Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 06 : Màn đêm yên tĩnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 06 : Màn đêm yên tĩnh


Dứt lời, người thanh niên tên Hoa sư huynh khẽ động, chân vận chuyển linh khí, cả người ra thế, chân vận sức, bay thẳng về phía khu dân cư, những người khác thấy thế cũng liền đuổi theo, đám người trong chốc lát liền có mặt tại trước biệt viện của một hộ dân. Biệt viện này không lớn mấy là bao so với ba gia tộc lớn tại Tân Lâm Thành, xung quanh biệt viện được bao phủ bởi lớp tường gạch trắng tinh, phía sau liền ươm trồng những hàng cây xanh biếc, thấp có, cao có, bóng của chúng được ánh trăng chiếu rọi, tạo nên những bước sóng ảnh nhấp nhô không ngừng trên mặt đường.

-“Cứ gõ cửa, xin quá giang một đêm, rồi hành sự thôi, nhanh gọn lẹ, đừng để lại vết tích, ta muốn lắm rồi…” Người kia liền đáp lại.

-“Ngươi nói là ngươi từ tiên môn đến?” Âm thanh có phần khàn khàn từ bên trong biệt viện liền phát ra.

-“Ngươi mà hét lên, ta liền một đâm g·i·ế·t c·h·ế·t hắn….” Không đợi nói hết câu, Hoa Tiệp Ảnh đưa tay rút lấy đoản kiếm từ bên người, giơ thẳng lên cao hướng thẳng về phía người thanh niên đang nằm bên trong, lạnh lùng nói.

-“Đừng hét, là ta, Hoa Tiệp Ảnh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Xin mời các tiên nhân, mong các ngài thứ lỗi, thời buổi bây giờ, quá khó khăn, thảo dân cũng không có cách nào khác ngoài phải làm như thế.” Một người trung niên, dáng người có phần mập mạp, trên mặt đầy nép nhăn, hai mắt tinh xảo, vừa nói vừa khom người, mỉm cười xin lỗi.

-“Đúng vậy, mong gia chủ cho bọn ta tá túc một đêm, sáng mai liền lên đường, không làm phiền nhị vị.” Hoa Tiệp Ảnh nghe thấy có tiếng trả lời từ bên trong, khoé miệng liền cười lạnh, đám người xung quanh đồng thời nhếch lên.

-“Hoa sư huynh a, không phải lúc chiều huynh đã….” Một người khác cười trộm liền nói.

-“Xin ngài hãy tự trọng, ta đã là người có trượng phu, ngài nửa đêm xuất hiện tại phòng ta, làm những chuyện đồi bại với ta, ta không kêu cứu, đã là tôn trọng ngài, nếu ngài được nước làm tới, ta sẽ hét lớn.” Vị nữ chủ hai mắt lạnh lùng liền nói.

-“Aaa….” Như cảm nhận được có điều bất thường từ cơ thể, vị nữ chủ liền phát ra âm thanh cực kì mê người, khiến d·ụ·c vọng của bóng đen liền bùng nổ.

-“Có ai ở nhà không?” Hoa Tiệp Ảnh liền đưa tay gõ lấy mặt cửa, lớn tiếng nói.

Dứt lời, Hoa Tiệp Ảnh đưa tay kéo lấy người vị nữ chủ ôm vào người, hai tay liên tục sờ soạng khắp người, mũi cùng lưỡi liên tục hít và liếm lấy khắp chiếc cổ ngọc ngà trắng buốt, không tì vết của nàng, lúc lôi kéo cơ thể của vị nữ chủ, Hoa Tiệp Ảnh vô tình gây ra tiếng động lớn, khiến người thanh niên nằm kề cạnh liền bị đánh thức.

-“Nơi này có tổng cộng hết thảy năm mươi người, bao gồm cả người lớn, trẻ con, lẫn người làm.”

-“Thả nàng ra…”

-“Sao ngài lại ở đây… Còn chuyện này….”

-“Đừng…. Đừng… Thực sự thì ngài muốn gì mới tha cho bọn ta…. Không phải tiên nhân đều lấy đức phục người, giúp đỡ dân chúng lầm than hay sao…?” vị nữ chủ liền giang hai tay ngăn cản, hai mắt liền chảy dòng lệ nói.

