Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61 : Thịt vụn
-“Ài… Nói gì thì nói, thực sự không ngờ, hai người các ngươi vẫn còn sống sót sau lần đó, ta cứ nghĩ kết thúc rồi.”
-“Lâm Phàm! Ngươi còn ở đây nguỵ biện? Chính mắt ta thấy, ngươi cùng cái tên họ Vũ này, đã dùng lấy hai thanh dao chặt củi, điên điên dại dại chém lấy một nhà Khôi gia ngay tại trên đường, mặc cho bọn hắn có gào thét xin tha, hai người các ngươi cũng không buông bỏ, ra sức chém lấy. Điều đáng kinh tởm hơn chính là sau khi g·iết lấy một nhà bọn hắn, hai người còn chặt lấy từng đoạn xương thịt trên cơ thể bọn hắn, cho vào trong miệng, uống lấy máu tươi bọn hắn, b·iểu t·ình vô cùng khoái chí.” Tịch thúc thân thể run lấy kịch liệt, âm thanh mang theo nức nở, hai mắt đầy căm phẫn nhìn hai người Lâm Phàm nói.
-“Các ngươi nói xem, nếu như cái thứ đó, ăn hết đám người Hạnh gia rồi nhưng vẫn không thoả mãn của sự thèm khát, có khi nào sẽ g·iết tới chúng ta không?” Vũ Nam Sơn nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, trong lòng vẫn có chút sợ hãi nói.
Không để Hạnh Thiên tiếp tục gào thét, tên hình nhân hai tay vẫn còn bên trong cơ thể, túm lấy phần xương bên trong, khẽ dùng sức bẻ gãy, cả cơ thể Hạnh Thiên như mất đi trọng lực, ngã nhào xuống mặt đất, hai mắt vô hồn, miệng chảy lấy một dòng máu tươi, không rõ sống c·hết. Tên hình nhân như chưa thoả mãn được hương vị, chiếc đầu lại một lần nữa rụt vào bên trong cơ thể Hạnh Thiên, moi móc không ngừng bên trong, tiếng xé thịt cùng tiếng xương bị gãy vang lên không ngừng, áp lấy tiếng kêu rên rỉ của gã.
Quỷ khí từ tấm da người một ngày dày đặc hơn, quấn chặt lấy cơ thể hình nhân, đem nó rút lấy sinh cơ cho đến khi cơ thể bị héo rút biến mất giữa khoảng sân, để lại đám người Lâm Phàm, vẻ mặt đầy ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhìn thấy thứ đồ chơi tà vật đã bị giải quyết, Hạnh Thiên mồ hôi trên gương mặt chảy dài, cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, hắn thầm nghĩ may mà bản thân hắn đã có chuẩn bị kĩ lưỡng, đề phòng lật mương, nếu không sẽ xảy ra phiền phức lớn.
Thời gian chậm rãi đi qua, trên bầu trời, mây đen dần tiêu tán, để lộ ánh trăng đang thấp thoáng phía sau từng tảng mây đen còn sót lại, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, để lại một màn đêm yên tối tại Hạnh gia, bên trong nơi này, không còn một ai sống sót, chỉ còn lấy sáu người bọn hắn đang nằm dài phía trên mặt sàn, thở hổn hển đầy mệt mỏi.
Nhưng mà tất cả những thứ này đều không phải là mấu chốt sự việc, thứ quan trọng nhất hiện tại chính là Lâm Phàm hắn cảm thấy trong bụng mình phình trướng khó tiêu, như thể đã ăn một bữa rất no.
-“Kết thúc a?” Lâm Phàm đưa tay đặt ngay ngực trái, kiểm tra nhịp tim của mình, cảm nhận được nhịp tim đã có phần bình thường, không còn đập nhanh như trước mới mở miệng nhìn lấy ba người.
Tiếng gào thét kêu vang cả một vùng, không đợi thứ đồ chơi quái đản trước mặt tiếp tục g·iết người, những người còn lại đôi bàn tay bắt đầu hành động, thi triển lấy thuật pháp t·ấn c·ông về phía hình nhân thằn lằn trước mắt. Thế nhưng cho dù t·ấn c·ông bao nhiêu, thì thứ đồ vật này cũng dễ dàng cắn nát lấy, thậm chí nó còn xé nát một đôi bàn tay của đám người Hạnh gia, khiến gã đau đớn gào thét.
