Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55 : Dâng hương
-“Ngươi...”
-“Không—Không có... Không có...”
-“Ta... Ta... Ta cũng không rõ...”
Thấy mâu thuẫn đã được giải quyết, Hạnh Thiên cùng mọi người trở nên vui vẻ, mặc dù vẫn còn đó một chút bài xích lấy Lâm Phàm, thế nhưng đám người Hạnh gia cũng không muốn làm khó dễ lấy hắn, vào khoảng khắc bước ra khỏi điện thờ cúng, bên tai Lâm Phàm loáng thoáng nghe được âm thanh kì quái, như hệt tiếng chuông lục lạc, vang vảng bên tai ‘Leng Keng.... Leng Keng.... Leng Keng” ba hồi, sau đó im bặt.
-“Hạnh gia chủ, các ngươi cùng bọn ta không thù không oán, đã vậy các ngươi cũng từng cứu bọn ta một mạng, bọn ta không thể nào lấy oán báo ơn được, bằng không sẽ khiến bản thân mình trời tru đất diệt, ngươi yên tâm, những gì mà ta thấy, ta sẽ không hé mở một lời ra bên ngoài, huống chi nơi này đầy rẫy sự nguy hiểm cùng quỷ dị, dựa vào một lời nói của ta, không thể nào rung chuyển được a.” Lâm Phàm suy tư một lát, hai tay chắp quyền ra lễ nói.
Nhìn lấy đám người Hạnh gia dần dần tiến vào bên trong điện thờ cúng, Lâm Phàm cùng ba người còn lại không còn cách nào khác ngoài theo đuôi sau, quả thực tình thế lúc nãy có chút cấp bách, bọn hắn cũng không kiểm tra rõ ràng, giờ có được cơ hội, đám người Lâm Phàm chắc chắn sẽ dò mọi ngóc ngách căn phòng.
-“Các ngươi, có phải các ngươi lén lút giấu ta cất giấu những thứ đồ vật không sạch sẽ tại bên trong điện thờ cúng như lời đạo trưởng nói không?” Hạnh Thiên b·iểu t·ình đầy tức giận, xoay người nhìn những gia nhân trong tộc, hét lớn nói.
-“Hoang đường! Ăn nói bậy bạ, không thể nào có chuyện như thế được, nơi này là chốn linh thiêng để thờ phụng tổ tông, không thể nào xuất hiện những thứ không sạch sẽ đó.” Hạnh Thiên nghe thấy lời nói Lâm Phàm trở nên tức giận, nổi cơn thịnh nộ, đem đám người đứng phía sau sợ hãi không thôi.
Vào lúc này, hai bên trở nên sững sờ ngay tại chỗ, không một ai biết đối phương đang nói về chuyện gì, thậm chí đến cả ba người Huyền Tử, nhìn thấy biểu hiện đầy nghi hoặc của đám người Hạnh Thiên, cũng có chút đau đầu khó hiểu, nhìn ngược lại Lâm Phàm. Trong đầu bọn hắn dấy lên nhiều sự nghi hoặc, không lẽ tên Trần An này hoa mắt nhìn lầm a, hoặc đám người kia cố tình không hiểu, che giấu như những thứ ô uế không cho bọn hắn ấy, nếu thật vậy thì bọn hắn tài nghệ diện xuất có chút thuần phục a, khiến ba người bọn hắn không khỏi hoài nghi lấy chính đồng đội của mình.
-“Chẳng lẽ là thế? Vừa rồi những thứ kia đều là ảo giác ta tự suy diễn ra?” Lâm Phàm mê mang nghiêng đầu nhìn về Hạnh Thiên, kinh ngạc nói.
-“Nếu như đã không có chuyện gì, chúng ta có nên mời bọn hắn rời khỏi nơi này không, vạn nhất một ngày nào đó hắn đột nhiên nổi cơn điên, cầm kiếm chém lấy chúng ta liền xong, suy cho cùng chúng ta chỉ là phàm nhân, còn bọn hắn là tu sĩ.”
