Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 75 : Thiên Thành Đạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75 : Thiên Thành Đạo


----------------------------------

Đi được vài bước, Lâm Phàm cảm giác có người ở phía sau kéo lấy ống tay bản thân, như thể không muốn để hắn đi đến nơi được gọi đến, Lâm Phàm cảm thấy khó hiểu liền xoay đầu về phía sau nhìn lấy, phát hiện người đang giữ chặt lấy ống tay áo hắn không ai khác chính là nữ nhân tên Vương Lệ được gọi đi cùng. Nhìn lấy nữ nhân tên Vương Lệ này biểu cảm mười phần hoảng sợ, hai mắt rưng rưng, không ngừng lắc đầu, miệng lầm bầm một thứ gì đó mà hắn không nghe được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ân, có việc gì à?” Lâm Phàm gật đầu, biểu cảm có chút khó hiểu nói.

-“Khảo hạch? Ngươi là đạo sĩ?”

Người thanh vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, không vì một chút tình cảm đồng môn mà chút lay động, hai tay vội vàng túm chặt lấy hai tay Lâm Phàm cùng Vương Lệ, kéo nhanh về phía trước không nói.

‘Bịch’ một tiếng, người thanh niên bạch y phục nớ lỏng năm đầu ngón tay, buông lấy cơ thể Lâm Phàm thả xuống nền đất, vẻ mặt không chút biểu cảm, như thể chuyện này đối với hắn mà nói không đáng là bao. Về phần Lâm Phàm, trải qua những ngày đi đường tại bên trong nơi quỷ quái kia, cả cơ thể đã lâm vào trạng thái kiệt quệ, chính vì thế khi bị người thanh niên kia cưỡng ép dùng lấy sức mạnh dùng lên cơ thể hắn, đầu óc lâm vào mơ hồ b·ất t·ỉnh, trước lúc chìm sâu vào bên trong giấc ngủ, Lâm Phàm loáng thoáng nghe được những lời cuối cùng mà người thanh niên kia nói với hắn.

-“Không biệt đạo sơn của vị huynh đệ này là gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn thấy Lâm Phàm ấp úng nói, người thanh niên bạch y phục một tay đưa thẳng về phía cổ Lâm Phàm chộp lấy nhấc lên giữa khoảng không như nhấc một món đồ, năm đầu ngón tay khẽ hơi dùng sức siết chặt phần xương cổ Lâm Phàm lại, khiến sắc mặt hắn có phần trắng bệt, hai mắt trợn trừng nhìn lấy người thanh niên trước mặt, miệng ú ớ cố gắng phát ra thành tiếng.

Dưới lời nói của người thanh niên trước mặt, Lâm Phàm như bị mê hoặc bởi loại thuật pháp nào đó, cả người trở nên mất đi sức chống cự, hai tay buông lỏng, ánh mắt trở nên vô hồn, miệng thở hổn hển, khó khăn phát ra lời nói.

-“Vị huynh đệ này thực sự là người đã tham gia khảo hạch Thiên Thành Đạo?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Nhìn bộ dạng của ngươi, có vẻ như ngươi không hề biết gì về chuyện này?” Người thanh niên bạch y phục đưa tay ngăn cản lại người đệ tử kia, nhẹ nhàng bước đến vị trí Lâm Phàm đang đứng nói.

-“Không có thế nhưng gì cả, tiếp tục đi, sư phó đang ở đại điện chờ hai ngươi được một lúc rồi, không nên để ngài ấy chờ lâu.”

Hít lấy một hơi thật sâu, Lâm Phàm làm ra quyết định, tay cầm lấy túi đồ của bản thân đeo lên bên người, nhìn sơ căn nhà một chút, thấy không có điều gì lạ thường cho đến phút này, hắn cũng không màn đến việc tìm kiếm Lâm bà của mình, vì thực chất Lâm bà hắn cũng đã không còn là bản thân nữa, có cho mười lá gan, hắn cũng không dám mạo hiểm đi tìm.

