Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72 : Thiện nhân
-“Tất cả đều là Đài Gia Tiên Phụ bức ngươi làm?” Lâm Phàm một lần nữa mở miệng nói.
-“Nói đi, nếu giúp được gì, ta sẽ giúp.” Lâm Phàm vội vàng đáp ứng.
-“Đúng rồi, Lâ·m đ·ạo hữu, ngươi có thể giúp ta một vấn đề nhỏ được không?” Lâm Dật âm thanh bắt đầu thay đổi nhẹ nhàng dần, con ngươi đã có dấu hiệu dãn ra.
Nghe lấy lời nói đối phương, Lâm Phàm có chút mộng, làm biết bao nhiêu sự tình như vậy, đến cuối cùng hắn ta lại nói lời xin lỗi với bản thân hắn? Đây rốt cuộc là có chuyện gì, sắp c·hết đến nơi mà vẫn còn trang, làm lấy bộ dáng đáng thương mong ta tha thứ sao?
-“May mắn, trong phòng ta có một ngọn minh đăng, ngươi cứ việc dùng lấy mà rời khỏi cái nơi quỷ quái này, đừng trở lại, bằng không sẽ khó mà trở ra. Lâ·m đ·ạo hữu, về sau rời khỏi nơi này, làm gì thì làm, đừng trở thành ‘Thần Cách’ như ta, những việc như thế này thực chất không phải để cho người làm, quá khổ sở mà…” Dứt lời, hai hàng lệ nóng từ mắt Lâm Dật chảy xuống, hơi thở cũng vì đó mà ngưng bặt, sinh cơ tuyệt đoạn, Lâm Dật, người được gọi là Du Thần, chính thức rời khỏi thế giới này.
Nghe được lời này từ người thanh niên đang tiến về phía hắn, hai mắt Lâm Phàm trở nên sắt lạnh, b·iểu t·ình vô cùng dữ tợn cười lạnh một tiếng, gia hoả này lại còn muốn dùng lấy lời ngon ngọt để dẫn dụ hắn sao, thật coi bản thân hắn là tên ngốc không biết Vũ Nam Sơn đ·ã c·hết? Trò cười, những thứ ảo giác này, đối với hắn đã không còn tác dụng nữa rồi.
-“Đa tạ đã chỉ dẫn, những thứ mà ngươi nói, rất trọng yếu với bản thân ta, Lâm Dật huynh.” Ôm lấy t·hi t·hể Lâm Dật, Lâm Phàm thấp giọng nói nhỏ, trong lòng hắn thầm nghĩ nếu quả thực gia hoả này không phải là Du Thần, không có được ‘Thần Cách’ thì hai người bọn hắn, chắc chắn sẽ trở thành bằng hữu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cứ mỗi câu nói, Lâm Phàm lại dùng lấy trường kiếm ra sức đâm vào từng đầu ngón tay Lâm Dật, mũi kiếm sắt bén cắt sâu vào da thịt khiến hắn hai đầu lông mày có chút nhíu chặt, thế nhưng b·iểu t·ình lại không một chút nào khác thường, vẫn giữ lấy một bộ dáng bình thản tươi cười nhìn về phía Lâm Phàm.
-“Đều đã sắp c·hết, ngươi ở đây còn trang với ta? Nói như ngươi, không lẽ kẻ muốn g·iết ta lúc nãy không phải ngươi mà là một người khác?” Lâm Phàm cười lạnh một tiếng.
-“Thật ra… Như thế này cũng không phải là tệ, dù sao c·hết dưới tay của ngươi, cũng còn đỡ hơn phải c·hết trong tay bọn hắn.” Lâm Dật cảm khái nói.
-“Rời khỏi nơi này nha, đây cũng không phải là chuyện đơn giản, ta không biết ngươi có được thông tin này từ ai, chuyện này quả là có thật, nơi này đúng là có phương pháp giúp ngươi trở về với bên kia, may mắn phương pháp đó ta có biết một hai.” Lâm Dật miệng phun tiếp một ngụm máu, sắc mặt đã trở nên tệ hơn so với lúc trước nhiều, sinh cơ có thể bị dập tắt bất kì lúc nào.
