Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59 : Kết thúc
Hai người Huyền Tử cùng Âm Tử mặc kệ đối phương vẫn còn ngơ ngác, thân ảnh liền biến mất, kẻ xuất hiện trước Hạnh gia, người đối mặt với Âm Thi, điên cuồng cầm kiếm chém lấy, kiếm Âm Tử chém thẳng vào cơ thể Âm Thi ghim chặt vào bên trong gây ra v·ết t·hương sâu vô cùng, từ vị trí v·ết t·hương chảy ra một loại chất dịch nhờn có màu xanh lục, không phân rõ liệu đó là máu của chúng hay là một thứ gì đó. Âm Thi đau đớn gào thét, tiếng thét của Âm Thi như tiếng búa táng từng chiếc đinh đóng chặt vào tai óc, đau nhức không thôi, hai người Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn cắn răng chịu đựng che lấy hai bên tai khom người tránh né.
Huyền Tử cùng Âm Tử mắt nhìn thấy trước sau bốn bề đều thọ địch, tay cầm lấy trường kiếm được vắt gọn sau lưng, dùng lấy máu tươi vẫn còn đọng lại bên trên đầu ngón tay, viết viết lên lưỡi kiếm, không đợi đối phương tiếp tục ra đòn, cả hai người miệng đọc chú pháp, tay làm ra động tác vẽ giữa khoảng không đầy huyền bí. Vào lúc này, hai thanh trường kiếm trên tay Huyền Tử cùng Âm Tử đột nhiên toả ra quang mang, mắt thấy mọi thứ như thể đã có hiểu quả, hai người đưa mắt liếc nhìn nhau, một tay bấm lấy pháp quyết, miệng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Đệ tử Đạo Quan Môn, kính mong tổ sư gia hiển linh xác nhập thân thể, trừ yêu diệt ma, kính mong tổ sư gia chúng độ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ừm?” Nhìn lấy sự biến đổi từ hai người trước mặt, Hạnh Thiên có chút bất ngờ, chiếc miệng nhỏ đang nghiêng lệch về một phía há rộng ngơ ngác.
Âm Tử phía đối diện cũng không khá khẩm hơn là bao, lúc đầu còn có chút ép được đối phương liên tục thối lui, thế nhưng trận chiến một ngày kéo dài, bản thân hắn liền bắt đầu bị ép cho trở lại, rơi vào thế hạ phong, cơ thể đầy những vết quào từng Âm Thi, thậm chí trên cổ hắn còn xuất hiện lấy hai dấu chấm đỏ vẫn còn vươn vãi lấy huyết dịch, rất có khả năng hắn đã bị một trong hai tên Âm Thi cắn lấy.
-“A đa la… Kha ma đa… ô ma đa…!”
Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn liên tục lùi về sau mấy bước, nhìn trái lại nhìn phải, phát hiện không còn đường nào để lẩn trốn, xung quanh đều được bao quanh bởi kẻ địch, một tay cho vào bên trong túi vải vàng, miệng kiên quyết nói.
Chương 59 : Kết thúc
Trở lại với Huyền Tử, kiếm đạo Huyền Tử vô cùng nhuần nhuyễn, lưu loát nhẹ nhàng chém lấy từng mảng thịt trắng trên người Hạnh gia rơi rớt trên mặt sàn, máu tươi đầm đìa, thấm cả lưỡi kiếm nhuộm lấy ột màu đỏ tươi. Hạnh Thiên đau đớn hét dài, điều khiển lấy đôi bàn tay không da thịt xoè ra năm ngón, hướng lòng bàn tay vỗ thẳng về phía Huyền Tử.
Dứt lời, chân hai người hướng xuống mặt đất đạp liên hồi, vào lúc này, khung cảnh bốn phía trở nên dị thường, từng đợt cuồng phong ào ào kéo đến thổi không ngừng, các nhánh cây nằm rải rác xung quanh như không chịu được sức ép từ cơn cuồng phong, bắt đầu trở nên biến dạng không thôi. Huyền Tử cùng Âm Tử cảm nhận được bầu không khí trở nên lạ thường, khoé miệng nhếch lên nụ cười đầy tà dị, miệng hướng về phía Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn, khẽ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng đọc vừa vang lên, Lâm Phàm nhìn thấy cả cơ thể Huyền Tử có chút không thích hợp, những đường nét bên trên cơ thể dần có dấu hiệu không tự chủ, vặn vẹo co xoắn vào nhau liên tục, như muốn xé nát lấy cơ thể hắn thành nhiều mảnh. Về phần Huyền Tử, nghe thấy những từ ngữ khó hiểu kia, hắn cũng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu có chút không đúng, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g trở nên nóng ran, từng mảng da thịt như bị cháy, tróc ra từng mảnh nhỏ rơi vụn trên mặt sàn để lộ lớp dịch tương màu vàng bên trong đang rỉ ra không ngừng.
