Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10 : Đồng Văn Tử

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10 : Đồng Văn Tử


Dê vấp bờ hè

-“Đồng Văn Tử a, bài đồng dao ta có thể chỉ các ngươi, ta chỉ muốn hỏi, liệu các ngươi thật sự muốn chơi cái đồ vật này sao, cái thứ đồ chơi này nó không giống với những thứ mà các ngươi đã từng chơi qua, nói cho cùng thì cũng chỉ là một trò chơi, thế nhưng thứ đồ vật này có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của các ngươi. Về phần bài đồng dao a…”

Sau khi đọc dứt câu kết từ bài đồng dao, tại hướng Bạch Linh Thôn, ngay phụ cận giao nhau giữa các tuyến đường, tại bên trong ngôi nhà có phần thô sơ, những vết loan lỗ cùng hư ấm xung quanh bốn bề bức tường, một đạo bóng lưng ngồi trước đan lô to lớn, miệng không ngừng lẩm bẩm những từ ngữ vô cùng khó hiểu. Đạo bóng lưng này thân mang bạch y phục, mái tóc trắng bạch đan lẫn đen, trâm tóc mang quang, nhìn lên mười phần tiên phong đạo cốt.

Nhất nhân đô tiếu

-“Được rồi, mọi người chia ra hai nhóm người, một nhóm đi tìm những đèn cây, nhóm còn lại liền cùng Tiểu Ngưu Nhi đến nhà lão nhân, hỏi xem bài đồng dao đó là gì… Sau nửa canh giờ, liền tập trung tại nơi này…” A Đại cả người đứng dậy, ánh mắt liền đảo xung quanh nói.

Ngã kềnh bốn vó

Bịt mắt bắt dê

Sơn dương bào đắc khoái

-“Ưm…. Để ta xem…. A… Đúng rồi, ngoài đèn cây cho người cầm đèn ra, hình như còn một bài đồng dao.” Tiểu Ngưu Nhi bất chợt liền nói.

-“…. Lập tức cấu mãi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng vừa mở miệng, đạo tiếng kêu chói tai kia liền cũng vì thế ngưng theo cùng tiếng va đập, bóng lưng liền xoay người lại, khoé miệng liền mỉm cười, để lộ từng khoả đạo răng vàng úa có phần thưa thớt, trên mặt liền xuất hiện vài khoả tàn nhan, đối mặt với diện mạo của đạo nhân so với lúc nãy khác biệt hoàn toàn, từ đằng sau xem có thể nhìn ra dáng người tiên phong đạo cốt, có phần khí phách, nhưng từ chính diện hoàn toàn phá vỡ tam quan người nhìn.

-“Có gì phải suy xét, ngươi nghe rồi đấy, đám trẻ thôn bên vẫn bình yên đấy thôi, có xảy ra chuyện gì đâu… Còn về gà vịt bị trộm, theo ta thấy khả năng cao là người trong thôn làm, không hẳn là thú hoang, bởi chỉ có người trong thôn, mới biết được những cái bẫy liền được đặt tại vị trí nào mà tránh… Về phần người bị treo giữa hàng tre, có khi bản thân mộng du mà không hề hay biết... Với lại đã tụ tập ra đây rồi, chẳng lẽ phí công ai về nhà nấy…” A Đại khoác tay nói.

Dứt lời, cả đám người liền tập trung xung quanh, tạo thành vòng tròn bao bọc lấy A Đại ở vị trí trung tâm, Nhị Cẩu đưa tay cho vào y phục, lấy ra một tấm vải lụa có phần đơn sơ, buộc chặt lấy phần đầu, phủ lấy hai mắt của A Đại, đưa hai tay quơ sang phải lại sang trái, như thể kiểm tra xem tầm nhìn của A Đại đã được che khuất chưa. Làm xong hết thẩy, Lâm Phàm cùng mọi người liền luân phiên nhau, trong tay cầm đèn cây đốt cháy phần đầu đèn, có người liền một tay cầm thân đèn, tay còn lại che lấy ngọn đầu gió, nhằm tránh bị thổi tắt.

