Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63 : Nữ nhân múa
-“Đại…. nhân…. Đã…. Đến…. Lúc… Trả… Món… Nợ…. Tại… Lâu… Quán…”
Đúng lúc này, màn hơi nước lại một lần nữa lướt ngang qua tầm mắt Lâm Phàm, khiến tầm nhìn hắn trở nên bị nhoè đi không nhìn thấy rõ khung cảnh trước mặt, chỉ còn đó những đạo bóng ảnh đen đen không rõ diện mục, Lâm Phàm khẽ đưa tay xoa lấy hai mắt thì phát hiện mọi thứ trở lại như ban đầu, trước mặt hắn vẫn còn đó nữ nhân bằng giấy nhảy múa, đám đông vẫn còn đó, không ngừng hò hét.
Đạo bóng ảnh này nhỏ bé vô cùng, ước chừng tầm một đứa bé cỡ mười tuổi không hơn, đôi bàn tay bé tí tẹo, phần đầu trương to đội lấy chiếc mũ rộng bè, che khuất lấy một bên mặt, không nhận rõ diện mục. Đứa trẻ này trong tay cầm lấy một vật dài gần một mét, toàn thân được làm bằng sắt bo tròn như ống nước, phần đầu ống được đính chặt bởi một lớp da kéo dài tạo thành vòng cung.
-“Ừm? Món nợ? Lâu Quá? Tửu Vong Lâu?” Lâm Phàm nghe thấy lời nói vang vọng trong đầu mình, không khỏi nghĩ đến cái nơi quỷ dị kia.
Chương 63 : Nữ nhân múa (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảnh tượng vô cùng quái đản, đứa trẻ nhìn thấy nữ nhân trước mặt đã không còn vấn đề gì lo ngại, tay liền cầm lấy chiếc ống sắt, vội vàng chạy vọt về phía sau cánh màn, biến mất khỏi tầm nhìn mọi người, về phần nữ nhân giấy kia, tay chân liên tục múa mây quay cuồng, thân thể uốn lượn khiến đám người đang đứng xem không khỏi cảm thấy phấn kích, vỗ tay hò hét điên cuồng.
-“Ân.”
-“Đừng nhìn!” Huyền Tử đứng kề bên nhìn thấy biểu hiện Lâm Phàm có chút kì lạ, liền đưa ra lời khuyên.
-“Đông ~ Đông ~ Đông!”
Ngay trước vị trí lão đứng chính là một chiếc bàn Bát Tiên, nằm trên mặt bàn chính là vô số lớp da đã được cạo sạch một mảng trắng tinh, ngay tại phần đầu da liền là một chiếc miệng nhỏ dậm phấn tô son, đầu đội lấy búi tóc kéo dài, nam có, nữ có, miệng không ngừng phát ra âm thanh choé, thân thể ưỡn dài nằm phủ trên mặt bàn, vô cùng quái dị.
-“Nếu… Không… Thịt… Nát… Xương… Tan…”
-“Chuyện vừa rồi là thế nào? Không lẽ ta bị hoa mắt?”
-“Hì Hì Hì Hì!” Nghe thấy lời nói của Huyền Tử, đống bị thịt đung đưa lấy từng mảng thịt trên cơ thể phát ra tiếng cười như tiếng chuông đồng kêu, vô cùng êm ái, thế nhưng lại khiến người nghe phải sởn cả da óc.