Liền vào lúc đám người Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm khi nhìn lấy đám người Hạnh gia đều bị giải quyết, tên hình nhân khẽ xoay đầu, đưa lấy cặp mắt quỷ dị cùng bộ dáng quái đảng nhìn về phía bọn hắn, khoé miệng còn nhếch lên một nụ cười đầy ma quái, có ý vị thậm trường dáng vẻ.
-“Ngươi còn ở đây làm bộ làm tịch? Làm ra cái chuyện như thế này, ngươi còn chối cãi?” Người đàn ông trung niên, tuổi tầm tứ tuần, tiến gần về phía Lâm Phàm, trong tay vẫn còn cầm lấy một thanh sắt, giơ cao nhăm nhe về phía hắn mà đánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay lúc này, không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, cây cối xung quanh không ngừng bị xé nát xoắn thành từng vòng vào trong, để lại không cảnh trở nên mờ mờ ảo ảo, đám người Lâm Phàm nhìn thấy khung cảnh xung quanh biến dạng thì hoảng sợ không thôi, ngồi bật cả người dậy, đưa mắt nhìn xung quanh liền nói.
Âm thanh xé rách từ bên trong vang đến, cả cơ thể trở nên trương phình, hai mắt để lồi ra ngoài, phần đầu biến dạng to tướng, trạng thái vô cùng quỷ dị, cảm nhận được cơn đau dữ dội từ bên trong, Hạnh Thiên gào thét trong tuyệt vọng, bò lăn ra trên mặt sàn không ngừng. ‘Xoẹt’ một tiếng, âm thanh như tiếng xé thịt cùng một vài tiếng lạ vang lên trong đầu Hạnh Thiên, như biết được cái gì đó, sắc mặt hắn trở nên hoảng sợ, miệng la hét, tay siết chặt quyền đấm liên hồi vào bụng hắn.
-“Đến, mau bắt lấy hắn, bắt lấy tên khốn kh·iếp này mau…” Một người đứng gần đó, miệng hét lớn, chỉ tay về phía Lâm Phàm nói.
-“A!” Tiếng kêu tuyệt vọng từ Liễu Mi, vang dội từ bên trong bụng hình nhân phát ra vô cùng thê lương, khiến Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn thoáng lạnh run người.
-“Cái này….” Hạnh Thiên đang nằm trên mặt đất, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi hoảng sợ trước cái đồ chơi trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Tạt na… Tạt kha… Kha ma… Da đa ma tạt kha…” Hạnh Thiên hai chân ngồi xếp bằng vào nhau, mắt nhắm nghiền, miệng bắt đầu đọc lấy thuật pháp, những dòng chữ phía trên tấm da người bắt đầu phát sáng, ánh sáng có phần yếu ớt mang lấy một tia quỷ khí bao phủ lấy cả cơ thể hình nhân.
-“Lại chuyện gì, không lẽ tên kia vẫn còn sống?”
-“Không biết có chuyện gì xảy ra?” Chưa hiểu được sự tình đang diễn ra, Lâm Phàm ngơ ngác nhìn lấy mọi người xung quanh, đưa lời hỏi han.
Hình nhân bị quỷ khí từ tấm da người phủ lấy toàn thân liền tỏ ra khó chịu vô cùng, cơ thể bắt đầu không tự chủ được bản thân, liên tục gào thét, đập đầu xuống nền đất, nứt cả khuôn đầu, để lộ ra ngoài một mảng chất dịch màu hồng, lấp loá một thứ trắng xoá không ngừng lắc lư, như thể muốn rơi ra ngoài.
Hình nhân vào lúc này thân hình vô cùng quái đảng, cả cơ thể đã không còn biến hoá nhiều như ban đầu, thân thể giống như một con thằn lằn, bốn chi đặt xuống mặt đất, di chuyển vô cùng nhanh, tiến về phía đám người Hạnh gia đang đứng trước mặt. Những kẻ kia dường như vẫn còn chưa hoàn tỉnh lại sự biến dị từ cái thứ đồ chơi trước mặt, không kịp ra tay đề phòng liền bị hình nhân mở chiếc miệng rộng mọc đầy răng nanh bén nhọn bên trong, cắn nát đầu, máu me bê bết, vun bay xung quanh.
