Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67 : Du Thần

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67 : Du Thần


Cảnh tượng trước mắt diễn ra được một lúc thì hai mắt Lâm Phàm trở nên đau đớn, hắn dùng lực lay đầu thêm một lần nữa, khung cảnh liền trở về như cũ, chỉ còn mỗi một mình hắn, người trước mặt đã biến mất từ lúc nào không biết.

-“Thôn dân sao? Dựa theo lộ trình cùng tuyến đường, thì nếu cứ đi theo đường này ắt hẳn sẽ đi đến cuối rìa ngoài Bạch Linh Thôn, những người tại nơi đó quả thật có chút hung hăn, chỉ cần không hợp ý liền ra tay đánh người khác.” Lâm Phàm trong suy nghĩ.

-“Còn có việc?”

-“Khách nhân thật nhanh quên, như tiểu nhân đã có nói, tuỳ mức độ cùng tính chất của thông tin, có vài thông tin không được coi là quan trọng sẽ không bàn giá cả, thế nhưng dựa theo thông tin mà khách nhân muốn, thì đã được liệt vào trao đổi.”

-“À, thật chưa giới thiệu, ta là Lâm Dật, là người sống gần nơi này, trong lúc trở về thì vô tình đ ingang qua đây, đại khái là một thầy pháp, mọi người trong thôn hay gọi ta với cái tên là Du Thần, còn phu nhân của ta chính là Vị Thần.”

Màn đêm dần dần buông xuống, để lại một màn tối đen cùng tầng tầng lớp lớp sương mù trắng dầy đặc bên trong, Lâm Phàm cũng không vội vàng đi đến địa phương mà bóng đen kia đã nói, tìm lấy một góc hẻm tối nào đó, thu mình vào bên trong, cầm lấy đồ vật có sẵn tại nơi che lấy thân ảnh của mình, làm hết mọi chuyện hai mắt cũng mệt mỏi, nhắm chặt chìm sâu vào giấc mộng. Trải qua một ngày như vậy, những người tu đạo còn mệt huống chi một kẻ phàm nhân như hắn.

-“~ Sa ~ “ Nằm ngủ không được bao lâu, phía sau lưng Lâm Phàm thoáng chốc nổi lên một tiếng động nhỏ, khiến Lâm Phàm hai mắt mở toang, tay cầm lấy trường kiếm, vội vàng lay động tinh thần.

-“Không biết, vào thời điểm đó tiểu nhân gần như chỉ ở trong nhà, không có thường xuyên ra ngoài, khách nhân cũng biết đó, trẻ nhỏ đa phần đều chỉ ở trong nhà, ít khi được ra ngoài chơi đùa, đặc biệt là ở cái địa phương quỷ quái này. Cái mà tiểu nhân biết được chính là Du Thần được mọi người trong thôn thờ cúng, cung phụng, xưng là Tiên gia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ngươi còn hỏi ta, ta đang định hỏi ngươi có ý đồ gì, vừa rồi ngươi làm cái quỷ đồ vật gì?”

Tại phía bên trong sương mù ngay đầu con hẻm vào, một bóng người khẽ lướt thoáng qua mặt hắn, cuối cùng để lộ một đôi chân nhỏ mang lấy chiếc giày thêu hoa màu đỏ ra ngoài sương mù khiến con người ta trở nên sợ hãi. Một màn trước mặt này Lâm Phàm hắn đã gặp qua một lần, cũng chính là cái lần xuất hiện nữ nhân điên cầm kéo lớn, muốn chém muốn g·iết bọn hắn, đuổi đến tận bên trong từ đường Hạnh gia.

-“Phải rồi, ngươi vẫn chưa cho ta biết cách rời khỏi nơi này, trong thôn đó có phương pháp rời khỏi đây sao?”

