Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 62 : Quan khẩu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62 : Quan khẩu


-“Vị tiểu huynh đệ này, không biết bọn ta có thể ngồi đây dùng chung bữa được không, đương nhiên bọn ta sẽ không ăn uống miễn phí, vẫn còn một chút đồ ăn, chỉ là muốn nhờ chư vị đây nấu tạm a.”

Trong lòng mọi người tâm tình lo lắng bất an trong người, suốt dọc đường đi, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, không ai mở miệng nói lấy một lời, thần tình ngưng trọng treo tận trên cao, không dám buông lỏng cảnh giác, sợ rằng sẽ gặp phải thứ tà yêu quỷ vật nào đó, rồi lại phải trở thành đồ ăn cho bọn chúng. Đám người cứ vậy mà đi tới, không nói một lời cho đến khi tiến đến quan khẩu được dựng nhiều cây cọc ngăn cản, nơi này dường như không lớn lắm, thế nhưng khắp nơi đều là người người, ai ai cũng mang lấy trên gương mặt lớp mặt nạ che giấu đi thân phận của mình, đa phần những kẻ có mặt tại nơi này đều mang lấy áo đạo bào khoác bên ngoài, cả người toát lên vẻ cao nhân đạo sĩ.

Trải qua một đêm tĩnh lặng không có gì xảy ra, không biết có phải vì nơi này đông người tề tập, mà những yêu vật kia không xuất hiện hay không, thế nhưng đối với Lâm Phàm bọn hắn mà nói, thì ít ra cũng yên ổn, không việc gì phải tốn công tốn sức chạy trốn hay chiến đấu người sống ta c·hết, trải qua một trận chiến với Hạnh gia đám người, ai nấy đều chưa hồi phục lại trạng thái ban đầu, trong người vẫn còn đấy đôi chút mệt mỏi.

-“Được rồi, được rồi, không cần nhất thiết phải như thế, bọn ta đi, bọn ta đi…”

Nghe thấy vậy, Dương Tử cũng đảo mắt liếc nhìn về phía bên kia bầu trời như muốn tìm lấy một thứ gì đó, thế nhưng cho dù hắn có nhìn thế nào đi chăng nữa, cũng không phát hiện được điều gì bất thường, đành từ bỏ, tiếp tục cúi người thug om lấy phần n·ộ·i· ·t·ạ·n·g đang nằm trên sàn đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Hả?” Đào Đạo Nhân trong tay đang mân mê lấy tấm da người lướt dọc lướt ngang quan sát, bỗng nhiên nụ cười bị thu cứng lại, hai mắt trở nên ngưng trọng, ngẩng cao đầu nhìn về phía bên kia bầu trời xa xâm, như đang suy nghĩ một điều gì đó.

-“Có vẻ như nơi này là trạm cuối con đường, nếu không đi qua nơi này, liền sẽ không còn đường nào khác.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 62 : Quan khẩu

-“Bạch Cốt Tinh? Không lẽ bọn hắn lại tiến vào nơi này?”

-“Không rõ, thế nhưng chắc chắn nữ nhân đó không phải người, hai kẻ bên cạnh liền đồng dạng.” Âm Tử một tay che lấy một bên mắt nhìn lấy đưa ra lời nhận xét.

-“Hai người là?” Mắt nhìn thấy hai người lạ mặt tiến về nơi này, đám người Lâm Phàm tinh thần trở nên cảnh giác, tay không hẹn vớ lấy v·ũ k·hí đề phòng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

---------------------------------

Nhóm người Lâm Phàm chen mình xen vào dòng người đang xếp hàng tiến vào bên trong quan khẩu, phải nói dòng người xếp hàng rất nhiều, nối đuôi nhau kéo dài đến tận phía ngoài, phải tốn nhiều công phu, cả đám Lâm Phàm mới tìm lấy vị trí đứng xếp vào. Dòng người phía trước dần khuất sâu biến mất, thông qua quan khẩu tiến vào bên trong, ẩn sâu bên trong lớp sương mù nhiều đạo bóng ảnh mờ mịt, Lâm Phàm không khỏi đánh giá tình hình trước mặt.