Chưa dừng lại ở đó, lão đạo nhân tay liền buông lấy gáy cổ nữ nhân, hai tay siết chặt lấy cán giã thuốc, giơ thẳng về phía trần nhà, một lần nữa, đập thẳng về phía bộ phận khác của nữ nhân, âm thanh v·a c·hạm cùng tiếng xương gãy vụn lần nữa lại vang lên quanh quẩn. Nháy mắt, cả cơ thể của nữ nhân liền bị vò nát bên trong vò đá như những mảnh thịt vụn khi được bằm nhuyễn, vụn thịt cùng máu bắn thẳng lên phía mặt cùng người đạo nhân, thế nhưng hắn lại không một chút mảy may lo lắng sự tình, thay vào đó, vẻ mặt cực kì phấn khởi như thể đang tận hưởng một việc làm gì đó mà hắn thích.

-“Đúng vậy…” Tiểu Ngưu Nhi gật đầu đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Được rồi, suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu, cứ việc chơi thử là biết thôi, Ngưu Nhi, ngoài chuẩn bị những ngọn đèn cây ra, còn gì nữa không?” A Đại phá tan bầu không khí trầm mặc, liền nói.

-“Ta nghe mọi người tại đây gọi lão là Đào Đạo Nhân, là một đạo sĩ.”

-“Người này… Tôn danh là gì?” Lâm Phàm vẻ mặt đầy suy nghĩ đáp.

-“Chuyện là…. Chuyện là lần trước, ta có cùng phụ thân qua thôn bên cạnh, vô tình biết được đám trẻ có ở bày cho một trò chơi, thế nhưng lại quên mất bài đồng dao để thực hiện trò chơi, được biết Đào gia chính là người đã bày cho bọn chúng thứ này, nên liền tìm ngài để hỏi…” Tiểu Ngưu Nhi ấp úng đáp.

-“Được rồi Lâm Phàm, ngươi đừng lo lắng quá, ta nghĩ A Đại nói đúng đấy, nếu thật xảy ra chuyện gì đó, thì đám người thôn bên chắc chắn sẽ không giữ bình thản như bây giờ được… Với lại, chúng ta dù sao cũng đã bước vào con đường tiên đạo, nếu quả thật xảy ra chuyện gì đó, có thể nhờ cậy tông môn giải quyết chuyện này, ta nghĩ bọn họ sẽ không từ chối đâu, dù sao chúng ta vẫn còn Thiên Hạo ở đó cơ mà…” Vũ Nam Sơn đưa mặt kề cận vào tai Lâm Phàm, thì thầm nói.

-“Sư… phụ….” Một nữ nhân đứng gần đó, tay có phần vụng về, hai tay chắp lại đặt hướng ngực, nhín về phía bóng lưng thi lễ, trong mắt đầy kính ý.

-“Được, thống nhất như vậy đi, Tiểu Ngưu Nhi, ngươi nói đi, ngoài đèn cây ra, còn phải chuẩn bị gì nữa không?”

Manh nhân đích hư trương thanh

-“Để ta kêu thử, không biết lão có ở nhà hay không… Đào gia, ta là Tiểu Ngưu Nhi, ngài có ở nhà không?” Tiểu Ngưu Nhi mặt hướng vào trong, cất tiếng kêu to.

Lâm Phàm nghe thấy vậy liền không khỏi gật đầu tán thành, quả thật trò chơi này có vấn đề, không chỉ thế, thậm chí người bày ra trò chơi này cho đám trẻ thôn bên cạnh cũng như thế, tất cả những chuyện kì lạ, những v·ụ t·rộm gà mất vịt xảy ra. Lâm Phàm hắn chắc chắn có liên quan đến thứ đồ chơi này, nghĩ vậy hắn không khỏi thở dài, nói cho cùng thì đây cũng chỉ là suy nghĩ từ cá nhân hắn, chắc gì những chuyện từ Tiểu Ngưu Nhi nghe được đã là thật…

-“Về chuyện đó ta không kịp hỏi liền cùng phụ thân trở về, ta cảm thấy trò chơi này có phần kì quái, mặc dù chưa từng chơi bao giờ, thế nhưng thông qua lời kể từ tên nhóc đó, có điều gì đó, khiến ta cảm thấy khó hiểu, nhưng lại không biết nó nằm ở chỗ nào.”

