Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56 : Tiếng chuông quỷ dị
------------------------------
-“Rời khỏi đây? Ngươi thật biết nói đùa a, ngươi cũng biết ngoài kia vô số yêu vật đang thèm thuồng lấy cơ thể chúng ta, ngươi còn muốn trở ra ngoài kia, hằng ngày chạy chạy trốn trốn bên trong sương mù?” Vũ Nam Sơn nghe thấy lời Lâm Phàm, hai mắt mở to, giọng nói có phần khiển trách.
Nhìn bóng dáng của Lâm Phàm khuất sâu vào căn phòng, đám người ai nấy đều thở lấy một hơi đầy phiền muộn, không phải bọn hắn không tin Lâm Phàm, thế nhưng tin tưởng là một chuyện, còn những gì mà mắt thấy lại là một chuyện khác, đứng trước tình huống bắt buộc như vậy, bọn hắn không còn cách nào khác ngoài thoả hiệp với đám người Hạnh gia cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Biệt viện lớn như vậy, thế nhưng thoáng chốc lại không thấy một ai, chỉ còn mỗi tên gia nhân này đang đứng ở đây! Hừ… Chắc chắn bọn chúng là đang giả vờ, ẩn núp ở đâu đó làm ra những chuyện quỷ quái, những thứ này ắt hẳn là để che mắt lấy chúng ta!”
-“Leng Keng… Leng Keng… Leng Keng….”
-“Nếu không chúng ta đi tìm hai người Huyền Tử xem sao, dù sao bọn hắn cũng là người tu đạo, biết rõ những chuyện này hơn chúng ta.”
-“Ừm? Không đúng, bọn hắn mặc dù cơ thể chỉ là phàm nhân, thế nhưng dựa vào cái thứ nằm bên trong hai cổ quan tài kia cũng đã đủ để g·i·ế·t lấy chúng ta chẳng phải tốt hơn sao, mắc gì phải làm ra nhiều trò che mắt như vậy?” Vừa mới nói ra lời trên, trong đầu Lâm Phàm loé lên một luồng suy nghĩ khác.
-“Ta cảm giác địa phương này có chút quỷ dị, không nên ở lâu, bằng không chúng ta rời khỏi nơi này?”
-“Những mâm ngũ quả trái cây kia, tất cả đều là giả! Tất cả đều là do bọn hắn đã dùng thuật pháp biến ra, che mắt lấy ta cùng mọi người! Những thứ mà ta thấy vào lúc đó, mới chính là bộ mặt thật của bọn chúng!”
Vào lúc này, bốn người Lâm Phàm bước chân có phần cẩn trọng, rón rén rời khỏi căn phòng, hướng về phía Tây, nơi khuôn viên điện thờ cúng mà tới, biệt viện Hạnh gia có chút khác biệt so với những nơi khác, không biết vì lý do gì, cứ mỗi khi trời tối, bên trong nơi này liền chìm vào yên ắng, không một chút động tĩnh nào phát ra, không khí nơi này cũng hạ thấp xuống vô cùng, khiến cả bốn người bọn hắn không khỏi rùng mình một phen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Không dám chắc, đại khái năm phần, dẫu sao chúng ta cũng không thể nào chắc chắn được những thứ tà vật mà Trần An nhìn lấy, có phải là đồng bọn của bọn chúng hay không, hay do yêu tà quấy nhiễu, xâm nhập vào.” Huyền Tử lắc đầu nói.
-“Trần An, ngươi lại đây, ta có một vài thứ cần kiểm tra ngươi.”
-“Chẳng phải lúc sáng, ngươi còn hỏi ta khi nào rời khỏi đây sao? Thế sao bây giờ lại thay đổi quyết định rồi.” Lâm Phàm nghe vậy, hai đầu lông mày không khỏi nhíu vào nhau nói.
-“Ta thực sự không có vấn đề gì…. Ài… Thôi bỏ đi, tạ ơn Hạnh gia chủ đã quan tâm lo lắng, nếu không có việc gì, ta xin phép trở về phòng nghỉ ngơi.” Lâm Phàm lắc đầu, thở dài hai tay chau vào nhau xoay người về hướng khác mà đi.