Chương 67 : Du Thần

-“Tiểu nhân không rõ, chỉ biết mỗi khi Du Thần xuất hiện, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng trống dập liên hồi không ngừng, sau đó đám người xung quanh đứng nếp về hai phía, đầu cúi thấp, liên tục bái lạy, miệng đầy tôn kính hô ‘Tiên gia đến! Tiên gia đến! Dân chúng an vui! Tiên gia vào! Tiên gia vào! Chúng dân hạnh phúc! Tiên gia về! Tiên gia về! Mọi người an an bình bình!’.”

-“Nói như vậy, cái người tên Du Thần kia thực chất cũng không khác gì với đạo gia bọn ta là mấy a, công việc gần như là trừ ma diệt quỷ, làm những chuyện mà phàm nhân không làm được.” Lâm Phàm nghe thấy bóng đen trước mặt nói thì trong lòng bắt đầu tính toán lấy vài thứ đồ vật.

Bên hông người nam nhân này mang lấy một chiếc tủi nhỏ có phần cũ kĩ, từ phía sau bộc lấy một chiếc giỏ được đan bằng tre, như thể mới từ nơi đâu trở về.

-“Về phần người này, đây là phu nhân của ta, cũng là người mà ta vừa đề cập, phát hiện tại trong này có thứ đồ vật, gì chứ phu nhân ta rất mẫn cảm với mùi của máu tươi, chỉ cần là người tiếp xúc qua huyết dịch, phu nhân ta đều sẽ nhận ra.” Dứt lời, nam tử đưa tay vào bên trong sương mù kéo ra một đạo bóng người nữ tử, toàn thân mặc lấy y phục mau đỏ rực, trên y phục thêu lấy một ít đồ vật xanh xanh đỏ đỏ, còn có hai con phụng lượn lờ hai bên áo, trên gương mặt che lấy một lớp vải đỏ, điển hình của một người con gái lấy chồng.

-“Về phần chuyện này, tiểu nhân cũng không dám chắc, bởi vì tính khí của Du Thần rất khác thường, nghe đâu có lúc Du Thần âm giọng lại phát ra đạo âm u, lạnh lẽo như hầm băng, có lúc lại nghe thấy tiếng của một người con gái, nhưng lại có lúc lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông,… Điều đặc biệt chính là tính khí của Du Thần cũng chuyển biển tuỳ theo đạo giọng nói.”

-“Ây dô, nhìn ngươi có vẻ không tin tưởng lắm, bằng không ta sẽ thi triển một chút đồ vật cho ngươi xem, đợi một lát.”

-“Dựa theo lời ngươi nói thì Du Thần rất thường xuyên cùng những người khác tiếp xúc, vậy ắt hẳn hoà đồng, dễ nói chuyện hơn a?”

-“Ha ha ha ha…. Là hiểu lầm, hiểu lầm, đừng động thủ, đừng động thủ.” Tại bên trong sương mù trắng xoá, một đạo âm thành hiền hoà vang lên, mà chủ nhân của đạo âm thanh này cũng đồng thời xuất hiện, là một vị tóc trắng bệt, ước chừng tầm bốn mươi tuổi hơn, toàn thân lịch lãm, uy nguy, tỏ ra một luồng khí đạo khiến người ta cũng không khỏi đánh giá.

-“Do thông tin mà khách nhân muốn có phần ảnh hưởng đến địa phương này, cho nên vật trao đổi cũng sẽ khác so với lần trước, thứ mà Tửu Vong Lâu tiểu nhân cần chính là hai mắt của Du Thần, thời han để hoàn giao chính là ba ngày sau đó kể từ lúc khách nhân tiến vào bên trong thôn.”

-“Ngươi là…”

-“Du Thần? Vị Thần?”

-“Vấn đề này không phiền ngươi nhọc lòng để tâm, chỉ cần cho ta biết cách rời khỏi nơi này là được, còn lại là chuyện của ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ừm? Nếu vậy, các ngươi muốn trao đổi vật gì?”

