Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64 : Cô Hoạch Điểu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64 : Cô Hoạch Điểu


-“Yêu vật kia miệng ưng, cánh mở dài sang hai tay, cao lớn tầm ba đến bốn trượng, vô cùng hung dữ, đã từng có đạo sĩ tiến đến nơi này diệt trừ thứ đó, sau cùng lại bị nó đánh cho tan nát, thậm chí còn bị ăn hết xương.”

-“Cho nên địa phương này đến giờ đã không còn lấy hài đồng, bọn chúng chuyển khẩu vị, bắt lấy những người khác để làm vật ăn thay?”

-“Đúng là đạo sĩ rồi! Là đạo sĩ mọi người! Có đạo sĩ đến đây rồi! Đạo trưởng, mời, mời mọi người đi qua đây nghỉ ngơi.” Dụ Dương nghe thấy Huyền Tử thừa nhận, hai mắt trở nên sáng rực, miệng nói lớn, đưa tay chỉ về một hướng.

Thoáng cái đã đến đầu giờ trưa, mặt trời chiếu đứng nắng gay gắt, từng đạo bóng cây dưới ánh nắng mặt trời phủ lấy một vùng trên mặt đất, từ bên trong đám người, Dụ Dương tay trói lấy hai người, một nam một nữ đẩy về phía trước, cùng những người khác cột vào chiếc cột đã được đính chặt, đặt giữa khoảng sân. Hai người được đẩy ra, tay chân run rẩy như gà con, hai chân không còn đứng vững, bước được vài bước liền ngã quỵ trên đất, mắt nhìn lấy đám người Lâm Phàm, nước mắt rơi lả chả, vội vàng dập đầu xin tha.

-“Sáu vị đạo trưởng! Yêu vật kia ban ngày sẽ không xuất hiện, thường xuất hiện vào ban đêm, thường là canh ba đến để bắt lấy người đem về tổ mà ăn.” Nhìn lấy sáu người Lâm Phàm không ngừng thảo thuận về phương hướng giải quyết, Dụ Dương chen ngang vào nói.

-“Không biết ngài đây là?”

Trải qua một phen công phu thảo luận, cuối cùng đám người Lâm Phàm cũng đồng ý ra tay giúp đỡ, nghe thấy bọn hắn chịu ra tay cứu giúp, Dụ Dương biểu cảm vô cùng mừng rỡ, hai tay co chụp vào nhau, liên tục bái lạy cảm ơn không ngừng. Miệng nói là nói như vậy, thế nhưng làm thế nào để tiêu diệt được cái thứ gọi là ‘Cô Hoạch Điểu’ kia, hay ít nhất dẫn dụ bọn chúng cũng đã khiến bọn hắn trở nên đau đầu.

Nghe lấy lời nói của Lâm Phàm, Âm Tử cũng cảm thấy có lý, thu hồi tay, thế nhưng thái độ của gã vẫn không thay đổi, có chút đề phòng với đám người này, dù sao chuyện đã xảy ra một lần, đạo phù bảo mệnh cũng đã không còn, làm không tốt bỏ mạng tại nơi này thì xong, hắn chưa muốn c·h·ế·t, ít nhất là đến bây giờ chưa muốn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Sư huynh, nếu chuyện thực sự không ổn, hai người chúng ta liền rời đi, mặc dù chưa nhìn thấy thứ này thực hư ra sao, thế nhưng có thể g·i·ế·t được Minh sư huynh thì không phải là hạng tầm thường.” Âm Tử thấp giọng về phía tai Huyền Tử nói.

Nhìn lấy người trung niên trước mặt đột nhiên xuất hiện, đám người Lâm Phàm không khỏi nâng lên sự cảnh giác, bất giác lùi về phía sau một bước giữ lấy khoảng cách, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới thầm đánh giá người này, phát hiện không có chút yêu khí hay quỷ khí, chẳng qua chỉ là một đạo hồn thể, liền thở nhẹ nhõm, Huyền Tử bước ra một bước, một tay giữ chặt lấy cán kiếm mang sau lưng cẩn thận, nếu phát hiện người trước mặt này có chút không đúng liền sẽ ra tay chém ngay.