-“Không biết các vị đạo trưởng vì sao tiến nhập vào nơi này, như các vị cũng biết, nơi này chính là nơi bái kiến tổ tông, là một nơi rất linh thiêng với Hạnh gia chúng ta, nếu không có được sự cho phép từ ta, bất kì ai cũng không được phép tiến vào nơi này, thậm chí cả những người đồng tộc, là bọn ta chiếu cố các ngài không chu toàn, khiến các ngài bất mãn làm ra chuyện kinh thiên động địa này sao, nếu quả thật là như vậy, ta Hạnh Thiên sẽ ở đây quỳ chịu tội trước các ngài.” Nói xong Hạnh Thiên hai tay chắp vào nhau, hai hàng nước mắt tuông chảy, chân khuỵ, đầu gối đập thẳng phía sàn nhà nói.
-“Đúng vậy, chuyện này dẫu sao cũng là bốn vị đạo trưởng làm sai trước, việc dâng hương thỉnh tội cũng là điều thiết yếu để làm.” Hạnh Thiên cầm lấy bốn nén hương đang cháy chỉa về bốn người bọn hắn, mùi hương toả ra xông thẳng vào mũi từng người, khiến bọn hắn có cảm giác trở nên lâng lâng, dễ chịu vô cùng.
-“Các ngươi… Các ngươi…” Hạnh Thiên hai mắt đầy tức giận, miệng không nói ra được thành lời, đưa tay chỉ về phía bốn người Lâm Phàm.
-“Bọn ta… Hạnh gia chủ, chuyện thực ra không như ngươi nghĩ… Bọn ta chẳng qua…” Lâm Phàm nhìn thấy tình huống trước mắt bắt đầu chuyển biến xấu, hai tay làm ra hành động giải hoà nói.
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, Huyền Tử tay đưa về phía Hạnh Thiên, cầm lấy một nén hương, bước chân di chuyển về phía lư hương được đặt trên bàn trước bàn thờ điện, người hơi khom xuống, bái lạy thật sâu, cắm lấy nén hương thẳng vào bên trong bát hương liền lui qua một bên chờ lấy. Có người đầu tiên, ắt những người phía sau tiếp tục làm theo, lần lượt Âm Tử, Vũ Nam Sơn, cuối cùng là Lâm Phàm, nhận lấy nén hương của mình đi về phía bát hương, bái một cái thật sâu, cắm vào trong cáo lui qua một bên.
-“Vậy tại sao vào lúc đó ta lại có thể nhìn thấy, không lẽ bọn hắn cố tình để cho ta nhìn thấy những thứ tà vật kia?”
-“Gia chủ....”
Nghe thấy vậy, Âm Tử bước chân vội vàng chạy về phía bàn điện thờ, một tay che lấy mắt, nhìn xung quanh bốn phía, phía trên bàn điện thờ, ngoài những mâm ngũ quả trái cây, cùng một vài món ăn chay vẫn còn nóng hổi, khả năng là vừa được người đem đến ra, thì gần như chẳng có thứ gì đáng ngờ.
-“Ngươi có nhờ lầm nơi không, có khi nào không phải là nơi này chăng?”
-“Chuyện đó không thể nào, từ phòng ăn đi đến nơi này chỉ có một con đường duy nhất, ta không hề rẻ bất kì con đường nào, chính vì thế không thể nào lầm lẫn được.” Lâm Phàm lắc đầu, khẳng định nói.
-“Các vị đạo trưởng chẳng lẽ không bằng lòng?” Nhìn thấy bốn người tay không chút động tĩnh, trên mặt bắt đầu toát ra một tia không vui nói.
-“Các vị đạo trưởng, rất mong các ngài cho bọn ta một câu trả lời thoả đáng, đừng nghĩ rằng mọi người là đạo gia, thì được phép tuỳ ý làm những gì mình muốn.” Liễu Mi đứng đó, hai mắt chăm chăm nhìn bọn hắn, lời nói đầy âm lãnh.
