Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 76 : Đan dược thịt người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76 : Đan dược thịt người


-“Dạ… Dạ… bẩm sư phó… Đệ tử… chỉ thấy… sư phó… một thân tài nghệ cao minh… hô phong hoán vũ… một tay nhấc hoả lô… một tay luyện tiên đan… Uy phong mãnh liệt, ra đạo dáng của một bậc tiên nhân.”

Chương 76 : Đan dược thịt người

Nhìn thấy nữ đệ tử tiến gần về phía mình, nhận định khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ là một giang tay, lão đạo sĩ nở lấy một nụ cười đầy hèn mọn, để lộ vài khoảng răng đã úa vàng bên trong, một tay hướng về phía cổ nữ nhân ngốc chụp lấy, dùng sức siết chặt nện thẳng về phía vò đá to lớn đang được đặt ngay ngắn trước mặt hắn.

-“Phải rồi… Những gì xảy ra ban nãy, ngươi hẳn là nhìn thấy hết rồi đúng không?” Vào lúc Lâm Phàm tiến gần về phía cửa gỗ, lão đạo sĩ bóng nhiên lên tiếng, khiến sóng lưng hắn lạnh buốt, như rơi vào hầm băng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cứ như vậy cả hai người không nói lời nào, tiếp tục theo chân người đệ tử kia đi tiếp, đi được thêm một lúc cả ba người liền tiến đến một toà sơn phòng có vài phần uy nghiêm, xung quanh toàn sơn phòng này dùng lấy một loại vật liệu nào đó dựng thành, vật liệu này toả ra một mùi hương vô cùng dễ chịu, khiến người ngửi thấy cũng phải cảm khái vạn phần.

-“Dạ bẩm… sư phó… Là Bạch Linh Thôn.” Lâm Phàm hai tay thi lễ cung kính đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Đợi lâu rồi, tiến đến đây, ta có chút việc muốn nhờ.” Lão đạo sĩ nhấc tay cao, mang theo vạc đạo bào vẫn còn vương lấy chất dịch nào đó hướng về phía Vương Lệ ngoắc đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Bạch Linh Thôn… Bạch Linh Thôn nha… Ngươi tại nơi đó… có biết người nào họ Đào không?”

-“Nói cũng phải, được rồi được rồi, nơi này không có việc của ngươi, đi đi, đừng làm phiền ta ở đây luyện thuốc.” Lão đạo sĩ suy tư một điều gì đó, đưa tay vội vàng phấc phấc đuổi lấy Lâm Phàm nói.

Nhìn thấy diện mục của người đạo sĩ trước mặt, Lâm Phàm có chút hoảng sợ không thôi, trước và sau của tên đạo sĩ này khác biệt nhau hoàn toàn, từ phía sau nhìn lên mười phần tiên phong đạo cốt, thế nhưng khi nhìn trực diện lấy, lại chính là một lão già sớm tối chiều tắt không hơn không kém. Môi đầy nếp nhăn đã chuyển sang màu tím, gương mặt trắng bệt đầy mụn nhọt bên trên, nhìn không khéo cứ nghĩ rằng lão già trước mặt ắt hẳn đã ăn trúng độc dược mới trở nên thế này.

-“Cốt diện thu chi bạch… Hồn thiên đinh nhân tôn… Mệnh linh đỉnh thiên hợi… Ám bích đinh nhân thân!”

-“Khởi lô, luyện đan!”

Sau một thoáng thời gian giã từng đòn lên cơ thể Vương Lệ đang nằm bên trong vò đá, vụn thịt cùng máu tươi bấy giờ đã phủ đầy gương mặt lão đạo sĩ, thế nhưng hắn ta như thể không quan tâm đến những chuyện đó, trái lại biểu cảm gương mặt như có chút phấn khích, thoả mãn khi được làm một điều gì đó yêu thích.