Túm ngay một chú

Lập tức cấu mãi.”

Sơn dương tại hạ nhật hải ngạn bán đào (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Nhất quần hài tử

-“Ài… Được rồi…. Các ngươi muốn làm gì thì làm, ta sẽ không can dự… Thế nhưng ta nói trước, nếu trong quá trình chơi, quả thật xảy ra chuyện gì đó, chúng ta liền ngưng, được chứ?” Lâm Phàm thở dài đáp.

Chương 10 : Đồng Văn Tử

-“Các ngươi là…. Tìm bần đạo có chuyện gì không?” Âm thanh có phần khàn khàn, ánh mắt Đào Đạo Nhân khẽ nhìn ba người Lâm Phàm liền nói.

Không đợi nữ nhân kia mở miệng nói nửa câu, lão đạo nhân tay khẽ dùng sức ghì đầu nàng đặt thẳng vào bên trong vò đá, ánh mắt liền trở nên dữ tợn, tay còn lại liền nâng cán giã thuốc bằng đá lớn như quả đấm, dùng hết sức lực nặng nề hướng thẳng vị trí đầu nữ nhân đập xuống.

-“…..”

Phiên dịch bài đồng dao :

-“Ai u… Là tìm ta để hỏi bài đồng dao của ‘Đồng Văn Tử’ sao?” Đào Đạo Nhân tay liền đưa vuốt lấy chùm râu trắng, khoé miệng liền nhếch lên mỉm cười, để lộ vài chiếc răng bị úa vàng.

-“Suỵt… Đừng nói, ta biết ngươi muốn nói gì, chuyện vừa xảy ra coi như xong, đừng nói gì nữa, chúng ta nhanh tới điểm hẹn thôi.” Lâm Phàm khoác tay che miệng Tiểu Ngưu Nhi.

-“….”

Ngồi xếp bằng trên mặt đất, miệng không ngừng lầm bầm, tay cầm lấy cán giã thuốc có phần to lớn, nhìn như một cây trụ lớn, liên tục giơ lên hạ xuống, âm thanh v·a c·hạm giữa hai đồ vật như thể chiếc chuông đồng to lớn bị một vật gì đó v·a c·hạm mạnh, chói tai không ngừng.

-“Đợi một chút… Ta cảm thấy nên suy xét lại, không nhất thiết phải chơi thứ quỷ quái này… Lỡ như xảy ra chuyện gì đó…” Lâm Phàm có chút nóng vội liền nói.

-“Được rồi, tập trung đông đủ rồi a, bất đầu thôi, ta sẽ là người bắt muỗi, còn các ngươi là người cầm đèn, lần sau sẽ đổi lại người khác, cứ thế luân phiên thay đổi cho đến khi xoay vòng lại đến ta thì ngưng.” A Đại phấn khích liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Các ngươi cứ việc đi tìm đèn cây, về phần bài đồng dao đó, cứ để ta cùng Lâm Phàm với Tiểu Ngưu Nhi…” Vũ Nam Sơn cả người liền đứng lên, một tay liền kéo Lâm Phàm, tay còn lại kéo Tiểu Ngưu Nhi chạy về phía Bạch Linh Thôn.

-“Tới? Đồ nhi ngoan, khiến ta đợi thật lâu, đến đây…” Lão đạo nhân một tay liền đưa thẳng về phía cổ nữ nhân kéo lui về người mình.

-“Là nơi này, không sai được, cách đây mấy hôm ta còn thấy lão đi ra đi vào tại nơi này….” Tiểu Ngưu Nhi lắc đầu liền nói.

--------------------

-“Có đúng là nơi này không?” Vũ Nam Sơn nhìn thấy gian nhà trước mắt, không khỏi nghi ngờ liền nói.

-“Nói vậy, những người thua sẽ như thế nào?” Vũ Nam Sơn cảm thấy tò mò, liền hỏi.

