Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 07 : Sự thật đằng sau màn đêm tối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 07 : Sự thật đằng sau màn đêm tối


-“Lợi ích gì, mau nói nghe, Tịch sư huynh.” Một người đệ tử không khỏi hiếu kì liền nói.

-“Khẹc… Khẹc… Chuyện là ban nãy, bọn đệ gây ra tiếng động có phần lớn, khiến đám người Ôn gia liền tỉnh giấc…”

Chưa dừng lại ở đó, Hoa Tiệp Ảnh đưa tay vào y phục, lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ cùng một tấm phù được viết dòng chữ nghoẹt ngoạc, mặc dù được viết một cách không chỉnh chu, thế nhưng từng nét mực bên trên dòng chữ ấy đều rất rõ ràng, huyền ảo, khiến người nhìn không khỏi đắm chìm trong huyền diệu của nó.

-“Có chuyện gì?”

-“Yên lặng, ta có cách này…” Một người đệ tử liền hét lớn.

-“Ngươi… Ngươi là ai… Khụ… Khụ…” Âm thanh có phần đứt quãng, miệng không ngừng rỉ máu xuống sàn nhà khiến xung quanh thành giường liền nổi lên mùi máu.

-“Chẳng lẽ, ý Tịch sư đệ muốn nói chính là…” Như thể biết được ý đồ Tịch Quân, Hoa Tiệp Ảnh hai mắt liền mở to, cả người đứng dậy nói.

-“Không được, làm thế càng đánh động đến nhiều người hơn, phía trên quan phương sẽ cử người điều tra, trong một đêm biệt viện bị cháy, thiêu c·h·ế·t 50 người, quá bất hợp lý, rất dễ để người khác sinh nghi.” Tên đệ tử khác lắc đầu không đồng ý nói.

-“Ăn cái gì? Tiên đan hay linh dược?”

-“Theo ta biết, Nguyên Khí Công Thuật là một môn tâm pháp dùng để điều hoà nội khí cùng nguyên khí bên trong cơ thể của một người, khiến chúng cộng hưởng sinh ra tâm khí, tâm khí càng nhiều, thực lực càng mạnh.” Hoa Tiệp Ảnh tay đưa sờ càm, liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Đã xong, toàn khu, hết thẩy 50 người, không sót một ai.” Một vị đệ tử trong số đó liền trả lời, trên mặt vẫn còn đọng lấy vệt máu từ người khác.

-“Linh thạch?”

-“Ngon, được, mùi vị không tệ a… Khặc… Khặc… Khặc….” Hoa Tiệp Ảnh tận hưởng lấy hương vị của viên thịt người, nở điệu cười rùng rợn.

-“Linh thú?”

Về phần Hoa Tiệp Ảnh, nhìn thấy được thành quả trước mắt đã hoàn tất, tay liền thu hồi ấn, bước thẳng về phía vị trí người thanh niên, khom người, tay liền nhặt lấy viên bi thịt được làm bằng thịt người, miệng liền mở rộng, đưa lấy chiếc lưỡi nhuộm đẫm tinh huyết liếm dọc lấy toàn bộ viên bi như thể tận hưởng hương vị của món ăn. Cảm nhận được hương vị đầy đủ, Hoa Tiệp Ảnh không nhanh không chậm tay đưa viên thịt người vào giữa hai miệng, dùng sức cắn lấy một phần, máu từ viên thịt người không khỏi tuông ra lắp đầy chiếc miệng rộng Hoa Tiệp Ảnh.

-“Nguyên Khí Công Thuật? Đây chẳng phải là tâm pháp của Mộ Hoa Giáo sao? Nó có liên quan gì đến chuyện này?” Một người đệ tử khác không khỏi hiếu kỳ liền nói.

-“Tác dụng? Tác dụng của Nguyên Khí Công Pháp à?”

Chưa dừng lại ở đó, chân tay người thanh niên không lâu sau như thể bị một lực nào đó, bẻ gãy thành từng đoạn, cả người vặn lại, xoắn vòng tròn, xương từ khuỷ tay, đầu ngón tay, cổ tay liền đâm rách lấy lớp da bên ngoài. Quá trình khốn khổ ấy tiếp tục diễn ra được tầm đôi chút, cả cơ thể người thanh niên, liền bị một lực vô hình nào đó đem cho vặn ép, đưa cơ thể của một người trưởng thành, biến thành một viên bi chỉ to bằng đầu ngón tay.

