Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 08 : Thịt người
Sau khi giải quyết sạch huyết dịch dính trên mặt, Tịch Quân liền tiếp tục công việc của mình, một tay ghì c·hặt đ·ầu, tay còn lại dùng sức huy động trường kiếm, cắt ngang phần cổ của người thanh niên đ·ã c·hết, không đến năm giây, thanh kiếm sắc bén liền dễ dàng cắt ngang xương cổ, phá nát những mạch máu được nối dài từ cổ đến phần ngực.
-“Hoa sư huynh, huynh cũng không muốn chuyện này bại lộ ra đâu nhỉ? Nếu bại lộ ra, chúng ta thì không sao, quan trọng là tiền đồ của sư huynh sẽ…”
Chiếc đầu được cắt rời khỏi phần thân liền lăn lăn lóc về phía đám người, âm thanh v·a c·hạm từ đầu cùng mặt sàn sau mỗi lần lăn theo quán tính không nhất định tạo ra âm thanh vô cùng rùng rợn, như thể một thứ gì đó đang lăn lăn đến nơi này. Về phần đám người sau khi chứng kiến những gì mà Tịch Quân làm, không khỏi rùng mình, sợ hãi, tuy g·iết người cũng không phải là chuyện gì quá to lớn, bọn hắn ai mà không từng g·iết người bao giờ, chặt tay, chém đầu, đánh nổ đầu, móc tim… Không gì là bọn hắn không trải qua, thế nhưng suy cho cùng thì những chuyện đó cũng là việc xảy ra trong chiến đấu, đao kiếm vô tình là điều không thể tránh khỏi…
-“Không lẽ thứ này có vấn đề…”
-“Thực sự mà nói, ta cũng giống như các vị sư huynh sư đệ ở đây, đều chưa bao giờ nếm trải cảm giác đó, mặc dù đôi lúc có chút tò mò không biết mùi vị sẽ như thế nào, không ngờ, lần này lại có dịp được thưởng thức….” Tịch Quân khoé miệng liền nhếch cười, để lộ hàm răng trắng.
-“Rốt cuộc là ngươi muốn nói điều gì, không cần phải dông dài.” Hoa Tiệp Ảnh liền lên tiếng.
-“Nhưng thế nào? Các ngươi đã làm sự tình như thế này thì phải biết hậu quả như thế nào, xét cho cùng, cho dù là bước lên con đường tiên đạo, trở thành tiên nhân trong mắt những người khác, trở thành những tồn tại mà người khác chỉ có thể hướng mắt lên mà tôn sùng, vậy thì đã sao? Suy cho cùng, chúng ta cùng bọn họ không khác nhau là bao, đều là người thường, đều có thất tình lục d·ụ·c, ham mê sắc d·ụ·c,… Chúng ta không thể hiện những thứ đó ra mặt bọn hắn, tất cả đều là là vì hai chữ ‘Tiên nhân’ mà người đời ban tặng, đọc thì rất nhẹ với người nói ra, nhưng lại rất nặng với người nhận được.” Tịch Quân cắt ngang lời, liền lạnh giọng nói.
-“Hết cách đâm lao phải theo lao, suy cho cùng cũng là do chúng ta mà thành, với lại sau khi nghe những gì Tịch sư huynh nói, ta dường như cũng cảm thấy có chút kích động, gia tăng huyết khí, trở nên mạnh hơn, quả thật có chút kích thích…” Một người đệ tử khác tay liền cầm trường kiếm, tay còn lại cầm giữ chặt gáy cổ xác của nữ nhân, dùng sức hạ kiếm, chặt ngang cổ, liền nói.
-“Không cần phải sợ hãi… Dù sao cũng là n·gười c·hết, các ngươi cứ coi như đang chặt một con gà, một con nai hay gì đó là được.” Tịch Quân mỉm cười, động viên đám người, dứt lời liền xoay người bỏ đi.
-“Không… Không phải… Thứ này không chỉ không có vấn đề… Mà nó còn rất tốt, Chỉ mới một miếng nhỏ, mà đã đem đến cho ta lượng huyết khí dồi dào như thế… Thì không biết….” Hoa Tiệp Ảnh hai mắt nhìn về phía đống đồ ăn được bày trí trên bàn, hai mắt không khỏi phát ra hơi nhiệt.
-“Mọi người nghĩ mà xem, chúng ta tu tiên là vì cái gì, không phải đều là vì trường sinh bất tử hay sao? Trên con đường tu đạo này, đã có mấy ai đạt được chuyện đó, cho dù có đạt được, họ đã phải tốn bao năm tháng, trăm năm, nghìn năm, vạn năm? Liệu mọi người có đủ sự tự tin vỗ ngực rằng bản thân mình sẽ làm được hay không?” Tịch Quân giọng nói vang khắp sảnh đường, ai ai đều lâm vào trầm tư suy nghĩ.
