Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73 : Đồ vật

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73 : Đồ vật


Nghe lấy có tiếng người kêu từ phía sau, Lâm Phàm vội vàng xoay người về phía sau nhìn lấy, phát hiện đằng sau hắn liền là một người trung niên, trong tay đang cầm lấy một thứ đồ vật gì đó, đuổi theo đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn lấy một màn trước mặt, Lâm Phàm có chút mộng, không biết chuyện gì đang xảy ra, cầm lấy túi đồ vật dụng đeo bên người, vội vàng rời khỏi căn phòng, chân vừa bước ra ngoài, Lâm Phàm phát hiện một đạo bóng ảnh đang đứng ngoài hành lang, mặt được lớp vải che lấy diện mục, hai tay chau vào nhau, cúi gập người bày tỏ thành kính nhìn lấy Lâm Phàm, không đợi hắn mở miệng, đạo bóng ảnh kia đã nói ngay.

-“Tửu Vong Lâu? Thật đúng vẫn đến, đồ vật ngươi cần ở đây, coi như xong.” Lâm Phàm nhìn lấy đạo bóng ảnh trước mặt, thở dài bất đắc dĩ, lấy từ bên trong y phục ra một chiếc túi, ném thẳng về phía người kia.

-“Nếu khách nhân đã không còn điều gì, thì tiểu nhân xin được phép cáo lui, vấn đề mà ngài hỏi, coi như là quà từ biệt, bổn tửu lâu sẽ không thu lấy vật trao đổi, trước khi chia tay, tiểu nhân có một điều muốn nói với khách quan a, với bản thân của ngài, như Du Thần đã nói thì ngài tận lực đừng tin tưởng bất kì một ai tại nơi này, nên để lại chút tâm đề phòng, bằng không, để những thứ không sạch sẽ ngoài kia biết được, tiểu nhân không dám chắc ngài toàn mệnh.”

Tiếp nhận lấy đồ vật của Lâm Phàm, tiểu nhị Tửu Vong Lâu tay chầm chậm mở ra chiếc túi kiểm tra vật phẩm, nhìn thấy bên trong chiếc túi là thứ đồ vật nhớp nháp, bên trên vẫn còn ứ đọng lấy huyết dịch, đưa gần về phía mũi hít hít lấy vài hơi, quan sát kiểm tra thêm một lúc, không có phát hiện điều gì bất thường, đúng là tâm của Du Thần thì khẽ gật đầu, miệng mỉm cười đầy thoả mãn nói.

Bên trong gần như không có bất gì đồ vật nào mới mẻ, toàn bộ đều là những thứ rất cũ kỹ, nhìn sơ thì đều là vật dụng để lập tế đàn triệu hồi hoặc trừ ma diệt quỷ, hẳn là mấy thứ đồ này tên Lâm Dật kia dùng để đi gọi Đài Gia. Nhìn lấy từng món đồ vật bên trong, Lâm Phàm biễu môi khinh thường, để qua một bên phân loại, tiếp đến phía trong Lâm Phàm phát hiện được một xâu đồng tiền được làm bằng đồng, bên trên có chút để lại màu rỉ sét, hẳn là có từ rất lâu rồi, đối với xâu đồng tiền này, Lâm Phàm vẫn có chút an toàn, dù gì những đồng tiền mà Trương Minh đưa hắn, có chút sắp hết, để lại sau này, gia nhập đạo môn, thuận tiện làm một chút sự tình.

Nghe xong loại chuyện này, Lâm Phàm cảm giác như thể bản thân mình đã rơi vào một vòng huyễn chi, hay dính tới một loại đồ vật huyền tưởng, có nghĩ như thế nào cũng không hợp lối thường, không phù hợp với một người sống. Đối mặt với vấn đề này, Lâm Phàm sau cùng vẫn không có chút lời giải, thế nhưng mặc kệ cho hắn nghĩ thế nào, thì theo cách nói của Lâm Dật thì những kẻ ở nơi này, rất muốn thân thể hắn.

