Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66 : Kết thúc và rời đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66 : Kết thúc và rời đi


Cô Hoạch Điểu không một chút mảy mai để tâm đến lời nói Âm Tử, hai đầu móng chân siết chặt lấy hai vai hắn, ghim sâu vào bên trong, máu tươi tuông chảy, khẽ dùng lấy sức, phần miệng kéo về phía trên, xé nát lấy phần đầu cùng thân thể hắn ra làm nhiều mảnh, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong cứ như được giải thoát, bắn văng về nhiều phương, Âm Tử c·hết đi.

-“Ngươi là người Tửu Vong Lâu?” Nghe thấy lời nói từ người phía trước, Lâm Phàm tám chín phần mười đã đoán được người này là ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Cái thứ yêu vật này vậy mà vẫn còn sức lực để đánh trả?!” Âm Tử nhìn thấy vậy cũng không khỏi hoảng sợ nói.

-“Trần…. An… Ngươi….”

Buổi chiều tà đầy thâm trầm, tiếng kêu la thảm thiết, thê lương vang vọng khắp một vùng, ai nấy nghe thấy cũng không khỏi nổi lên từng lớp da gà, thẳng đến một lúc sau, tiếng kêu mới chậm rãi ngừng lại, Cô Hoạch Điểu cũng biến mất, không nhìn thấy thân ảnh. Thế nhưng Lâm Phàm cùng hai người Huyền Tử đều biết rõ cái thứ yêu vật này cũng không rời đi, hẳn là đang ẩn trốn đâu đó tiêu hoá hết lượng hồn thể vừa ăn được.

-“Phịch.”

Lâm Phàm nghe thấy đối phương thừa nhận lấy, tay cho vào bên trong túi vải, cầm lấy thứ đồ vật được quấn chặt bằng lớp vải dày nhuộm lấy một màu đỏ thẳm, ném thẳng về phía người trước mặt, giọng nói đầy lạnh lùng.

-“Khách nhân cứ việc nói, miễn là bổn điếm có thể làm được tất sẽ làm, thế nhưng khách nhân nên nhớ, mỗi một việc mà khách nhân đưa ra, bổn điếm sẽ dựa theo mức độ tính chất của sự việc mà đưa ra giá cả để trao đổi a.”

Ăn lấy từng hồn thể bên trong, Cô Hoạch Điểu như thêm khát máu, hai mắt phụ nhẫn trở nên đỏ rực, khoé miệng bắt đầu vặn vẹo lấy, từng giọt nước dãi chảy dài khuôn miệng rơi rớt bên trên mặt sàn, hắc khí cũng nồng đậm hơn lúc trước. Hai mắt yêu vật như một chiếc kính xoay tròn, thu hết mọi thứ vào trong tầm mắt, thoáng chốc cơ thể nó bay vọt về một phía như phát hiện thấy thứ gì đó, há rộng chiếc miệng chim, cắn xé lấy những hồn thể còn sống khác, mặc cho Huyền Tử cùng Âm Tử đứng đó quan sát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Gặp lại khách quan, từ lúc chia tay đến giờ, không biết khách quan vẫn tốt chứ?”

Sau khi phục dụng huyết dịch từ người khác, Huyền Tử cùng Âm Tử hai người hai mắt có phần âm lãnh, tay cầm lấy trường kiếm vội vàng di chuyển về một hướng khác, bao quanh lấy Cô Hoạch Điểu chuẩn bị ra tay hạ sát. Vào lúc này, từng luồng hắc khí bao quanh lấy cơ thể yêu vật một ngày nồng đậm như khoả kén lớn, cơ thể trở nên bất động, hai mắt mở phụ nhân mở to nhìn về phía khoảng không vô định, Huyền Tử cùng Âm Tử phát hiện thấy yêu vật có chút khác thường, cả hai kẽ gật đầu hiểu ý lao thẳng về phía yêu vật ra kiếm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mắt nhìn thấy Cô Hoạch Điểu lại xuất hiện, ba người Lâm Phàm trong lòng khẽ run lên, bọn hắn đang dự định tận dụng lấy thời gian Cô Hoạch Điểu tiêu hoá hồn thể, sẽ tìm lấy đối sách để đối phó thứ yêu vật này, thế nhưng chưa kịp làm gì, thì nó lại một lần nữa xuất hiện. Đối với những thứ yêu vật tà ma này, một khi có được một lượng lớn thức ăn, bản tính sẽ trở nên hung tợn mười phần, khát máu hơn cùng khó kiểm soát.

