Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71 : Khổ chiến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71 : Khổ chiến


-“Lâ·m đ·ạo hữu, ta thật không có lừa ngươi, chuyện thực sự không phải ta muốn như thế, ta quả thực không làm chủ được chuyện này, là ý của Đài Gia, ngài ấy yêu cầu bọn ta phải làm theo.” Âm thanh Lâm Dật lại một lần nữa chí choé, không phân rõ nam nữ, tận lực giải thích một điều gì đó.

-“Keng! Vào lúc này mà ngươi còn buông lời giả dối?! Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?” Lâm Phàm tay rút ra trường kiếm, lạnh giọng đáp.

-“Ha ha ha…. Ngươi nghĩ ta còn có thể làm được gì?” Vào lúc này đạo âm thanh của Lâm Dật bắt đầu thay đổi, không còn đó giọng của nam tử, mà âm giọng có phần choe choé, mang theo âm điệu của nữ nhân pha lẫn nam nhân.

-“Chuyện này cũng không phải ta làm chủ, thân bất do kỷ!” Lâm Dật đưa tay lau lấy vệt máu từ đồng tiền đồng mà Lâm Phàm bắn gây ra, đưa về phía miệng liếm, bất đắc dĩ cười khổ nói.

-“Ngươi cảm thấy ta nghe những lời này của ngươi, ta sẽ phát lấy thiện tâm mà buông tha cho ngươi sao?” Lâm Phàm cười lạnh, tay siết chặt cán kiếm, xoay đầu lưỡi kiếm hướng về phía Lâm Dật chém ra một đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, không để Lâm Phàm trả lời, hắn liền xoay người kéo lấy tay phu nhân của hắn trở ra bên ngoài, tiến về phía phòng của mình, Lâm Phàm không còn cách nào khác ngoài thở dài nhìn lấy hai đạo bóng lưng đang dần dần khuất đi, không nói không rằng, chốt lại cửa gỗ trở về phía chiếc bàn xem lấy ‘Dương Kinh Tâm’.

Vị Thần nâng lấy đôi bàn tay xương xẩu, dùng lấy đầu móng tay đen kịt rạch một đường trên tay khác, dùng huyết dịch viết lên từng con chữ xiên xiên vẹo vẹo bên trong lòng bàn tay, do khoảng cách giữa hai người có chút xa cộng thêm trời tối đen, Lâm Phàm có chút không rõ ràng, trong lúc vô ý thức, chân bước về phía sát người Vị Thần đưa mắt ghé nhìn lòng bàn tay nàng.

-“Đầu thôn gần khu rừng, gặp nhau ở đó.” Suy nghĩ một chút, Lâm Phàm hít lấy một hơi thật sâu, dùng lấy âm thanh cực kì thấp nói.

-“Hừ… Mặc dù không nghĩ đến ngươi lại là người như thế này, thế nhưng đề phòng cũng không phải là không, cũng may có mang theo đồ vật, bằng không sẽ bị ngươi lừa rồi.” Lâm Phàm cho tay vào bên trong lấy ra vài mao đồng tiền, dùng lấy máu tươi trên cổ, chà hai mặt đồng tiến, phóng thẳng về phía Lâm Dật.

-“Ngươi nói ‘Ta không thuộc về nơi này’ là ý gì? Ý ngươi là sao?” Lâm Phàm tay liên tục vung lấy đường kiếm, miệng chất vấn liên hồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Phanh!”

-“Khởi!”

-“Chuyện là nhà bên cạnh, bị chút yêu tà đồ vật không sạch sẽ bám quấy lâu ngày, có dấu hiệu chuẩn bị chuyển tinh, ta mặc dù mọi người gọi là Du Thần, có ‘Thần Cách’ thế nhưng về chuyện trừ tà giải quyết mấy đồ chơi này, có chút không thuận tay.” Lâm Dật chậm rãi nói lấy.

