Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57 : Hai cỗ quan tài
-“Ân, ta cũng cảm thấy nơi này có chút quỷ dị không đúng, nhưng lại không phát hiện được gì cả, ắt hẳn là đã bị che giấu đi khí tức, ừm? Có tiếng nói chuyện…” Huyền Tử đang nói bỗng nhiên âm thanh trở nên ngưng bặt, đưa tay ra hiệu mọi người im lặng, cả người vội vàng khom xuống, bước chân bắt đầu nhẹ dần di chuyển về phía vị trí âm thanh phát ra.
Ngay tại sau đó tiếng mõ kêu lên, một đạo âm thanh có chút không phân biệt được nam nữ, khá trầm đọc đi đọc lại một câu nói, mà không phải là cái gì phật kinh hay đạo phái, mà là một cái gì đó không biết được.
Nghe thấy vậy, Vũ Nam Sơn rụt đầu lắc liên hồi, như đang muốn nói một điều gì đó, Huyền Tử bên cạnh sắc mặt có chút thay đổi, đưa tay dạt mọi người về hai phía, miệng thấp giọng nói.
-“Lẫn nhau đính kết ~ Hoà chung một thể ~ Tạo thành chủng hoá ~.”
-“Đi tiếp thôi, không thể cứ đứng chần chừ ở đây được, bằng không cả đám sẽ bị đám người Hạnh gia phát hiện.” Lâm Phàm vội vàng lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào lúc Hạnh Thiên giơ cao đứa bé về phía hai cổ quan tài đang nằm yên tại bàn thờ cúng thì bỗng nhiên khẽ lay động không ngừng tạo ra âm thanh ‘lạch cạch’ va vào nhau liên hồi, khiến những người có mặt tại nơi này, cũng không khỏi sợ hãi, trên đầu mồ hôi tuông dài như thác đổ.
-“Ân ân ân, có nghe, như thể tiếng chuông được một người nào đó rung lắc kêu lên.”
-“Đây là Chú Thuật Phòng Hộ, đại biểu cho một dạng bảo hộ ngươi khỏi âm khí từ những thứ yêu tà ngoại ma xâm nhập vào cơ thể, vì ngươi cùng Mạnh Nam đều là phàm nhân, ắt sẽ dễ bị âm khí từ yêu vật tổn hại đến cơ thể, chính vì thế ta liền dùng một chút linh khí vẽ vài đạo bùa phòng vệ các ngươi.” Huyền Tử vội vàng giải thích.
-“Leng Keng….”
-“Vừa… Vừa rồi… Là gì thế… Sao đột nhiên đang khóc… rồi… thành cười vậy? Mà còn là tiếng của trẻ con nữa!”
-“Trốn mau, bọn hắn đang ra!”
-“Có chuyện gì à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Da thịt thấm nhuần ~ Ngũ tạng tương oanh ~ Tự khắc đính kết ~.”
Dứt lời, tiếng chuông quỷ dị một lần nữa kêu lên, lần này tiếng chuông có chút bất đồng, không vang lên ba hồi liên tục, chỉ kêu lấy một tiếng dài liền im bặt, khiến đám người Lâm Phàm trong lòng trở nên nặng trễu, có chút bất an trước sự việc.
Bốn người đưa mắt nhìn lấy nhau, không một ai nói lời nào, hít lấy một hơi thật sâu, cố gắng trấn định lại bản thân mình giữ bình tĩnh, Huyền Tử hai tay bắt lấy thủ ấn, vẽ vẽ giữa không trung bốn con chữ trôi nổi, sau đó miệng bắt đầu niệm lấy thuật pháp, từng con chữ cứ thế bay lơ lửng trước ngực mỗi người, sau đó tiến nhập vào bên trong biến mất.