-“Làm sao ta biết được các ngươi có phải là người từ tiên môn hay không, hay là những tên thổ phỉ?”

-“Khặc… Khặc… Khặc… Hét? Cũng tốt, hét lên đi, để mọi người cùng vào đây chung vui, chưa kể trượng phu của cô nương cũng đang nằm kề cạnh, nếu cô nương hét lên, trượng phu cô nương tỉnh dậy thấy khung cảnh trước mắt thì thế nào?” Hoa Tiệp Ảnh vô sỉ liền nói.

Chương 06 : Màn đêm yên tĩnh

-“Ra chuyện là thế… Vậy xin mời, mời các tiên nhân vào…” Người trung niên gia chủ liền khom người, mỉm cười đưa tay chào mời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nằm phía trên chiếc giường ngủ có phần đơn sơ, một nam cùng một nữ ước chừng không quá ba mươi, nam tướng mạo bình thường, không điểm gì nổi bật, ngược lại người nữ có phần nhan sắc, nếu Lâm Phàm có mặt tại nơi này, liền không khỏi chắt lưỡi thầm đánh giá điểm cho nữ chủ nhân chiếc giường này. Mắt nhìn thấy người nữ nhan trị có phần tương đối, hơi thở bóng đen ngày càng nhanh hơn, dồn dập hơn, nhưng không thể kiềm chế được d·ụ·c vọng của mình, bóng đen liền đưa lấy bàn tay có phần rắn chắc của mình hướng về phía ngực của nữ chủ nhân gian phòng.

Đám người Hoa Tiệp Ảnh khi nghe được số lượng người tại nơi này, hai mắt liền không khỏi loé lên tinh quang, nội tâm liền phấn khích không thôi, đặc biệt khi nhìn thấy những cảnh hương sắc mà đám người Ôn gia vô tình để lộ, càng khiến d·ụ·c vọng của bọn chúng càng trở nên điên cuồng, có kẻ thậm chí gần như không thể kìm chế được d·ụ·c vọng của bản thân mình, hơi thở có phần dồn dập, hai mắt như hổ đói, phần dưới của cơ thể liền đã khởi binh p·h·ả·n· ·đ·ộ·n·g.

-“Chuyện này a, thực sự mà nói, ngay từ lúc đầu gặp ngươi, ta đã có cảm giác rằng hai chúng ta đã từng gặp ở nơi nào đó rồi… Như thể duyên kiếp từ kiếp trước….” Hoa Tiệp Ảnh tay sờ lấy mặt nàng, tay còn lại trôi dài khắp bờ mông.

Tiến vào gia đường, Ôn Bạch liền cho người gọi người trong gia tộc, không đến một chung trà, đám người từ bên trong liền vội vàng chạy ra, có người thậm chí tóc tai còn không kịp để chỉnh chu, một trong số đó còn để lộ ra cả phần áo phía bên trong người.

Một tay liền tháo lấy y phục của bản thân hắn, tay còn liền không ngừng di chuyển xuống hạ bộ của cô, vì có phần quá phấn khích, hắn liền dùng sức có chút không đúng khiến vị nữ chủ không khỏi nhíu máy, cả người liền chợt tỉnh. Mắt nhìn thấy người thanh niên lạ lùng xuất hiện tại phòng mình, một tay đang đặt phần hạ bộ của mình, tay còn lại đang thoát lấy y phục, vị nữ chủ không khỏi hoảng sợ, miệng liền há, chuẩn bị hét thanh, bóng đen liền nhanh tay đưa tay cản lấy miệng nàng, nói nhỏ.

Người thanh niên cả người liền phóng khỏi giường ngủ, tay siết chắt quyền, lao thẳng về phía Hoa Tiệp Ảnh vung lấy một quyền, Hoa Tiệp Ảnh nhìn thấy thế liền cười lạnh, một tay ôm chặt lấy vòng eo của vị nữ chủ, tay còn lại vung một chưởng trực diện về phía người thanh niên, một chưởng từ hắn liền dễ dàng đánh bay cả cơ thể thô kệt gã va thẳng vào thành giường, miệng liền phun huyết.