-“Cũng không thể nào đem chôn đi được, âm thanh đào bới sẽ đánh thức những người lân cận, mặc dù chúng ta có biện pháp để cách âm thế nhưng cũng sẽ không thể nào trông coi được tai mắt những người xung quanh.”

-“Không phải, là lợi ích của việc ăn thịt người, chắc hẳn Hoa sư huynh cũng biết lợi ích của nó đem lại thế nào đúng không?” Tịch Quân hai mắt nhìn về phía Hoa Tiệp Ảnh, cười nhưng không phải cười, liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Không biết chư vị sư huynh ở đây, có nghe nói đến Nguyên Khí Công Thuật không?” Tịch Quân liền nói.

-“Đại tiên?… Ngươi.. Ngươi… chính là…” Người thanh niên khi nghe thấy thế, hai mắt liền mở to, liền dùng hết sức lực, đưa tay chỉ về phía Hoa Tiệp Ảnh, miệng lắp bắp nói.

-“Nhân khẩu nhiều như vậy, chúng ta làm gì đây? Không thể nào một đêm đem hết tất cả xác những người này ra khỏi thành được, sẽ bị người khác phát hiện ra mất.”

-“Hoa sư huynh nói rất chính xác, chính vì lẽ đó, những tiên thống đạo môn liền triệt tiêu môn tâm pháp tà đạo này, nghiêm cấm những ai dám ngược dòng tìm hiểu nó, ta chẳng qua vô tình nghe được từ người khác nói, lúc đầu nghe được việc phải ăn thịt người để tu luyện, ta cũng khiếp sợ lắm, thế nhưng sau khi được đồng bạn kể lại tác dụng của nó, đổi lại là ta, ta cũng sẽ như bọn chúng.” Tịch Quân khẽ cười liền nói.

Trải qua hơn canh giờ tận hưởng hương vị tình ái, Hoa Tiệp Ảnh như thể chưa muốn dừng lại, cả người khẽ động, thoáng chốc liền lách ra khỏi người vị nữ chủ, chân cất bước hướng thẳng về phía người thanh niên, khoé miệng hắn liền cong, hai mắt trở nên sắc bén, hai tay liên tục xoa vào nhau khiến người thanh niên cảm thấy rùng mình liền nói.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Hoa Tiệp Ảnh xoay người nhìn về phía vị nữ chủ, tay liền nắm lấy cổ nàng xách lên như xách một con gà, khẽ dùng sức, vặn lấy chiếc cổ ngọc ngà không tì vết vị nữ chủ, khiến cô liền c·h·ế·t ngay không thôi.

Chương 07 : Sự thật đằng sau màn đêm tối

-“Hửm? Chẳng phải ta đã bảo là nên cẩn thận khi hành sự sao?” Hoa Tiệp Ảnh khẽ cau mày, truyền âm nói.

Hoa Tiệp Ảnh cùng đám người đồng môn đệ tử liền tụ tập sảnh đường, cả người toàn thân y phục liền đẫm trong tinh huyết, tay vẫn còn giữ chặt lấy trường kiếm, từng giọt máu chảy dọc khắp lưỡi kiếm, nhiễu khắp mặt sàn.

-“Đã giải quyết xong hết chưa?” Hoa Tiệp Ảnh ngồi phía chủ toạ, hướng mắt nhìn thẳng về phía đám người, liền nói.

-“Bọn đệ cũng không muốn, chẳng qua là mấy con tiện nhân này có chút manh động, thế nên…” Âm thanh từ đầu bên kia có phần lúng túng đáp.

-“Đúng vậy, môn tâm pháp này rất kén chọn để tu luyện, có thể nói thẳng quá trình tu luyện của nó rất khó khăn, không phải vì nó khó tu luyện, mà để tu luyện được nó, buộc phải ăn một thứ.” Tịch Quân gật đầu đáp.