Nói hết câu, Huyền Tử bước chân chậm rãi tiến lên từng bậc thang điện thờ cúng, tay lấy ra một đoản dao nhỏ, hướng m·ũi d·ao về phía ổ khoá cũ kĩ được làm bằng đồng nâu, ra sức cậy lấy đáy khoá, không tốn nhiều thời gian, ổ khoá dễ dàng bị m·ũi d·ao Huyền Tử làm cho bung ra rơi xuống mặt đất. Huyền Tử tay nhẹ nhàng đặt lên mặt khung cửa gỗ, khẽ hơi dùng sức, chiếc cửa gỗ theo quán tính lực đẩy từ bên ngoài, dần dần nghiêng về một phía, để lộ một khoảng tối đen bên trong, không nhìn thấy rõ bất kì đồ vật gì.
-“Cạch… cạch… cạch… cạch…” Bốn phía tiếng mõ đánh vào nhau vang lên, khiến đám người Lâm Phàm không khỏi bốn mặt đầy khó hiểu, giờ này ai lại đi đánh mõ, chưa nói đến ở địa phương quỷ quái thế này lại có người đi tụng kinh gõ mõ sao?
Ngay tại bên trong căn phòng, một người trung niên trên tay đang giữ chặt lấy một hài nhi ước chừng tầm mấy tháng tuổi, đứa trẻ này không ngừng gào khóc lấy, nước mắt lải chả tuông rơi không ngừng, thế nhưng mặc cho đứa trẻ có gào khóc thống khổ cỡ nào, người trung niên này đều mặc không để ý hay nói lấy một lời, miệng vẫn đang lẩm bẩm đọc lấy những thuật ngữ khó hiểu.
Vào lúc giọng nói vừa dứt đi, tiếng hét lớn từ bên trong điện thờ cúng vang lên, tiếng gào thét kéo dài mang theo sự thống khổ có vài phần âm điệu như giọng một hài nhi, thế nhưng cho dù âm thanh có lớn đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể nào áp chế được tiếng mõ đang liên tục đánh ra.
Xung quanh căn phòng là một đám người độ khoảng hơn vài chục nhân mạng, người người mặc lấy một đạo y phục màu tro xám, trên y phục còn thêu lấy nhiều hoa văn đứt đoạn không rõ ràng, trên tay mỗi người đều cầm lấy một bộ đồ gõ mõ, đang không ngừng cầm lấy đục gỗ gõ vào nhau tạo ra tiếng ‘Cạch… Cạch… Cạch… Cạch’ vang vọng khắp căn phòng.
-“Thịt….~ Mới…. Ngon….”
-“Ân, nén hương này có vấn đề, nói đúng hơn là mùi hương của nó có vấn đề mới đúng, trước đây ta từng theo sư phó đi đến một vùng quê hẻo lánh, nằm tận sâu bên trong rừng núi, gần như xa lánh với thế giới bên ngoài, khác biệt một chỗ bọn hắn ngày ngày đều dùng lấy vật, đốt lấy để ngửi, mà thứ đồ vật này có mùi hương không khác gì hương cúng Hạnh gia là bao.” Huyền Tử gật đầu đáp.
-“Đây…Đây là?” Lâm Phàm có chút bất ngờ trước hành động Huyền Tử, không hiểu nói.
Âm Tử vội vàng đưa một tay che lấy một bên mắt, nhìn lấy xunh quanh, cảm nhận được có chút gì đó kì lạ so với ban sáng, xoay đầu nhìn lấy Huyền Tử nói.
Yêu vật đưa lấy chiếc lưỡi dài đầy dịch nhờn bên trong, liếm lắp lấy vùng miệng, nước dãi chảy ra không ngừng rơi rớt trên bàn điện thờ, miệng bắt đầu mấp mấy môi phát ra một đạo âm thanh vô cùng âm lãnh đáng sợ, đạo âm thanh này như thể xuất phát từ cõi âm vọng tới, khiến Hạnh Thiên cùng đám người thoáng rùng mình.