-“Ta tin huynh ấy sẽ tin tưởng ta, nghe ta giải thích…”

Đám người Hoa Tiệp Ảnh nhìn thấy thế khoé miệng liền mỉm cười, dời chân cất bước hướng thẳng vào biệt viện của người trung niên, khu biệt viện cũng không quá to so với góc nhìn từ bên ngoài vào, được chia làm hai giang riêng biệt, mỗi giang ước lượng tầm năm đến mười phòng, được thiết kế cùng xây dựng có phần cổ xưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Mong các ngài đừng chê cười, tiểu viện có phần chật hẹp, thảo dân là gia chủ của biệt viện này, là Ôn Bạch.” Ôn Bạch hai tay chắp lại, khom người thành kính nói.

Bóng đen nương tựa theo ánh trăng chiếu rọi qua màn giấy bọc bên trên khung cửa sổ, len lỏi tiến về phía chiếc giường to lớn được đặt sát tường, càng tiến lại gần, hơi thở bóng đen ngày càng trở nên dồn dập, hai mắt của hắn như phát ra hơi nhiệt, miệng liền mở ra, đưa chiếc lưỡi dài liếm lấy vành miệng, cảnh tượng trong thật kinh sợ. Đứng trước giường ngủ, bóng đen nhìn thấy chủ nhân của gian phòng hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, lâm vào giấc ngủ say nồng, không một chút hay biết về chuyện sắp xảy ra.

-“Đây là gia môn của thảo dân… Đây là… đây là… còn đây là…” Ôn Bạch liên tục đưa tay chỉ về phía từng người có mặt tại sảnh đường nói.

-“Về chuyện này… Ta có lệnh bài từ phủ thành chủ của Tân Lâm Thành… Ngươi có quyền kiểm tra…” Dứt lời, Hoa Tiệp Ảnh lấy trong người một khối lệnh bài được làm bằng đồng sắt, phía tên được điêu khắc ba chữ Tân Lâm Thành một cách tinh xảo, ngay tại bên dưới của dòng chữ, liền có ấn ký, điêu khắc nhỏ bên cạnh “Phủ” ném thẳng vào bên trong.

-“Ngươi… Ngươi…” Mắt nhìn thấy nương tử của mình bị người khác khi dễ, người thanh niên tay liền hướng về phía Hoa Tiệp Ảnh, lắp bắp không ngừng.

-“Ngài là Hoa đại tiên nhân…” Nghe thấy cái tên đầy quen thuộc, vị nữ chủ cảm thấy bất ngờ, liền đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Kẹt….” Không lâu sau đó, âm thanh cửa kéo liền vang lên, tiếng cửa cũ kĩ cọ vào nhau khi được một lực tác động kéo mở tạo ra âm thanh cực kỳ rợn người vào thời điểm đêm khuya này.

-“Thì đã sao…. Lòng tham con người… là vô tận… Khẹc… Khẹc… Khẹc…”

-“Đừng sợ, ta không làm hại cô nương đâu.” Vừa nói, Hoa Tiệp Ảnh cả người liền di chuyển, nhích gần về phía vị nữ chủ nói.

-“Chuyện này…” Nghe thấy thế, vị nữ chủ cảm thấy bất ngờ, cả người liền co lại, thụt lùi về phía sau giữ khoảng cách với Hoa Tiệp Ảnh.

-“Về phần ta muốn gì sao, cô nương cũng biết mà… Cô nương thấy đó… Người bạn của ta đang rất khó chịu… Chỉ cần… chỉ cần… Khặc khặc khặc….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Khặc… Khặc… Khặc… Tiên nhân? Tiên nhân không phải là người à? Tiên nhân thì không có thất tình lục d·ụ·c sao? Tiên nhân thì không có quyền được tận hưởng sắc d·ụ·c hay sao?” Hoa Tiệp Ảnh cười ma quái nói.

-“À… Bọn ta có việc phải cần ra ngoài, vừa trở về, vì không muốn làm phiền những người khác, nên coi xem tại nơi này nhà nào còn thứ để xin quá giang một đêm, sáng mai rời khỏi.” Hoa Tiệp Ảnh mỉm cười đáp.