Đối với bọn hắn, nơi thờ cúng tổ tông là một nơi đầy thiêng liêng và cao quý, ngoài những người trong gia tộc ra, không một ai được phép tiến vào nơi này, kể cả đám hạ nhân, ấy vậy mà vào lúc này, lại có bốn kẻ ngoại lai xâm nhập vào nơi này, làm uế bẩn đi sự thiêng liêng của tổ tông bọn hắn, hỏi sao bọn hắn không tức giận cho bằng được.
-“Ngươi....”
-“Sao có thể? Rõ ràng là nó ở ngay chỗ…” Lâm Phàm nghe thấy thế như không tin vào được tai mình, vội vàng chạy đến chỗ Âm Tử, đưa mắt nhìn lên phía trần bàn thờ điện, chợt nhận ra những khoả đầu lâu, cùng bạch cốt xương trắng được treo thành hàng phía trên ban đầu, đã không còn thì cơ thể trở nên cứng đừ người, miệng không phát ra thành tiếng.
Vừa nói dứt câu, từ bên ngoài phòng thờ điện, tiếng bước chân của nhiều người dồn dập kéo đến, miệng không ngừng phát ra từng đợt âm thanh không dừng, như đang tranh luận về một chuyện gì đó, ngay lúc này, một người trong số đó tay khẽ chạm vào cửa gỗ, liền mất đi thăng bằng, cả người ngã nhào về phía trước mở toang khung cửa.
-“Đ-Đúng vậy, gia chủ mong suy xét, thực sự không phải bọn ta...”
-“Ầy, náo loạn cả buổi, nguyên lai chỉ là một tên điên bị ảo giác.” Đám người Hạnh gia nghe thấy thế, b·iểu t·ình đầy bài xích, liên tục tránh né Lâm Phàm, miệng cùng tay không ngừng chỉ trỏ về hắn.
-“Được rồi!” Hạnh Thiên nói lớn một câu, khiến đám người Hạnh gia im bặt, không một ai dám lên tiếng.
-“Không có khả năng! Rõ ràng ta đã nhìn thấy chúng, làm sao có thể là giả được?!”
-“Điều này cũng không phải là không có khả năng, là một lời cảnh cáo nào đó cũng không biết chừng, dù sao cũng không nên ở lại nơi này lâu, chúng ta rời đi….” Huyền Tử trầm ngâm suy nghĩ, xoay người về hướng khác, muốn rời khỏi nơi này nói.
-“Dâng hương?” Nghe đến đây, cả bốn người Lâm Phàm trở nên cứng đờ người.
-“Nếu là thế thì trong chuyện này thật có chút quỷ dị, rất có khả năng bọn hắn đã dùng loại thuật pháp nào đó để che mắt chúng ta, không để chúng ta nhìn thấy những thứ ô uế đó.”
-“Không có gì cả, trên này ngoài những đồ ăn dùng để thờ cúng ra thì gần như không có thứ gì khả nghi.” Âm Tử quan sát kiểm tra một hồi liền lắc đầu nói.
Thế nhưng Lâm Phàm hắn lại không nghĩ vậy, trong mắt hắn, những người Hạnh gia này chắc chắn đang diễn trò, cố tình lấy sự thương hại của người khác, để che giấu đi những việc ác mà mình làm.
Đi đến từng vị trí bên trong điện thờ cúng, mỗi một nơi đi qua, đám người kiểm tra vô cùng kĩ lưỡng, đồng dạng như những lần khác, đều không phát hiện ra thứ gì bất thường, thậm chí đến cả một con bọ hay con gián cũng không nhìn thấy, tất cả đều vô cùng bình thường đến mức Lâm Phàm hắn thậm chí bây giờ hoài nghi lấy chính mình vào lúc đó đã nhìn lầm.