Không đến mấy giây, cơ thể Huyền Tử đổ sập về phía Lâm Phàm, hai mắt trở nên vô hồn, không có lấy một tia sinh cơ, đến lúc c·hết cũng không nghĩ rằng một thân đầy bản lĩnh của đạo gia, ấy vậy mà c·hết dưới tay một phàm nhân. Lâm Phàm tay hạ lấy cơ thể Huyền Tử, rút lấy trường kiếm, hướng về phía ngực trái khoét lấy một lỗ to vừa đủ để cho tay vào trong, siết chặt lấy đồ vật có phần mềm mềm, một màu đỏ thẳm, lấy một miếng vải dày phủ lấy cho vào trong túi rồi biến mất vào bên trong bóng tối.

-“Phá!”

Đối với tà vật yêu ma, hầu như bọn chúng vẫn có đó một chút lý trí nằm bên trong tâm não, chỉ khi nào bản thân như được hấp thụ tinh hoa dinh dưỡng vô số, dẫn đến bản tính mất đi, trở nên hung lệ, thì gần như đã mất đi lý trí, chỉ còn lại một bộ thể sát cùng sự khát máu. Cô Hoạch Điểu vào lúc này đã mất đi lý trí, hai cánh vỗ mạnh bay thẳng về phía hai người Huyền Tử chém g·iết, về phần hai người Huyền Tử nhìn thấy đối phương lao về phía mình, trấn định lại tinh thần, tay cầm chặt cán kiếm, chân đạp đất nhảy vọt lên trên tránh né.

Huyền Tử đặt một tên lên chiếc kén, một tay còn lại làm ra thủ thế, hai mắt nhắm nghiền, tập trung tinh thần, vận đạo truyền linh khí xông thẳng về lòng bàn tay đang chạm vào chiếc kén, thoáng chốc Huyền Tử hai mắt mở toang, miệng hét lớn một tiếng.

-“Ân ân ân, tiểu nhân hôm nay đến đây để thu nợ mà khách nhân đã thiếu bổn điểm a.”

Lưỡi kiếm chém thẳng vào chiếc kén thì dừng lại, bám chặt vào bên trên, mặc cho hai người có dùng sức thế nào cũng không thể lay động, nhìn thấy một màn phía trước, Huyền Tử hai tay bắt vào nhau, thi triển lấy thủ ấn, miệng lầm bầm thuật pháp. Thoáng chốc dưới chân hắn liền xuất hiện một vòng sáng, vòng sáng này dần dần kéo tụ về phía hai tay Huyền Tử tạo thành chiếc vòng bao phủ lấy cổ tay.

-“Aaaa… Thả ta ra… Thả ta ra….” Âm Tử nhìn thấy một màn này thì hoảng sợ không thôi, cả người ra sức liên hồi nhằm muốn thoát khỏi miệng chim yêu vật.

Làm hết tất cả hết thẩy, Huyền Tử cùng Âm Tử vội vàng lùi về sau né tránh thầm quan sát lấy tình hình, không tốn nhiều thời gian, ‘ầm’ một tiếng, hắc khí bao phủ lấy cơ thể Cô Hoạch Điểu bị nổ tung, chiếc kén cũng vì thế mà b·ốc c·háy, thiêu đốt hết toàn bộ để lộ cơ thể yêu vật ra ngoài. Vào lúc này, Cô Hoạch Điểu hai mắt khẽ chuyển động, liếc nhìn về phía hai người Huyền Tử, khoé miệng có phần rỉ lấy máu tươi, dường như đã b·ị t·hương sau v·ụ n·ổ.