-“Cái quỷ gì thế?! Không, không, những thứ này không phải là thật, ta lúc nãy vẫn còn đang ở nơi kia, tên trước mặt cũng không phải người Bạch Linh Thôn, tất cả đều là giả, là giả.”
-“Khặc… Khặc… Khặc… Ta cũng không rõ ràng, nhỏ đọc ít sách cho nên đầu óc không được minh mẫn, không hiểu được đạo ý trong câu nói này, thế nhưng dựa theo thái độ của những tên kia, ta liền cảm thấy hẳn là trên người ngươi có đồ vật nào đó tốt nên bọn chúng mới để tâm.”
Nương theo tiếng v·a c·hạm, gương mặt của Lâm Dật trở nên vặn vẹo, hai bên miệng bị xé toạc sang hai bên để lộ chiếc lưỡi dài đang treo lơ lửng bên trong, máu tươi từ miệng chảy ra không ngừng, gần như toàn bộ vùng miệng của Lâm Dật trở nên dị dạng sau đòn t·ấn c·ông vừa rồi. Cảm nhận được sự đau đớn từ v·ết t·hương đem đến, Lâm Dật âm thanh trở nên bi thương, rên rỉ hừ hừ không ngừng.
Bận rộn hơn nửa ngày, chờ lúc Lâm Phàm trở về thôn thì gà trong thôn đã gáy minh, trở về với căn phòng Lâm Dật, nhìn lấy một đạo minh đăng đang được một cách chỉnh tề trên bàn liền không khỏi bất ngờ, như thể ngọn minh đăng này đã được đặt nơi này từ sớm, chờ đợi hắn đến lấy. Nghĩ vậy, Lâm Phàm không khỏi thở dài, trong lòng có chút bội phục mười phần Lâm Dật, bản lĩnh thật không sai, rất có thể tên này đã đoán được trước số mệnh bản thân sẽ không qua được đêm đó, thế nên đã lo hết hậu sự phía sau.
Lâm Phàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một hướng khác, chợt phát hiện tại một góc người, một đạo bóng ảnh vô cùng quen thuộc hiện lên trong mắt hắn, đạo bóng ảnh này không ai khác chính là Vũ Nam Sơn, người thực sự đ·ã c·hết trong sự việc Cô Hoạch Điểu vừa rồi.
Chờ Lâm Phàm lấy lại tinh thần, thì trước mặt hắn, Lâm Dật đã biến mất từ lúc nào không hay, thay vào đó lại là một nam tử thân mặc màu nâu y phục, trên tay cầm lấy một khúc gỗ, đầu đội máu, đang chạy về phía hắn nói một điều gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 72 : Thiện nhân
-“Tháng sau là sẽ đến tết thanh minh, đến lúc đó, hi vọng ngươi có thể đốt một ít giấy vàng giấy bạc xuống cho ta được không? Lâm Dật ta một thân nghèo đói cả đời rồi, không muốn sau khi c·hết cũng trở thành quỷ nghèo.” Lâm Dật nói ra lời đó, máu tươi từ miệng tuông chảy một dòng, ướt đẫm lấy y phục Lâm Phàm.
-“Lâ·m đ·ạo hữu, nếu như, lần sau có gặp phải người như ta, đừng nên quá tin tưởng, tốt nhất nên đặt lấy tâm đề phòng, bằng không sẽ khó mà bảo mệnh, với một kẻ không thuộc về nơi này như ngươi, ngươi có thể không quan tâm, thế nhưng với những thứ ngoài kia, mỗi thứ trên cơ thể ngươi đều là vật tẩm bổ.” Lâm Dật miệng nhuộm máu tươi, khó khăn nói.
Một giây sau đó, không gian xung quanh lại trở nên biến đổi, trở về với cánh rừng bên ngoài thôn dân, Lâm Phàm nhìn lấy Lâm Dật đang bị hắn đánh ngã ngửa đầu về phía bầu trời, máu tươi chảy ròng, không còn nhận dạng được khuôn mặt.
-“Thật mệt mỏi, nếu quả thật c·hết rồi sẽ được đầu thai chuyển kiếp, thà rằng kiếp sau đầu thai làm s·ú·c sinh còn hơn trở thành ‘Thần Cách’ cả một đời làm lấy chuyện xấu còn không bằng những kỹ nữ bên trong kỹ viện.”