-“Dạ bẩm sư phó… Tại Bạch Linh Thôn người ra người vào vô số… Đệ tử chỉ là một người bình thường… Không biết được nhiều chuyện đến như vậy…”

-“Cái quỷ gì đang diễn ra vậy? Lão già này điên rồi sao? Không đúng, tất cả đều là giả, là giả, không thể nào có chuyện này xảy ra được.” Lâm Phàm trong đầu liên tục không ngừng báo động.

Sau một khắc này, b·iểu t·ình của lão đạo sĩ trở nên dữ tợn, một tay vẫn đè ghì chặt nữ nhân ngốc nằm bên trong vò đá, một tay còn lại vội vàng nhặt lấy cán giã thuốc, giơ cao hướng trần nhà, nặng nề đập thẳng về phía đầu Vương Lệ. ‘Phụt’ một tiếng, dưới trọng lượng của cán giã thuốc cùng lực đạo từ đạo sĩ, nữ nhân ngốc đầu bị đập cho nát bét, vỡ vụn ra thành bùn nhão, máu tươi từ đầu bắn văng lên thành vò đá cùng y phục và gương mặt của lão.

Đạo bóng lưng này ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay đang liên tục làm ra hành động nào đó, tựa hồ như như đang còn bận tay làm dở dang công việc, người đệ tử kia dẫn hai người Lâm Phàm cùng Vương Lệ tiến vào phòng, cả người khom hướng một góc 45 độ, hai tay chau vào nhau làm lễ liền rời khỏi, để lại hai người bên trong.

Dứt lời, bên trong căn phòng đóng kín thoáng chốc lại nổi lên một trận âm phong, trận âm phong này vô cùng kì quái, hướng về phía lò đan mà đánh tới điều hoà lấy nhiệt lửa bên trong, đạo sĩ nhìn thấy hoả nhiệt đã được điều tiết ổn định, xoay người tìm lấy một loạt gia vị cho vào bên trong chiếc lò, nương theo từng đồ vật được thả vào, Lâm Phàm nhìn thấy vô số thứ khiến hắn không khỏi rùng mình, nếu như hắn nhìn không lầm, những thứ mà lão đạo sĩ cho vào, dường như còn có cả sinh vật vẫn còn sống.

Chưa dừng lại ở đó, lão đạo sĩ lại một lần nữa tay nhấc cao hướng cán giã thuốc lên trên nặng nề dùng sức giã từng đòn lên khắp cơ thể của nữ nhân ngốc Vương Lệ, mỗi một lần cán giã thuốc nện xuống thì âm thanh xương vỡ vụn lại vang lên không ngừng. Lâm Phàm đứng đó thu hết một màn trước mặt vào mắt thì mặt như trắng bệt không còn một giọt máu, cứ mỗi lần cán giã thuốc đập lên cơ thể Vương Lệ, da thịt trên mặt hắn như có được quán tính, mãnh liệt giựt mạnh một phát.

Rời khỏi toà sơn phòng của lão đạo sĩ, Lâm Phàm một mặt cúi đầu trở về phòng luyện dược của mình, nương theo trí nhớ mà mình đi cùng người đệ tử kia đến, Lâm Phàm không mất nhiều thời gian liền đã đi đến khoảng sân rộng chứa đầy mộc nhân kì quái. Mọi chuyện điều diễn ra vô cùng thuận lợi, hắn không gặp phải trắc trở nào trở trên đường trở về, thế nhưng đến cuối cùng, có một số việc, cho dù thế nào cũng không thể tránh được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đạo sĩ miệng đọc ra một loạt những từ ngữ vô cùng khó hiểu, một tay nhấc lấy vò đá chứa đựng toàn bộ thịt vụn đã được giã thành bùn nhão cho vào bên trong lò luyện đan, hai tay bắt đầu làm ra hành động thi lễ xong hướng lên trần nhà, ngẩng cao đầu hướng mặt lên trên cười lớn một tiếng, b·iểu t·ình vô cùng phấn khởi.