Nhìn lấy cảnh tượng này một lần nữa, Lâm Phàm có thể chắc chắn rằng, bản thân mình không bị hoa mắt, nữ nhân bằng giấy trở thành đống thịt nhầy đang uốn éo lấy cơ thể bị thịt của mình, đông đưa từng mảng thịt không ngừng lắc lư bên trên, khác với lần trước, là khoảng cách giữa hắn và cái thứ đồ chơi tà môn dường như đã bị thu hẹp lại. Những tên hình nhân bằng đất cũng thay đổi lấy cơ thể, hướng xoay người về phía bọn hắn, một tên hình nhân đứng gần đó đột nhiên khẽ vương tay chộp lấy vào vai Vũ Nam Sơn, khiến hắn nhảy giựt người về phía sau, sắc mặt trắng bệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám người Lâm Phàm tiếp tục đi tiếp đoạn đường, trên suốt dọc đường đi, bọn hắn không ai nói lấy một lời, mỗi người đều đắm chìm bên trong suy nghĩ riêng của bản thân mình, thầm tính toán một điều gì đó mà chỉ bản thân bọn hắn mới biết được. Khẽ thoáng cái thời gian trôi qua, sáu người Lâm Phàm đã đi đến cuối quan khẩu, làm đôi chút thủ tục đơn giản, rời khỏi cái nơi chất chứa đầy giả tạo này, xuất hiện trước mặt bọn hắn, lại chính là một khuôn viên gia cư khác, nơi này nhà cửa thưa thớt, người dân tại nơi này qua lại cũng vô cùng ít đi, điều lạ nhất chính là nơi này gần như không có bất kì một đứa trẻ con nào cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Nhanh đi thôi, nếu không sẽ không kịp.”
Nghe thấy vậy, Lâm Phàm b·iểu t·ình trở nên ngưng trọng, tâm của một mình còn sống a, đây không phải là chuyện đùa, chính là g·iết người, làm không tốt lại kéo đến phiền phức, không nói đến việc bản thân hắn có đủ bản lĩnh để ra tay s·át h·ại một người hay không, chỉ cái phần điều kiện này đưa ra, hắn đã thấy vô lý vô cùng. Trầm ngâm suy nghĩ một lát, Lâm Phàm đưa mắt nhìn sang mọi người, đồng dạng nhìn thấy biểu cảm của bọn hắn như nhau, liền bảy tám phần có thể đoán được những người khác chắc hẳn đều nghe được giọng nói kì lạ kia.
Dựa theo trí nhớ Lâm Phàm, nếu nơi này vẫn còn là Bạch Linh Thôn trước kia, thì địa phương mà bọn hắn đang đứng đã là rìa thôn, nơi này người dân quả thật sống rất ít, thế nhưng cũng không ít đến cái mức như khung cảnh trước mặt, hàn xá cũng không đơn sơ đến như vậy, cũng không hiu quạnh đến mức không có bóng dáng của một đứa trẻ con ở đây.”
-“Vào khoảnh khắc đứa trẻ kia xuất hiện, dùng lấy cái thứ dài kia để chuyển chất dịch vào bên trong nữ nhân kia, ta liền cảm thấy có gì đó không dùng, vội vàng điều động linh khí thi triển lấy đạo thuật, phát hiện những gì mà chúng ta thấy trước mắt một màn, tất cả đều là giả, không hề có một sân khấu kịch gì cả, cũng không hề có bất kì một người nào đứng xem, tất cả chỉ là giả, còn cái thứ quỷ quái kia, lại chính là thật.”
-“Không biết, ta cũng giống các ngươi, mặc dù xuất thân đạo gia, thế nhưng không phải bất kì thứ gì bọn ta cũng đều biết, trên đời này có vô số những yêu tà quái dị, cũng có vô số thứ mà chúng ta chưa hề biết đến.” Huyền Tử lắc đầu thừa nhận.
‘Két’ một tiếng, âm thanh quái lạ không biết từ đâu vang tới đem đến một tầng hơi nước lướt nhẹ qua tầm mắt đám người Lâm Phàm, đem hai khoé mí mắt bọn hắn ướt đẫm một màu nước cùng tầm nhìn của bọn hắn dịch chuyển đến một nơi khác. Nhìn lấy khung cảnh trước mặt thay đổi đột ngột, ai nấy trong nhóm đều không khỏi bất ngờ, mắt chữ a miệng chữ o, b·iểu t·ình vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy những đồ vật trước mặt.
-“Đừng hỏi, cũng đừng nhìn, cứ việc đi tiếp, bằng không sẽ lớn chuyện.” Huyền Tử lắc đầu, giọng có chút trầm, gương mặt ngưng trọng đáp.