-“Ừm? Nơi này vậy mà vẫn còn người khác? Không biết vị huynh đệ này là người phương nào? Tại sao lại đến đây?” Một người nam tử thân mang bạch y phục, tóc buộc cao để đuôi ngựa nối dài, gương mặt trắng sáng, vô cùng đẹp mắt, bên hông người mang lấy lệnh bài, điêu khắc hoạ tiết nào đó.

-“Có chút quái lạ, thật trùng hợp, bọn ta là đạo môn của Thiên Thành Đạo, dựa theo lời nói của ngươi, ngươi đã tham gia khảo hạch cách đây một tuần lễ, thế nhưng lần khảo hạch gần nhất của Thiên Thành Đạo đã diễn ra được một tháng trước, cho đến lúc này, vẫn chưa có thông báo gì về khảo hạch tiếp theo, ngươi nói xem, bọn ta có nên tin ngươi hay không?” Một nam đệ tử khác vội vàng rút kiếm từ phía sau, giơ thẳng về phía Lâm Phàm, lạnh giọng nói.

Chương 75 : Thiên Thành Đạo

-“Aaaaa!” Đúng lúc này, tiếng nữ nhân ở phía lối vào căn phòng hoảng sợ hét lên, dẫn đến mọi người vội vàng nhìn lại.

Nghe lấy ba chữ ‘Thiên Thành Đạo’ đám người trước mặt khẽ giật mình đôi chút, biểu cảm ai nấy đều vô cùng mờ mịt trước câu nói của Lâm Phàm, đặc biệt là khoảng thời gian mà Lâm Phàm khảo hạch đã kể với bọn hắn. Người thanh niên bạch y phục dường như không một chút biểu cảm nào, hay tỏ ra bất ngờ trước lời nói từ Lâm Phàm như những người khác, vẻ mặt có vài phần đăm chiêu suy nghĩ nói.

Những người tại căn phòng này, công việc bọn hắn đều đồng dạng Lâm Phàm, trong tay mỗi người đều cầm lấy đồ giã thuốc, liên tục giã vào bên trong cho ra thành bụi phấn, chẳng qua đồ vật mà bọn hắn giã có chút bất đồng với Lâm Phàm, người giã lấy thạch tín pha trộn cùng với nhiều loại đồ vật khác, kẻ lại cầm lấy đầu một con vật nào đó, cho vào bên trong, liên tục nện xuống, máu tươi bắn đầy thành vật chứa thuốc.

-“Chuyện ta nói đều là thật, đến bản thân ta, ta còn không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết, theo ta nhớ từ lúc lên thành huyện khảo hạch cho đến hiện tại, cũng chỉ mới được độ gần một tuần, những gì đã xảy ra trong thời gian đó, ta vô cùng mờ mịt.”

Thở dài một hơi, Lâm Phàm hai tay đập vào nhau phủi lấy từng lớp bụi còn đóng bên trên tay, đưa mắt nhìn lấy gian phòng đơn sơ, có chút cũ kĩ, bên trên từng vách tường còn lưu lại vài chỗ ẩm ướt chưa được khô ráo. Đối mặt với khung cảnh phía trước, Lâm Phàm cũng đã quá quen, không còn chút bận tâm, tựa hồ như không có đem những thứ này để vào mắt.

-“Cái gì? Một tháng trước?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Tới đây, một lúc liền xong, không sao… Hắc hắc hắc…”

Nghe thấy lời nói của người thanh niên trước mặt, Lâm Phàm có chút hoảng hốt, hắn thực sự không dám nghĩ rằng, khoảng thời gian ít ỏi mà bản thân hắn trải qua tại nơi quỷ quái đó, ấy vậy mà đã được một tháng bên ngoài. Nói như vậy, từ lúc hắn bước vào nơi đó, cho đến bây giờ, mọi thứ đều đã thay đổi, thế nhưng huyễn cảnh đưa hắn qua lại giữa Bạch Linh Thôn và nơi đó, thực sự là gì, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến toàn bộ thôn dân Bạch Linh Thôn nhân khẩu hơn trăm người đều đ·ã c·hết sạch.