Tiến vào bên trong căn phòng, đập vào mắt hai người Lâm Phàm và nữ nhân ngốc kia chính là một lò đan dược màu đen đặc to lớn, được đặt giữa căn phòng, bên trên hoả lò đang không ngừng cháy phập phù, từng tiếng ‘xẹt xẹt’ từ ánh lửa phát ra làm rơi tro lửa xuống nền đất. Thế nhưng điều khiến hai người bọn hắn ngạc nhiên hơn chính là ngay tại dưới lò đan liền chính là một đạo bóng lưng, đạo bóng lưng này trên thân mặc lấy y phục màu xanh, tóc màu bạc trắng được búi cao đuôi ngựa, lưng thẳng tấp, bên hông mang lấy cây phất trần, ra vẻ mười phần tiên phong đạo cốt.

-“Sao không trả lời? Ngươi câm à?” Nhìn thấy Lâm Phàm đứng yên tại vị, không hồi đáp lại câu hỏi của bản thân, lão đạo sĩ có vài phần bực tức hét lớn.

-“Ừm? Ngươi là?” Lão đạo sĩ mắt nhìn lấy Lâm Phàm lộ vẻ bất ngờ khi nhìn thấy hắn vẫn còn đứng tại đây liền nói.

-“Làm thế nào? Làm thế nào đây? Nếu trả lời thật lão già này liệu có g·iết ta luôn không? Thế nhưng nếu nói dối, lão ta lại càng khẳng định ta đã nhìn thấy những gì mà lão làm.” Lâm Phàm đầu đổ đầy mồ hôi, không ngừng suy nghĩ tìm ra lý do để nói.

-“Dạ vâng… Đệ tử xin phép cáo lui…” Nghe thấy thế, Lâm Phàm trong lòng có mừng rỡ, quả thật nếu ở lại nơi này thêm một lúc, hắn sợ bản thân mình không nhịn được mà nôn ra mất.

-“Tiến đến.”

-“Họ Đào? Đào Đạo Nhân? Lão già này có quen biết tên kia? Hai tên này là cùng một giuộc sao? Cũng đúng, thủ pháp ra tay tàn độc như vậy, khó mà có thể không tin được hai tên này cùng một nhóm, không được, ta không thể nào nói ta biết tên kia.” Lâm Phàm nghe thấy lão đạo sĩ hỏi, trong đầu vội vàng suy nghĩ, tìm lấy lý do đáp.

-“Ăn…. Không?”

Bên trên suốt dọc đường đi, những đồ vật hình dạng kì quái đầy rẫy khắp mọi nơi, không nơi nào là không có, đối mặt với những thứ đồ chơi này, Lâm Phàm hắn là lần đầu tiên được chứng kiến tận mắt, trước đây, hắn đều chôn chân tại phòng luyện thuốc, thi thoảng được các vị sư huynh sư tỉ kể lại một chút quái sự bên ngoài. Liền cùng ba người đi được một đoạn, nữ đệ tử đi phía sau, túm lấy góc áo Lâm Phàm giựt giựt vài cái, trong người cầm ra một khối đồ vật có chút trắng, dùng lấy ánh mắt ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lâm Phàm nói.

Lời nói vừa phát ra, âm thanh từ chiếc cối cùng cán giã thuốc trở nên im bặt, hai tay vị sư phó cũng liền dừng lại buông lỏng vật dụng đặt sang một bên, tiếng thở dài đầy phiền muộn từ đối phương vang lên, cả người khẽ xoay trở lại để lộ diện mục về phía hai người Lâm Phàm cùng Vương Lệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Không… Không biết… sư phó… tìm… đệ… tử… có… việc… gì…?

Nghe thấy lời nói của nữ nhân ngốc này, Lâm Phàm khẽ cau mày, tuy rằng cùng nhau sinh hoạt tại một nơi, thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn buộc phải quen biết những người này, đối với việc liên tục bị làm phiền như thế này, Lâm Phàm có chút không thoải mái, không đáp lại lời nữ nhân ngốc, hắn vội vàng đưa tay túm lấy nhét vào bên trong tay áo.