-“Lại là cái đồ chơi gì đây? Vừa nãy chưa hết liền đến thứ này? Rốt cuộc đây là cái nơi gì thế?” Vũ Nam Sơn nhìn lấy một màn trước mặt, biểu tỉnh trở nên hoảng sợ, lách mình tránh phía sau Lâm Phàm, giọng run rẩy nói.
-“Sao thế? Tự nhiên lại đứng ở đây?” Lâm Phàm giả vờ giả vịt như không biết điều gì, cất lời hỏi lấy.
Lâm Phàm nghe thấy vậy liền quay đầu lại nhìn Huyền Tử, khoảnh cách hai người vừa đủ gần khiến âm thanh của Huyền Tử vừa mới nói ra khi nãy, chỉ vừa đủ Lâm Phàm nghe thấy, giờ phút này Lâm Phàm trong đầu xuất hiện muôn vàn câu hỏi :”Tại sao hắn ta lại kêu mình đừng nhìn? Không lẽ cái thứ trước mặt có vấn đề?”
Không đợi đám người trả lời, Huyền Tử một tay che lấy hai mắt Vũ Nam Sơn một tay kéo lấy hắn vội vàng di chuyển bước chân rời khỏi nơi biểu diễn sân khấu kịch, để lại cái thứ đồ chơi quái đảng cùng đám hình nhân đất đưa mắt dõi theo đầy tiếc nuối. Đi được một đoạn, đám người Lâm Phàm lại một lần nữa dừng chân trước một nhóm người, đám người ở đây miệng không ngừng thì thầm to nhỏ một điều gì đó, tay liên tục hướng về phía một vị trí mà chỉ lấy.
Nghe thấy vậy, đám người Lâm Phàm không khỏi hít lấy một hơi khí lạnh, nếu như không có tầng hơi nước từ đâu xuất hiện đem hai mắt bọn hắn được lau chùi, chứng kiến lấy sự thật, bằng không giờ đã không còn đứng tại nơi này mà nói chuyện.
-“Ngươi có phải nên giải thích với ta một chút về chuyện này hay không?” Lâm Phàm cúi đầu, thì thầm to nhỏ với Huyền Tử.
Cảm thấy một màn trước mặt có chút quái sự, nhóm người Lâm Phàm hơi hơi lách người qua dòng người đi sâu về phía trước, trải qua một phen công phu, bọn hắn mới có thể đưa mình chiếm lấy một vị trí ổn định, đưa mắt nhìn vào bên trong quan sát xem chuyện gì đang xảy ra. Đập vào mắt bọn hắn chính là một lão già, lưng có phần hơi cong, mặc lấy lục y đạo bào, sau lưng còn mang lấy một chiếc cờ xí, phía trên viết lằng ngoằng con chữ cẩu thả ‘Bối Tiên Cơ’.
-“Vậy tại sao vào lúc đó, ngươi lại bảo bọn ta không được phép nhìn, mà rời đi?” Triệu Ngọc Nhi không khỏi thắc mắc hỏi.
-“Thời…. hạn…. trước… khi… mặt… trời…. lặn…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Đi thôi, không có gì để xem, tất cả đều là giả cả.” Âm Tử vẻ mặt đầy thất vọng, đưa tay hạ xuống một bên mắt, thở dài nói.
-“Ân, không việc gì, đi thôi.”
-“Tê….”
Đứa trẻ này cho lấy phần đầu lớp da đặt kề vào phần miệng nữ nhân, tay không ngừng ra sức nhấp nhô phần ống, dưới lực đạo từ đứa trẻ, chiếc ông sắt như được truyền vào thuật pháp, đưa lấy một loại chất lỏng màu đen đặc thông qua lớp màng da được phủ bên ngoài truyền thẳng vào miệng nữ nhân. Vào lúc đám người vẫn còn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nữ nhân được làm bằng giấy khẽ dựng đứng người dậy, cơ thể mỏng manh không ngừng uốn éo lấy, tay bắt đầu hoà theo nhịp điệu từ tiếng trống cùng tiếng chiêng gõ.