-“Ta là gọi Lâm Phàm, là người nơi này.”

Từ phòng dược liệu đến đại điện phải đi qua một khoảng sân lớn, khoảng sân này chứa vô số Mộc Nhân dùng để luyện tập, rèn luyện cơ thể, thế nhưng những Mộc Nhân này có chút bất đồng với những Mộc Nhân khác, trên thân chúng như phủ lấy một lớp dịch nhờn, vô cùng dơ bẩn, không chỉ thế, bên trên Mộc Nhân còn để lộ ra vài phần cơ thể vô cùng kì dị như tay cùng chân, thậm chí còn có Mộc Nhân được đính hai mắt mở to, nhìn về bọn hắn quan sát.

-“Lâm Phàm, Vương Lệ, sư phó kêu các ngươi đi qua.” Vào lúc này, phía lối vào căn phòng, một đạo âm thanh nam tử vang lên gọi hắn.

-“Cái gì? Ngươi nói ngươi là người tại thôn này? Chuyện đó không thể nào, từ lúc bọn ta đến nơi này, đã lục tung toàn bộ khuôn viên tại đây, không phát hiện bất kì một sinh vật nào còn sống, không thể nào lại bỏ sót được ngươi.”

-“Ài….”

Đứng tại bên trong ngôi nhà, Lâm Phàm đưa tai lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại bên ngoài, cả người có chút mộng, tại cái địa phương bên trong rừng núi sâu thẳm này, ấy vậy mà lại có người xuất hiện, không chỉ một mà đằng này có rất nhiều người. Theo như bọn hắn nói, thì có vẻ như đám người này mới đến nơi này không được bao lâu, chuyện phát sinh tại nơi này, bọn hắn cũng không mải mai biết chuyện gì đã xảy ra tại nơi này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Chuyện này…”

Đập vào mắt mọi người, đứng trước cửa căn phòng, chính là một thanh niên mười phần mập mạp, toàn thân đều chứa lấy một dạng mỡ thịt, mỗi lần làm ra hành động nào đó, từng phiến mỡ thịt bên trên cơ thể hắn dao động qua lại phập phù không ngừng, khiến người nhìn mà thấy buồn nôn. Tên thanh niên mập mạp này trên mặt lộ ra nụ cười đầy bỉ ỏi, hai tay kéo lấy một thiếu nữ ôm vào bên trong người, liên tục sờ mó khám phá dọc trên cơ thể của nàng ấy, cười một tiếng đầy tà d·â·m.

-“Chỉ vừa khảo hạch thông qua, chưa tu luyện bao giờ, cho nên cũng không thể gọi là đạo sĩ được.” Lâm Phàm lắc đầu từ chối nhận.

-“Không biết? Không thể nào a, ngươi là người tại nơi này, nhưng lại không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, có chút tà môn nha.” Nữ đệ tử khác nghe thấy vậy thì không khỏi bất ngờ, cười cười nói.

-“Là Thiên Thành Đạo.”

-“Nhìn vào mắt ta, nhìn thẳng vào mắt ta, những gì ngươi nói, đều là thật?”

-“Dẫn hắn ta trở về đạo môn, tuy rằng có chút phế vật, thế nhưng cũng là môn đạo, nếu đã tham gia khảo hạch, ắt hẳn bên trong cơ thể đã chứa thứ đó, về sau để hắn làm dược dẫn cũng tốt.” Phân phó với đám người phía sau, người thanh niên áo trắng xoay người đi về một phía, mặt không nhìn lấy Lâm Phàm nằm trên mặt đất dù chỉ một lần.

-“Hiểu lầm, hiểu lầm, các vị đừng manh động.” Lâm Phàm từ phía trong nhà, hai tay giơ cao song song, cúi thấp đầu nói.