-“Đến cuối cùng, ý ngươi là gì khi nói ra điều như thế?” Trường kiếm trong tay Lâm Phàm cuối cùng cũng chém trúng đối phương, tạo thành v·ết t·hương tương đối sâu, máu tươi chảy ra không ngừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, cả người Lâm Dật lao thẳng về phía Lâm Phàm, xoè lấy năm đầu móng tay đen kịt nhắm vào ngực trái hắn mà bắt, mắt thấy đối phương bắt đầu động thủ, Lâm Phàm vội vàng đưa tay cầm lấy trường kiếm chống đỡ, ‘Keng’ năm đầu móng tay của Lâm Dật va thẳng vào trường kiếm tạo ra âm thanh vang dội, Lâm Phàm chân lảo đảo, liên tục lùi về phía sau giữ lấy khoảng cách với đối phương.

-“Lâ·m đ·ạo hữu, ngươi nói lời này liền không đúng rồi, là người tu đạo, ngươi hẳn phải biết đạo lý, có những bí mật trên người, sẽ không bao giờ đi nói cho người khác biết, đổi lại, ta hỏi ngươi, cái thứ đang nằm trên bàn kia là từ đâu ngươi có được, đó là thứ gì? Ngươi sẽ thành thành thật thật trả lời sao? Không có a.” Lâm Dật nụ cười trên gương mặt thoáng cứng đờ lại nói.

Đúng lúc này, một cơn gió thổi mạnh thoáng qua gương mặt Vị Thần, làm khăn đỏ cô dâu đang che lấy diện mục cuốn theo bay về một hướng để lộ gương mặt ra ngoài, đập vào mắt Lâm Phàm, gương mặt của Vị Thần có chút bất thường, da mặt trắng bệt không một chút hồng sắc, hai hóc mắt đen kịt như hố sâu không đáy, hai bên má dậm phấn hồng đậm, đôi môi tô son, chung quy nhìn không khác những cái xác đ·ã c·hết được trang điểm trước khi đem mai táng.

“Kẽo kẹt” chiếc cửa gỗ được Lâm Phàm kéo hờ, nương theo khe hở, Lâm Phàm nhìn thấy bên ngoài xuất hiện lấy một đôi chân nhỏ mang giày đỏ thêu hoa thì không khỏi bất ngờ, hắn biết chủ nhân của đôi giày đỏ thêu hoa này là ai, người này không ai khác chính là Vị Thần, phu nhân của tên gia hoả kia, thế nhưng tại sao nàng ấy lại tìm hắn vào lúc này?

-“Ừm? Yêu tà q·uấy n·hiễu? Chuyện này…” Nghe thấy vậy, Lâm Phàm có chút giật bắn người, trừ tà diệt ma? Đừng giỡn a, mặc dù tự xưng là người đạo gia, thế nhưng Lâm Phàm hắn vẫn chưa bước chân vào con đường tu luyện, lấy đâu ra linh lực, linh khí để thi triển lấy tế đàn trận pháp.

-“Bình thường, chỗ ta đều dùng lấy đan được để chữa trị, chỉ cần ăn lấy, không lâu sau liền trở lại như cũ.” Lâm Phàm đưa mắt nhìn lấy người thanh niên trước mặt đang cười cười, tìm lấy lý do đáp.

-“Không biết Vị Thần cô nương có chuyện gì muốn nói với ta?” Lâm Phàm hai mắt đảo nhìn xung quanh, như muốn tìm lấy tên Lâm Dật, phát hiện không thấy hắn liền nói.

-“Không biết Lâm Dật huynh muốn ta làm chuyện gì, nếu ta làm được, tất sẽ không từ chối.” Nghe thấy Lâm Dật biểu hiện có chút trịnh trọng, hắn liền nói.

Dưới màn đêm chỉ len lỏi một ít ánh sáng từ mặt trăng phía trên, những đồng tiền đồng trở nên huyền ảo, ẩn ẩn hiện hiện ghim chặt vào cơ thể Lâm Dật, đánh lùi vài bước, máu tươi từ vị trí đồng tiền đồng cũng vì thế mà chảy ra. Mắt thấy một màn này, Lâm Phàm trong lòng cũng có chút động, đi qua những ngày này tiếp xúc với gia hoả này, Lâm Phàm phát hiện ra một điều vô cùng quan trọng, đó là cho dù hắn có được Đài Gia Tiên Phụ trợ giúp, có được vị cách ‘Du Thần’ thì cơ thể cũng chỉ là phàm thể.

