Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58 : Nguy hiểm trùng trùng
Chưa nói hết câu, hai cỗ quan tài được đặt phía trên bàn điện thờ bắt đầu lung lây dữ dội, nắp cùng thân quan va đập vào nhau tạo thành âm thanh kẽo kẹt vang khắp cả căn phòng, rùng rợn không thôi. Nhìn thấy tình hình có chút không đúng, Huyền Tử cùng Âm Tử hai người khẽ gật đầu nhìn nhau, cho tay vào bên trong, lấy ra một cuộn chỉ đỏ kéo căng, chân đạp không nhảy thẳng về phía hai cỗ quan tài, bắt đầu thi triển thuật pháp.
-“Nói gì dễ lắm, thế nhưng làm thế nào đây? Một tên thì còn dễ đối phó, đằng này tận hai đứa, vừa đánh xong tên này, thì tên khác lao đến, chưa kể da thịt bọn chúng cứng như đá, những v·ũ k·hí bình thường khó mà gây thương tổn đến bọn chúng. Chậc… Không ngờ đám người Hạnh gia này lại nuôi lấy hai đầu Âm Thi…” Âm Tử tặc lấy đầu lưỡi, giọng nói đầy tức giận.
Hạnh Thiên nói xong, hai tay của hắn nâng lên tầng tầng chắp giữa trước ngực, tiếng máu thịt bị xé rách vang lên, từ bên trong cơ thể một đôi bàn tay không có da thịt đang đung đưa đưa thẳng về phía bốn người Lâm Phàm, cảnh tượng buồn nôn mười phần.
-“Nghe ngươi nói sao ta có cảm giác ù ù ạc ạc?” Vũ Nam Sơn trên đầu xuất hiện nhiều con quạ đen bay qua, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác.
-“Hạnh gia chủ a, ngươi thật giấu đủ sâu, không ngờ lại nuôi lấy ‘Âm Thi’ bên trong nhà, vậy mà lại tự nói rằng mình không như những người khác, đi theo ngoại ma tà đạo, không biết Hạnh gia chủ giải thích thế nào về chuyện này?”
-“Ừm? Có chút không đúng a.” Lâm Phàm hai mắt nhìn lấy hai cỗ quan tài, miệng lầm bầm.
-“Thịt…. Tươi…. Màu… Mỡ….” Một tên trong số đó môi mấp mấy khó khăn nói ra.
-“Sau đó liền thế nào? Ngươi cùng mọi người cứ thế mà bỏ mặc mọi chuyện hay sao?” Lâm Phàm nhìn thấy Huyền Tử đột nhiên trở nên im lặng liền nói.
Chương 58 : Nguy hiểm trùng trùng
-“Gia chủ, đại sự không ổn, bên trong điện thờ cúng… bên trong điện thờ cúng… Xảy ra chuyện rồi…” Không lâu sau, bên ngoài tiếng gia nhân có chút gấp rút, tay gõ liên tục lên thành cửa, miệng nói lớn vọng vào bên trong.
Nhìn lấy hai thứ yêu vật xuất hiện, bốn người Lâm Phàm trở nên hoảng sợ, chân liên tục lùi về phía sau, xoay người bỏ chạy, thế nhưng đằng nào hai thứ đồ vật phía trên lại để bọn hắn bỏ chạy dễ dàng, cả hai chân co lại bật nhảy về phía trước, thoáng cái liền đã xuất hiện trước mặt bọn hắn ngăn cản. Một thứ yêu vật miệng há rộng, để lộ từng khoả răng bén nhọn mọc lỏm chỏm bên trong, nhảy thẳng về phía Huyền Tử như muốn cắn lấy, Huyền Tử thấy vậy vội vàng ngã về phía sau, hai chân đưa thẳng về phía yêu vật dùng sức đạp lấy, khiến yêu vật b·ị đ·ánh bay đập vào tường bên.