-“Thế nhưng, trên người hắn ta lại không phát ra vị dạng, sóng khí cũng không, như thể là một phàm nhân không hơn không kém.”

Bên trong gian nhà này, thực chất cũng không chỉ riêng một mình Lâm Phàm hắn, mà còn có những nam nam nữ nữ trạc tuổi hắn, bằng hắn hoặc nhỏ hơn đều có, đa phần trên thân đều mặc lấy một bộ y phục cũ kĩ. Những người này chỉ khác hắn một chỗ, trên thân có vài phần suy yếu, mang nhiều bệnh tật cùng thiếu hụt bên người. Có kẻ tay chân thiếu đi một bên, có người mắt bị che khuất một bên, thậm chí mù loà cũng có, căn phòng không lớn, thế nhưng lại chứa muôn trùng đủ loại dị tật người.

-“Thế nhưng…”

Nhìn lấy một màn trước mặt này, Lâm Phàm có chút thở dài bất đắc dĩ, không phải hắn không muốn ra tay giúp đỡ thiếu nữ này, lực bất tòng tâm, hắn không có bản sự để làm chuyện đó, dẫu gì những chuyện như thế này, cũng không phải ngày một ngày hai mà có, xảy ra hằng ngày liên tục, dần cũng thành thói quen.

-“Là… thật…”

-“Ân, chuyện đó là không thể nào, trừ khi… Ngươi chính là yêu vật, chỉ có yêu vật mới có thể giấu mình trong những góc tối khuất mà không bị phát hiện.” Một người khác vội vàng gật đầu phụ hoạ nói.

-“To gan, mệnh lệnh từ sư phó, ngươi còn dám không nghe theo, tự ý làm ra hành động, có biết hậu quả sẽ như thế nào không?” Người thanh niên mặc đạo bào màu xanh vội vàng hét lớn, vẻ mặt vô cùng dữ tợn nói.

-“Ngươi không sao chứ? Cảm thấy không khoẻ ở đâu? Nếu không được thì trở về, ta đi một mình cũng không sao.” Lâm Phàm đưa lời hỏi thăm nói.

-“Vị huynh đệ này, ngươi nói ngươi là người ở nơi này, thế không biết địa phương này gọi là gì? Bọn ta chỉ vừa đặt chân đến nơi này không lâu, vẫn còn chưa biết tình hình cho lắm.” Người thanh niên bạch y phục đưa tay ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng, nở lấy nụ cười nhẹ nhàng nói.

Thời gian cứ thế mà trôi, đông qua xuân lại đến, Lâm Phàm trên thân mặc lấy thô lệ áo vải có vài phần rách rưới, bên hông người mang lấy một phần lệnh bài được làm bằng đồng, bên trên khắc lấy hoạ tiết âm dương, cùng ba chữ nằm bên dưới ‘Thiên Thành Đạo’. ‘Cộc, cộc, cộc’ âm thanh từ chiếc cán giã thuốc trong tay Lâm Phàm vang lên liên hồi mỗi khi nện thẳng vào bình giã thuốc, nhìn lấy những dược liệu bên trong, Lâm Phàm có chút buồn bực ngán ngẩm, tay hơi dùng lấy sức, nghiền toàn bộ dược liệu bên trong thành bụi phấn.

-“Ai? Kẻ nào?” Một người trong nhóm chợt phát hiện ra động tĩnh phía trước bọn hắn, miệng hét lớn, tay siết chặt lấy cán kiếm mang sau lưng.

-“Nơi này gọi là Bạch Linh Thôn, chỉ là một thôn quê nhỏ bé ẩn sâu bên trong núi rừng, mọi người không biết cũng không phải là lạ, chẳng qua chuyện gì đã xảy ra tại nơi này, ta thực sự cũng không biết.” Lâm Phàm lắc đầu đáp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75 : Thiên Thành Đạo