Nói một cách dễ hiểu thì những điều mà Lâm Dật làm, thậm chí những thứ mà hắn cung phụng thờ cúng, cũng chỉ là một tín ngưỡng, còn bản thân hắn chính là một tín đồ của một đạo phong nào đó, suy xét mọi mặt thì cả hắn cùng Lâm Dật đồng dạng, chưa bước vào con đường tu đạo, thân thể đều rất dễ bị ngoại vật gây thương tổn.

-“Được, ta nghĩ chuyện này đạo huynh có thể làm được, với lại chuyện mà ta nhờ vả, thuộc phạm trù của huynh, ta có chút không rành cho lắm.”

-“Ha ha ha, ngươi mặc dù có chút đầu óc, có thể sinh tồn được đến tận bây giờ đã là kỳ tích rồi, thế nhưng cho dù có làm sao, thì ngươi cũng chỉ là một phàm nhân, mà không chỉ ngươi, những kẻ khác, cũng sẽ khó mà tránh được tai kiếp, sẽ không đấu được lão tiên gia đâu.” Lâm Dật mắt nhìn lấy Lâm Phàm trước mặt, cười ha hả nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tay siết chặt trường kiếm, Lâm Phàm vội xoay người vung lấy lưỡi kiếm về phía sau, Lâm Dật nhìn thấy vậy thì cũng không muốn bám víu, miệng hơi mở thả ra phần vai Lâm Phàm, nhảy về một hướng né tránh. Thấy đối phương đã rời khỏi cơ thể mình, Lâm Phàm tay cho vào bên trong túi vải, lấy ra một đạo phù bùa bằng vàng, dùng lấy máu tươi từ trên cơ thể, chà lên một bên mặt vẽ vẽ vài kí tự, hai mắt nhắm nghiền, tập trung tinh thần, miệng hét lớn.

-“Ngươi vậy là không được rồi, mặc dù ta không biết đạo sĩ ở chỗ ngươi thế nào, thế nhưng những đạo sĩ mà ta từng gặp, bọn hắn đơn thuần chỉ dùng lấy một tấm giấy vàng, dùng mực đen tuỳ tiện vẽ lấy vài văn tự, đốt thành tro, cho vào trong nước liền uống, không cần biết bệnh tình thế nào, vèo một phát khỏi bệnh ngay.” Lâm Dật xụ mặt, đứng tại góc cửa lắc đầu nói.

-“Ách… Trừ tà không biết, chữa bệnh cũng không, ngươi làm đạo sĩ cũng quá dễ dàng đi.”

Chương 71 : Khổ chiến

Dứt lời, cả người Lâm Dật như trở nên hoá điên, cả người tóc tai rủ rượi, không còn có bộ dáng của cô dâu, hai bên tai kéo dài về hai phía, từng khoả răng nanh kéo dài để lộ ra phía ngoài, bộ dáng vô cùng đáng sợ. Nhìn lấy một màn này, Lâm Phàm hai mắt trở nên ngưng tụ, vội vàng lùi về sau giữ lấy khoảng cách, thế nhưng đối phương không đợi Lâm Phàm kịp chuẩn bị, cả cơ thể thoáng chút liền biến mất nhảy về phía sau hắn, đưa lấy những chiếc răng nanh bén nhọn cắn chặt vào phần vai, khiến Lâm Phàm đau đớn mười phần.

-“Về vấn đề này, bản thân ngươi còn không biết được sao?” Lâm Dật bất đắc dĩ thở dài nói.

-“Thật quả là như thế.” Nghe thấy Lâm Dật vạch trần bản thân, Lâm Phàm đưa tay gãi lấy sau gáy, ngượng ngùng đáp.

-“Ha ha ha, đương nhiên là không thể rồi.” Lâm Dật vẫn giữ lấy bộ dáng nhởn nhơ bình thản, cười đáp.

