Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 74 : Trở về

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74 : Trở về


-“Nơi này không có, bên kia thế nào?”

-“Bụi? Sao lại xuất hiện bụi ở đây? Nhìn lớp bụi này, nơi này ắt hẳn đã phải bỏ hoang được gần một tuần rồi, rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra thế này?”

-“Vật này, nếu có giá trị, cho dù là phàm nhân hoặc những tu sĩ ngoài kia, giá trị liên thành sẽ rất cao, để bọn chúng phục dụng, biết đâu xảy ra tình huống ngoài ý muốn còn giữ được một mạng.”

Nhìn thấy một màn trước mặt này, Lâm Phàm mười phần thoả mãn, trải qua cả một ngày đi đường liên tục xuất hiện nhiều đồ vật quỷ dị như Cô Hoạch Điểu, Thực Quỷ, Bạch Cốt Tinh,… thế nhưng những thứ yêu ma tà dị này cứ như thể không nhìn thấy được bản thân hắn, để mặc hắn đi qua một cách dễ dàng.

Thấy một màn này, Lâm Phàm vội vàng di chuyển theo hướng minh đăng đang bay phía trên, theo như lời từ Lâm Dật, Lâm Phàm đầu vừa ngẩng cao nhìn lấy ngọn minh đăng vừa đi theo, không để tâm đến ngoại cảnh xung quanh mình đang dần thay đổi liên tục.

Điều đáng nói hơn, chính là những thứ này vẫn còn bám lấy huyết dịch bên trên không ngừng chảy xuống mặt bàn, dường như những thứ này chỉ mới được đem ra. Nhìn lấy một màn đầy kinh khủng này, Lâm Phàm không thể chịu đựng được, xoay người ra ngoài liên tục nôn khan, sắc mặt trắng bệt, thở hồng hộc nói.

-“Khặc khặc khặc… Trên lý thuyết thì ‘Minh Đăng’ công dụng của nó chính là dẫn n·gười c·hết về với cội nguồn, nơi nào xuất hiện ‘Minh Đăng’ nơi đó ắt xảy ra tai vụ, nhiều n·gười c·hết, thế nhưng đó là với nhân thế, tại những nơi u ám, không nhận ra được đường đi nước bước như nơi này, thì ‘Minh Đăng’ không khác gì một người dẫn đường, giúp chúng ta có thể an toàn rời khỏi nơi quỷ quái này, đây cũng chính là mục đích của ta khi đến đây tìm nó, ấy vậy mà đã có kẻ tìm ra nó trước bổn đạo gia đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Cái quỷ gì đang diễn ra vậy? Ta đã rời khỏi nơi quỷ quái đó rồi, ấy vậy mà vẫn xuất hiện những chuyện như thế này?”

Đúng vậy, khung cảnh trước mặt Lâm Phàm không phải nơi nào khác, mà chính là bên ngoài rìa của Bạch Linh Thôn, sau cùng hắn cũng đã trở về với hiện thực của mình, hay nói đúng hơn là Lâm Phàm hắn đã thoát khỏi cái nơi quỷ quái kia. Lâm Phàm vội vàng đứng dậy, đưa tay cầm lấy góc áo lau đi khoé mắt, đảo mắt nhìn lấy khung cảnh xung quanh, hắn không biết từ lúc bước vào nơi quỷ quái kia, cho đến lúc này, đã trôi qua được bao lâu, ấy vậy mà khung cảnh trước mặt lại hoang tàn vô cùng.

Theo những gì hắn nhớ từ Lâm Dật gia hoả nói, ngoài cung phụng Đài Gia Tiên Phụ, những người đạt ‘Thần Cách’ còn phải dâng lễ cầu bái cho bọn hắn, rất có khả năng những viên đan dược này chính là thứ dùng để dâng lễ mà Lâm Dật nói. Thế nhưng nguyên liệu dùng để tạo nên những viên đan dược này, có phần khủng bố, so với những gì hắn biết, các đạo sĩ gần như sẽ dùng lấy những tài nguyên dược liệu quý hiếm để hình thành đan, vậy mà tên gia hoả này lại dùng huyết nhục của người khác để làm vật dẫn tạo đan, cung cấp cho những tên biến thái kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 74 : Trở về

-“Ừm? Đó là ‘Minh Đăng’ thú vị a, vậy mà có kẻ lại có được ‘Minh Đăng’ trước ta… Khặc khặc khặc…” Tại một khu đường giao nhau giữa nhiều ngã rẽ, Đào Đạo Nhân tay cầm nhiều lớp da người vẫn còn dính bên trên đầy huyết nhục, vẻ mặt có phần bất ngờ khi nhìn thấy ngọn minh đăng đang bay phía trên.

Tất cả chỉ có thế, toàn bộ gia sản mà Lâm Dật có được, chỉ đơn thuần bao nhiêu không hơn không kém, đảo mắt một lần nhìn lấy toàn bộ gia tài của Lâm Dật, Lâm Phàm không khỏi thở dài một hơi đầy phiền não, sống một đời người, buôn trải khắp nơi, làm trâu làm bò cho người khác, cứ tưởng rằng sẽ nhận lại hồi đáp. Sau cùng cũng chỉ là một phàm nhân không hơn không kém, có được chút bổn sự, thế nhưng lại không thể thay đổi được vận mệnh của mình, xem xét mà nói, còn khổ hơn cả một phàm nhân.