-“Cũng như chuyện xảy ra ngoài hôm nay, chính là vì tất cả chúng ta đều không thể nào khống chế được tâm tình của mình khi nhìn thấy nữ nhân, kích động có, rạo rực có, thèm khát có,… Thứ cảm xúc đó, ta, thậm chí cả Hoa sư huynh cũng không thể nào kìm chế được, quan trọng là những cảm xúc đó từ đâu mà ra? Là do sự kìm chế bấy lâu nay mà hình? Không, không, ta không nghĩ thế, là do bản tính của chúng ta, cho dù có tu luyện như thế nào, tu ra sao, thì tâm tính của con người, sẽ không thể nào thay đổi được. Đó là chưa nói đến chuyện một khi bản tính của con người được đẩy lên cao, liền sẽ sinh ra sự kiêu ngạo, tự cuồng, không coi ai ra gì, một phần chính vì thế, khiến chúng ta trở nên như thế này.”
-“Thế nhưng…”
Tại sảnh đường của Ôn gia, đám người Tịch Quân cùng Hoa Tiệp Ảnh liền tập trung đầy đủ, trên bàn đều là bày dọn những mâm đồ ăn vô cùng sang trọng, hầm chiên xào, tất cả đều có đầy đủ trên bàn vị, mà nguyên liệu không thứ gì khác chính là thịt người. Hoa Tiệp Ảnh mắt thấy trên bàn được bày biện những món ăn được làm bằng thịt người một cách đầy tinh xảo liền không khỏi bất ngờ, đặc biệt hơn, mùi thơm từ chúng sau khi được tẩm các loại gia vị, cùng một chút rượu ủ ngâm, phát ra thật khiến người ta phải thèm thuồng.
Chương 08 : Thịt người
-“Để rồi bây giờ, một thứ có thể giúp chúng ta rút ngắn quãng đường, giúp chúng ta tiến gần hơn một bước so với người khác đang hiện ra trước mắt, mọi người liệu chấp nhận từ bỏ sao? Ta biết, việc làm kế tiếp không khác gì những tà ma ngoại đạo bên ngoài kia, thế nhưng mọi người thử nghĩ xem, biết bao nhiêu tiên đế để đạt được thành tựu như trên, họ đã phải đạp lên biết bao nhiêu thây cốt, đồ không biết bao nhiêu người, thế những người đó cũng được gọi là tà ma ngoại đạo sao? Không, không… Để có được thành công, tất cả chúng ta đều phải trải qua con đường khổ cực, tà ma cũng tốt, ác quỷ cũng được, thì đã sao, khi đạt được mục đích, trở thành chí cao vô thượng, liệu người đời có còn để tâm đến quá trình hay không? Hay chỉ là những lời ca tụng, lời tán dương cùng ánh mắt đầy tôn kính?” Tịch Quân liên tục buông ra những lời ma mị, khiến đám người Hoa Tiệp Ảnh không khỏi dao động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Sao thế?”
Hoa Tiệp Ảnh cùng đám người nhìn thấy thế liền không khỏi do dự, dù sao đây cũng là thịt người, ăn nó không khác gì ăn chính đồng loại của mình, nghĩ đến đây thôi, cái cảm giác kích thích lại trỗi dậy, khiến đám người hai mắt trở nên đỏ rực như thể muốn tận hưởng, trải nghiệm lấy cái cảm giác đầy kích thích này. Hoa Tiệp Ảnh cắn răng, tay liền cầm lấy một phần tay có phần nhỏ bé hơn người khác là bao, từng đầu ngón tay liền thon gọn, chỉ dài tầm hai đến bốn phân thầm đánh giá, hắn dám chắc chủ nhân của phần tay này chính là một đứa bé chưa đầy năm tuổi, thậm chí hắn còn chắc chắn giới tính của đứa bé này chính là nữ.
-“Xảy ra chuyện gì?”
Tay cầm phần tay của đứa bé gái, nội tâm Hoa Tiệp Ảnh không ngừng đấu tranh, một bên liền thoi thúc hắn nhanh ăn nó, tận hưởng lấy mùi vị từ nó, cảm nhận lấy phần da phần thị từ đồng loại của mình, một bên liền khuyên ngăn hắn đừng trở nên sa đoạ… Về phần Hoa Tiệp Ảnh, mặc dù trước đó hắn đã nếm trải mùi vị từ viên bi thịt người kia, thế nhưng suy cho cùng thì thứ đó cũng được tạo thành do công dụng của tấm phù mang đến, khác với việc phải ăn những thứ như thế này.
-“Chuyện này…. Huyết khí của ta…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ phần thịt bị cắn đứt liền không ngừng phát ra dòng khí nóng luân chuyển đến đan điền của hắn, dòng khí nóng này dần dần hình thành từng sợi khí huyết màu đỏ sẫm, những sợi khí huyết này mỏng như sợi chỉ, đang không ngừng quấn bao phủ lấy toàn bộ đan điền Hoa Tiệp Ảnh hoà làm thành một. Cảm nhận thấy sự khác lạ từ đan điền của mình, Hoa Tiệp Ảnh hai mắt nhắm nghiền, tập trung tinh thần kiểm tra lấy toàn bộ cơ thể, không đến một phút, Hoa Tiệp Ảnh hai mắt liền mở bắn ra, cả người liền đứng dậy, trong tay vẫn còn cầm lấy phần tay đứa bé đang còn cắn dở liền nói.