Chương 57 : Hai cỗ quan tài (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nuốt lấy một ngụm nước bọt, đám người liếc mắt nhìn nhau, không một ai lên tiếng, bước chân chậm chãi bước vào bên trong, hai mắt ngó nghiêng xung quanh như quan sát lấy tình hình, Huyền Tử cùng Âm Tử tinh thần có chút khẩn trương, khác với hai người Lâm Phàm, bọn hắn đều là người tu đạo, độ mẫn cảm của bọn hắn cũng cao hơn hẳn so với hai người kia.
-“Không biết, ngươi hỏi bọn ta, bọn ta biết hỏi ai đây, nếu không, ngươi tiến vào trong hỏi bọn hắn xem, chuyện gì xảy ra?” Lâm Phàm lắc đầu, vẻ mặt có chút tức giận, đưa tay chỉ vào bên trong nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Sư huynh, địa phương này có chút không đúng, khác hẳn với lúc sáng, âm khí nơi này không biết từ đâu liền xuất hiện dày đặc, chưa kể huyết quang nơi này cũng nhiều vô cùng, ắt hẳn đã phải c·hết rất nhiều người.”
Dứt lời, tiếng bước chân từ bên trong điện thờ cúng vang lên không ngừng, vang sát bên tai bọn hắn, khiến ai nấy tinh thần cũng trở nên ngưng trọng, vội vàng tìm lấy một góc tối nào đó trốn tránh, không để bọn hắn phát hiện ra sự hiện diện của mình. Âm thanh kẽo kẹt từ cửa gỗ vang lên, chiếc cửa được mở rộng sang một bên tường, từng dòng người nối đuôi nhau rời khỏi điện thờ cúng, không một ai phát hiện ra sự hiện diện của bốn người bọn hắn tại nơi này, cho đến khi người cuối cùng rời khỏi khuôn viên điện thờ, cả bốn người Lâm Phàm mới thở ra một hơi đầy nhẽ nhõm, bước ra khỏi góc tối đứng trước cửa điện thờ.
Cái thân xác không rõ nam nữ này giương lấy đôi mắt màu đỏ thẳm, không một chút sức sống, nhìn lấy từng người bên trong căn phòng như muốn tìm lấy một thứ gì đó, hành động này diễn ra được một lúc liền dừng lại ngay tại vị trí đứa bé được Hạnh Thiên giơ cao. Ngay vào lúc hai mắt thứ yêu vật này nhìn đến đứa bé, khoé miệng của nó khẽ nhếch về một phía để lộ ra hai khoả răng nanh bén nhọn đã bị phai màu, bên trên vẫn còn vương vãi lấy một vài huyết nhục không biết từ ai.
Phía đầu quan tài vẫn còn lấy ba nén hương cháy chưa tàn hết, mùi hương thoang thoảng tràn ngập khắp căn phòng khiến Huyền Tử cùng Âm Tử có phần nhíu mày khó chịu, nhìn thấy biểu cảm của hai người có chút kì lạ, Lâm Phàm vội vàng hỏi.
Nếu đám người Lâm Phàm xuất hiện tại nơi này, ắt hẳn sẽ nhận ra người trung niên cùng những người có mặt tại đây, đúng thế, bọn hắn không ai khác chính là Hạnh Thiên cùng gia quyến của mình, Hạnh Thiên hai tay giữ lấy đứa trẻ, đồng tử bên trong hai mắt liền đã không còn, chỉ còn lấy một màu trắng dã dâng cao về phía vị trí bàn thờ cúng.
-“Sư huynh, ta cảm thấy bên trong có thứ gì đó rất kinh khủng, khiến ta cả cơ thể sợn cả da óc, một thứ đồ vật vô cùng khát máu, tà ác cực độ.” Âm Tử một tay che lấy một bên mắt quan sát, đưa ra lời nhận xét nói.