Lâm Phàm im lặng không nói, b·iểu t·ình vô cùng phức tạp, thực không biết được những gì mà hắn nói là thật là giả, hai mắt cứ thế mà nhìn lấy người thanh niên trước mặt, máu tươi từ v·ết t·hương trên cơ thể chảy ra không ngừng, ướt đẫm lấy một vùng đang đứng, coi bộ sẽ không trụ được bao lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Lâ·m đ·ạo hữu, thật có lỗi với ngươi… Thực tình ta cũng không muốn như vậy…” Lâm Dật nhìn lấy v·ết t·hương chồng chất trên cơ thể mình, cả người lảo đảo, một tay chống nền đất đứng lên, hơi thở có phần nặng nề, như muốn mất đi sinh cơ vào bất kì mọi lúc nhìn lấy Lâm Phàm nói.
-“Ý ngươi là gì khi nói rằng ‘Ta không thuộc về nơi này’?” Nhìn lấy người sắp c·hết trước mặt, Lâm Phàm ngữ khí trở nên chậm dần.
Tại cái nơi quỷ quái tàn khốc này, có được sức mạnh đặc thù, có được kì năng dị sĩ, cũng chưa hẳn là một việc tốt, giống như tên Lâm Dật trước mắt, một thân đầy bản lĩnh, thế nhưng sau cùng cũng chỉ là một công cụ bị người khác sai khiến, trở thành nô lệ cho những thứ yêu ma tà dị kia.
Mắt nhìn lấy người thanh niên c·hết không nhắm mắt nằm gọn trong người mình, Lâm Phàm b·iểu t·ình có chút phức tạp, hết thảy mọi chuyện đều là do Đài Gia Tiên Phụ bức hắn làm lấy, trên cơ bản người này vẫn còn lấy một tâm thiện lương, không làm ra bất kì chuyện gì xấu. Đơn thuần hắn chỉ là một công cụ bị Đài Gia Tiên Phụ khống chế làm việc, một tên đáng thương không hơn không kém.
-“Ha ha ha… Đã nói đến như vậy, ngươi không tin thì ta cũng không còn cách nào, từ cái ngày có được ‘Thần Cách’ ta liền đã biết vận mệnh của ta đã không còn do chính mình quản lấy, thay vào đó liền thành khôi lỗi trong tay người khác. Mặc cho phản khán thế nào, cuối cùng vẫn cũng chỉ có thể cam tâm chịu lấy.”
-“Đồ tốt? Trên người ta có đồ tốt? Trừ bản thân là người xuyên việt, không có lấy bàn tay vàng hay nhận được sự ban phúc từ đấng tối cao như trong tiểu thuyết, thì thân thể hắn còn có đồ tốt gì mà hắn không biết?” Lâm Phàm đem lấy lời nói của Lâm Dật đè ghì lấy trong tâm, ẩn ẩn cảm giác như những điều mà gia hoả này nói, có liên hệ trọng đại sau này.
Nghe được lời này từ Lâm Dật, Lâm Phàm trái tim thoáng co rụt lại, xém tí quên mất đào thông tin từ tên này, lo mải bảo mệnh mà quên đi chuyện chính, không nghĩ đến vào lúc chuẩn bị c·hết, hắn lại chủ động đề cập đến vấn đề này để nhắc nhở Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn lấy người thanh niên trước mặt, lười quan tâm những gì hắn nói là thật là giả, tay cầm trường kiếm giơ cao hướng về phía Lâm Dật chuẩn bị vung lấy nhát kiếm đoạt mạng, như biết được đối phương muốn ra tay động thủ với chính mình, Lâm Dật cả người đổ về phía cơ thể Lâm Phàm, ôm chặt lấy cơ thể hắn, miệng liên tục phun từng ngụm máu tươi bắn thẳng lên y phục nhuộm một màu đỏ tươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Đúng rồi, làm thế nào để có thể rời được nơi này? Ta được người khác chỉ dẫn, tìm đến đây sẽ có được phương pháp rời khỏi đây.” Lâm Phàm như nhớ ra một điều gì đó, vẻ mặt trở nên ngưng trọng nhìn lấy Lâm Dật nói.