-“Tiểu nhân vào năm chín tuổi liền chính là từ trong thôn đó mà ra, ở trong thôn liền có một người được gọi là Du Thần, thuật pháp vô song, không gì là không làm được.”

-“Ân ân ân, khách quan nói đúng, để rời khỏi nơi này, khách quan buộc phải đi sâu vào phía trong của sương mù này, khi đi sâu vào bên trong, khách nhân sẽ gặp phải một thôn dân, đây cũng chính là thôn dân cuối cùng của địa phương, tại bên trong thôn này tồn tại vô số yêu ma quỷ quái kinh khủng, muôn trùng dị dạng, bất kể một đồ vật nào cũng vô cùng tà dị.” Bóng đen trước mặt chậm rãi nói.

-“Vậy sao? Các ngươi thậm chí ngay cả đường rời khỏi nơi này cũng không biết hay sao?” Lâm Phàm hai mắt đầy nghi hoặc nhìn lấy bóng đen trước mặt nói.

-“Lặc… Lặc… Lặc…. Lặc… Linh… Linh… Linh…” Không đợi Lâm Phàm có đồng ý hay không, Lâm Dật lấy trong người ra một chiếc lục lạc gồm sáu chiếc chuông đính thành vòng tròn đan xen kẽ nhau, điên cuồng vừa lắc vừa cho tay đập vào giữa giá đỡ chiếc lục lạc, âm thanh rung lắc vang vọng xung quanh, đánh thẳng vào tai Lâm Phàm, khiến hắn mười phần thống khổ, bịt lấy tay, một tay cầm kiếm chĩa thẳng về phía Lâm Dật.

Đợi đến khi Lâm Dật nhận ra được hành động Lâm Phàm thì gã đã tiến gần về phía hắn, lưỡi kiếm đặt kề lên phần cổ, chỉ cần động nhẹ lấy liền sẽ bị lưỡi kiếm làm cho chảy máu.

-“Ta từ bên ngoài trở về, đêm hôm khuya khoắt mò đường mà đi thì người bên cạnh ta phát hiện bên trong hẻm này có chút đồ vật, liền tiến đến thăm dò, cứ tưởng là yêu ma quỷ quái nào đang hoành hành tại địa phương này, đang định ra tay trừ khử thì vị huynh đệ này xuất hiện, thật may không có ra tay.” Nhìn thấy Lâm Phàm vẫn còn đó chút đề phòng cảnh giác, nam tử trước mặt vội vàng giải thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ân ân ân, khách nhân nói không sai, bên trong thôn quả thật có thứ giúp khách nhân rời khỏi nơi này, mà phương pháp ấy lại nằm trong tay Du Thần, thế nhưng Du Thần cũng không phải là hạng người dễ dàng giao ra bí pháp mà hắn đã cất giấu bấy lâu nay, nghe đâu đã có rất nhiều kẻ có ý đồ xấu xa, muốn chiếm được bí mật của hắn mà đã phải bỏ mạng.” Bóng đen gật đầu liên tục nói.

-“Ân ân ân.”

-“Là ai Ra đi!” Lâm Phàm cầm chặt cán kiếm, hô to, bật tung hết đồ vật đang che lấy cơ thể hắn, loạng choạng lùi về sau không ngừng.

-“Đây là phu nhân của ngươi?” Nhìn lấy nữ nhân trước mặt, Lâm Phàm có chút không tin tưởng, nếu bảo rằng nữ nhân trước mặt này chính là cương thi, thì hắn còn có chút tin, bởi vì dựa theo những gì hắn thấy, cử chỉ của người này vô cùng cứng ngắt, có chút không được tự nhiên như bao người.