Lâm Phàm hắn cứ vậy mà đi mãi cho đến khi dừng trước một ngôi nhà, một ngôi nhà chứa đầy hồi ức cùng kỉ niệm của hắn, cũng chính là nơi mà hắn ngay từ lúc xuyên việt đã có mặt cho đến tận bây giờ. Bước vào bên trong, đồ đạc vẫn còn đó nguyên vẹn, không một hư hại, bàn ghế được sắp xếp một cách gọn gàng, bên trên chiếc bàn được đặt giữa nhà, vẫn còn y nguyên đó hai chén trà đang uống dở. Nhìn lấy hai chén trà này, Lâm Phàm có chút trầm mặc, nhẹ nhàng đưa tay chạm lấy mặt bàn quẹt nhẹ, một lớp bụi được nhanh chóng xuất hiện trên đầu ngón tay, hắn khẽ nhíu mày suy nghĩ.

-“Về phần ‘Minh Đăng’ là gì sao? Nói một cách dễ hiểu thì ‘Minh Đăng’ chính là đèn để dẫn người đ·ã c·hết về với cội nguồn.”

Nói là ‘Thần Cách’ thế nhưng thực chất lại là làm nô lệ cho người khác, không thể dùng bổn sự được ban cho trang trải cuộc sống, chỉ có thể dùng nó để kiếm lấy những thứ đồ vật bẩn thỉu, cung cấp cho đám được gọi là Đài Gia Tiên Phụ kia. Du Thần, cũng chỉ là một tên làm công không hơn không kém.

-“Dẫn người đ·ã c·hết? Nói như vậy phía trước có n·gười c·hết sao?”

Cách đó không xa liền chính là một đôi cẳng tay cùng chân có phần nhỏ đã được gọt sạch mười đầu ngón tay cùng chân, chỉ còn đó một đoạn thẳng kéo dài được bôi bởi một lớp chất dịch nhờn nào đó. Đặt giữa nhà chính là chiếc bàn tròn được làm bằng gỗ có phần thô sơ, phía trên bàn vẫn còn đó chén đũa, cùng vật dụng ăn uống, thế nhưng bên trong những đồ vật đó, lại không phải là những món ăn như bao người thường, mà lại chính là lục phũ ngũ tạng của một người nào đó.

-“Không đúng, nơi này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó trong lúc mình không có ở đây, thế nhưng cái thứ gì đã gây ra chuyện như thế này?”

Thời gian mấy chốc lại trôi qua thêm một ngày, sương trắng tan mất, đập vào mắt Lâm Phàm liền chính là một khung cảnh đầy quen thuộc, núi non ngập trùng, mây trắng lượn lờ, những tia sáng mặt trời đang len lỏi giữa từng tán cây bên đường, chiếu thẳng vào mặt hắn. Ngẩng cao đầu nhìn lấy khung cảnh trước mặt, hai ben khoé mắt Lâm Phàm thoáng chốc liền tuông ra dòng lệ nóng chảy dài trên gương mặt, cả người gục trên mặt đất, hai tay chống đè chống lấy thân thể, hét dài một tiếng đầy, bên trong tiếng hét mang lấy mười phần thống khổ, chua xót cùng đau thương.

Linh tính mách bảo bên trong Bạch Linh Thôn xảy ra đại sự, Lâm Phàm không nói không rằng vọt thẳng vào trong, nhìn lấy khắp nơi đồ đạc được vứt lung tung lộn xộn, phía trên những tường nhà xuất hiện nhiều vệt đỏ, đã thấm sâu vào bên trong tường. Không cần nói Lâm Phàm hắn cũng đủ biết những vệt đỏ này là thứ gì, đi thêm một đoạn, vệt đỏ một ngày xuất hiện nhiều hơn, không còn trên những vách tường, thậm chí đến cả đường đi, hay sạp hàng bầy biện cũng in lên nhiều vệt đỏ này.

-“Đứa trẻ ngoan, với bản lĩnh của ngươi hiện tại, có thể nhìn thấy được đường đi tại nơi này đã là bản lĩnh lắm rồi chứ đừng nói đến nhìn thấy được những thứ khuất đằng sau lớp sương mù này.” Đào Đạo Nhân nở nụ cười đầy hèn mọn nói.

Nghĩ đến đây, Lâm Phàm vội vàng chạy về phía trong ngôi làng, suốt dọc cả đoạn đường, Lâm Phàm không gặp được bất kì một ai, thậm chí đến cả con chim con c·h·ó cũng không thấy bóng dáng, âm thanh hoàn toàn im bặt, như thể nơi này là một vùng hoang tàn, không có ai sinh sống. Không mất nhiều thời gian, Lâm Phàm đã có mặt trước lối vào bên trong thôn, trước mặt hắn vẫn còn đó hai chiếc cộc gỗ to lớn được đóng chặt trên nền đất mà mọi người hay gọi là cổng thôn, quan cảnh vẫn còn đó không chút thay đổi, chỉ là bầu không khí có vài phần ảm đạm.