-“Lâm Phàm, ngươi bị làm sao, bình tĩnh lại, đừng như vậy nữa, mọi chuyện tiểu tử Vũ Nam Sơn đã kể lại rồi, ngươi không còn đường lui đâu, đừng ngoan cố, ngoan ngoãn chịu trói đi.”
-“Thật không có cách, ta thật không có cách, là bọn chúng ép ta phải làm như vậy, ta không thể nào trốn được, nếu không làm theo, ta cùng phu nhân của mình sẽ phải gánh chịu lấy hậu quả đáng sợ…. Trốn cũng không được, không làm cũng không được, chính vì thế ta đành phải nghe theo bọn chúng.” Lâm Dật sắc mặt bắt đầu trắng dần, cười khổ nói.
Hất lấy tay người thanh niên trước mặt, Lâm Phàm tay siết chặt lấy đoạn cây gãy trong tay, vung thẳng vào đối phương một tiếng ‘cốp’ dưới lực đạo từ Lâm Phàm, người thanh niên trước mặt có phần loạng choạng lùi về sau liên tục. Không để đối phương trấn tĩnh, Lâm Phàm tay còn lại siết chặt quyền, vung thẳng một đấm về phía quai hàm người thanh niên, răng cùng máu hoà trộn vào làm nhau bắn tung toé ra khắp bên ngoài.
Ngẩng cao đầu nhìn lấy sắc trời đã có dấu hiệu lờ mờ toả sáng, Lâm Phàm ôm lấy t·hi t·hể Lâm Dật hướng về một phía gần bìa rừng, tìm lấy một mảnh đất trống trãi, dùng lấy trường kiếm đào một hố đất sâu, chôn t·hi t·hể Lâm Dật xuống bên dưới. Mặc dù vài phút trước đó, hai người còn đó người sống ta c·hết, thế nhưng tất cả những chuyện làm của Lâm Dật, đều là do Đài Gia Tiên Phụ sai khiến, bản thân hắn không có lỗi trong chuyện này, chính vì thế, khi c·hết đi, Lâm Phàm không muốn gia hoả này bị sài lang hay những đồ vật không sạch sẽ kia ăn lấy, suốt cả cuộc đời đã sống trong sự khống chế người khác, nếu quả thực c·hết đi cũng không toàn thây thì quá không công bằng với hắn rồi.
Hai chân Lâm Dật khẽ lảo đảo đôi chút, dậm lấy mặt đất bay thẳng về phía Lâm Phàm, cơn cuồng phong lại một lần nữa kéo đến, mang theo sương k·hói m·ù m·ịt che lấy tầm nhìn hắn, Lâm Phàm một tay che lấy mặt tránh lấy khói bụi xung quanh, một tay nắm chặt trường kiếm giơ cao chém thẳng về phía đối phương.
-“Lâ·m đ·ạo hữu, phương pháp rời khỏi nơi này thực chất rất đơn giản, không phức tạp như ngươi nghĩ, tìm lấy ngọn minh đăng thắp sáng ngọn đèn, thả bay lên bầu trời, sau đó dựa theo hướng đèn minh đăng dẫn lối mà đi, tuyệt nhiên không được quay đầu, mặc cho bất kì ai gọi hay vỗ vai, cho dù có gặp những thứ yêu vật xuất hiện, cũng không được phép lùi bước, tiếp tục đi theo minh đăng, rồi sẽ rời khỏi nơi này.” Lâm Dật cố gắng chống chịu nói ra những lời cuối cùng.
Vào đúng lúc này, không gian xung quanh bỗng trở nên dị dạng, từng đợt âm thanh thì thầm to nhỏ của nữ nhân hoà lẫn vào tiếng nam nhân vang lên bên tai Lâm Phàm, đồ vật trước mặt thoáng trở nên vặn vẹo không ngừng. Dần dần, tiếng gió thổi, tiếng gào thét của Lâm Dật đều được thay thế bằng những âm thanh kì lạ khác, tiếng trò chuyện, tiếng bàn tán, tiếng hò hét của một người nào đó vang lên không ngừng bên tai hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Này thì đâm, này thì cắn, ta cho ngươi đâm, ta cho ngươi cắn!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.