-“Này, có chuyện gì thế? Nhìn biểu cảm của ba người các ngươi, dường như không được tốt cho lắm?” Vũ Nam Sơn nhìn thấy biểu cảm của ba người Lâm Phàm, Huyền Tử cùng Âm Tử, liền lên tiếng hỏi.

-“Ân ân, có nghe, ở cái nơi quỷ dị này, đào đâu ra tâm của người còn sống, đâu đâu cũng là hồn thể cùng yêu tà, thế nhưng... đó là với người khác, còn với hai người chúng ta, khặc... khặc... khặc...” Âm Tử hai mắt có phần đưa nhìn về bốn người Lâm Phàm, khoé môi đưa lấy chiếc lưỡi liếm lấy.

-“Đáng sợ như vậy? Một vùng thôn dân, còn lại thưa thớt không đến hai mươi người chỉ vì bị yêu tà ăn mất hết?” Vũ Nam Sơn nghe thấy vậy thì giật mình nói.

-“Không biết Dụ lão có biết được hình dạng của cái thứ yêu vật kia là gì không?” Lâm Phàm suy nghĩ một lúc liền lên tiếng nói.

-“Ta là người đứng đầu tại địa phương này, Dụ Dương, các vị đạo trưởng cứ gọi ta Tiểu Dụ là được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ngươi đần a, đêm khuya âm khí sẽ thịnh vượng, dương khí sẽ trở nên suy yếu, những thứ yêu tà như Âm Thi, Nhân Thi, Thực Quỷ hay thậm chí là Cô Hoạch Điểu, sẽ trở nên mạnh hơn vào lúc đó, nếu như thực lực không đủ cường đại, ít ai sẽ chọn ra tay vào thời điểm đó, may mắn thoát được một kiếp thì không nói, chẳng may mà thất thủ thì chỉ có mà làm đồ ăn cho bọn chúng.” Lâm Phàm đưa mắt liếc nhìn Vũ Nam Sơn, cười nhạo.

-“Ngươi… Mau buông ra, ngươi định làm gì, mau buông ra, bằng không đừng trách ta…” Âm Tử nhìn thấy người phụ nữ đang túm chặt lấy tay áo mình thì trở nên hoảng sợ, tay vội vàng vung ra, một tay khác siết chặt lấy cán kiếm như muốn ra tay động thủ.

Nghe đến đây, mọi người liền biết được, hai người trước mặt mười phần là đôi vợ chồng được Dụ Dương cùng những người khác chọn lấy làm mồi nhử, nhìn thấy một màn trước mặt, Lâm Phàm có chút khó chịu trong lòng, định mở miệng đưa lời an ủi, bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, bon hắn nhất định sẽ dốc hết sức bảo toàn tính mạng cho hai người bọn hắn thì Dụ Dương đứng bên cạnh liền cất tiếng quát tháo.

Nghe thấy lời này, đám người Lâm Phàm dừng lại tiếng thảo luận, lâm vào trầm mặc, Vũ Nam Sơn cùng hai người Triệu Ngọc Nhi có thể không biết, thế nhưng Lâm Phàm cùng hai người Huyền Tử và Âm Tử liền khác. Một kẻ đến từ hiện đại như Lâm Phàm, mặc dù chưa dính quá sâu vào đạo gia, thế nhưng việc đêm khuya, âm thịnh dương suy, hắn cũng có biết đôi chút, chính vì thế những thứ tà môn không sạch sẽ đa phần đều sẽ lựa chọn xuất hiện vào đêm khuya, bởi vì đêm tối, âm khí sẽ giúp bọn chúng trở nên mạnh hơn so với việc xuất hiện vào ban ngày, các đạo sĩ cũng sẽ ít khi chọn ra tay vào thời điểm này.

-“Về phần chuyện này, các vị đạo trưởng có thể yên tâm, ta có cách để ép yêu vật này xuất hiện vào ban ngày.” Dụ Dương nghe thấy vậy liền biết vấn đề, vội vàng nói.