Vào đúng lúc này, tiếng kêu ‘kiêu kiêu’ kéo dài tại sau từng ngôi nhà, Cô Hoạch Điểu lại một lần nữa xuất hiện, lần này thân thể của nó có phần to hơn so với lần trước, đồng thời hình dạng của nó cũng biến đổi không ít, nửa phần trên cơ thể giống như con dơi, nửa phần dưới lại là điểu nhân, ngay tại phần đầu mọc lấy vài sợi tóc cong vuốt đang không ngừng ngọ ngoạy, dị dạng vô cùng.

-“Ộc… Ộc…”

Vừa né tránh, hai người vừa bắt thủ ấn đánh trả lại yêu vật, trúng đòn từ hai người hắn, yêu vật không một chút nhíu mày hay hét lớn, cơ thể vặn vẹo xoay chuyển trở ngược lại t·ấn c·ông liên hồi, dưới lực đòn từ Cô Hoạch Điểu, Huyền Tử cùng Âm Tử cắn răng chịu đựng, trên người bắt đầu xuất hiện lấy từng vệt máu dài cùng v·ết t·hương do yêu vật gây ra.

Huyền Tử nhìn thấy một màn trước mặt thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng di chuyển bước chân tìm lấy chỗ trốn, vào khoảnh khắc bước vào bên trong góc nhà, Lâm Phàm từ đâu xuất hiện, trong tay cầm lấy trường kiếm, hướng phần bụng Huyền Tử đâm lấy. Không có linh khí phòng thân, mũi kiếm thế như trẻ che, đâm xuyên cơ thể Huyền Tử, huyết dịch chảy ra không ngừng, Huyền Tử hai mắt đầy phẫn nộ cùng khó tin nhìn lấy Lâm Phàm, miệng mấp mấy môi nói vô cùng khó khăn.

Từ bên trong ngôi nhà, một tiếng thét thê lương vang lên, như tiếng của nữ nhân, cũng giống tiếng chim kêu, hắc khí bao quanh cơ thể Cô Hoạch Điểu bỗng nhiên hoá thành từng luồng hoả khí, từng luồng hoả khí này cuồn cuộn kéo dài tạo thành hình tròn đánh thẳng về phía hai người. Huyền Tử cùng Âm Tử nhìn thấy một màn trước mặt thì vội vàng lách người né tránh, tay nhặt lấy trường kiếm nằm trên mặt đất, lao thẳng về phía Cô Hoạch Điểu.

-“Ầm!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Phàm đứng nép phía sau ngôi nhà, nhìn thấy Huyền Tử hai người vẽ lấy đạo ấn, cũng không khỏi bất ngờ, từ lúc gặp hai người bọn hắn đến tận bây giờ, mỗi lần sử dụng thuật pháp, bọn hắn đều sẽ sử dụng một đạo phù bùa đính kèm làm vật dẫn để thi triển, thế nhưng lần này hoàn toàn ngược lại khiến Lâm Phàm có chút thay đổi cái nhìn về tu sĩ thế giới này.

Không đợi Huyền Tử cùng Âm Tử hai người hành động, Cô Hoạch Điểu bắt đầu phát huy đại hung, hai phần cánh mở rộng mấy trượng, toàn thân hắc khí còn sót lại lượn lờ xung quanh, mặc lấy v·ết t·hương trên cơ thể, bay vọt về phía hai người bọn hắn mà đánh g·iết. Hai người Huyền Tử chân lùi về sau một bước tạo đà, cả người hơi hơi tránh về một bên, cả cơ thể Cô Hoạch Điểu đâm thẳng vào tường nhà, tạo thành một chiếc lỗ lớn bên trên, khói bụi mịt mù.

Vũ Nam Sơn, Triệu Ngọc Nhi, Hạ Linh, Huyền Tử cùng Âm Tử c·hết, chỉ còn lại mỗi Lâm Phàm hắn, đảo bước rời khỏi nơi này, mang trong người một lòng nặng nề, đôi bàn tay không ngừng run.