-“Được rồi, chuyện này ta hiểu, nếu không còn việc gì nữa thì xong, chúng ta dừng tại đây…” Lâm Phàm phất tay ra hiệu không việc gì đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, tên tiểu nhị không đợi Lâm Phàm nói, cơ thể lùi sâu vào bên trong bóng tối mà biến mất, sương khói trắng cũng vì thế mà tiêu tán theo, để lại Lâm Phàm vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác nhìn lấy hàng lang trống trãi, suy nghĩ một điều gì đó. Phải mất một lúc sau, Lâm Phàm mới định lại tinh thần, ngẫm lại những gì mà cả hai người bọn họ nói, hắn thở dài một hơi, đối với cái thế giới này, thậm chí bên trong đây hay ngoài kia, dường như bản thân hắn đã hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của mình với những người khác.

-“Một lần nữa lại gặp khách nhân a, nhìn lấy tình trạng khách quan, hẳn rất tốt, không có việc gì xảy ra, hôm nay tiểu nhân đến đây để thu lại đồ vật trao đổi, không biết khách quan còn nhớ hay không?”

Nói xong, người trung niên xoay người bỏ đi không đợi Lâm Phàm có đồng ý hay không, nhìn lấy một màn này, Lâm Phàm có chút mộng nhìn lấy đồ vật đang nằm trên tay mình, là một bao quả đồ vật được gói gọn trương phình, nhìn qua bên ngoài liền không thể nào biết được bên trong là đồ vật gì. Ánh mắt đầy phức tạp nhìn lấy bao khoả đồ vật trong tay, Lâm Phàm vô cùng khó xử, vật này khẳng định là không thể nào đưa được cho Lâm Dật gia hoả kia rồi, hắn đều đ·ã c·hết, tìm đâu mà đưa cho hắn, chẳng lẽ phải đào cái xác lên chôn theo cùng.

Mặc kệ trước đó đã phát sinh chuyện gì, n·gười c·hết thì cũng đ·ã c·hết rồi, kể từ khoảnh khắc Lâm Dật c·hết đi, tất cả mọi sự việc liên can đến hắn đều đã xong, không còn gì nữa, chuyện trước mắt vẫn là phải rời khỏi nơi này, phương pháp cũng đã có, hắn không muốn ở lại nơi này thêm giây phút nào. Lâm Phàm vội vàng cầm lấy ngọn minh đăng trở về phòng, thu dọn lấy những đồ vật cần thiết, vào đúng lúc này, không gian xung quanh đột nhiên trở nên vặn vẹo, không biết từng luồng sương mù trắng từ đâu xuất hiện, luồng vào mọi ngóc ngách khe hở bên trong căn phòng bao phủ lấy.

Trải qua những ngày tháng tại nơi này, Lâm Phàm có chút thấu hiểu được nhiều chuyện, tổng quy lại, gia hoả Lâm Dật kia, ít nhất vẫn còn không lừa gạt hắn, đến lúc c·hết vẫn còn nói ra những lời thiện tâm, tuy rằng hành động trước đó có phần không đáng tin, thế nhưng đó cũng là b·ị b·ắt buộc, Lâm Phàm không trách hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Không biết bên trong có đồ vật nào giá trị hay không?” Nghĩ đến đây, ột luồng ý niệm loé lên trong đầu Lâm Phàm, nghĩ là làm, Lâm Phàm liền giải khai vải bao khoả.

Nhìn lấy thứ đồ vật bên trong lộ ra ngoài, Lâm Phàm có chút buồn nôn, đưa tay che lấy mũi mình, vội vàng cầm lấy đồ vật lùi về sau không ngừng, hắn không ngờ rằng tên gia hoả Lâm Dật này lại có sở thích quái đảng đến như vậy, dùng lấy những thứ đồ vật này hoà trộn vào nhau như muốn ngâm ủ một loại hỗn dịch. Thế nhưng một màn tiếp theo đem Lâm Phàm hoảng sợ không thôi, những mảnh vỡ vụn từ bình hồ lô, như có được từ trường, từng mảnh vụn chậm rãi chuyển động đính chặt vào nhau, kết nối tạo thành hình dáng chiếc bình ban đầu, không một chút tổn hại.