Hạt tràn chạm vào cơ thể yêu vật tạo ra t·iếng n·ổ vô cùng lớn, đánh bay hai yêu vật ngã về phía sau, rít lên một tiếng đau đớn kéo dài, Hạnh Thiên đứng phía xa nhìn thấy vậy thì không khỏi cau mày, tỏ ra khó chịu trước cảnh tượng vừa rồi, như thể đau lòng cho hai tên yêu vật kia khi bị Huyền Tử cùng Âm Tử làm cho b·ị t·hương. Sau một lần v·a c·hạm, một hạt ngọc gỗ bên trên chuỗi hạt liền biến mất đi cho đến khi số hạt ngọc của hai người bọn họ chỉ còn lại bốn đến năm hạt.
-“Cái gì? Mau, mau nhanh đi đến điện thờ cúng, gọi hết mọi người tiến đến.” Hạnh Thiên sắc mặt vô cùng hoảng sợ khi nghe lấy lời nói của tên gia nhân, không nói không rằng, chạy ra khỏi thư phòng, miệng căn dặn vội vàng chạy về phía khu điện thờ cúng.
-“Làm sao đây? Dây dưa với thứ này mãi cũng không phải là cách hay, động tĩnh lớn như thế, đám người Hạnh gia chắc hẳn chuẩn bị kéo đến, tìm cách rời khỏi mau.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Hừ… Đến lúc này ngươi còn làm bộ làm tịch, thật tốt, thế ngươi nói cho ta biết, thứ trước mặt này là thứ gì?”
-“Vào lúc đó chỉ có một cách, đó chính là đồ cả thôn, phong bế khí quan, không để bất kì thứ nào tiến vào nơi này.” Âm Tử nhìn thấy Huyền Tử không nói mà xoay người sang hướng khác, tìm kiếm manh mối liền thay hắn trả lời.
-“Chạy mau, mấy cái này không thể giữ…”
-“Đạo trưởng, ta thực sự không biết mọi người đang nói gì, dường như bệnh của vị Trần An Đạo Trưởng đã ảnh hưởng đến cả ba vị, các vị hãy mau theo ta trở lại từ đường mà thôi, nếu cứ để bệnh tình thế này mà đi khắp nơi, liền sẽ gây ra phiền toái lớn, thiên hạ thương sinh cũng sẽ bị phiền toái lớn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không để Huyền Tử nói hết câu, hai nắp quan tài phía trên bàn điện thờ như chịu phải một lực nào đó từ bên trong b·ị b·ắn văng lên trần nhà, đập thẳng vào hai bên tường nằm lăn lóc phía trên mặt sàn, từ bên trong quan tài, hai thân xác người gầy trơ xương đang dần dựng đứng người, hai mắt âm lãnh, màu đỏ thẳm, không có một chút sức sống, hai bên khoé miệng để lộ hai chiếc răng nanh có chút phai màu, một tên vẫn còn vương lấy huyết dịch bên trên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm Tử nhìn sang thấy vậy cũng đồng thời bắt đầu thi triển đạo pháp làm theo, nhìn thấy thứ yêu vật bên trong quan tài không còn động tĩnh, cả hai vội vàng nhảy thẳng về phía Lâm Phàm, Huyền Tử túm chặt lấy vai Lâm Phàm, gấp gáp nói.
-“Hả? Thật? Nếu thế thì không tốt…”
-“Ừm? Các vị đạo trưởng, không biết các vị lần này tiến nhập vào nơi này, mục đích là gì?” Đạo giọng nói có phần quen thuộc vang lên từ phía sau bốn người Lâm Phàm, khiến bọn hắn không khỏi giật mình ngó sang, nhìn thấy chủ nhân của giọng nói ấy không ai khác chính là Hạnh Thiên, cả người trở nên căng cứng, đúng thật, chuyện may đâu chẳng thấy, vừa nhắc đến, liền xuất hiện điềm xui.