-“Tuân mệnh.” Tịch Quân mỉm cười, khom người đáp.
Chưa dừng lại ở đó, Tịch Quân tay cầm trường kiếm liền giơ cao, hướng thẳng về phía tứ chi của người thanh niên mà vung thẳng nhát chém, lực chém cùng độ sắc bén từ kiếm dễ dàng cắt đứt tứ chi, những khớp xương trắng được nối dài từ tay chân đến ngực sau nhát chém liền cũng vì thế liền lộ ra, tại bên trên những mảnh xương nối vẫn còn sót lại đôi chút phần thịt đọng sau đường kiếm từ Tịch Quân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Chúng ta… Chúng ta thực sự phải làm chuyện này sao?” Một người trong số đó nhìn thấy Tịch Quân liền rời đi, nói nhỏ.
Lưỡi kiếm sắc bén thoáng chốc liền đã cắt sâu vào gáy cổ, đi sâu hơn một phần ba khiến máu không ngừng tuông ra, bắn thẳng vào mặt Tịch Quân, Tịch Quân không hề tránh né liền hứng trọn toàn bộ huyết dịch của người thanh niên bắn thẳng vào. Cảm nhận được mùi vị máu tanh từ huyết dịch, Tịch Quân há miệng đưa lấy chiếc lưỡi liếm sạch khoé miệng, không chừa bất kì một giọt nào ứ đọng lại bên trên.
-“V…Vâng…” Đám người sợ sệt trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Được rồi, dựa theo ngươi mà làm, dù sao đây cũng là cách duy nhất, tất cả nghe theo phân phó của Tịch sư đệ.” Hoa Tiệp Ảnh khoác tay liền nói.
-“Được rồi, trải qua một đêm không vui mấy, sau cùng thì chúng ta cũng đã đến lúc tận hưởng thành quả, ta biết mọi người mặc dù vẫn còn đôi chút sợ hãi, thế nhưng chuyện cũng đã xong, thì không nên để ý đến nó làm gì, chỉ cần việc tận hưởng lấy thành quả của chúng ta mà thôi. Ta dám chắc, đêm nay sẽ là đêm mà mọi người ghi nhớ mãi không thôi, ta nói ghi nhớ ở đây, không phải là về chuyện làm của chúng ta, mà chính là từ những thứ đang nằm trên bàn này đem lại cho chúng ta. Mời các vị huynh đệ, nào mời…” Tịch Quân liền không khách sáo, một tay giang mời, một tay cầm lấy một phần cánh tay từ một người nào đó, đưa về phía miệng, xé nát lấy.
-“Ăn thịt người a, đây không phải là chuyện đùa, nếu để người khác biết được, thì chúng ta coi như xong.”
-“Lộc cộc… Lộc cộc…”
-“Quả thật có chút kích thích… Hết cách, dụ hoặc quá lớn, không thể nào kiếm chế được.” Một người khác không khỏi gật đầu, tay cũng liền thế mà hành động.
-“Thế nào Hoa sư huynh, huyết khí của huynh thế nào?” Một người đệ tử khác liền quay sang, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng liền hỏi.
-------------------
-“Thế nhưng mà….” Một người trong số đó, nghe thấy thế không khỏi rùng mình.
-“Chính vì tầm quan trọng của sự việc, ngoài những người đang có mặt tại đây ra, không ai được phép đem chuyện này kể ra bên ngoài, tuyệt đối không.” Tịch Quân hai mắt trở nên lạnh lùng, liền nói.
Dứt lời, Tịch Quân dẫn đám người liền rời khỏi sảnh đường, để mặc Hoa Tiệp Ảnh ngồi một mình tại chủ vị, không đến nửa canh giờ sau, đám người Tịch Quân liền đã chất thành chồng xác người Ôn gia, Tịch Quân một tay cầm trường kiếm, khom người chân khuỵ chạm đất, tay còn lại liền giữ chặt lấy phần đầu một người thanh niên. Tịch Quân hai mắt híp lại, nở nụ cười đầy kinh dị, đưa lưỡi kiếm kề thẳng cổ người thanh niên đ·ã c·hết, tay khẽ động về phía trước, kéo về phía sau liên tục như thể đang cưa một khúc cây.
Hoa Tiệp Ảnh hai mắt nhắm lại, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, liền mở mắt, tay cầm lấy phần tay của đứa bé đưa thẳng về phía miệng cắn lấy một ngụm mà không chút do dự, răng siết chặt lấy phần thịt từ phần tay, Hoa Tiệp Ảnh liền khẽ dùng sức, giựt mạnh về phía sau, phần thịt liền dễ dàng bị cắn đứt. Phần thịt bị cắn đứt dưới lực từ xương hàm cùng những chiếc răng khoẻ mạnh, không tốn nhiều thời gian liền bị nhai thành mảnh vụn đi thẳng vào dạ dày tiến thẳng về phía đan điền Hoa Tiệp Ảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.