” Tiểu Ngưu Nhi hai mắt liếc nhìn Lâm Phàm, ấp úng nói.

-“Tê….” Nghe đến đây, Lâm Phàm không khỏi hít một hơi lãnh khí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Có thì có, chẳng qua các ngươi có dám chơi hay không.” Tiểu Ngưu Nhi nghiêng đầu cùng mái tóc được buộc sang hai bên, không khỏi nói.

-“Chuyện là trong lúc cùng phụ thân đi qua thôn bên cạnh có việc, ta vô tình nghe được từ đám nhóc thôn bên đồn thổi lên chuyện này, với tính tò mò, ta liền tìm một tên nhóc tại đó, tốn rất nhiều sức lực mới có thể cạy được miệng nó. Nó bảo rằng tại đây liên tục xảy ra nhiều vụ mất trộm gà vịt, không một ai biết được lý do tại sao, bọn họ cứ tưởng là thú hoang từ phía trong sâm lâm mò xuống đây, thế nhưng cho dù đặt biết bao nhiêu bẫy, vẫn không bắt được một chút manh mối.” Tiểu Ngưu Nhi vẻ mặt đăm chiêu liền nói.

-“Nghe ngươi hò hét bên ngoài, lại tưởng việc gì xảy ra, đi thôi, dù sao cũng đang rảnh, không có việc gì làm…” Lâm Phàm gật đầu đáp.

Nghe thấy tiếng gọi từ người bên ngoài, Lâm bà khẽ dừng lại thao tác, hai mắt trong chốc lát liền trở nên nhu hoà, hai tròng đen trắng dần hiện rõ bên trong mắt, từng đầu móng tay cũng vì thế liền thu hồi, trở về nguyên dạng đôi bàn tay có phần thô ráp, hai vật nhọn trên đầu biến mất từ lúc nào không một ai biết, chỉ để lại phần tóc bạc thuần.

-“Làm gì bây giờ, không lẽ kéo nhau ra rồi ngồi thế này đến tối rồi về sao?” A Đại đưa mắt nhìn lấy mọi người xung quanh, liền nhíu mày nói.

-“Vì những vụ mất trộm đó, chỉ bắt đầu xảy ra từ khi bọn hắn chơi một trò chơi từ một người bày dẫn, không chỉ gà vịt bị trộm mất, hắn còn nói thi thoảng còn nghe được những tiếng cười vô cùng ma quái vào nửa đêm, khiến người nghe không khỏi rùng rợn. Chưa dừng lại ở đó, đôi khi có người đột nhiên đang ngủ tại nhà, sáng dậy liền thấy mình bị treo ngược giữa những luỹ tre, chung quy, rất nhiều chuyện kì quái xảy ra mà không thể giải thích được…. Chưa kể…” Tiểu Ngưu Nhi co người lại liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Về phần cách thức để hoạt động trò chơi này, cần ít nhất từ ba đến mười lăm người để chơi, tại bên trong trò chơi, liền sẽ cắt cử một người đảm nhận vị trí là người bắt muỗi, người này sẽ đeo tấm vải phủ lấy mắt mình để không nhìn thấy được phía trước, những người còn lại, tay liền cầm lấy một ngọn nến được đốt sáng quay tụ xung quanh người bắt muỗi, liên tục tạo ra âm thanh vo ve nhằm đánh lạc hướng người chơi. Trong quá trình chơi, tất cả những người cầm nến, bằng bất cứ giá nào cũng không được phép để ngọn nến của mình bị dập tắt, duy trì ánh lửa xuyên suốt trò chơi cho đến khi cháy hết hoàn toàn liền chiến thắng. Chỉ cần một người trong số những người cầm đèn tắt đi ánh lửa, trò chơi liền kết thúc, và người giành chiến thắng chính là phe thứ ba. Ngược lại, nếu để người bắt muỗi có thể chạm vào được hết tất cả những người cầm đèn, liền giành lấy chiến thắng.” Tiểu Ngưu Nhi không nhanh không chậm liền nói.

-“A, chào bà…” Vũ Nam Sơn tiến vào gian nhà, mắt nhìn thấy Lâm bà liền khom người chào hỏi.