Dương Tử nghe thấy vậy bắt đầu hành động, thu gom lại hết những thứ tạp nham từ bên trong cơ thể cho vào một túi vải to chuẩn bị sẵn cho đến khi tay hắn cầm trên tay một chiếc đầu nữ tử, có chút quen thuộc, mái tóc dài phủ che hai bên tai, mắt mở to, bên khoé mắt vẫn còn đó dấu vết ướt đẫm, như thể đã trải qua một trận gào thét, khóc lóc đau đớn, dưới chân nằm lăn lóc lấy chiếc mặt nạ hình con khỉ, áo đạo bào bát quái trận đồ ướt đẫm một màu huyết dịch. Nếu Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn có mặt ở đây, liền sẽ nhận ra chủ nhân của chiếc đầu này là ai, đúng vậy, chủ nhân của phần đầu này không phải ai khác chính là Cửu Muội mà bọn hắn đang tìm tung tích, ấy vậy mà giờ đã phải bỏ mạng trong tay Dương Tử cùng Đào Đạo Nhân, trong tay sư huynh cùng sư phó của mình.

-“Là yêu tà?” Vũ Nam Sơn nhìn lấy nữ nhân trước mặt cũng không khỏi đưa ra nghi vấn nói.

Những người đang đứng gần đó, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cũng không bất ngờ gì mấy, như thể khung cảnh này đã quá quen thuộc với bọn hắn, không ai nói một lời, cũng bắt đầu quơ tay múa chân làm lấy chuyện của mình. Mùi hương từ chiếc nồi toả ra không ngừng, lan toả đến nhiều người khác, có hai kẻ đang đứng gần đó không kìm được sự hấp dẫn từ phía Lâm Phàm, vội vàng bước chân tiến về phía bọn hắn, thấp giọng mở miệng nói.

“Kẽo kẹt” một tiếng, âm thanh tiếng cửa kéo vang lên kéo dài, để lộ một mảng sương mù trắng xoá lộ ra bên ngoài, đám người Lâm Phàm trấn định lại tâm tình, hít lấy một hơi thật sâu, bước chân từ từ chậm rãi tiến ra bên ngoài, ánh mắt đảo liên tục, quan sát bốn bề kiểm tra tình huống liền kéo nhau di chuyển về hướng ngược lại con đường, đi được một đoạn, Vũ Nam Sơn liền nói.

Đám người Lâm Phàm mắt nhìn thấy đối phương đều đã bỏ đi thì buông lỏng trường kiếm, cho vào bên trong, cả người nớ lỏng bắt đầu dùng lấy đồ ăn bên trong nồi, thực tình mà nói Lâm Phàm hắn không muốn ăn thứ này là mấy, dẫu sao cái thứ đồ chơi này cũng là từ đám Hạnh gia mà ra, ăn vào lỡ may có mệnh hệ gì thì khó mà tránh được. Thế nhưng nếu không ăn thì lại không có gì trong bụng, không chút sức lực, gặp phải những tên yêu vật bên ngoài, thì chỉ có mà chịu c·hết, chính vì lý do đó, Lâm Phàm không còn cách nào khác ngoài cắn răng chịu đựng mà dùng lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Có chuyện?” Dương Tử đang thu gom lấy nguyên liệu chuẩn bị bữa tối, thấy b·iểu t·ình sư phó có chút kì lạ, lên tiếng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đáng sợ nhất, là trên mảnh giấy này được phủ một lớp da người bóng mịn bên trên, ngay tại phần mặt được dậm phấn tô son trên lớp da, phần đầu đội lấy mũ tóc nối dài, trông không khác gì những hình nộm được phủ bằng da người.

-“Đường này không sao chứ? Theo lời cái tên gia chủ kia, thì con đường này vô cùng quỷ dị, không rõ một hai nha.”