Chương 73 : Đồ vật (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ngươi định đi đâu a? Du Thần hai người bọn hắn, hẳn là ở cùng ngươi, bọn hắn đâu rồi?” Người kia thở lấy một hơi hồng hộc nói.

Mò mẫm được một lát, Lâm Phàm lại sờ đến một đồ vật hình tròn, có phần to lớn, kích cỡ vừa vặn một chiếc bình, móc ra ngoài nhìn, Lâm Phàm có chút ngoài ý muốn với cái đồ vật này, đây là một chiếc bình hồ lô lớn cỡ một chiếc bình hoa bình thường, toàn thân được làm bằng gỗ phiến, bên trên khắc lấy những văn tự vô cùng khó đọc.

-“Ừm? Mời khách quan nói, nếu tiểu nhân biết sẽ giải đáp nghi hoặc của khách quan, vẫn quy cũ cũ, nếu là liên quan đến những thứ khác, buộc phải dùng đồ vật trao đổi, tuỳ theo mức độ của sự việc.”

Đối với những lời nói từ hai người, Lâm Phàm có chút vẫn không hiểu được, thế nhưng bằng vào kiến thức từ một người hiện đại, đã xem qua nhiều tiểu thuyết mạng, hắn vẫn đối với chuyện này có thể lý giải một hai. Dựa theo cách nói Lâm Dật, thân thế của hắn dường như là một thứ rất dễ hấp dẫn với những yêu ma quỷ vật ngoài kia, nếu như đoán không sai, thứ tạo ra sự khác biệt giữa hắn và những người khác, chính là thể hồn bản thân, đúng thế, thể hồn của hắn chính là người xuyên việt, khác với những thể hồn sinh ra và lớn lên tại thế giới này.

-“Đồ vật là thật, khách quan thứ lỗi cho hành động vừa rồi của tiểu nhân, chẳng qua tiểu nhân là muốn kiểm tra một chút, tránh để phát sinh hiểu lầm không muốn, dẫu sao thời đại này, những chuyện trộm long tráo phụng cũng không phải là không xảy ra.”

-“A, là vậy sao, nếu vậy nhờ ngươi đưa hắn thứ này, vật này hắn trước khi đi đã để quên lại, đa tạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Có điểm giống với hồ lô chứa đan dược trong tiểu thuyết, tên Lâm Dật này còn biết luyện đan sao?” Lâm Phàm nhìn lấy đồ vật trong tay âm thầm nghĩ.

-“Thế nhưng với loại chuyện này, bản thân ta không nói, Lâm Dật làm sao lại có thể biết được, không lẽ đúng như tên kia nói, cái tên này đã sử dụng thuật pháp, dựa vào năng lực từ Đài Gia Tiên Phụ để mò mẫm thân thế của ta.”

-“Phải rồi, không biết ngươi có thê giải thích một hai cho ta biết những điều mà gia hoả Du Thần kia đã nói trước khi c·hết hay không?”

Từ trên thân bình hồ lô, bỗng nhiên mở lấy một chiếc miệng rộng, hướng về phía những đồ vật hỗn tạp đang nằm lăn lóc bên trên sàn, cho hết vào trong miệng, tận hưởng lấy hương vị từ chúng đầy thoả mãn, đánh ợ một tiếng liền nôn ra một thứ đồ vật hình tròn màu đen, to cỡ một viên bi thông thường. Lâm Phàm mắt thấy thứ đồ vật từ miệng của hồ lô nôn ra thì có chút mộng, không cần phải nói hắn cũng biết cái thứ đồ chơi này là gì, nếu không sai thì tám chín phần chính là đan dược trong miệng những tu sĩ kia nói.