Nhìn thấy Huyền Tử thân thể b·ị t·hương vô số, lảo đảo ngã trên mặt đất, Lâm Phàm hai mắt trở nên căng cứng, trong đầu liên tục tìm lấy phương án để trốn khỏi nơi này, thực tình mà nói, ngay từ lúc bắt đầu trận chiến, hắn cũng không chờ mong gì hai người Huyền Tử cùng Âm Tử có thể đánh bại được những thứ yêu vật này, thế nhưng trong thâm tâm hắn vẫn có chút chờ mong hai người bọn hắn có thể làm nên kì tích nào đó.
Nghe lấy Huyền Tử nguyện dùng lấy tuổi thọ của mình để đánh đổi, Lâm Phàm hai mắt mở to như không tin vào được tai mình, Vũ Nam Sơn ngồi bên cạnh không không kìm được hoảng sợ, khó khăn nuốt lấy một ngụm nước bọt. Dường như thứ đồ vật bên trong cơ thể Huyền Tử nghe thấy được lời nói từ hắn, một luồng khí từ đâu xuất hiện bao phủ lấy cả cơ hắn, khó khăn duy trì lấy bản thân, không còn chịu tác động từ đám người Hạnh gia, hướng về phía bọn hắn lao đến.
Tên Âm Thi còn lại nhìn thấy đồng loại của mình đau đớn kêu la thảm thiết thì tức giận, gầm gừ một tiếng dài liền nhảy bổ về phía Âm Tử, Âm Tử một tay siết chặt cán kiếm không buông mà còn dùng sức, ghì chặt lưỡi kiếm hướng sâu vào cơ thể Âm Thi tiến vào, một tay còn lại co cụm thành quyền, hướng về phía tên Âm Thi còn lại, nhắm ngay giữa ngực tung lấy một quyền đánh bay Âm Thi nện cả cơ thể vào thành cửa gỗ điện thờ cúng, đổ sập lấy.
Dứt lời, một tôn bàn tay to lớn nhắm thẳng trên đỉnh đầu Lâm Phàm che lấy ánh trăng, chiếu rọi một cái bóng đen to lớn phủ cả một khoảng sân chỗ hắn đứng, Lâm Phàm đồng tử co nhỏ lại, mồ hôi từ đầu tuông ra liên tục, miệng không nói ra thành lời, Hạnh Thiên nhìn thấy thế liền lắc đầu, không trực tiếp ra tay động thủ, dùng lấy ngữ khí bình tĩnh nói lấy.
-“Oanh ~ Oanh ~ Oanh ~” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Duy trì không được bao lâu, Âm Tử bị một đôi bàn tay từ Âm Thi đâm xuyên vào cơ thể, miệng cắn chặt lấy một bên cổ, điên cuồng rút lấy huyết dịch bên trong, tên Âm Thi còn lại cũng không thua kém, nhảy chồm về phía còn lại cua hắn, miệng há to để lộ hai chiếc răng nanh phai màu cắn vào một bên cổ, ra sức tận hưởng chất huyết dịch bên trong cơ thể Âm Tử. Quá trình này kéo dài không được lâu, cả cơ thể Âm Tử héo rút trơ xương, hai mắt để lồi ra phía ngoài, miệng mở to, tay chân cứng ngắt, sinh cơ dập tắt ngã xuống mặt sàn, Âm Thi nhìn thấy đối phương đã không còn sức chống trả, ngẩng cao đầu hét dài một tiếng, chân dùng sức dẫm nát đầu Âm Tử, óc cùng những thứ khác bên trong b·ị b·ắn toẹt ra ngoài, kinh tởm không thôi.
Những đôi bàn tay không da thịt liên tiếp vỗ xuống nền nhà, tạo ra tiếng động vô cùng lớn, rung chuyển cả một vùng biệt viện, khiến hai người Triệu Linh Nhi cùng Hạ Linh đang ở yên trong phòng cũng cảm nhận thấy dư chấn, cả hai liền choàng tỉnh đưa mắt nhìn nhau, liền biết được sự tình có chút biến động, vội vàng mặc lấy y phục, cho tất cả những thứ cần thiết vào túi vải rời khỏi căn phòng tìm lấy bốn người Lâm Phàm.
-“Oanh~.”
-“Thế chấp tuổi thọ, a lai cáp ti đồng!” Nhìn thấy tình huống này, Huyền Tử không chút do dự, một tay bắt ra thủ ấn làm thế, miệng đọc lấy thuật pháp.
Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn lấy đám người Hạnh gia, thế nhưng xuất hiện trong mắt hắn, những tên trước mắt không hẳn đã là người, toàn thân đều là máu thịt mọc lấy từng đôi bàn tay như những chiếc xúc tu hướng thẳng thương khung không ngừng uốn éo lấy làm ra động tác quỷ dị. Không những thế, cả cơ thể bọn hắn thoát ra một mùi tanh vô cùng khó ngửi, là mùi máu tươi trộn hỗn hợp cùng mùi từ xác người đã bị thối rửa nhiều năm, mười phần buồn nôn.
-“Các ngươi muốn tốt cho bọn ta? Nếu quả thật muốn tốt cho bọn ta, vậy các ngươi để bọn ta rời khỏi nơi này thì thế nào?”