Mỗi khi tiếng cán giã nện xuống phần cối, âm thanh v·a c·hạm giữa hai đồ vật vang vọng khắp cả căn phòng, chói tay vô cùng.

Những gì mà vị sư phó trước mặt này đang làm thực chất cũng không khác gì so với công việc mà Lâm Phàm hắn làm tại phòng luyện thuốc, một tay cầm lấy đồ giã thuốc, một tay vịn chặt cối đá, tay không ngừng ra sức nện từng đợt xuống phía đáy cối. Thế nhưng nhìn kỹ, Lâm Phàm phát hiện, đồ giã thuốc của vị sư phó này có chút khác biệt so với đồ dùng bọn hắn, về kích cỡ lớn hơn rất nhiều là đằng khác, ấy vậy mà đối phương không hề quan tâm đến sức nặng từ cán giã, vẫn cứ đều đều ra từng động tác nện xuống phần đáy cối.

-“Luyện tiên đan? Bậc tiên nhân? Khặc… Khặc… Khặc… Nói hay lắm, nói rất hay, ngươi miệng lưỡi không tệ, ngươi khiến ta cảm thấy hứng thú không thôi, được rồi, trở về đi.” Lão đạo sĩ nghe lấy những lời nịnh nọt từ Lâm Phàm thì cười lớn, vẻ mặt đầy sảng khoái không thôi.

-“Đệ… Đệ… tử… là Lâm Phàm…”

Cảm thấy có điều gì đó không đúng, Lâm Phàm không vội mà tiến lên, một mực chôn chân một chỗ đưa mắt quan sát lấy lão đạo sĩ trước mặt, về phần Vương Lệ ngơ ngác chưa hiểu rõ chuyện gì sắp diễn ra, khi nghe thấy lời nói của đạo sĩ thì vội vàng di chuyển bước chân về phía lão, âm giọng có vài phần bé.

Trải qua một lúc, mùi hương từ bên trong lò thoáng chốc bay ra lan toả khắp căn phòng, Lâm Phàm đưa mũi hít hít lấy, cảm thấy mùi hương này có vài phần quen thuộc, như mùi của thịt đã được nấu chín, nghĩ đến đây, Lâm Pham đồng tử thu nhỏ lại, đưa tay che lấy miệng, ngăn cơn buồn nôn. Không sai, mùi hương từ lò đan bay ra không phải thứ gì khác, mà chính là mùi thịt của nữ nhân ngốc Vương Lệ đã bị nấu chín.

Vào lúc này, lão đạo sĩ được cho là sư phó hai mắt híp lại, hít vào một hơi thật sâu, đưa tay xoa lấy càm không có sợi râu, đi đến phía chiếc lò, dùng lấy một chiếc thang gỗ bắt thẳng vào thành lò mà đi đến phía miệng, trên tay cũng không quên mang theo một chiếc muỗng dài. Lão đạo sĩ đưa tay cho lấy chiếc muỗng dài vào bên trong lò, vớt lên một thứ gì đó bùn nhão không phân rõ màu sắc, cho vào trong miệng nhấm nháp lấy mùi vị đầy thoả mãn.

-“Sư phó…” Vương Lệ hai tay vụng về bắt chước người đệ tử kia chau vào nhau, khom người làm ra hành động bái lễ, thể hiện đầy tôn kính với người trước mặt.

Âm thanh từ đạo bóng lưng kia vang lên phá tan đi bầu không khí trầm lặng tại nơi này, Lâm Phàm cùng Vương Lệ nghe thấy thế liền như thể bị huyễn hoặc, cả người không nói không rằng tiến về phía đối phương, khoảng cách giữa hai người bọn hắn với đạo bóng lưng kia một ngày gần hơn thì Lâm Phàm hắn mới có thể nhìn thấy rõ được vị sư phó trước mặt này nãy giờ đang làm gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76 : Đan dược thịt người