Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 05 : Náo loạn
-“Các ngươi làm gì được bọn ta?” Dứt lời, tên đệ tử bạch bào liền đưa tay đang cầm lấy trái tim, cho thẳng vào miệng.
-“Thật đáng sợ…” Vũ Nam Sơn trong tay cầm lấy chén trà, run rẩy không ngừng.
-“Suỵt, im lặng nào, đừng hét lớn như vậy chứ, không khéo người khác lại nghe thấy bây giờ… Ha ha ha….” Tên thanh niên bạch bào tay liền tay liền bóp lấy trái tim người thanh niên kia, kéo nó ra khỏi cơ thể hắn, từng sợi chỉ máu được liên kết bên trong cơ thể cùng trái tim, liền đứt ra liên tục, trông chốc lát, gã liền dễ dàng cầm trong tay trái tim của người thanh niên kia.
-“Các ngươi có quyền tức giận, có quyền căm phẫn trước việc làm của bọn ta, lên án hay gì đó tuỳ các ngươi, thế nhưng…”
Hắn xoay người nhìn về phía Lâm Phàm, ra hiệu đã thông qua, liền đưa hắn đến vị trí những người chờ đợi, về phần Lâm Phàm, sau khi nhận được thông báo đã được thông qua, hắn liền nhanh chân di chuyển về phía hai người Vũ Nam Sơn cùng Triệu Ngọc Nhi liền nói.
-“Làm càn… Nên nhớ chúng ta đang hành thiện, không được làm chuyện đó, đặc biệt là trước mặt bàn dân thiên hạ như thế này.” Vị lão giả truyền âm quát, phất tay xoay người bỏ đi.
-“Cảm ơn huynh, thật cảm ơn huynh, muội sợ muội ngủ một mình, muội sẽ không ngủ được.” Triệu Ngọc Nhi đáp.
-“Cũng tạm, đủ để làm món khai vị.” Tên đệ tử bạch bào Hoa sư huynh vừa tận hưởng hương vị còn vương vấn, vừa đáp.
-“Ta…” Triệu Ngọc Nhi sắc mặt trắng buốt, hai bên má không ngừng tuông lấy những giọt mồ hôi.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Phàm vẫn quyết định đưa tay chạm vào mặt thuỷ tinh phiến đá, ngay vào lúc tay hắn đặt lên bề mặt của Thông Linh Thạch, một luồng nhiệt nóng từ bên trong phiến đá liền phát ra truyền vào lòng bàn tay hắn. Thông theo luồng nhiệt nóng, một thứ lỏn lẻn trôi dạt theo dòng khí chảy, để rồi bằng một cách nào đó, thứ đồ vật đó liền xuyên qua lòng bàn tay Lâm Phàm, đi thẳng một mạch hướng đến vị trí tâm của hắn.
------------------
-“Các ngươi chắc hẳn rất sợ khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi đúng không?” Người thanh niên bạch bào lên tiếng phá vỡ bầu không khí u ám.
-“Đêm nay… Đêm nay có thể để muội ngủ cùng hai huynh được không… Ngủ một mình… Muội… Muội sợ…” Triệu Ngọc Nhi hai mắt đầy thành khẩn nhìn về phía Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn.
-“Coi như gặp phải ác mộng, ngủ một giấc, tỉnh dậy liền thôi, đừng suy nghĩ nhiều, mai chúng ta trở về.” Lâm Phàm sắc mặt không tốt là mấy, âm giọng có phần sợ hãi liền nói.
-“Tất cả im miệng, ai còn ồn ào nữa thì đừng trách.” Tên đệ tử thu hồi tay lại, mắt hướng xuống đám người, liền hét lớn.