-“Cháu về rồi đây…”

-“Phe thứ ba? Còn có chuyện này?” Lâm Phàm nghe xong, không khỏi bất ngờ, bởi vì trò chơi này hắn biết, tại thế giới cũ, vào những năm tháng còn nhỏ, hắn liền kéo những đứa trẻ trong phố để chơi trong những lúc rảnh rỗi, nói cho cùng, đối với những đứa trẻ tại đó, trò chơi này gần như đã gắn liền một phần với tuổi thơ bọn hắn. Chính vì lý do đó, sau khi nghe được cách thức hoạt động của trò chơi, hắn không khỏi giật mình khi nghe được một phần chơi không xuất hiện như tại thế giới cũ của mình.

Tay vén lấy tấm màn vách ngăn, Lâm bà từ gian trong, không nhanh không chậm, bước về phía vị trí Lâm Phàm đang ngủ say, vào lúc bước ngang qua ánh sáng có phần mờ ảo từ chiếc đèn dầu cũ kĩ, nương theo ánh sáng chiếu thẳng vào cơ thể đập thẳng lên tường, một thứ đáng lẽ nên có liền cứ thế mà không thấy. ‘Bóng’ một thứ mà bất kể muôn trùng đồ vật, bất kể thứ gì, khi được ánh sáng chiếu rọi, liền xuất hiện, người có bóng, cơ thể ấm, liền người sống, người không bóng, chỉ có thể những thứ không sạch sẽ….

-“Đúng vậy, là phe thứ ba, về phần phe thứ ba là ai thì không ai biết, nó giống như một thực thể vô hình nào đó mà người chơi liền tự định ra.” Tiểu Ngưu Nhi gật đầu đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trời vừa sáng tinh mơ, đám người Lâm Phàm liền rời khỏi Tân Lâm Thành, mang trong mình niềm vui sướng trở lại Bạch Tinh Thôn, trải qua gần bốn canh giờ đi đường, sau cùng cả ba liền bình yên trở lại, bước vào Bạch Tinh Thôn, Lâm Phàm cùng Triệu Ngọc Nhi, Vũ Nam Sơn không khỏi thở dài, không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau, Vũ Nam Sơn liền nói.

-“Cũng được a, không mệt là bao…” Lâm Phàm ngã người nằm nhoài lên chiếc giường có phần đơn sơ, liền nói.

-“Nói thử xem, có gì mà không dám…” Một người khác nghe thấy thế liền cười nhạo, nói.

-“Chưa kể chuyện gì?” Lâm Phàm hai mắt liền tập trung vào Tiểu Ngưu Nhi, vội vàng nói.

-“Trở về thật nhẹ người, cứ ở Tân Lâm Thành, ta liền có cảm giác gì đó rất kì quái.”

Thoáng chốc, Lâm bà liền xuất hiện bên thành giường, cách Lâm Phàm trong gang tấc, Lâm bà miệng liền mở rộng, kéo dài tận mang tai, để lộ những chiếc răng nanh bén nhọn đáng sợ, ngay tại thành răng, liền còn vương vãi lấy những mẩu thịt cùng huyết dịch của một thứ gì đó đã bị cắn nát. Mắt nhìn thấy Lâm Phàm vẫn còn say giấc, không hề cảm nhận thấy sự nguy hiểm trước mắt, Lâm bà tay khẽ động, đưa lấy bàn tay hướng chầm chậm hướng thẳng về phía hắn, từng đầu móng tay dài nhọn như những chiếc kim châm trong chốc lát khẽ chạm vào lớp y phục bên ngoài Lâm Phàm.

-“Đừng chọc hắn nữa, để hắn nói.” Lâm Phàm khoác tay ngăn mọi người lên tiếng, đầu hất về phía gã liền nói.

-“Muội cũng thế… Hình ảnh đó, nó vẫn còn in sâu vào trong tâm trí…” Triệu Ngọc Nhi hai mắt vẫn còn kh·iếp sợ đáp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 09 : Trở về - Và trò chơi bí ẩn...