-“Đạo trưởng thật tốt nhãn lực, mới nhìn một thoáng liền đã biết nơi này đã ra vấn đề gì, đúng thật nơi này có yêu tà quấy rối, thậm chí bọn chúng còn bắt lấy người nơi này để làm thức ăn, nơi này ban đầu không thưa dân số như thế, mà do yêu tà gây nên, bọn chúng đã ăn gần như toàn bộ người sinh sống ở đây.”

-“Các vị đạo trưởng, xin hãy cứu lấy bọn tiểu nhân, xin hãy cứu lấy bọn tiểu nhân!”Một người nghe thấy lời nói Dụ Dương, hai mắt trở nên ướt đẫm, vội vàng chạy đến, túm lấy một bên áo Âm Tử gào thét.

-“Được.” Nghe thấy lời Dụ Dương, Huyền Tử cùng Âm Tử gật đầu đồng ý, chỉ cần có thể dẫn dụ thứ đồ chơi này xuất hiện vào ban ngày, hai người bọn hắn khẳng định có thể chơi c·h·ế·t nó. Lâm Phàm nghe thấy vậy cũng không có ngăn cản, dù sao cũng là lấy người làm mồi nhử, nếu không làm thế, yêu vật kia sẽ không thể nào xuất hiện được.

-“Yêu vật này rất nhạy cảm với mùi máu tươi, chỉ cần dùng máu tươi phủ lên người một ai đó liền sẽ dẫn dụ được thứ đó xuất hiện.”

-“Ách…. Gọi như thế không tốt cho lắm, nếu không bọn ta gọi ngài là Dụ lão, về phần lúc nãy ngài hỏi bọn ta có phải là đạo sĩ hay không, ân, bọn ta là đạo sĩ.”

-“Đạo trưởng tha mạng! Đạo trưởng tha mạng! Đừng bắt bọn tiểu nhân, bọn tiểu nhân không muốn c·h·ế·t! Đạo trưởng tha mạng!”

-“Thứ yêu vật này chắc phải có tên đúng không? Không biết nó được gọi là gì, để bọn ta còn biết mà tìm cách đối phó.”

-“Ý ngươi là sao? Ta vẫn chưa hiểu, đêm khuya thì thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ừm, nếu quả thực xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền ra tay với bọn hắn, dùng làm mồi nhử rời khỏi đây, ngươi hẳn cũng nghe thấy đạo giọng nói kia rồi chứ?”

-“Đạo sĩ, là đạo sĩ, các vị là đạo sĩ đúng không?”

Nghe thấy lão đầu trước mặt nói, hai người Huyền Tử cùng Âm Tử khẽ liếc mắt nhìn nhau, thầm xác định cái thứ mà người trước mặt này nhắc đến tám chín phần chính là cái thứ đã g·i·ế·t Minh Tử trong miệng đám người Thạch Hạo nói.

-“Ân ân ân, chuyện cứ như vậy hoài, tiểu nhân sợ chẳng mấy chóc nơi này sẽ không còn một ai sống, may thay hôm nay gặp được các vị đạo trưởng ghé thăm, cầu mong các vị ra tay cứu giúp bọn tiểu nhân.”

Đưa mắt đảo quanh nhìn một lần, không thấy điều gì bất thường tại địa phương này, hoặc ít nhất những điều bất thường chưa xảy ra, đám người Lâm Phàm đảo bước chân từ từ trên con đường, hai mắt liên tục đánh giá lấy xung quanh, bất chợt từ đâu xuất hiện một người trung niên có phần mập mạp, toàn thân mặc lấy màu nâu y phục, nét mặt có chút buồn rầu nói.

Không bao lâu, người dân tại nơi này dưới chỉ thị của Dụ Dương bắt đầu ra tay ra sức bận rộn một ngày chuẩn bị.

-“Không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì khiến Dụ lão cùng mọi người phải nom nớp lo sợ đến như vậy? Là yêu tà quỷ quái gây rối?” Huyền Tử nhìn thấy chén nước không có chất độc, hay ít nhất là không có bất gì điều gì bất thường, liền cầm lên uống lấy một ngụm bèn hỏi.