Như thể biết được đối phương muốn nói gì, Hoa Tiệp Ảnh khẽ cười giọng điệu đầy ma quái liền xoay người ôm lấy nữ chủ bắt đầu tận hưởng hương vị nữ sắc của mình, hai tay Hoa Tiệp Ảnh liên tục đảo dọc khắp cơ thể, ánh mắt đỏ rực, miệng liên tục xâm chiếm lấy đôi môi mọng ướt của nàng trước ánh mắt đầy căm phẫn, bất lực từ người thanh niên. Hoa Tiệp Ảnh như thể không kìm được d·ụ·c vọng của bản thân mình, tay liền vung ngang khiến tất cả đồ vật trên bàn liền rơi thành mãnh vụn xuống sàn đất, tay còn lại ôm lấy vòng eo nhỏ bé của nữ chủ kéo thẳng lên mặt bàn… ( Xin được phép lượt bỏ 2000 chữ…. )

-“Ta là ai? Việc ta là ai có còn quan trọng nữa không? Khặc.. Khặc… Tiểu mỹ nhân, đến đây để bổn đại tiên thưởng thức nào…” Dứt lời, Hoa Tiệp Ảnh tay khẽ dùng sức, khéo lấy cơ thể nữ chủ có phần yếu ớt sát nhập vào người mình, thô bỉ nói.

-“Khặc… Khặc… Khặc….”

-“Tịch sư đệ, ngươi có cách gì nói ra xem.” Hoa Tiệp Ảnh hai mắt nhìn về phía vị sư đệ họ Tịch kia liền nói.

-“Phiền phức, cút ra…” Hoa Tiệp Ảnh nhíu mày, tay liền vung hất bay cơ thể nhỏ bé có phần yếu ớt của vị nữ chủ, dưới tác động từ lực của một tu chân giả, cơ thể vị nữ chủ bay ngược về phía trước như diều đứt giây, cả người liền nện thẳng vào mặt bàn, xương cốt đều vỡ nát, cả người đẫm trong tinh huyết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Yêu thú?”

----------------

-“Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy phải làm sao?” Một người đệ tử không khỏi cau mày liền nói.

-“Cái gì? Thịt người?” Một người trong số đó không khỏi hoảng sợ, cả người đứng dậy nói.

-“Không, tất cả đều không phải…” Tịch Quân lắc đầu liền nói.

Nhìn thấy tim đang thoi thóp đập những nhịp cuối cùng trước khi biến mất, Hoa Tiệp Ảnh không khỏi mỉm cười, tay liền đưa toàn bộ vào miệng, nhai ngấu nghiếng, âm thanh nhốp nhép từ những tinh huyết còn ứ đọng bên trong trái tim sau khi bị nghiền nát khiến người nghe không khỏi run sợ. Máu từ tim chảy dọc khắp khoé miệng Hoa Tiệp Ảnh, chảy dài đến sóng cổ liền thấm đẫm vào y phục, trong chốc lát phần cổ áo liền đắm chìm trong tinh huyết.

-“Khi ăn được một lần, tâm khí sinh ra, đồng thời ma khí cũng vì thế mà hình thành, dần lâu ngày tích tụ thành chướng khí, khiến người tu luyện dần trở nên điên cuồng, thèm khát, tìm kiếm thịt người để ăn, nhằm thoả mãn nhu cầu của bọn hắn. Đến lúc đó, việc ăn thịt người đã không còn là để tu luyện nữa, mà trở thành món ăn hằng ngày của chúng, người không ra người, ma không ra ma, quỷ không ra quỷ.” Hoa Tiệp Ảnh hai mắt liền co lại nói.

-“Ngươi… Ngươi làm gì huynh… ấy…” Vị nữ chủ mắt chứng kiến thấy trượng phu của mình liền bị người khác moi tim, rống giọng, chạy thẳng về phía trượng phu, liên tục ra quyền đánh thẳng về phía Hoa Tiệp Ảnh.