-“Ân, kết thúc rồi, thật nguy hiểm, tí nữa đã phải bỏ mạng tại nơi này…” Âm Tử đầu đầy mồ hôi, hai mắt ngước nhìn bầu trời nói.
-“Lâm… Lâm Phàm… Cái quỷ… quỷ gì thế… Chẳng phải… sau lưng… chúng ta là… đám yêu tà kia sao? Sao giờ lại là cái này?” Vũ Nam Sơn khuôn mặt trở nên trắng, khó khăn mới nói ra thành tiếng.
‘Xoẹt’ một tiếng, không ai đáp lại lời Lâm Phàm, không gian cũng bị xé rách, đưa bản thân hắn tiến đến một nơi khác, xung quanh vẫn là một màu tối đen, nhà cửa đơn sơ, bên trong còn lấy một tia sáng yếu ớt phát ra từ ngọn đèn, phía ngoài đèn đuốc sáng rực cả một vùng, âm thanh lí nhí phát ra liên tục hướng thẳng về phía hắn, nhìn lấy cảnh vật xung quanh, Lâm Phàm thở ra một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ, đúng vậy, nơi này không phải nào khác, chính là Bạch Linh Thôn.
Một màn này xảy ra, Lâm Phàm, Vũ Nam Sơn cùng Hạnh Thiên liền không nghĩ đến chuyện sẽ còn như thế, chỉ có Huyền Tử cùng Âm Tử khoé miệng nhếch một nụ cười ma mị, như thể đã biết trước được sự tình, không có gì ngạc nhiên. Hạnh Thiên không kịp mở miệng niệm lấy thuật pháp, tên hình nhân cơ thể hoá thành một đạo hắc ảnh, chui tọt vào trong miệng hắn đi thẳng xuống bụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau đó, hình nhân thằn lằn há chiếc miệng rộng điên cuồng hít lấy một luồng hơi khí, đem hết đám người Hạnh gia kéo vào bên trong chiếc miệng đẫm mùi máu tươi, cứ như thế lần lượt từng người một chui thẳng vào bên trong bụng hình nhân mà không chút nào phản kháng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Cái gì?!” Nghe lấy lời Tịch thúc, Lâm Phàm không khỏi hét lớn, vội vàng đưa tay hướng lên khuôn mặt sờ soạn, lúc này hắn mới phát hiện trên mặt, nơi đáng ra sạch sẽ không nhuộm lấy chút máu liền đã hoàn toàn bị nhiễm huyết dịch.
-“Mọi người… Mọi người bình tĩnh nghe ta giải thích… Chuyện thực sự không phải như mọi người nghĩ, ta cũng không biết vì sao lại thành ra như thế này, thế nhưng ta có thể dám lấy tính mạng mình ra để đảm bảo, chuyện này không phải do bọn ta làm, mà do người khác, với lại thứ bọn ta g·iết là yêu quái, không phải là cái này…” Lâm Phàm nuốt lấy một ngụm nước bọt, xoay đầu lại nhìn đám người đang đứng trước mặt hắn nói.
Không để Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn nói lấy một lời, Huyền Tử người xoay về một hướng, tiến về phía hai người Triệu Linh Nhi đang nằm b·ất t·ỉnh phía trên mặt sàn, vội vàng lấy ra hai khoả đan được, cho vào trong miệng bọn hắn phục dụng. ‘Xoẹt’ một tiếng, tiếng máu thịt bị xé rách vang lên liên hồi, khiến đám người Lâm Phàm da đầu không khỏi nổ tung, tóc tai sởn cả lên, đem ánh mắt di chuyển về phía âm thanh phát ra.