Nghe thấy vậy, ba người Lâm Phàm khẽ gật đầu, hai mắt tập trung nhìn về phía hai cỗ quan tài được đặt phía trên bắt đầu dò xét lấy xung quanh, xung quanh quan tài gần như không có điều gì bất thường ngoài những người giấy mũ dưa hấu được đặt hai bên, phía dưới được lót bằng giá đỡ bằng gỗ, đóng đinh vô cùng cứng rắn, ngăn không cho quan tài rơi xuống.
-“Bọn ta cùng sư phó sau khi phát hiện được điều bất thường diễn ra liền bắt đầu phân phó đệ tử dò la tung tích chuyện quỷ quái này, cho đến ngày thứ hai mươi, bọn ta mới phát hiện ra thứ gây ra sự điên loạn này chính là mùi hương từ nén nhang mà tạo thành. Thế nhưng khi biết được sự việc thì đã quá muộn, cả ngôi làng cùng một số đệ tử lâm vào trạng thái điên loạn, lúc nào cũng đắm mình trong ảo tưởng, kẻ c·hém n·gười g·iết, cưỡng d·â·m b·ạo l·oạn, làm ra hết thẩy sự tình khó chấp nhận được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn cũng không khá khẩm hơn là bao, thậm chí có phần tàn tạ hơn hai người kia, khoé miệng đã xuất hiện vệt máu chảy dài, như thể bị thứ yêu vật làm cho b·ị t·hương tổn mà thành, mắt thấy khó mà thoát khỏi hai cái đồ chơi này, Lâm Phàm thấp giọng nhìn về phía hai người Huyền Tử cùng Âm Tử nói.
-“Ừm? Có chuyện gì thế? Động tĩnh phát ra từ đâu?” Hạnh Thiên ngồi tại bên trong thư phòng, nghe lấy tiếng động phát ra từ bên ngoài, hai đầu lông mày có chút nheo lại quát lớn.
-“Được rồi, không nói chuyện này nữa, tập trung kiểm tra xem, cái thứ đang ở phía trên là đồ chơi gì, sau đó liền rời khỏi đây, ta có cảm giác cứ ở đây lâu, sẽ không tốt.”
-“Phát hiện gì?”
Cả hai người liên tục dùng lấy sợi chỉ đỏ quấn chặt lấy áo quan, cứ mỗi khi được một vòng, hai người bọn họ liền kéo căng sợi chỉ liền thả ra bắn thẳng vào thành quan tài, tạo thành một vết hằn đen phía trên như vết mực. Vào lúc Huyền Tử cùng Âm Tử hai người đưa từng mảnh chỉ mỏng vòng lại thành nhiều đoạn quấn chặt đến đầu quan tài, một bàn tay đầy xương xẩu, móng tay bén nhọn đen ngầu bên trong quan chống đẩy áo quan như muốn bật bung nắp quan tài mà ngồi dậy.
-“Là nó, chính là cái thứ mà ta đã nhìn thấy vào lúc sáng, thật không ngờ cái thứ đồ chơi kinh tởm đó lại chính là bọn hắn, ngẫm lại thật có chút buồn nôn.” Lâm Phàm vẻ mặt đầy hoảng sợ khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt.
Mắt thấy thứ yêu tà bên trong muốn xuất quan, Huyền Tử cùng Âm Tử hai người cơ thể khẽ động nhảy vọt lên phía nắp quan, dùng lấy sức lực điều động linh khí, chân dẫm đạp đè xuống, dưới đạo lực từ hai người, đôi bàn tay xương xẩu kì dị kia liền bị nhấn cho trở lại vào bên trong. Cảm thấy như chưa đủ, Huyền Tử cắn lấy đầu ngón tay cho rỉ máu, vội vàng viết lên nắp quan tài thứ gì đó, sau đó miệng bắt đầu lẩm bẩm đọc khẩu quyết, một tay còn lại cho vào bên trong túi vải lấy ra một đạo phù bùa dán chặt.