Tay hắn liền tục xoa đều, di chuyển khắp nơi trên cơ thể của vị nữ chủ, không dừng lại ở đó, bóng đen liền đưa mặt kề cận áp sát vào mặt cô, mũi liền đưa cận chiếc cổ ngọc ngà, hít lấy một hơi thật sâu, ánh mắt của hắn liền trở nên phiêu du, trợn ngược lên phía trên, miệng liền nở nụ cười đầy ma quái. Như chưa thể thoả mãn được d·ụ·c vọng của mình, từ miệng bóng đen, chiếc lưỡi dài có phần thô kệt hướng về phía mặt của nữ chủ nhân gian phòng mà liếm lấy, tay đảo dùng sức hơn cùng di chuyển chiếc lưỡi của mình khắp nơi trên cơ thể của vị nữ chủ.

Tại khu đường Tân Lâm Thành, những bóng đen liên tục thoắt ẩn thoắt hiện, bay nhảy khắp nơi trên những mái nhà cũ như đang tìm kiếm thứ gì đó, những bóng đen di chuyển được đoạn đường dài thoáng chốc liền dừng lại tại mái nhà của biệt viện. Ánh mắt của chúng vô cùng sắt bén, nhìn thẳng về một hướng, ngay tại khoé miệng, từng bóng đen đưa chiếc lưỡi dài của mình liếm lấy vành miệng như thể đang them khát một thứ gì đó.

Về phần đám người Ôn gia, gần như bọn hắn không hề để tâm đến những biểu hiện khác thường đến từ những người mà bọn hắn gọi là tiên nhân, trong mắt bọn họ, chỉ còn là sự tôn kính, hâm mộ, cuồng nhiệt,…. Chính vì lẽ đó, Hoa Tiệp Ảnh liền dễ dàng buông những lời đường mật, những lời hay tiếng đẹp để chiếm lấy lòng tin đừng đám người Ôn gia, trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất được thời gian, Hoa Tiệp Ảnh cùng đám người liền thoái thác, lấy lý do nghỉ ngơi, liền cáo từ mọi người rời khỏi đại sảnh trở về nghỉ ngơi.

-“….”

-“Không biết các tiên nhân cớ gì lại xuất hiện tại nơi nghèo nàn như thế này… Theo thảo dân biết, thì những người như ngài, phải được thành chủ tiếp đãi chứ…” Người trung niên mập mạp không khỏi thắc mắc liền nói.

-“Không việc gì… Đêm khuya thế này, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa xin tá túc qua đêm, đổi lại là ta, ta cũng giống như ngươi vậy.” Hoa Tiệp Ảnh khoác tay nói.

-“Ừm, biệt viện này hết thẩy bao nhiêu người.” Hoa Tiệp Ảnh gật đầu liền hỏi.

-“Bọn ta là người từ tiên môn, muốn tá túc một đêm, sẽ có hậu tạ, mong nhị vị cảm thông cho.” Thấy không một ai đáp lại lời nói, Hoa Tiệp Ảnh liền nói tiếp.

-“Chúng ta làm gì đây? Là đánh thẳng vào hay giả làm người qua đường?” Một tên trong số đó liền mở miệng nói.

Trong chốc lát, màn đêm yên tĩnh liền bao phủ lấy toàn bộ biệt viện, cả khuôn viên không một ánh đèn, bóng tối liền thế bao phủ lấy toàn bộ nơi này, tại một nơi nào đó tại biệt viện, một bóng đen không ngừng thấp thoáng di chuyển một cách đầy kì dị. Bóng đen này đặt người áp sát vào mặt tường, chân liền cất bước phiêu dạt, không một tiếng động nào được phát ra, di chuyển đươc đôi phút, bóng đen liền dừng tại trước cửa gian phòng nào đó. Tay liền nhẹ nhàng chạm khung cửa, khẽ dùng sức, cửa phòng trong chốc lát liền mở toang một cách dễ dàng, bóng đen cũng vì thế liền biến mất khỏi vị trí, vặn người len lỏi vào bên trong gian phòng mà không một tiếng động.

------------

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 06 : Màn đêm yên tĩnh