Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54 : Điện thờ cúng
-“Gì mà mâm lễ vật chứ?! Tất cả đều là lừa dối, không được, ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, bằng không hai cái thứ bên trong cổ quan tài kia sẽ ngửi ra được mùi dương khí của ta mất!”
-“Không biết vị tiểu ca này có chuyện gì?” Lâm Phàm âm thanh vô cùng lạnh lùng, nội tâm không khỏi treo lấy một tảng đá lớn.
-“Ân, vẫn rất ngon miệng, mặc dù ta cùng Huyền sư huynh đều là người tu đạo, tất nhiên mùi vị đối với bọn ta không thành vấn đề, thế nhưng thứ này quả thật rất ngon.” Âm Tử một tay cắt lấy mảng thịt cho vào trong miệng, nhai nhớp nhép lấy nói.
-“Tiểu tam, chuyện này là thế nào, đạo trưởng là khách quý của Hạnh gia chúng ta, ngươi không những không đón tiếp chu đáo, mà còn làm ra hành động đầy bất kính như thế, ta mong ngươi có lời giải thích thoả đáng, bằng không đừng trách ta tàn độc.”
-“Ồ, ra là thế, đợi chút, sao tiểu tam ngươi lại cũng ở nơi này, điệu bộ này….” Hạnh Thiên nghe thấy vậy liền gật đầu không nói, mắt đảo sang nhìn thấy người thanh niên tên tiểu tam, quát lớn.
-“Muốn xác định được thực hư như thế nào, chỉ có thể tiến vào nơi đó một lần nữa để dò xét, Trần An, ngươi còn nhớ vị trí nơi đó chứ, dẫn bọn ta đến kiểm tra xem liền biết.”
-“Có khả năng, Hạnh Thiên đã nói dối lừa gạt chúng ta, nơi này hẳn là dùng một loại trận pháp hoặc bùa chú nào đó để che lấy mắt những người như chúng ta không nhìn thấy được bản thể thực sự của nó.” Huyền Tử suy nghĩ một lúc liền đưa ra suy nghĩ.
-“Ừm? Trần Đạo Trưởng, sao ngài lại ở đây?” Hạnh Thiên cùng một đám người đi ngang qua nơi này, nhìn thấy Lâm Phàm đang có mặt tại đây, trong lòng không khỏi sinh ra bất ngờ liền nói.
-“Đi, vào bên trong xem thử.”
Lời nói vừa xong, bốn người Lâm Phàm đi thẳng một hơi tiến vào bên trong điện thờ cúng, dọc trên đường đi, Lâm Phàm hai mắt liên tục đảo nhìn xung quanh, như muốn tìm lấy một thứ gì đó để chứng minh cho mọi người thấy, những thứ tà vật kia, thực sự đã từng xuất hiện tại nơi này.
-“Rất có thể bọn chúng đã rời khỏi nơi này, ta cũng không nhìn thấy có điều gì bất thường tại nơi này.” Huyền Tử tay cầm lấy một đạo phù bùa, kẹp giữa hai ngón đưa ngang qua hai mắt, vào đúng lúc này, hai mắt Huyền Tử như thể được tiếp thêm một luồng năng lượng nào đó, khiến đồng tử bên trong biến đổi thành một màu xanh lam.
Dứt lời, bốn người Lâm Phàm vội vàng di chuyển bước chân rời khỏi phòng ăn, tiến về phía Tây khu biệt viện theo lời Lâm Phàm, không tốn nhiều thời gian, cả bốn người đều đứng trước lối vào, xung quanh cây cỏ vẫn um đùm héo sạch, khắp nơi rải rác lấy từng đồ vật phế thải không còn sử dụng, tanh hôi vô cùng, khiến bọn hắn phải đưa tay che lấy mũi mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ân, ngay tại vị trí này, đáng ra chính là nơi đặt hai cỗ quan tài, thế nhưng ta lại không hiểu vì lý do gì lại đột nhiên biến mất, cái quỷ gì đang xảy ra đây?” Lâm Phàm một tay vịn lấy đầu, một tay chỉ về hướng giữa gian nhà nói.
----------------------------
Nhìn thấy Lâm Phàm vẫn ngồi yên vị tại một chỗ không màng động đũa, Vũ Nam Sơn có chút khó hiểu, đũa cầm trên tay gắp lấy một mảng thịt vẫn còn nóng hổi đặt vào bên trong chén hắn, miệng liền nói.