Lắc đầu dẹp tan đi những suy nghĩ đó, mặc kệ, cho dù vấn đề này có tìm ra lời giải hay không, Lâm Phàm hắn hiện tại cũng không cần, hắn hiện tại chỉ muốn tìm cách rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, hắn có cảm giác rằng đêm nay sẽ xảy ra chuyện, bởi vì sau sự việc kinh động vào buổi sáng, đám người Hạnh gia chắc chắn sẽ tìm cơ hội trừ khử lấy bọn hắn.
------------------------
-“Chuyện này có chút quỷ dị a, nếu quả thực bọn hắn làm được chuyện đó, thì khả năng cao, đạo thuật bọn chúng đã vượt ra khỏi phạm trù của hai người chúng ta.” Âm Tử ngồi một bên, thầm đánh giá đưa ra nhận định.
-“Đó cũng chính là điều ta cảm thấy khó hiểu nhất trong chuyện này, ắt hẳn còn phải có cái gì đó, khiến bọn hắn không thể ra tay động thủ vào lúc đó, phải có cái gì đó khiến bọn chúng e ngại… Là gì, là gì, là gì đây?” Lâm Phàm đưa tay vò lấy tóc mình, âm thanh một nhỏ dần, đến khi chỉ còn lại vài tiếng vo ve.
-“Trần An Đạo Trưởng, nhìn b·iểu t·ình của ngài, bệnh tình ngài dường như không nhẹ cho lắm, chắc hẳn ngài đã phải trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng, mới dẫn đến tình cảnh thế này.” Hạnh Thiên cùng đám người song song bước ra khỏi khuôn viên điện thờ, trở về phòng ăn, mắt nhìn lấy Lâm Phàm nói.
Quá trình này diễn ra được một lúc Huyền Tử liền thu tay lại, đạo phù bùa cứ thể rơi thăng xuống mặt đất bóc cháy thành tro, tan vào không khí, giải lấy thuật pháp, Lâm Phàm trở lại bình thường, hai mắt ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn đông nhìn tây như muốn tìm lời giải thích, liền Huyền Tử lên tiếng.
-“Ừm?”
Dứt lời, tiếng kẽo kẹt từ cửa gỗ vang lên, Vũ Nam Sơn nhìn thấy Lâm Phàm đang lấp ló trước cửa phòng của mình, ánh mắt liền trở nên ngờ nghệch đầy khó hiểu, không đợi hắn hỏi, Lâm Phàm vội vàng đẩy hắn vào bên trong tay cũng đóng luôn cửa gỗ, một tay còn lại che lấy miệng hắn, tránh phát ra âm thanh.
Đi được nửa canh giờ, Lâm Phàm cuối cùng dừng lại trước cửa phòng mình, tay đẩy nhẹ khung cửa bước vào trong đóng lại, trong nháy mắt biểu tình Lâm Phàm trở nên dữ tợn, một tay siết chặt quyền dùng sức nện thẳng vào một vách tường gần đó giải toả cơn tức giận. Dưới cơn đau truyền đến từ gù tay, Lâm Phàm đầu óc có chút thanh tỉnh, hít lấy một hơi để bình tĩnh lại, nhìn lấy ngay mu bàn tay bắt đầu rỉ lấy vài tia máu chảy ra, hai mắt trở nên kiên quyết chắc chắn.
-“Với tình trạng này, tiểu nhân khuyên ngài đừng nên chạy loạn khắp nơi, tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn, bằng không bọn tiểu nhân rất khó xử a…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không nghe thấy Lâm Phàm hồi đáp lại chính mình, Vũ Nam Sơn liền xoay người lại, mắt nhìn về phía Lâm Phàm, nhìn thấy hắn đang đứng cứng đờ người ra tại đó, ánh mắt có chút chăm chăm nhìn về một phía, như thể đang suy nghĩ lấy chuyện gì đó, không nhịn được liền nói.
-“Không có gì bất thường, không có dấu hiệu trúng lấy huyễn thuật hay bị người khác mê hoặc.”