-“Vâng, nếu khách quan còn chuyện gì muốn biết, hoặc đến Tửu Vong Lâu gần nhất tại địa phương mình, hoặc dùng thứ này đốt lên, một lúc sau sẽ có người đến làm ra giao dịch với khách quan.” Tên tiểu nhị Tửu Vong Lâu mỉm cười, hai tay chắp vào nhau cúi đầu thi lễ, lấy ra từ bên trong y phục một đoạn nén nhang to bằng đầu ngón tay, ném về phía Lâm Phàm.

Mọi hành động dị thường mà tên tiểu nhị ấy làm ra, Lâm Phàm đều không nhìn thấy được, bằng không hắn sẽ xoay người bỏ chạy ngay, nghe được lời nói từ tên tiểu nhị kia, cộng với những lời mà Lâm Dật nói với hắn trước khi c·hết thì bản thân hắn có vẻ là một thứ rất được người khác có lấy.

-“Ồ, ‘Không thuộc về nơi này’ nha, có chút đồ vật, dựa theo những gì khách nhân nói, có lẽ Du Thần đã biết được đôi chút thân thế của ngài thông qua sử dụng thuật pháp, mượn lấy sức mạnh từ thế lực nào đó, moi lấy quá khứ của người khác trong dòng sông thời gian.” Nghe lấy lời nói Lâm Phàm, tên tiểu nhị hai mắt thoáng có chút dị động nhìn hắn, khoé miệng hơi nhếch, đưa lấy chiếc lưỡi dài được cắt làm hai đoạn như lưỡi rắn, liếm lấy một vòng miệng trả lời.

Trải qua một phen sinh tử kia, Lâm Phàm cũng đã thấu hiểu được lòng người tại nơi này, bất luận kẻ nào nói điều gì, đều có thể là giả, tất cả đều vì mưu lợi mà buôn lời lừa gạt hắn, đưa hắn vào chỗ c·hết, nói ra thật khó tin, thế nhưng Lâm Phàm trong đầu có chút suy nghĩ, có vẻ như những người tại nơi này, ai ai cũng đều có mục đích riêng của mình, ai ai cũng sẽ vì tư lợi mà không từ lấy thủ đoạn đạt được.

-“Được, chuyện là Du Thần có nói ‘Ta không thuộc về nơi này’ ta suy nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói này là gì, Tửu Vong Lâu các ngươi hẳn biết một hai về chuyện này?”

Cầm bình hồ lô trong tay, Lâm Phàm liên tục lắc lắc, tai đặt kề thân bình, muốn nghe ngóng lấy đồ vật bên trong, ‘lộc cộc lộc cộc’ những tiếng va đập từ đồ vật bên trong vang lên không ngừng, khiến Lâm Phàm càng thêm tò mò không biết liệu bên trong có phải đan dược hay không. Thoáng chốc, Lâm Phàm tay khẽ vụt để rơi chiếc bình hồ lô rơi, nện thẳng xuống mặt sàn, chiếc bình vỡ tan, để lộ ra thứ đồ vật bên trong ra ngoài, nhìn lấy từng khoả răng trắng cùng một loại đồ vật như gân máu, đầu móng tay trộn lẫn với một loại chất dịch vàng vàng hôi tanh chảy dài trên sàn.

Lâm Phàm đưa tay tiếp lấy đoạn nén nhang từ đối phương, đảo mắt quan sát kiểm tra một phen, thấy không có gì lạ, chỉ là một đoạn nén nhang bình thường không hơn không kém, liền cất vào bên trong y phục, chuẩn bị rời đi liền nhớ ra một điều gì đó, vội vàng xoay người trở lại nói.

-“Uy! Đợi đã, ngươi đợi chút đã!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73 : Đồ vật