-“Theo ta nhớ không sai thì lúc sáng, hai cỗ quan tài này được quấn quanh bởi sợi chỉ đỏ thấm mực đen, còn bây giờ đã không thấy đâu.”
-“Tê….”
Yêu vật khác nhìn thấy đồng loại của mình bị đối phương đánh bay, tay co cụm lại giương lấy những móng tay bén nhọn, nhảy thẳng về phía đám người Lâm Phàm, Âm Tử ngay từ phút đầu liền đã có chút đề phòng với thứ đồ chơi này, khi nhìn thấy nó động thủ, hắn căn bản không hề lo lắng, dễ dàng lách lấy cơ thể né tránh dễ dàng, thế nhưng Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn lại không đơn giản như vậy.
Cả hai người bọn hắn đều là phàm nhân, không có độ tinh nhạy như hai người Huyền Tử cùng Âm Tử, khó khăn né tránh lấy móng vuốt của yêu vật, vào lúc móng vuốt yêu vật như muốn chạm vào vai Vũ Nam Sơn, Lâm Phàm hai mắt ngưng trọng, tay kịp vớ lấy chiếc bàn gỗ đặt sát tường, dùng hết sức lực cầm lấy nện thẳng vào cơ thể yêu vật đánh bay nó ngã đập lên bàn thờ cúng, đồ vật rơi tung toé, rớt khắp nơi trên mặt sàn.
-‘Ầm ~ Ầm’
Vũ Nam Sơn đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đám người Hạnh Thiên cả cơ thể như bị một thứ tà vật nào đó làm biến đổi, ngũ quan vặn vẹo, da thịt bị lồi ra bên ngoài, liền không kiềm chế được cơn buồn nôn, xoay người nghiêng mặt về một phía n·ôn m·ửa không ngừng.
-“Oẹ….”
-“Đạo trưởng nói gì ta nghe mà chẳng hiểu, không biết các vị đạo trưởng có thể giải thích rõ ràng cho tiểu nhân biết được không?” Hạnh Thiên hai tay chau quyền khom người, vô cùng lễ độ nói lấy.
Về phía bốn người Lâm Phàm, bọn hắn liên tục tránh né lấy đòn t·ấn c·ông từ hai thứ yêu vật, hai bên diễn ra vô cùng căng thẳng, kéo dài ra phía ngoài sân khu điện thờ, Huyền Tử cùng Âm Tử trên người đạo bào cũng không còn nguyên vẹn, thay vào đó đã xuất hiện nhiều vết rách sâu vào bên trong, để lộ ra một mảng da thịt bên ngoài, làm cho hai yêu vật trở nên điên cuồng hơn, khoé miệng cũng vương vãi lấy nước dịch chảy xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ban đầu mọi chuyện vô cùng bình thường, không có vấn đề gì xảy ra, thế nhưng độ tầm được năm ngày, những chuyện kì lạ liền bắt đầu ập tới, vào đến ngày thứ năm, trong thôn xuất hiện kẻ điên người loạn, rằng cho là bản thân mình nhìn thấy được thần tiên, được thần thiên phái xuống để trừ ma diệt đạo, cầm lấy thanh dao bầu, chém lung tung khắp mọi nẻo đường. Kẻ lại bảo rằng mình thấy yêu ma quỷ quái khắp mọi nơi, đâu đâu cũng là yêu tà q·uấy n·hiễu,… vân vân và may mây.” Âm Tử tiếp lời Huyền Tử nói.
Dứt câu, hai yêu vật nhảy thẳng về phía bốn người Lâm Phàm ra sức mà kẻ cắn người quào dồn vào thế chân tường, Huyền Tử cùng Âm Tử mắt nhìn thấy bọn hắn không thể nào tránh được nữa, tay liền xuất ra một chuỗi hạt tràn, phía trên được đính lấy mười hạt ngọc được làm bằng gỗ nện thẳng về phía cơ thể hai yêu vật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.