Chương 54 : Điện thờ cúng
-“Là ta dẫn đạo trưởng vào đây, muốn nhờ đạo trưởng thắp cho tổ tông một nén hương, để có được chút hoả khí, Hạnh gia chúng ta an an phận phận.” Liễu Mi cơ thể khẽ di chuyển, bước ngang qua Lâm Phàm, để lại mùi hương thoang thoảng bay vào trong mũi hắn.
-“Chính là nơi này.”
-“Có chuyện gì, ngươi nhìn thấy thứ gì à?” Huyền Tử nghe thấy giọng nói đầy hoảng sợ từ Lâm Phàm, cả người cũng bắt đầu trở nên căng thẳng nói.
-“Không ổn, dường như tên này phát hiện ra ta đã nhìn thấy được sự hiện diện thật của bọn chúng!” Mắt nhìn thấy tình huống chuyển xấu, Lâm Phàm chân lùi về sau một bước, cho một tay vào bên trong túi vải, cầm chắc lấy vài mao đồng tiền chuẩn bị ra sức bỏ chạy.
-“Vị đạo trưởng này… Ngài có chút không đúng đắn!”
-“Ai ai ai! Đạo trưởng, xin dừng bước, thật vất vả mới gặp được ngài, ngài gấp gáp cái gì?!”Liễu Mi từ bên trong điện thờ cúng vội vàng chạy ra bên ngoài, miệng không ngừng kêu lớn.
-“Cẩn thận, đừng để đám người Hạnh gia biết được.”
Người thanh niên cao lớn thân thể dần nghiêng người về phía trước, hai mắt bắt đầu quan sát đánh giá lấy Lâm Phàm, ngay sau đó màn phát sinh tiếp theo khiến hắn cảm thấy hãi hùng, trong lòng nổi lên một trận hoảng sợ, tại bên trong cơ thể người thanh niên trước mặt bỗng nhiên chui ra vô số xúc tu màu đen đặc, bên trên dính đầy chất dịch nhờn từ bên trong cơ thể hướng thẳng về phía Lâm Phàm hắn.
-“Về phận chuyện này….” Liễu Mi có chút khó xử, miệng bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc vừa diễn ra cho Hạnh Thiên nghe, không biết nàng ấy đã thêm thắt thêm điều gì, khiến Hạnh Thiên càng nghe hai đầu lông mày càng chau chặt lại vào nhau.
Lời này vừa ra, toàn bộ xung quanh chìm vào yên tĩnh, những tiếng va đập giữa thịt và thịt cũng trở nên im bặt đi, những thứ đồ vật tà môn đang không ngừng nôn oẹ lấy những mảng thịt tươi trong chốc lát cũng đình chỉ lại động tác của chính mình, xoay đầu nhìn về phía Lâm Phàm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong Lâm Phàm sải bước đi ra khỏi điện thờ cúng tổ tông Hạnh gia, bước ra ngoài chứng kiến lấy cảnh tượng buồn nôn mà đống thịt loả thể trắng hồng liên tục nôn ra từng mảnh thịt tươi, mặc các gia nhân Hạnh gia cho vào trong nồi rời đi.
-“Nhớ rõ, nó nằm ở phía Tây của biệt viện, ta sẽ dẫn các ngươi qua nơi đó.”
-“Quan tài…. Quan tài biến mất rồi…”
-“Ừm, chính mắt ta nhìn thấy cùng cảm nhận, điều đó khẳng định không sao vào đâu được.” Lâm Phàm trịnh trọng gật đầu đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Cái gì? Thật?”
-“Cũng tạm được, liền không khác gì những nhà khác là bao, nếu không có chuyện gì thì ta về trước, có chút mệt mỏi!” Lâm Phàm cưỡng ép nhịn xuống, không để bản thân làm ra bất kì điểm nào dị thường, thu lại b·iểu t·ình chính mình, xoay người sang chỗ khác nói.
Lâm Phàm vẻ mặt không màn quan tâm, bước chân bắt đầu tăng tốc dần, để mặc lại Liễu Mi không ngừng lải nhải phía sau đuổi theo.
-“T-Thật sự có chuyện như thế?” Âm Tử âm thanh có chút run rẩy liền nói.
-“Cái…. Gì… Tại sao…. Tại sao lại…” Dưới ánh đèn từ ngọn đèn cây, đập vào mắt Lâm Phàm là một mảnh căn phòng trống, ngoài phía trên là bàn điện thờ cúng cùng chiếc bàn được đặt sát vách tường ra, gần như không còn một thứ nào khác tại nơi này.