Nghe thấy lời Lâm Phàm, mọi người thầm gật đầu, tiếp tục di chuyển bước chân rời khỏi địa phương đang đứng, đi được một đoạn ngắn, khuôn viên điện thờ cúng đã xuất hiện trước mặt bọn hắn, nhìn thấy cảnh quan trước mặt, ai nấy đều không khỏi khẽ rùng mình. Khác với buổi sáng, bầu không khí nơi này có chút lạnh dần, cảnh vật xung quanh chìm trong màn đêm khiến nơi này trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Đạo tiếng cười dần thấp dần cho đến khi ngưng hẳn, âm thanh gõ mõ cũng đồng loạt yếu đi, mặc dù vẫn còn đó những tiếng gõ va vào nhau, thế nhưng đã không còn lớn như hồi đầu, tiếng mõ kéo dài được một lúc liền tắt đi, để lại một bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ bên trong căn phòng cùng hai cỗ quan tài nằm phía trên bàn thờ điện. Lâm Phàm cùng những người khác đứng tại bên ngoài thu hết tất cả mọi thứ vào trong tai, vẻ mặt trở nên hoảng sợ không thôi, Vũ Nam Sơn không kìm được sự hiếu kì, giọng nói đầy run rẩy hỏi.
Dứt lời, yêu vật nhảy chòm thẳng về phía Hạnh Thiên, túm chặt lấy đứa bé trong tay hắn liền nhảy ngược về phía sau ngã nằm bên trong cỗ quan tài, chiếc nắp được nằm bên cạnh không biết bằng cách nào, cũng nhảy ngược lại, tự khắc phong kín như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiếng gào thét thống khổ từ đứa bé vẫn còn đó kéo dài được một lúc liền biến mất, dần dần hoá thành đạo tiếng cười, tiếng cười một ngày lớn hơn, mang theo nhiều phần thê lương cùng quỷ quái, tiếng cười này lớn đến múc khiến đám người Hạnh Thiên cũng đều nhếch miệng cười theo, hai bên khoé miệng bị kéo dài đến tận hai bên vô cùng đáng sợ, cảnh tượng tại nơi này thoáng chốc liền trở nên điên loạn.
-“Ân, rất có khả năng chính là cái thứ đồ chơi mà Trần An đã nhìn thấy vào lúc sáng, bằng vào động tĩnh ban nãy, ta đã có thể khẳng định những gì mà Trần An thấy, bảy tám phần là thật rồi, đám người Hạnh gia đang giấu giếm lấy chúng ta làm ra một chuyện tàn ác nào đó, thực hư thứ đồ chơi này thế nào, chỉ còn cách tiến vào bên trong thôi.”
Âm Tử vội vàng cho tay vào bên trong túi, lấy ra một vật nhỏ như đầu ngón tay, vội vàng thắp sáng tìm lấy ngọn đèn cây hơ trước ngọn lửa thắp sáng cả căn phòng, dưới ánh sáng từ ngọn đèn, cả căn phòng liền để lộ ra, đập vào mắt Lâm Phàm đám người, ngay tại vị trí phía trên bàn thờ điện, xuất hiện lấy hai cỗ quan tài bằng gỗ được đặt song song nhau, phủ lấy một tấm vải bạc màu vàng thêu bát quái trận đồ cùng âm dương hai cực.
‘Đùng’ một tiếng, nắp một trong hai cỗ quan tài bị bung ra, bắn bay vọt nằm sang một bên, thân xác một người từ bên trong thấp thoáng ngồi dậy, dựng đứng người nhìn về phía đám người Hạnh Thiên, cái thân xác này da dẻ một màu xám tro, móp méo không thôi, phía trên từng mảng thịt liền bị thối rửa, còn có một vài giòi bọ đang bò li nhi bên trong, đậm mùi h·ôi t·hối buồn nôn.
Ngay tại phía trên bàn thờ cúng chính là hai cỗ quan tài được đặt song song nhau, hai cỗ quan tài được làm bằng gỗ, ước chừng độ khoảng chứa đủ một người trưởng thành, xung quanh chiếc quan tài này chính là những người giấy đầu đội mũ dưa hấu, trong tay cầm lấy nhiều chiếc đèn lồng cùng nhiều vật dụng khác, đây chính xác là hai cỗ quan tài mà Lâm Phàm đã thấy khi trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.