Bất tri bất giác thời gian kéo dài, mặt trời ngã dần ngã về phía tây, để lại một màn đêm tối, Lâm Phàm cùng những người khác cũng không vì khung cảnh trước mặt mà lơ là cảnh giác, tay không hẹn siết chặt vào nhau, hai mắt đáo liên nhìn ngó xung quanh, phát hiện không có điều gì dị thường thì mới thở phào nhẹ nhõm. Trong tay cầm lấy trường kiếm, đào lấy một chiếc hố trên mặt đất, thả lấy chiếc nồi lấy được bên trong Hạnh gia, tìm lấy đồ vật đánh lửa thắp cháy đáy nồi, bắt đầu cho vào nguyên liệu nấu lấy một ít đồ ăn mà dùng.

-“Có một vài đồ vật bắt đầu hành động, đôi chút phiền phức, nhưng không sao, vẫn còn trong dự liệu của ta.”

-“Ân…”

Tại một góc tối con hẻm nào đó bên trong sương mù, Đào Đạo Nhân lưng tựa vách tường, hai mắt chăm chăm nhìn xuống mặt đất, nơi vị trí hai bàn tay đang mân mê một thứ gì đó có phần trơn tuột, bên trên vẫn còn lưu lại một chút huyết dịch, b·iểu t·ình vô cùng phấn khích, như thể một đứa bé đang mân mê một món đồ chơi mới được ba mẹ mua cho.

-“Ừm? Còn làm gì nữa, đem đi giã ra thành bột nhuyễn, trộn vào nhau, dùng một ít chất dịch khác làm thành đồ ăn, phục dụng đi đường, dù sao cũng là thứ tốt, không nên bỏ.” Đào Đạo Nhân ngẩng đầu nhìn đống n·ộ·i· ·t·ạ·n·g cùng máu thịt nóng hổi đang chất đống trên mặt đất, bốc ra mùi hôi tanh liền mỉm cười đáp.

Không để Lâm Phàm chờ đợi lâu, xuất hiện bên trên sâu khấu liền là một nữ tử, nữ tử này thân thể uốn éo uốn lượn khắp nơi, tay liên tục làm ra động tác nhảy múa mê người, thế nhưng quan sát được một lúc, Lâm Phàm liền cảm thấy nữ tử này có chút gì đó không thích hợp, trên mặt chiếm lấy một đôi mắt phượng, bên trong không có lấy một điểm chấm đen bên trong, hơn nữa ánh mắt của nàng lại không có lấy mí mắt, ắt hẳn nữ nhân trước mặt này không phải là người.

-“Chính bởi vì thế chúng ta mới chọn lấy đường này, nếu ngươi không muốn liền trở lại đi con đường kia, dấn mình đi vào bãi tha ma, ta thật không muốn phải biến thành một trong số bọn chúng.” Âm Tử lạnh giọng đáp.

Mãi sau một lúc thu nhặt lấy phần còn sót lại bên trong cơ thể Cửu Muội cùng vài người khác, Đào Đạo Nhân cả người đứng dậy, tay vẫn còn cầm lấy mảng da thịt người trắng hồng, đem cho vào bên trong túi áo cất lấy, trước khi thu hồi lại tay hắn còn vỗ vỗ nhè nhẹ lên góc đạo bào nơi cất giữ mảng da thịt như bảo bối trân quý, thoả mãn hết thẩy mọi thứ, liền di chuyển bước chân cùng Dương Tử tiến về một hướng khác, hai đạo bóng ảnh dần khuất sâu bên trong màn sương trắng xoá.

-“Không được, để các ngươi nhập bọn, lỡ đâu các ngươi giở lấy trò vặt nào đó, bỏ lấy độc dược, hãm hại bọn ta, liền sẽ xong sao? Tại cái nơi quỷ quái này, không gì là không thể nói trước được, các ngươi đi đi, không cần phải tốn sức ở đây đưa lời ngon ngọt.” Huyền Tử phấc tay đuổi người ngay, tay còn tuốt lấy trường kiếm chĩa thẳng về hai người nói.