Dừng lại đôi chút, người thanh niên bạch bào khoé miệng liền nhếch lên, hai mắt trở lên lạ thường, cả người liền khom xuống mặt đối diện với người thanh niên đang nằm nửa sống nửa c·hết trên mặt đất, miệng không ngừng nói gì đó, không ra thành tiếng. Tên thanh niên bạch bào như gật đầu liên tục như thể có thể hiểu được những gì gã nói, miệng liền mỉm cười, tay phải liền giơ lên, hướng thẳng ngay vị trí trái tim của hắn, đâm thẳng vào trong.
-“Mùi vị thế nào Hoa sư huynh?” Một người đệ tử đứng sau không khỏi thắc mắc liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Không đạt là không đạt, không có lý do gì cả, mời ngươi rời khỏi nơi này.” Người thanh niên bạch bào lạnh giọng nói.
-“Ít nhất cũng phải đợi trời tối rồi muốn làm gì làm, nhớ để cho ta phần ngon nhất… Khặc khặc….” Trước khi xoay người dẫn Lý Thiên Hạo rời khỏi, gã liền để lại một câu cùng nụ cười đầy ma quái.
-“Aaaaaa….” Tiếng của một người nào đó liền vang lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
-“Thứ gì đó là thứ gì? Ngươi nói gì ta không hiểu?” Vũ Nam Sơn vẻ mặt đầy khó hiểu liền nói.
Trải qua một ngày khảo hạch, sau cùng số người được thông quan tiếp bước trên con đường tu đạo không vượt quá trăm, có người thế này, có người thế kia, muôn trùng kiểu người có mặt thông qua tại nơi này. Sau khi phân phó mọi chuyện cùng định ước lên đường từ các tu chân giả, cả đám người liền tranh nhau ly khai, ba người Lâm Phàm cũng không ngoại lệ, sau khi kết thúc, cả ba liền rời khỏi Điền gia tìm quán trọ gần đó tá túc qua đêm, cả bọn dự định sáng sớm mai liền khởi hành trở về thôn quê, về phần Lý Thiên Hạo, từ sớm đã được vị lão giả cao thâm mặc trắc kia đưa rời khỏi nơi này.
-“Aaaaaaa…..”
-“Ta không phục… Các ngươi có biết… Ặc….”
-“Được rồi, đừng nhắc nữa, Ngọc Nhi tinh thần đang không ổn định, đừng nên đề cập đến những chuyện này, tranh thủ ăn nhanh liền nghỉ ngơi, sáng mai còn phải dậy sớm lên đường.” Lâm Phàm khoát tay, liền nói.
-“Đúng rồi, lúc muội kết thúc lượt khảo hạch, muội có cảm giác có người đang nhìn mình, nhưng khi bước xuống xoay người lại nhìn, thì lại không còn nữa… Thật kì quái… Hai huynh nói thử xem, có khi nào muội bị ám rồi không?” Triệu Ngọc Nhi sợ hãi nói.
Chương 05 : Náo loạn
Không dừng lại ở đó, tên đệ tử bạch bào cả người liền di chuyển, chân liền hướng thẳng vào vị trí phần đầu của hắn, vung chân dồn hết trọng lượng cơ thể, hạ chân thẳng vào vị trí đầu người thanh niên xấu số kia. Dưới trọng lượng cùng uy lực của một người tu hành, đầu gã liền bị dẫm nát, óc, mắt, tai, máu cùng những bộ phận khác liền văng vương vãi khắp nơi.
Đám đông cũng vì thế liền trở nên yên lặng, bầu không khí liền trở nên nặng trễu, tên đệ tử thấy thế khoé miệng liền cười lạnh, tay đưa về phía miệng, đưa chiếc lưỡi dài của mình ra, liếm sạch lấy bàn tay với vẻ mặt đầy tận hưởng. Về phần mọi người, nhìn thấy người thanh niên kia làm hành động đó, không khỏi rùng người, bọn hắn thầm nghĩ liệu không biết đám người này có thực sự là tiên nhân hay không, hay lại chính là ma quỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm thanh từ miệng tên đệ tử phát ra khiến đám người liền trở nên gai óc, máu từ khoé miệng liên tục chảy ra không ngừng từ món vật phẩm mà hắn vừa có được, từng giọt máu chảy dài khắp phần cổ đến góc áo, khiến phần áo có màu trắng liền nhiễm sẫm huyết dịch. Như chưa thể thoả mãn được mục đích, tên đệ tử bạch bào liền đưa từng ngón tay, mút lấy sạch khắp đầu ngón tay đang vương dính máu của tên thanh niên xấu số.