-“Chuyện này coi như dừng ở đây, việc này xem như xong, thế nhưng bốn vị đạo trưởng hôm nay tự ý xông vào nơi này, gây ra náo động lớn, ảnh hưởng đến hương hoả tổ tông Hạnh gia, bọn ta thì không sao, thế nhưng chuyện này ảnh hưởng đến bề trên, cho nên buộc bốn người phải thắp hương thịnh tội.” Hạnh Thiên đi về phía trong điện, lấy ra bốn nén hương, đốt cháy phần đầu, đưa về phía bốn người Lâm Phàm nói.
-“Cha....” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 55 : Dâng hương
-“Được rồi, chuyện này ta tự mình có suy xét, mời các vị đạo trưởng cùng ta tiến vào bên trong điện thờ cúng, dò xét một phen, thực hư rõ ràng....” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Đạo trưởng nói gì ta làm sao nghe không hiểu? Đạo trưởng nhìn thấy thứ gì?” Nghe đến lời nói từ Lâm Phàm, Hạnh Thiên b·iểu t·ình trở nên nghi hoặc, đầu nghiêng vẹo nhìn hắn đáp.
-“Thử kiểm tra xem, vị trí bàn điện thờ có treo những thứ như Trần An nói không?”Huyền Tử đưa đầu hấc mặt về phía Âm Tử nói.
-“Hả? Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ mình lại hoa mắt, hay những thứ bên trong kia không thuộc về những người này, mà chính là do yêu vật tác oai tác oái.” Trong lòng mang lấy sự nghi hoặc, Lâm Phàm chậm rãi đem lấy những gì bản thân nhìn thấy được vào lúc đó, kể ra hết mọi người cùng nghe.
-“Rốt cuộc là những gì ngươi thấy là thật hay chỉ là ảo giác?” Đến lúc này, Huyền Tử không thể chịu được nữa, thấp giọng nhìn về phía Lâm Phàm nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào lúc Lâm Phàm hai tay cầm nhang, đứng trước bát hương, một lần nữa đầu hơi ngửa cao nhìn phía trần nhà, từ góc độ này hướng lên, vừa lúc có thể nhìn thấy được toàn bộ không gian phía trên, phát hiện không nhìn thấy thứ gì kì lạ, trong lòng tảng đá lớn được thả xuống, thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, cắm lấy nén nhang, theo bóng lưng Vũ Nam Sơn, đứng sang một bên chờ lấy.
-“Gia chủ...”
-“Ài... Dường như Trần An Đạo Trưởng đã trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng, ảnh hưởng đến thần trí, khiến bản thân mình không tào nào tỉnh táo, luôn sống trong sự lo sợ, dẫn đến nhìn thấy những thứ không bình thường.” Nghe được lời nói từ Lâm Phàm, Hạnh Thiên khẽ thở dài một hơi nói.
-“Gia chủ... Không được...”
Chứng kiến cảnh tượng vô cùng bất ngờ trước mặt, đám người không khỏi im lặng, ngẩng đầu nhìn về phía người kia có chút bất ngờ, vô cùng tức giận, bọn hắn không phải vì hành động bất cẩn của người kia mà tỏ ra bất ngờ tức giận, mà là vào khoảng khắc cửa gỗ mở toang, đập vào mắt bọn hắn chính là bốn người Lâm Phàm, Vũ Nam Sơn, Huyền Tử cùng Âm Tử đều đang có mặt tại bên trong điện thờ cúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn lấy cảnh tượng trước mặt, bốn người Lâm Phàm nhất thời không thể nào lý giải được, chỉ vì một phút bốc đồng, muốn giải toả đi sự nghi hoặc trong lòng, bọn hắn đã làm ra chuyện khó có thể chấp nhận được, phải biết, một nơi như thế này lại bị một ngoại nhân tiến nhập vào mà không được sự cho phép, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đối với hương hoả của tổ tông, nó đại biểu như một sự bất kính đối với bề trên, nhẹ con cháu sẽ bệnh tật, nặng sẽ mất đi sự bảo hộ từ người xưa, dần suy bại c·hết dần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Phu quân...”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.