Vào lúc này, phía trên sân khấu diễn ra một màn khiến nhóm người Lâm Phàm mắt to há rộng chiếc miệng, biểu cảm vô cùng bất ngờ, không thể phát ra thành tiếng, ngay tại phía trên sân khấu vị trí nữ nhân đang múa bỗng nhiên ngã sập đổ nhào về phía trước rơi khỏi sân khấu kịch. Nếu chuyện chỉ có thế đám người Lâm Phàm sẽ không có b·iểu t·ình như vậy, nữ nhân kia thực chất cũng không phải là nữ nhân gì, nói đúng hơn chỉ là một mảnh giấy được kéo dài cao ngang người trưởng thành, không biết bằng thuật pháp gì lại khiến thứ đồ chơi này lại biến động như một người bình thường.

Nhìn lấy xa xa quan khẩu, Lâm Phàm đưa mắt nhìn sang mọi người đứng bên cạnh, thấp giọng nói.

-“Ân, vào thôi, chỗ này cũng không ít người, dường như đều là những người còn sống sót đi tới.” Huyền Tử gật đầu đáp.

-“Tuyệt, đúng là đồ tốt, dùng để làm nguyên liệu cho đạo phù thì coi như một bước tiến lớn nha.”

Đi được một lúc, nhóm người Lâm Phàm liền dừng lại phía trước một đám đông đang tụ tập, nhìn lấy một màn trước mắt, bọn hắn không khỏi ngưng trọng lại, trước mặt bọn hắn chính là một sân khấu kịch, tiếng trống tiếng chiêng vang lên không ngừng, khung cảnh không khác gì so với lần trước đây bọn hắn gặp, Lâm Phàm không nhịn được, thấp giọng hỏi.

Đứng bên cạnh nữ nhân này chính là hai người một già một trẻ, trên người mặc lấy y phục gánh hát, tay cầm trường thương, như đang diễn lấy một vở kịch nào đó, miệng không ngừng ngân nga vài câu hát, câu hò khiến người nghe nghe phải não lòng.

-“Sư phó, chúng ta nên làm gì với mấy thứ này đây?” Dương Tử đưa tay chỉ vào n·ộ·i· ·t·ạ·n·g đang nằm lăn lóc trên sàn đất nói.

Dương Tử đứng cách đó không xa, nhìn thấy vẻ mặt có phần đáng sợ của sư phó mình, hai đầu lông mày cũng không khỏi chau lại vào nhau, quả thật từ lúc tiến vào nơi này cho đến bây giờ, gặp qua biết bao nhiêu sự việc, từ ‘Nhân Thi’ cho đến đám ‘Thực Quỷ’ nhào nháo ngoài kia, chưa thứ nào khiến sư phó hắn trở nên hưng phấn đến như hiện tại. Chỉ đến khi gặp được hai người kia, ài, thật xui xẻo, không biết nên nói vận mệnh của bọn hắn là xui xẻo hay may mắn khi gặp được hai người bọn hắn.

-“Đều là người đồng đạo, tiến đến nơi này không dễ dàng gì, chẳng hồ bọn ta cũng không có ý gì xấu, chỉ là muốn nương tựa chư vị đây nấu lấy một bữa ăn.” Một người trong số đó giương tay làm dấu đầu hàng nói.

Rất nhanh sau, đám người Lâm Phàm đã thông qua quan khẩu tiến vào bên trong, tại nơi này, phòng óc đơn sơ, dòng người qua lại cũng không ít là bao, buôn bán có, trò chuyện có, cứ như là người sống tại bên ngoài, tất nhiên trong mắt Lâm Phàm hắn, những kẻ này vẫn là người sống, thế nhưng là sống trong tình trạng như thế nào, thì hắn không dám chắc chắn cho lắm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62 : Quan khẩu