Sau một lúc đào bới bên trong cơ thể Hạnh Thiên, bấy giờ trên mặt sàn, từng mảnh thịt tươi cùng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g nóng hổi vứt lung tung khắp nơi, huyết dịch ướt dẫm một vùng, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
-“Không, không được!” Nương theo tiếng không cam lòng hò hét, hình nhân từ bên trong cơ thể Hạnh Thiên xé toạc lồng ngực, để lộ chiếc đầu nhô ra ngoài, trong miệng đang ngậm lấy một phần n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, nhăm nhi tận hưởng lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Tịch thúc, ta thực sự không hiểu ngài đang nói gì cả, còn nữa, sao ngài lại cầm thanh sắt hướng về phía ta?”
-“Hừ… Nhìn sau lưng ngươi đi, coi ngươi đã làm cái chuyện tốt gì, tá ra kẻ gây ra những vụ g·iết người gần đây, chính là ngươi cùng cái tên họ Vũ này…” Người tên Tịch thúc đưa tay chỉ về phía sau Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn liền nói.
Nhìn lấy bộ dáng khủng bố của tên hình nhân, cả bốn người Lâm Phàm trong nháy mắt sởn cả óc, Huyền Tử cùng Âm Tử vội vàng tay bắt lấy thủ ấn, miệng bắt đầu đọc lấy thuật pháp, ‘phốc’ một tiếng, cả cơ thể hình nhân giống như mây khói, tiêu tán vào không khí, để lại một mùi máu tươi nồng đậm cả một khoảng sân.
Giải quyết hết thẩy đám người Hạnh gia, tên hình nhân đưa mắt liếc nhìn về phía Hạnh Thiên, tứ chi bắt đầu di chuyển trường bò với tốc độ vô cùng nhanh lao thẳng về phía hắn, đối mặt với thứ thực lực cường đại như thế, Hạnh Thiên b·iểu t·ình trở nên ngưng trọng, không dám có bất kì một chút chủ quan, tay cho vào bên trong y phục lấy ra một tấm miếng da người, bên trên viết lấy những con chữ xiên xiên vẹo vẹo.
Chương 61 : Thịt vụn
-“Chuyện dài dòng lắm, chung quy, hai người bọn ta được sư phó đưa lấy một đạo phù, có thể bảo toàn lấy tính mạng của chúng ta, đạo phù này chỉ sử dụng được một lần liền sẽ hết đi tác dụng.” Huyền Tử miệng giải thích.
Tiếp tục đưa tay thu thấp xuống phía dưới mà sờ lấy, vào lúc đôi bàn tay non nớt chạm vào hai bên miệng, một mảng thịt vụn còn đọng lại bên trên liền báu dính vào tay hắn, Lâm Phàm vội vàng cho tay về phía trước mặt nhìn lấy mẩu thịt vụn còn sót lại thì không khỏi bàng hoàng, phảng phất như bản thân hắn vừa cắn lấy một mảng thịt rất to, vẫn còn dính sót lại bên trên mặt.
Hạnh Thiên đưa mắt liếc nhìn lên tấm da người, thấy những con chữ bên trên thiếu mất một số, biểu cảm tỏ ra tiếc nuối, tay như muốn gấp lại cất vào bên trong người, ‘Đùng’ một tiếng, tấm da người trong nháy mắt liền bị nổ tung bay văng khắp nơi. Vào lúc chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, một vòng xoáy màu đen xuất hiện trước mặt hắn, để lộ một tên hình nhân có bộ dáng thằn lằn chầm chậm bước ra, đưa lấy chiếc lưỡi nhuộm lấy màu máu dài liếm dọc khuôn mặt, hai mắt chằm chằm nhìn Hạnh Thiên.
-“Phía sau ta? Phía sau ta không phải là một tên yêu vật sao? Hắn đã bị g·iết rồi, các ngươi không cần phải sợ hãi.” Lâm Phàm biết được mọi người đang nghĩ gì, xoay người về phía sau, vội vàng nói.
-“Không biết, thế nhưng theo nguyên lý thì không, bởi vì con rối sẽ không phản g·iết lấy chủ nhân của mình, trừ vài trường hợp bất khả kháng, như đã thành tinh, tự sinh ra linh trí, tới đó thì vô phương cứu chữa.”
-“Khà… Khà… Khà… Khà…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.