-“Chuyện này… Ài… Cũng được, muội ngủ trên giường đi, hai bọn ta sẽ ngủ dưới đất.” Lâm Phàm khó xử liền nói.
-“Sao ta không cảm thấy gì cả, chỉ thấy được luồng nhiệt nóng truyền vào lòng bàn tay, sau đó liền hết.” Vũ Nam Sơn đưa tay gãi đầu nói.
-“Ta hỏi một chuyện, lúc các ngươi chạm vào Thông Linh Thạch, các ngươi có cảm giác thấy thứ gì đó đang chui vào cơ thể mình không?”
-“Vâng.” Người thanh niên bạch bào liền gật đầu cung kính đáp.
-“Hửm, Phàm Thể, đặc biệt lại là Vô Hệ… Thật kì quái…” Một người đệ tử trong đó không khỏi thắc mắc liền nói.
-“Các ngươi nói vậy là ý gì? Ta không đạt? Tại sao? Các người bảo ta không đạt là ta không đạt à? Nhiều người như thế, tại sao ta lại là người không đạt?”
-“Được rồi, không có gì lớn cả… Đi nghỉ thôi, trễ rồi.” Lâm Phàm khoát tay nói.
Thứ hai, việc tính chất của linh thạch, hầu như rất ít khi được sử dụng để làm tài nguyên chế tạo bảo vật, gần như tất cả linh thạch, từ đẳng cấp thấp cho đến cao, đa phần đều được l·ạm d·ụng trong việc tu luyện là thiết yếu, nó ắt hẳn phải có gì đó thì đám người trước mắt mới đem linh thạch ra chế tạo thành Thông Linh Thạch. Chính vì chuyện đó, Lâm Phàm trong đầu liền xuất hiện ra nhiều nghi vấn khác, không phải vì hắn đa nghi, cũng không phải là hắn không tin những người mang danh tu chân giả tại nơi này, cái hắn không tin chính là sự thật của thế giới này.
Đám người phía dưới nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều không khỏi hoảng sợ, có người la hét, có người co cụm người lại, có người thậm chí còn tiện tại chỗ, về phần bốn người Lâm Phàm, sắc mặt liền biến sắc, không còn một giọt máu. Triệu Ngọc Nhi thậm chí còn tệ hơn, khi nhìn thấy cảnh tượng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong cơ thể của một người dễ dàng bị lôi kéo ra như thế, không khỏi choáng đầu liền ngất đi lúc nào không hề biết, Vũ Ngọc Sơn thấy thế, liền nhanh tay đỡ lấy cơ thể nhỏ gọn của nàng.
-“Là phàm nhân, nhưng lại không phải phàm nhân… Tiền đồ cực thấp, vẫn xem là tạm chấp nhận, để làm đệ tử tạp dịch cũng được.” Vị lão giả đứng sau nhìn thấy thế liền nói.