Ngay vào lúc bốn người bọn hắn tiến gần về phía khu vực điện thờ cúng, một âm thanh vô cùng quen tai, vang lên vanh vảnh bên tai bọn hắn, khiến đám người cơ thể trở nên cứng đờ, đình chỉ lại bước chân, nhịp thở cũng trở nên gấp rút, vẻ mặt có phần hoảng sợ.
-“Thế nhưng nếu quả thực đúng như những gì ngươi nói thì bọn hắn cất công làm chuyện đó chỉ để làm gì, chẳng phải g·i·ế·t lấy chúng ta đơn giản hơn sao, cần gì phải làm ra chuyện như thế?”
-“Ngươi bị làm sao thế? Cứ lấm la lấm lút, chuyện gì?”
Lúc này bên trong biệt viện vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động nào phát ra từ những gian phòng, giữa sân chỉ còn mỗi một gia nhân, trên tay cầm lấy chiếc chổi quét dọn lấy những thứ không cần thiết trên mặt sàn.
-“Nói vậy, đám người Hạnh gia kia quả thật có vấn đề?”
-“Vừa rồi… Là gì thế?” Lâm Phàm vẻ mặt ngờ nghệch, tai vảnh lên lắng nghe thêm một lần nữa, thế nhưng lại không phát hiện ra điều gì bất thường sau đó liền bỏ đi.
-“Thì… Thì… đúng là như vậy, thế nhưng đó là khi chúng ta có thể tìm được cách để rời khỏi địa phương quỷ quái này, chứ không phải ra ngoài kia lần mò trong tuyệt vọng.”
-“Ài… Thôi bỏ đi, không có chuyện gì.” Lâm Phàm thở dài, ngồi xuống cạnh Vũ Nam Sơn, tự tay cầm lấy tách trà, rót lấy nước uống một ngụm.
-“Lâm Phàm, mau mở cửa.”
-“Ngươi thực sự khẳng định rằng, bản thân mình không nhìn lầm mà do đám người Hạnh gia giở trò, che lấy mắt chúng ta?” Huyền Tử đứng tai bên trong phòng, biểu tình có chút bất ngờ khi nghe Lâm Phàm tường thuật lại sự việc.
-“Ai? Ngươi là ai?” Vũ Nam Sơn bên trong nghe thấy có người gọi mình, âm thanh có chút nhỏ bé, không phân biệt được là ai, liền hỏi lại.
Nhìn lấy tên gia nhân Hạnh gia đang không ngừng cầm lấy chiếc chổi quét lấy từng lá cây cọng cỏ, thu dọn rác rưởi, Lâm Phàm trong lòng không khỏi nổi lên một trận đầy nghi ngờ thầm nghĩ.
-“Nam Sơn, Nam Sơn, mở cửa, là ta đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào lúc này, tiếng kẽo kẹt chợt vang lên, phá tan đi bầu không khí yên tĩnh chiều tàn, chiếc cửa gỗ chậm rãi hé mở, để lộ một khoảng không đủ để cơ thể một người chui lọt qua, Lâm Phàm đưa đầu nghiêng nhìn khắp nơi dò xét, đề phòng cảnh giác lấy xung quanh, mắt thấy không có ai đi lại nơi này, liền lách mình rời khỏi căn phòng.
Chương 56 : Tiếng chuông quỷ dị
Nghe thấy vậy, Lâm Phàm bước chân không nhanh không chậm tiến về phía Huyền Tử, chưa kịp nói năng hay làm ra hành động gì, Huyền Tử tay cầm lấy một đạo phù búa dán thẳng lên trán Lâm Phàm giữ chặt, một tay bắt quyết, miệng đọc khẩu ấn. Không bao lâu sau, đạo phù bùa phát sáng, từng tia sáng chiếu rọi vào hai mắt Huyền Tử thu gọn vào bên trong đồng tử, về phía Lâm Phàm, vào khoảnh khắc bị Huyền Tử đưa tay dán đạo phù bùa, cơ thể trở nên cứng đờ, miệng chỉ phát ra vài tiếng u ử như người mất hồn liền thôi.