Đôi bàn tay to lớn Hạnh Thiên dừng lực nện thẳng xuống mặt đất, lập tức khói bụi đất tung bay cả một vùng trời, che lấy tầm nhìn tất cả mọi người, song đối với loại công kích này, Huyền Tử hoàn toàn không để vào mắt, trực tiếp lách mình tránh né, nhảy thẳng về phía Hạnh gia, hai tay cầm chặt cán kiếm giơ cao bổ lấy một đường chém toạt cơ thể một người trong số đó thành hai mảng thịt, lục phũ ngũ tạng bên trong rơi rớt ra thành bãi, trở nên hư thối bốc mùi.
-“Không đi, thà c·hết cũng không đi.”
-“Ài… Đạo trưởng, vẫn nên đi thì thôi, bọn ta đây là muốn tốt cho các ngươi, chứ không cố ý gây tổn hại đến hai vị.”
-“Một lát nữa, hai người liền tìm một chỗ nào đó an toàn mà trốn đi, chuyện ở nơi này, cứ để hai người bọn ta giải quyết, cho dù có xảy ra chuyện gì hay nghe được cái gì, cũng không được phép lên tiếng hay lộ diện, bằng không sẽ khó mà giữ được tính mạng, được rồi đi mau.”
Đôi bàn tay dính lấy máu thịt của Huyền Tử khẽ giương cao thu hồi lại, đám người Hạnh gia miệng ngừng niệm thuật pháp, cả cơ thể lay động di chuyển về phía vị trí hai người Lâm Phàm đang lẩn trốn, một tay Hạnh Thiên không biết từ đâu cầm ra chiếc chuông đồng bằng vàng thâu, lắc lắc kêu ‘Leng Keng…’ liên hồi ba tiếng, hai tên Âm Thi nghe thấy tiếng chuông cả người xoay chuyển, chân phóng nhảy từ bước về phía bọn hắn.
-“Kít.” Ngay tại phía trên đỉnh đầu Huyền Tử, một đôi bàn tay to lớn, toàn thân đều là máu, không có lấy một chút da thịt giương cao nện thẳng lên cơ thể hắn, đem cả người bị đập bẹp thành bùn nhão, óc mắt cùng lục phũ ngũ tạng bắn làm nhiều phía.
Vào lúc cả bốn người Lâm Phàm vẫn còn đang ngây dại trước cái thứ tà vật mà Hạnh gia biến thành, hai tên Âm Thi từ phía sau nhảy chồm về phía bọn hắn, tay liên tục đưa lấy những đầu ngón tay đen đặc quào lấy bọn hắn, miệng thì không ngừng mở rộng, đưa hai chiếc răng nanh về phía cổ ra sức mà cắn.
Bốn người Lâm Phàm vô cùng khó khăn liên tục lùi về sau né tránh, mắt không ngừng đưa nhìn về phía loả thịt trắng tươi Hạnh gia, tìm lấy cơ hội rat ay mở đường mà chạy trốn, dường như đám người Hạnh gia biết được ý đồ của bọn hắn, những đôi bàn tay không có da thịt được mọc từ bên trong thân thể bọn hắn giơ cao, hướng về phía đám Lâm Phàm, ra sức vỗ xuống.
Trên cơ thể Huyền Tử, từng sợi gân xanh cùng cơ bắp dần dần bị tiêu tán đi, hai chiếc sừng trâu mới nhú trên đỉnh đầu cùng từng khoả răng nanh đồng thời biến mất theo, đưa bản thân hắn trở về với vốn ban đầu. Đối diện với thứ yêu vật Hạnh gia, Huyền Tử hai mắt hoảng sợ vô cùng, bản thân hắn không ngờ rằng đến cả tổ sư gia mà hắn triệu hồi xác nhập vào cơ thể, cũng không đánh lại những thứ này, đôi bàn tay run rẩy chống lấy mặt sàn, trường bò nhúc nhích lấy, tìm lấy đường sống.
“Phanh, phanh, phanh!” Nhìn thấy một người trong gia tộc bị Huyền Tử dễ dàng dùng lấy một kiếm chém c·hết, đám người nhanh chóng tựa lưng vào nhau vây thành một vòng tròn, tay chắp trước ngực, chiếc miệng nhỏ kéo lệch bắt đầu đọc lấy những từ ngữ khó hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong, cả hai người bọn hắn cả người căng cứng, hai mắt dã tràng, không chút sự sống, cơ bắp ở hai tay trở nên cuồn cuộn, phá tan hai bên góc tay áo, trên đỉnh đầu dần dần xuất hiện lấy hai chiếc sừng trâu mới nhú, miệng mọc lấy từng khoả răng nanh, hai tai kéo dài sang hai phía, da có chút tái xanh không chút máu, nước dãi từ khoé miệng tuông ra không ngừng. Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn nhìn thấy bộ dạng không ngừng biến dị từ hai người Huyền Tử cùng Âm Tử, mặt hãi hùng không thôi, kéo tay nhau tìm lấy một góc tối nào đó lẩn trốn.
-“Ài… Còn xin mời hai vị đạo trưởng hãy mau ra đây, theo chúng ta trở ra a.” Hạnh Thiên đứng trước vị trí hai người Lâm Phàm một khoảng, miệng thở dài nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.