-“Ngươi thử nói xem… Nếu như… nếu như chúng ta gia nhập môn phái bọn chúng… Lỡ như… ta nói là lỡ như thôi… Lỡ như chúng ta phạm điều sai gì đó bên trong môn phái, ngươi nói xem, liệu bọn chúng có đem chúng ta moi tim móc mắt như tên xấu số kia không?” Vũ Nam Sơn khô giọng, lắp bắp nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau sự việc xảy ra, buổi khảo hạch liền diễn ra vô cùng thuận lợi, tuy rằng trong lòng vẫn còn mang lấy sự sợ hãi trước những chuyện vừa xảy ra, thế nhưng không một ai bỏ di, Lâm Phàm không khỏi cảm thấy kì lạ cùng khó hiểu, chẳng lẽ trong mắt đám người này, sức hút của hai từ ‘tiên nhân’ nó lớn đến như vậy sao? Hắn không dám nhận mình thánh mẫu, cũng không dám nhận rằng bản thân mình có đủ sự gan dạ để tiếp tục sau khi chừng kiến những việc làm đó của đám người kia, thế nhưng… Hắn quả thật cũng giống như đám người này, trong lòng mang nỗi sợ hãi, thế nhưng lại kích thích vô cùng, một cảm giác khó lý giải vô cùng.
-“Ta biết ngươi muốn nói gì, ta cũng hiểu cảm giác của các ngươi, thế nhưng các ngươi có nghĩ, phàm nhân có cách sống cùng quy tắc sống phàm nhân, tiên nhân có cách sống cùng quy tắc sống của tiên nhân, bất kì ai chạm vào quy tắc của người khác, đều sẽ bị trừng phạt thích đáng, vấn đề là h·ình p·hạt sẽ như thế nào.” Người thanh niên bạch bào khoát tay nói.
-“G·i·ế·t người…. G·i·ế·t người rồi…”
-“Nếu không chúng ta…” Tên đệ tử vừa nói hai mắt liền đưa xuống vị trí đám người, truyền âm.
-“Chuyện xảy ra lúc nãy, đối với các ngươi mà nói, có thể là một chuyện kinh thiên động địa, thế nhưng khi bước vào con đường tu chân giả này, thì việc này như ăn một bữa cơm, ban đầu các ngươi có thể không quen, thế như dần dần, sẽ không còn cái cảm giác đó nữa.”
-“Aaaaa… Huynh đừng nói nữa… Đừng nói nữa….” Triệu Ngọc Nhi đưa hai tay che lấy tai mình, nói lớn.
-“Soạt… Soạt…”
Cảm nhận được sự khác lạ bên trong cơ thể mình, Lâm Phàm liền vội vàng rụt tay trở về, hai mắt liền híp lại, không ngừng dò xét tại vị trí lòng bàn tay, cái cảm giác, không thể nào là giả được, hắn dám chắc chắn, có một thứ gì đó thông qua luồng khí nóng khi hắn chạm vào Thông Linh Thạch, liền đã nằm bên trong cơ thể hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Phàm ca nói muội mới để ý, lúc muội đặt tay lên phiến đá, muội có cảm giác như có thứ gì đó thoáng cái liền chạm vào lòng bàn tay mình, sau đó liền biến mất, ban đầu muội cứ tưởng rằng là do mình tự tưởng tượng ra, bây giờ nghe Phàm ca nói muội mới nhớ.” Triệu Ngọc Nhi đăm chiêu suy nghĩ liền đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe thấy thế, Lâm Phàm hai mắt không khỏi co lại, xoay người, nhìn về phía người thanh niên bạch bào cùng Thông Linh Thạch, ngay tại phía trên khảo hạch, một người thanh niên có phần anh tuấn tiêu sái, hai mắt tròn, khuôn mặt đầy sự tinh ranh, đang không ngừng lên tiếng hò hét về phía đám người tu chân giả.
-“Thế nhưng…” Một người đứng dưới ngập ngừng nói.
Không đợi nói dứt câu, một người đệ tử khác từ đâu liền xuất hiện trước mặt người thanh niên, những ngón tay đưa thẳng song song về phía trước, đâm xuyên vào cơ thể gã, máu không ngừng nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt sàn, thấm đẫm vào nền đất tạo thành vết đen. Tên đệ tử không nhanh không chậm, tay liền thu hồi, nương theo vị trí tay đưa ra khỏi cơ thể, từng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, ruột, gan,… bám dính vào bàn tay được kéo ra ngoài một cách dễ dàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.