-“Như những gì vừa nói, người tu luyện Nguyên Khí Công Pháp, sau khi ăn thịt người, những tinh huyết cùng da thịt mà người đó ăn liền sẽ được chuyển hoá thành tâm khí, lưu chuyển đến đan điền giúp bọn chúng tăng trưởng tu vi của mình. Đối với những người như chúng ta, không tu luyện tâm pháp, liền vô dụng, thế nhưng vô dụng là vô dụng với những người khác, còn với những tu chân giả như chúng ta, khi chúng ta ăn chúng vào, tự bản thân mình liền vận chuyển lấy nội khí cùng linh khí bên trong cơ thể của mình, thông qua các kinh mạch chảy dài khắp cơ thể, chuyển hoá những da thịt cùng tinh huyết đó, thành huyết khí bồi bổ cho chính mình, các ngươi cũng biết, huyết khí đối với một tu chân giả quan trọng như thế nào.” Tịch Quân hai mắt liền nhìn xung quanh mọi người, không nhanh không chậm liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Đúng, là thịt người, một người bằng xương bằng thịt như chúng ta, thịt càng tươi, lượng sinh ra tâm khí càng nhiều, càng có lợi cho người tu luyện Nguyên Khí Công Thuật, cũng chính vì lẽ đó, mà môn tâm pháp này được thiên hạ xếp vào tà môn ngoại đạo, nghiêm cấm những người khác tu luyện.” Tịch Quân giải thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Thế giờ phải làm sao? Hay là phóng hoả, thiêu đốt toàn bộ khuôn viên này?”

-“Vâng.”

-“Hoa sư huynh, huynh có ở đó không?” Một âm thanh có phần trong trẻo phát ra trong đầu Hoa Tiệp Ảnh.

Không đợi nói dứt câu, Hoa Tiệp Ảnh tay co lại, nhắm thẳng vào vị trí tim, vận sức đâm xuyên thẳng vào cơ thể gã, những đầu ngón tay liền báu chặt siết thấy tâm của hắn, khiến hắn càng trở nên nguy kịch, miệng nôn ngụm huyết rơi thẳng vào tay Hoa Tiệp Ảnh. Hoa Tiệp Ảnh không nhanh không chậm, liền rút tay mình ra khỏi ngực đối phương, những đầu ngón tay vẫn báu chặt lấy tâm của hắn, từ từ lôi kéo trái tim của gã rời khỏi cơ thể, từng sợi mạch máu bám dính vào tim nối liền bên trong cơ thể dần dần bị đứt đoạn sau lực kéo, trong chốc lát, trái tim liền nằm trong tay Hoa Tiệp Ảnh.

-“Hừ… Chuyện đã thế không lẽ còn cần ta phải nói, giải quyết cho sạch sẽ, đừng để gây ra náo loạn bên ngoài, chuyện bên đây, ta sẽ giải quyết.” Hoa Tiệp Ảnh hừ lạnh nói.

-“…..”

-“Khặc… khặc… Lũ ngu dốt, một phàm nhân lại dám chống lại thần tiên?” Hoa Tiệp Ảnh liền cười lạnh nói.

Hoa Tiệp Ảnh như thể không hề quan tâm đến vị nữ chủ, tay liền cầm tấm bùa, dán thẳng phần tráng trượng phu của nàng, tay còn lại liền mở nắp chiếc bình sứ, bắt ấn quyết miệng đọc pháp chú, trong chốc lát, tấm phù liền phát sáng, ánh sáng nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ cơ thể người trước mặt, đem hắn vào bên trong ánh sáng thần bí. Hoa Tiệp Ảnh nhìn tấm phù phát huy công dụng, cả người liền lùi về sau, tay thay đổi ấn quyết, miệng tiếp tục đọc chú ngữ, thoáng chốc, ánh sáng liền biến mất, cả cơ thể người thanh niên không ngừng vặn vẹo, tiếng gãy của xương khớp vang lên không ngừng, khiến người nghe không khỏi nổi gai óc.

-“Vì sao lại nghiêm cấm, nếu chỉ vì ăn thịt người mà đem nó đi loại trừ, liền không quá thoả đáng, hẳn phải có lý do gì đó.” Một vị đệ tử khác nói.

-“Đúng vậy, là ăn thịt người.” Tịch Quân mỉm cười, gật đầu nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 07 : Sự thật đằng sau màn đêm tối