Nói dứt lời, đạo bóng ảnh nhoè dần vào khoảng không, biến mất một cách quỷ dị, vào lúc này không gian thoáng chốc trở nên chao đảo, biến hoá không ngừng, cảnh vật xung quanh bắt đầu vặn vẹo xuất hiện nhiều thứ đồ vật quỷ dị, buồn nôn mười phần. Nhìn lấy một màn trước mặt Lâm Phàm khẽ lay đầu đôi chút, bất tri bất giác khung cảnh trước mặt thấp thoáng mập mờ hiện lên bên trong Bạch Linh Thôn, còn đạo bóng đen trước mặt, Lâm Phàm hắn có chút không nhìn rõ diện mục, thế nhưng dựa vào dáng vóc thì hắn có thể đoán được người này chính là nam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Du Thần nha…. Không biết Du Thần trong miệng ngươi là người như thế nào, là người hay là yêu ma?”

-“Ây ây, đợi đã đợi đã, ngươi làm gì thế?” Bị Lâm Phàm đưa trường kiếm sắc bén kề cận cổ, Lâm Dật cũng không chút hoang mang lo sợ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Đa tạ thông tin mà ngươi đã cung cấp, nếu không còn việc gì nữa thì tạm biệt.” Lâm Phàm gật đầu, hay tay chau vào nhau đưa lời cảm tạ liền lách người sang một hướng muốn rời đi.

Thật sự xui xẻo, vừa rời khỏi cái nơi kia, tránh được Cô Hoạch Điểu thì đụng phải cái tên Du Thần này, tuy chỉ mới gặp cái tên này lần đầu, thế nhưng Lâm Phàm có thể khẳng định người này mười phần không phải vật gì tốt, thật phiền, rời đi không lâu, thứ tốt thì không thấy đâu liền đụng phải đồ vật này.

Nghe thấy vậy, trong lòng Lâm Phàm thoáng trong tích tắc nổi lên một trận hàn phong, hắn hiện tại đã không còn bất kì một người nào bên cạnh, chỉ có thể một thân một mình tìm lấy sinh cơ tại cái nơi u ám này, đơn thương độc mã đối phó yêu ma quỷ quái, hắn thực sự không tài nào làm được, ngay cả hai người Huyền Tử cùng Âm Tử, đạo pháp dẫu không tính là cao, thế nhưng vẫn có chút thực lực đó, y nhiên một kẻ c·hết dưới tay hắn, một kẻ lại bị ăn sống không còn một mảnh.

-“Khách nhân thật biết đùa, chuyện này có chút khó khăn với tiểu nhân, dẫu sao tiểu nhân chỉ là hạng người thấp bé, không làm được chuyện lớn lao đến như vậy.” Bóng đen trước mặt cười dài một tiếng liền nói.

Thoáng chốc, bóng đen lại một lần nữa thoát ẩn thoát hiện cản đường Lâm Phàm, nhìn lấy một màn trước mặt, Lâm Phàm hai mắt nheo lại đánh giá, không biết đối phương còn muốn gì, thắc mắc nói.

-“Nhìn lấy y phục ngươi, ắt hẳn cũng là người trong đạo, thế nhưng theo đạo nét hoa văn trên y phục của ngươi, ta thực sự có chút không biết, ắt hẳn ngươi từ nơi khác đi đến nha. Nếu quả thật là vậy thì cũng không trách được, không trách được, việc ta vừa làm lúc nãy, cũng không phải là cái gì xấu đâu, chẳng qua là ta đang thực hiện nghi lễ triệu thần, thế nhưng cũng chỉ là vài động tác nhảy nhót cùng hò hét mà thôi, chứ cũng không có triệu thần gì cả, mục đích chỉ để chứng minh cho ngươi thấy Du Thần là gì.” Cảm giác bị hiểu lầm, Lâm Dật nở lấy một nụ cười tươi giải thích.

-“Chuyện này nha… Cũng không phải là không biết, chỉ là không biết khách nhân có làm được hay không a.”

-“Tiên gia? Là cái quỷ đồ chơi gì? Thần tiên sống sao?” Lâm Phàm thoáng cái trong đầu liền xuất hiện đủ loại quỷ dị đồ vật tại nơi này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67 : Du Thần