-“Ngươi bị làm sao vậy? Nghĩ gì mà đơ cả người ra như thế, ta cùng ngươi cũng không phải là mới biết nhau, dẫu sao cũng từ nhỏ lớn lên, ngươi không phải là người làm ra một quyết định nào đó mà không có lý do, nói đi, xảy ra chuyện gì?”
-“Hừm…. Có thể đợi trời tối, tiến vào nơi đó, kiểm tra thêm một lần nữa cho chắc chắn, lần này nhớ mang theo đồ nghề, đề phòng bất trách xảy ra còn có mà ứng phó.”
Liền vào lúc Lâm Phàm vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, tên gia nhân cầm lấy chiếc chổi quét rác rời khỏi biệt viện từ lúc nào không hay, nhìn thấy giữa sân đã không còn bóng dáng của tên kia, Lâm Phàm vội vàng nhấc chân di chuyển về phía phòng Vũ Nam Sơn, tay khẽ gõ lên thành cửa, thấp giọng nói.
Đúng vậy, những gì mà hắn thấy không phải do hắn bị ảo giác mà nghĩ ra, mặc dù không biết những tên kia đã dùng biện pháp mê hoặc hay che mắt gì bọn hắn, khiến nơi đó thay đổi hoàn toàn, những thứ không sạch sẽ đó cũng vì thế mà biến mất. Chưa nói đến cái cảm giác từng đầu xúc tu của cái người tên ‘Tiểu tam’ đó cho thẳng vào bên trong người hắn mà dò xét lấy, cái cảm giác vô cùng chân thật đó, hắn không tài nào xoá bỏ được.
Lâm Phàm bước đi rất chậm rãi, vẻ mặt tràn đầy tâm sự nặng nề, như thể đang nghĩ lấy một chuyện gì đó trong đầu.
Nói dứt lời, Vũ Nam Sơn khoác tay xoay người về hướng bàn bước đến ngồi xuống, lưng đối mặt Lâm Phàm, biểu tình có chút tức giận khi nghe được Lâm Phàm muốn rời khỏi nơi này, kể ra Vũ Nam Sơn hắn tức giận cũng có nguyên do của hắn, hắn không phải chỉ vì lời nói muốn rời khỏi đây của Lâm Phàm mà trở nên tức giận, cái hắn giận chính là chỉ vì suy nghĩ bốc đồng nhất thời của tên kia mà làm ra quyết định không rõ ràng như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian từng trôi qua một chút một, thoáng cái trời đã sập tối, không gian xung quanh lại một lần nữa chìm vào màn đêm, từng trận âm phong liên tục thổi lấy dào dạt, va chạm vào từng nhánh cây mọc dài bên trong biệt viện, tạo ra âm thanh xào xạt không ngừng, như có ai đang gào thét lấy, vô cùng quỷ dị.
-“Vấn đề nằm ở chỗ không phải truy cứu không hay truy cứu, những thứ mà ta thấy, thực sự tồn tại, ta không bị ảo tưởng hay gì cả, ta có thể khẳng định chính những người Hạnh gia kia đã giở trò, dùng tà thuật mê hoặc, che mắt lấy chúng ta.” Lâm Phàm uống lấy một ngụm nước, bắt đầu giải thích.
-“Ta cũng dự định là thế sau khi tìm ngươi, vậy được, chúng ta mau đi thôi.” Lâm Phàm gật đầu đồng ý, xoay người bỏ về phía cửa gỗ, thái độ vẫn có phần cảnh giác, nhìn lấy xung quanh, phát hiện vẫn không có bóng dáng của ai, đưa tay ra hiệu Vũ Nam Sơn tiến đến, về phần Vũ Nam Sơn, nhìn thấy Lâm Phàm như vậy, cũng không khỏi lắc đầu thở dài đi đến.
Thoáng chốc, trời gian đã xế chiều, ánh nắng chiều tàn bên ngoài biệt viện vô cùng nhu hoà xuyên qua từng chiếc lá được treo lẳng lơ trên những cành cây tạo thành những chiếc bóng to lớn rọi thẳng xuống mặt đất, phủ lấy một vùng tối đen.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.