-“Lâm Dật huynh, ta cùng huynh có thể hàn huyên một chút được không? Chuyện liên quan đến thê tử của ngươi, ta có cảm giác nàng ấy không phải người bình thường, như thể là một cái xác không hồn vậy, ‘Thần Cách’ nào cũng như vậy sao?” Lâm Phàm cười cười, không để tâm đến lời nói Lâm Dật, đưa tay kéo lấy một bên tay hắn thấp giọng nói nhỏ.

Điều đặc biệt khiến Lâm Phàm phải sợ hãi, chính là mặc dù gương mặt này đã biến dạng thay đổi, thế nhưng dựa theo những đặc điểm còn sót lại bên trên, hắn dễ dàng nhận ra được chủ nhân của gương mặt này chính là Lâm Dật. Lâm Dật thấy Lâm Phàm nhận ra được diện mục của mình thì khoé miệng nhếch về một phía, để lộ hai chiếc răng nanh nhô ra ngoài, một tay che lấy một bên miệng, nở nụ cười đầy ma quái.

-“Có chuyện gì a? Đừng nói đạo huynh không biết trừ tà nha?” Nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng Lâm Phàm, Lâm Dật phát hiện có gì đó không đúng liền nói.

Đạo phù bùa có được máu tươi của Lâm Phàm tưới rắc thì phát sáng tạo ra vô số vòng sáng đang tụ về phía Lâm Dật, ‘đùng’ một tiếng, những vòng sáng này như chịu phải lực nén từ bên trong đánh thẳng về phía gã, đánh bay ra một đoạn dài, cả người đánh thẳng vào một thân cây gần đó, đổ ầm một hướng.

Cứ thế thời gian trôi qua một đoạn, chớp mắt liền màn đêm bao phủ lấy toàn bộ không gian xung quanh, Lâm Phàm cả người chìm sâu vào giấc ngủ, thoáng chốc bên ngoài liên tục vang lên tiếng một đồ vật gõ liên hồi lên khung cửa làm cho hắn bừng tỉnh.

Thấy được bốn chữ này, Lâm Phàm có chút mộng, nửa đêm đến gặp hắn chỉ để nói lại những điều mà hắn sớm biết từ hôm trước? Vào lúc đang còn ngơ ngác chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, hai bàn tay Vị Thần đột nhiên giơ cao hướng về phía cổ hắn túm chặt. Từng đầu móng tay dưới đạo lực của Vị Thần bấu sâu vào da thịt Lâm Phàm, khiến hắn đau đớn không thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Không… thuộc… nơi… này…”

-“Ây da… Không ngờ lại lộ ra nhanh đến như vậy nha…. Từ lúc gặp, ta đã có cảm giác ngươi là lạ, hẳn là không thuộc về nơi này, ai ngờ đoán mò lại đúng, sống được đến bây giờ cũng coi như là vận khí ngươi tốt, cũng may không có kẻ nào chiếm được.”

Lâm Phàm giơ chân dùng hết sức bình sinh đạp thẳng về phía bụng Vị Thần, cả hai bị văng về hai phía, ngay tại phần cổ hắn, xuất hiện vài tia lấm tấm huyết dịch từ đầu móng tay mà ả ta gây ra. Mặc dù tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, thế nhưng Lâm Phàm không chút nào lơ lỏng cảnh giác, hắn thật không nghĩ đến đối phương đột nhiên ra tay với bản thân, đề phòng một buổi, ấy vậy mà chỉ vì vài con chữ mà để đối phương tí nữa lấy đi mạng nhỏ của hắn.

Nghe lấy lời nói Lâm Phàm, đôi giày đỏ khẽ lùi về sau biến mất, mắt thấy một màn quỷ dị này, Lâm Phàm không nói không rằng, xoay người vào trong, mặc lấy y phục của mình, thuận tiện mang theo đồ dùng bên người, nhầm tránh có biến xảy ra còn mà ứng phó. Thời gian trôi qua không lâu, Lâm Phàm lần theo con đường trong thôn đi đến địa phương hẹn gặp, trong màn đêm, một đạo bóng người thon thả, thân mang y phục màu đỏ cô dâu, thêu hoa cùng phượng hoàng trên người đang đứng ngẩn ngơ duói một góc cổ thụ không nhúc nhích.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71 : Khổ chiến