Vào đúng lúc này, Cô Hoạch Điểu kêu lên hai tiếng ‘Kiêu kiêu!’ thì hai cánh vỗ mạnh lao vọt về phía những hồn thể đang nằm rải rác phía trên mặt đất, dùng lấy miệng chim cùng móng vuốt sắc bén nắm lên từng t·hi t·hể mà ăn tươi nuốt sống. Hai người Huyền Tử cùng Lâm Phàm nhìn thấy từng phần hồn thể bị Cô Hoạch Điểu ăn sống thì cũng nhíu mày, đặc biệt hai người Huyền Tử cũng không dám ra tay hành động liền mà đứng đó quan sát lấy tình hình.

Chương 66 : Kết thúc và rời đi (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Nếu nói vậy, liệu các ngươi có thể dẫn ta rời khỏi nơi này không?”

Trên trời mặt trời đã dần dần ngã về Tây, bầu trời mây chiều bỗng nhiên nhuộm thành một màu đỏ thẳm, Lâm Phàm bước chân khẽ có chút dừng lại, hai mắt nhìn về phía trước, tay có phần đặt về trường kiếm mang sau lưng. Xuất hiện trước mặt hắn chính là một đạo hình bóng không rõ mặt mũi, cả người như bao phủ lấy một màu đen, trước mặt che lấy một tấm vải lụa, hai tay chau vào nhau, khom người đầy thành ý nói.

‘Kiêu kiêu’ ngửi lấy mùi máu tươi từ hai người, Cô Hoạch Điểu thét dài một tiếng vang vọng trời xanh, hai cánh mở rộng vài trượng vỗ vào nhau bay về phía Âm Tử, há lấy miệng chim to quặm c·hặt đ·ầu hắn, hai chân giữ chặt cơ thể hướng thẳng thương khung mà bay.

-“Ân ân ân, là hàng tốt, hàng tốt, không biết khách nhân còn muốn tiểu nhân làm việc gì không a?” Người trước mặt nhặt lấy đồ vật từ Lâm Phàm, kiểm tra sơ bộ đánh giá, khoé miệng mỉm cười, gật đầu liên tục, thu vào bên trong y phục, hai tay chau vào nhau khom người nói.

Dưới sự điên cuồng từ Cô Hoạch Điểu, hai người Huyền Tử cũng không còn cách nào khác ngoài ra sức chống đỡ, linh khí trên người bọn hắn gần như đã tiêu hao toàn bộ, bây giờ chỉ còn lấy một thân cầm kiếm kháng cự. Chống đỡ được một lúc thì trường kiếm cả hai bị vỡ nát thành nhiều mảnh, không chỉ thế, lồng ngực hai người đồng thời bị miệng chim yêu vật tác động, khuyết sâu một lỗ có phần hơi nông, máu tươi chảy dài khắp cơ thể.

-“Suỵt… Không cần phải nói… Để ta tiễn ngươi đi một đoạn, dẫu sao Âm Tử cũng đ·ã c·hết, ngươi xuống dưới bồi bạn cùng hắn…” Lâm Phàm đưa tay che lấy miệng Huyền Tử, tay dùng sức vặn lấy cán kiếm, để lưỡi kiếm xoáy sâu vào bên trong cơ thể hắn.

Từ lòng bàn tay Huyền Tử như thể có được lực đạo to lớn tạo thành sức ép phá tan hắc khí đang bao phủ lấy Cô Hoạch Điểu, tạo thành một chiếc lỗ lớn, đủ để nhìn thấu vào bên trong, dường như cảm nhận được ngoại vật tác động vào, hắc khí từ yêu vật dần dần kéo tụ về phía chiếc lỗ như muốn phục hồi lại trạng thái cũ. Âm Tử đứng phía bên cạnh nhìn thấy một màn trước mặt, không nói không rằng, một bắt lấy thuật ấn, miệng đọc khẩu quyết, một tay vẽ vẽ vào không trung một loại đạo pháp nào đó, hai tay xoay chuyển đánh thủ ấn về phía vị trí chiếc lỗ được Huyền Tử tạo ra.

-“Việc gì nha, đúng là có một việc muốn cần đến sự giúp đỡ của ngươi cùng tửu điếm, không biết nhị vị có thể làm được hay không?” Nghe thấy lời nói người kia, Lâm Phàm có hơi suy nghĩ đáp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66 : Kết thúc và rời đi