Nhìn thấy nữ nhân đồng bọn mình đã ngã rời khỏi sân khấu kịch, người già hai mắt không thèm nhìn lấy một chút, ra tay làm ra động tác biểu diễn, tiếng trống từ sâu cánh màn vẫn không ngừng giương lên, bầu không khí trở nên náo nhiệt vô cùng. Đám người Lâm Phàm đưa mắt nhìn lấy nữ nhân giấy đang nằm trên mặt đất không khỏi trở nên khó xử, không biết có nên ra tay giúp đỡ hay không, vào đúng lúc còn đang phân vân tìm cách giải quyết, từ đằng sau cánh màn, một đạo bóng ảnh thoăng thoát xuất hiện trước mặt bọn hắn.
-“Đừng nhìn!” Huyền Tử vội vàng hét lớn, đưa tay che lấy hai mắt Vũ Nam Sơn nói lớn.
Chuyện vẫn không dừng lại ở đó, Lâm Phàm đưa mắt liếc nhìn sang xung quanh, phát hiện những người đang có mặt tại đây, phải nói là toàn bộ đều không phải là người, tất cả đều là những hình nhân được làm bằng đất sét, hình dạng vô cùng xấu xí như thể tiện tay nặn lấy mà thành. Ngay tại phía trên gương mặt những hình nhân đất xét này đều sở hữu lấy một cặp mắt xanh lục bảo, vô cùng sinh động đẹp đẽ không thôi, vào khoảnh khắc hai mắt Lâm Phàm nhìn thẳng vào cặp mắt bọn hắn, phảng phất cứ như những hình nhân đất xét này đều là vật sống cả.
Vào đúng lúc cả đám người Lâm Phàm xoay người bỏ đi, một đạo âm thanh không biết từ đâu xuyên thẳng vào tai đám người vang thẳng lên trí não, khiến ai nấy đều đình chỉ lại bước chân, hai đầu lông mày có phần nhíu lại, như muốn nghe lấy chuyện gì đó.
Thế nhưng bất chợt bầu không khí trở nên lạnh dần, màn hơi nước không biết từ đâu xuất hiện, thoáng phát liền lướt nhè nhẹ qua tầm mắt mọi người liền biến mất, Lâm Phàm như cảm nhận được có gì đó vừa lướt qua mắt mình, không khỏi đưa tay vội vàng đưa tay lên phía hai bên khoé mắt kiểm tra lấy. Cảm nhận bản thân không có gì bất thường, Lâm Phàm hạ tay xuống thở phào lấy một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn về phía trước, thoáng chốc hai đồng tử của hắn thu nhỏ lại, trên đầu mồi hôi không ngừng chảy xuống hai bên gò má.
-“Cút! Lăn đi, bằng không tiểu thư ta ăn các ngươi!” Một miệng da phát lên giọng nói có phần dữ tợn, mang theo một chút nhu hoà của thiếu nữ, khiến người nghe được liền phải run mình.
Một màn trước mắt đã không còn là nữ nhân bằng giấy uốn lấy thân thể theo nhịp trống tiếng chiêng gõ vang, thay vào đó trước mặt hắn chỉ là một mớ thịt nhão nhẹt, toàn thân mọc lấy vô số mọng nước, như thể bất kì lúc nào cũng có thể nổ tung, bắn ra chất dịch nhờn bên trong. Cái cơ thể to lớn nhão nhẹt này đang không ngừng lắc lư lấy từng mảng thịt bên trên người mình, đông đưa qua lại, cảnh tượng mười phần buồn nôn vô cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Huyền Đạo Trưởng, Âm Đạo Trưởng, hai người có biết cái thứ trước mặt này là gì không? Còn thứ ban nãy nữa?” Lâm Phàm đưa tiếng nghi hoặc nhìn về phía hai người nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.