-“Đúng vậy, xin đạo trưởng tha mạng cho nương tử tiểu nhân, chỉ cần một mình tiểu nhân là đuọc rồi, mong đạo trưởng hãy tha cho nương tử tiểu nhân!”

-“Ân, yêu vật này được gọi là Cô Hoạch Điểu, trước đây nghe đồn là sinh sống tại bãi tha ma ăn lấy xác người c·h·ế·t, nhưng không biết vì lý do gì mà tiến đến nơi này bắt lấy người sống mà ăn.”

-“Thật may mắn có các vị tiên gia đến nơi này, bằng không, bọn tiểu nhân không biết sẽ làm thế nào.”

Lại nghe tiếp Dụ Dương giảng thuật một lúc, đám người Lâm Phàm thì thầm to nhỏ với nhau, đưa ra hướng giải quyết cho chuyện này, có người đưa ra ý kiến tốt nhất nên làm lơ, đừng dính vào chuyện này thì hơn, dẫu sao việc tại Hạnh gia xảy ra vừa không lâu, là một cái minh chứng trước mặt cho việc dính dáng vào chuyện không đâu, chuốc hậu quả vào thân. Cũng có người lại cho rằng bản thân là người tu đạo, việc trảm yêu diệt ma là nghĩa vụ của bọn hắn, thà không biết thì thôi, thế nhưng đã biết rồi thì buộc phải ra tay giúp đỡ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa.

-“Ngậm miệng lại, không lẽ hai ngươi tính để thứ yêu vật kia bắt hết người tại nơi này thì mới vừa lòng? Bản thân là người trong làng, ra một chút sức lực để giúp đỡ lẫn nhau cũng không được, còn ở đây cầu xin đạo trưởng tha mạng?”

Chương 64 : Cô Hoạch Điểu (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ừm? Cách gì, nói mau.”

-“Nếu là đêm khuya thì có chút phiền phức, làm không khéo chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.” Huyền Tử trầm giọng đáp.

-“Đợi một lát nữa, ta sẽ cho người chuẩn bị mồi dẫn dụ yêu vật đó xuất hiện, khẳng định sẽ thành công, đến khi đó chỉ mong các vị đạo trưởng ra tay cứu giúp.”

Đám người đi đến một ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, không gian bên trong ngôi nhà không rộng cho lắm, tính luôn cả sáu người Lâm Phàm thì đã chiếm lấy toàn bộ không gian, những người tò mò không có cách nào tiến vào đành phải tụ năm tụ bảy đứng bao quanh ngôi nhà của Dụ Dương, đưa mắt dòm ngó vào bên trong. Dụ Dương tay xách một bình trà vừa được pha còn nóng hổi cùng lấy bảy chén trà nhỏ, đặt trước chiếc bàn gỗ có phần cũ kĩ, rót cho mỗi người một chén trà, miệng thấp thỏm lo sợ nói.

Một màn của hai người Huyền Tử cùng Âm Tử diễn ra vô cùng nhanh chóng, ba người Vũ Nam Sơn, Triệu Ngọc Nhi cùng Hạ Linh không phát hiện ra điều gì bất thường, thế nhưng Lâm Phàm lại khác, hắn ngay từ đầu gặp mặt, đã có chút phòng bị với hai người này, cho nên những gì hai người bọn hắn làm lúc nãy, Lâm Phàm hắn đều thu hết vào mắt, bao gồm cả cái biểu cảm đầy tà dị từ Âm Tử, hắn liền biết hai người này đang âm mưu gì đó để hãm hại bọn hắn.

-“Ân ân ân, ban đầu cái thứ yêu vật đó chỉ bắt những hài đồng, thế nhưng sau đó, khẩu vị của bọn chúng môt ngày càng tăng, liền bắt tiếp những thanh niên trai tráng trong làng, sơ sơ một ngày liền có đến năm hoặc bảy người bị bọn chúng bắt lấy, thật đáng sợ.” Dụ Dương sợ hãi kể lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64 : Cô Hoạch Điểu