-“Cũng không, không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì mà trở nên thế này.”

Lâm Phàm tìm kiếm xung quanh căn nhà, như muốn tìm lấy một thứ gì đó, thế nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, nơi này ngoài bản thân hắn ra, gần như không còn một ai khác còn sống. Đang mãi đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, bên ngoài ngôi nhà, từng đạo âm thanh nam có nữ có, vang lên phá tan dòng suy nghĩ của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Phàm đem lấy viên đan dược cho vào trong túi, tay cầm lấy bình hồ lô tìm lấy sợi dây cột vào bên hông người, tiếp tục tìm kiếm bên trong bao khoả, hi vọng sẽ tìm được một chút đồ tốt. Thế nhưng trải qua một lúc tìm kiếm, Lâm Phàm phát hiện bên trong bao khoả cũng không có thứ gì giá trị ngoài một kiện y phục, một đôi giày vải, vài cái nồi cùng vài pho tượng bằng đất sét.

Lâm Phàm nhẹ nhàng đưa tay vén lấy tấm rèm mỏng được phủ che lấy gian nhà ngăn cách giữa bên ngoài bên trong, nương theo ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, một mùi hôi tanh của máu xông thẳng vào mũi, khiến Lâm Phàm không khỏi chau hai đầu lông mày đầy khó chịu, đưa lấy một tay che lấy bên mũi tránh lấy. Thế nhưng một màn tiếp theo lại khiến Lâm Phàm sợ hãi không thôi, nằm lăn lóc phía trên nền nhà, chính là một mảng đầu được cắt ra làm hai mảnh, để lộ tất cả những gì bên trong ra ngoài.

Không một bóng người, cũng không một tiếng nói chuyện, tuy rằng biết tại bên rìa ngoài của Bạch Linh Thôn, dân số không đông như bên trong thôn, thế nhưng để mà nói không có lấy một âm thanh, hay người nào xuất hiện thì quá kì lạ. Nhìn thêm một vòng, Lâm Phàm quả thực không nhìn thấy bóng dáng một ai, cảm thấy khó hiểu, hắn liền di chuyển bước chân về phía một ngôi nhà gần đó kiểm tra, ngôi nhà trước mặt có vài phần đơn sơ, tường bám đầy bụi, có dấu hiệu bị đục móc, đồ vật trước nhà vương vãi khắp nơi trên sân, dường như nơi này đã xảy ra xung đột nào đó mà tạo thành.

-“Không biết vật này bên ngoài có được tính là bảo vật hay không? Nếu đúng là bảo vật, dùng để đổi lấy tiền bạc cũng không tệ.”

-“Nếu không, chúng ta tìm kẻ đó….” Dương Tử vừa nói vừa đặt một tay ngang cổ làm ra hành động cắt ngang đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Nếu như dùng vật này, ta chẳng phải là có thể khai thông được kinh mạch, bắt đầu tu luyện luôn sao?” Thế nhưng rất nhanh, những suy nghĩ này Lâm Phàm liền ném lại phía sau.

Thu thập lại đồ dùng của mình, Lâm Phàm tay cầm lấy ngọn minh đăng, di chuyển về một khu đất trống có phần vắng vẻ, nhẹ nhàng đặt ngọn minh đăng trên nền đất, tay chầm chậm thắp sáng ngọn đèn bên trong, không mất nhiều thời gian, ngọn minh đăng được đặt trên mặt đất bắt đầu nhấc cao người bay vọt lên bầu trời. Nhìn lấy ngọn minh đăng bên trên, Lâm Phàm hai mắt mười phần tập trung quan sát lấy, như thể sợ rằng chỉ cần rời mắt đi, ngọn minh đăng này sẽ bay đi mất, ‘phù’ một tiếng, một cơn gió kì lạ liền xuất hiện, thoáng thổi qua đẩy ngọn minh đăng di chuyển về hướng khác.

-“Như thế là không được, nếu như ra tay với người thắp sáng ‘Minh Đăng’ ‘Minh Đăng’ cũng sẽ bị dập tắt, chi bằng chúng ta cứ việc đi theo nó, chờ ra được bên ngoài ra tay với hắn chiếm đoạt cũng không muộn.”

-“Ân ân ân, ta đã kiểm ra toàn bộ, gần như không phát hiện ra điều gì khả nghi, bên trong chỉ còn đó một mẩu xác thịt cùng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g còn sót lại, còn lại điều không thấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Sư phó nói gì, đệ tử nghe không hiểu, ‘Minh Đăng’? Nó là cái quỷ đồ chơi gì?” Dương Tử nghe thấy vậy không khỏi khó hiểu, ngẩng cao đầu nhìn lấy xung quanh, không phát hiện được gì ngoài một mảng sương mù trắng tinh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74 : Trở về