-“Ta nghe nói để bắt đầu trò chơi, tất cả mọi người tham gia đồng thanh đọc to bài đồng dao đó, khi đọc xong bài đồng dao cũng là lúc trò chơi sẽ bắt đầu, về phần nội dung của bài đồng dao đó là gì, thì ta không biết, chỉ có thể hỏi lão nhân kia.” Tiểu Ngưu Nhi giải thích.

Thí đồ truy trục

--------------

Cố đuổi vòng quanh

Không một âm thanh đáp lại, vào lúc cả ba dự định xoay người bỏ đi, bên trong gian nhà, âm thanh có phần khàn khàn, tiếng đồ vật lôi kéo trên mặt đất, cùng vô số những tiếng kêu quái dị không rõ ràng liền vang lên, khiến ba người dừng lại hành động của mình, hai mắt trở nên hoảng sợ, cả người liền lùi về sau. Không bao lâu, những âm thanh kì quái liền biến mất, một bàn tay có phần thô ráp xuyên thẳng qua lớp vải che, kéo toạc lên, đứng trước hiên nhà liền xuất hiện lão nhân, lão nhân có mái tóc bạc pha lẫn đen được cột búi ngược về sau có phần tiêu soái, thân mang bạch y phục, bên hông liền đeo cây phất trần như bao đạo sĩ khác. Hai mắt như hai viên bảo thạch một dạng, đôi mắt xanh đậm có phần thâm thuý, như thể được hình thành từ hai viên hoàn mỹ bảo thạch, được khai quật từ nơi sâu thẳm của thế giới, trân quý vô cùng khiến người nhìn không khỏi vì đó mà thán phục.

Sau khi đốt cháy hết thảy đèn cây của người chơi, đám người theo lời Tiểu Ngưu Nhi, đồng thanh đọc to bài đồng dao được chỉ dẫn không lâu, cả quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi, không một bất thường, Lâm Phàm hai mắt liên tục đảo nhìn xung quanh, nhằm kiểm tra xem liệu quả thực thứ đồ chơi này có đúng thực là ngọn nguồn của những sự việc kì dị tại thôn bên cạnh hay không?

Dứt lời, Đào Đạo Nhân phấc tay xoay người đi vào gian nhà, để lại ba người Lâm Phàm vẻ mặt bàn hoàng trước những gì mà lão nhân kia để lại, thời gian trôi qua không lâu, cả ba liền như tỉnh lại từ giấc mộng, ánh mắt liền đảo dọc xung quanh, Vũ Nam Sơn như thể chưa hồi tỉnh lại hiện thực, lên tiếng nói.

-“Chuyện gì thế, chúng ta đang ở đâu đây?”

Một bầy trẻ nhỏ

Nương theo tiếng v·a c·hạm giữa cán giã thuốc cùng vò đá, âm thanh từ tiếng xương vỡ vụn cũng vì thế vang lên, đầu của nữ nhân trong nháy mắt liền bị cán giá thuốc đập vỡ nát không một mảnh vụn, óc cùng huyết dịch từ bên trong bắn thẳng ra bên ngoài. Cặp mắt mở to như thể bất ngờ trước hành động từ sư phụ của mình nương theo sức lực từ cán giã thuốc, bắn thẳng về phía lão đạo nhân, trừng trừng nhìn thẳng về phía hắn.

-“Đạo sĩ?” Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn, không hẹn liền đồng thanh, hai mắt liền đưa nhìn nhau.

Mọi người cười rộ

Tứ cước xoa

Dê chạy thật nhanh (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Chỗ này… Là đầu thôn, sao chúng ta lại ra đây rồi, chẳng phải lúc nãy còn ở….” Tiểu Ngưu Nhi vẻ mặt hoảng hốt liền đáp.

Thời gian cứ thế trôi qua, Lâm Phàm, Vũ Nam Sơn, Tiểu Ngưu Nhi ba người thoáng chốc liền có mặt tại một gian nhà có phần cũ kĩ, cánh cửa chỉ được phủ lấy một lớp vải che, gần như không còn bất kì thứ gì để chống đỡ lấy, trên tường những vết loan lỗ, hư ẩm vô số kể, như thể nó đã được dựng lên từ rất lâu, trải qua bao nhiêu thăng trầm mà có được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10 : Đồng Văn Tử