-“Âm Tử?” Huyền Tử đưa mắt nhìn về phía Âm Tử nói.
-“Các ngươi, thực sự nhìn thấy thứ này ngon lắm sao?” Lâm Phàm hai mắt nhìn thấy đoạn thịt tươi vẫn còn nóng hổi bên trong chén, không vội động đũa nói.
-“Theo sắc trời thì cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, không ấy đạo trưởng cùng ta và mọi người cùng nhau dùng một bữa cơm xem thế nào?”
Thời gian thoáng chốc liền trôi qua được một đoạn, Lâm Phàm cùng đám người Huyền Tử cùng nhau ngồi xung quanh một chiếc bàn được bày biện lấy từng món ăn ngon được chuẩn bị rất công phu. Huyền Tử cùng những người khác nhìn thấy đồ ăn ngon đã được đem lên, cả người như hổ đói, nhảy chồm về phía trước, thay nhau cắn xé lấy từng mảng thịt cùng đồ ăn bên trên.
-“Không thể nào, vừa ban nãy ta còn nhìn thấy từng đống thịt loả thể đang không ngừng bò nhúch nhích khắp mặt sân làm ra chuyện kinh tởm đó, khiến ta buồn nôn không ngừng.” Lâm Phàm nghe thấy lời nói từ Âm Tử, âm thanh có chút gia tăng, như thể không tin tưởng vào tai mình nói.
Lâm Phàm hít lấy một hơi thật sâu, bắt đầu thuật lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra vào buổi sáng mà hắn trông thấy cho mọi người nghe, bao gồm cả chuyện hai cổ quan tài cùng những khoả đầu lâu, bạch cốt xương trắng bên trong điện thờ cúng cũng không che giấu. Nghe thấy mọi chuyện, ba người trở nên cứng đờ, tay dừng lại động tác, mảng thịt vẫn còn được kẹp bên trên đũa, cũng vì thế mà rơi thẳng xuống mặt bàn, Vũ Nam Sơn không chịu được sự thật, xoay người hướng thẳng về phía sân trống, móc lấy cuống họng, n·ôn m·ửa không ngừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Không có gì dị tượng, không có dấu hiệu của sinh vật hay yêu tà nào ở đây, là một nơi hoang trống không hơn.” Âm Tử một tay che lấy một bên mắt, một bên nhìn quan sát lắc đầu nói.
-“Nếu những gì mà ngươi nói đều là sự thật, thì chúng ta gặp nguy hiểm rồi, có khả năng chúng ta đã rơi vào bãi tha ma.”
-“Ta…” Lâm Phàm ấp úng không nói được thành tiếng.
Vào đúng lúc Lâm Phàm cước bộ chuẩn bị rời khỏi khuôn viên nơi này, bỗng nhiên một người thanh niên có thân hình to lớn cường tráng, b·iểu t·ình vô cùng nghiêm túc xuất hiện, ngăn cản trước lối đi Lâm Phàm, mặc cho hắn có né tránh thế nào cũng không rời đi được.
Mò quặng được một lúc, sau cùng Lâm Phàm cũng tìm được chân đèn, vội vàng đưa tay chăm lấy một ngọn lửa, đốt lấy ngọn đèn thắp sáng cả căn phòng, dưới ánh sáng từ ngọn đèn, cả căn phong mấy chốc bừng sáng dẹp tan đi mảnh tối đen âm u.
Biết được lý do này, trong đầu Lâm Phàm bắt đầu xoay chuyển cực kì nhanh, vận dụng tối đa công suất để tận dụng điểm này mà rời khỏi nơi quỷ quái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ài… Chuyện này không có gì lớn cả, liền dừng ở đây, dẫu sao cũng là hiểu lầm, nếu không có chuyện gì khác, ta liền trở về phòng đây.” Lâm Phàm khoác tay nói, chân vội vàng di chuyển rời khỏi nơi này.
-“Tiểu tam… Ngươi nói vậy là ý gì… Đạo trưởng có gì mà không đúng đắn?” Phía sau Liễu Mi nghe thấy vậy, hai đầu lông mày trong chốc lát cau chặt vào nhau, giọng nói đầy bất mãn.
-“Vậy sao, đó là khi các ngươi không biết những thứ này từ đâu ra, nếu như biết được, ta không nghĩ các ngươi sẽ cảm thấy nó ngon nữa!”
-“Bãi tha ma? Không phải Hạnh lão gia chủ đã nói, bãi tha ma nằm phía trên con đường sao? Sao bây giờ lại thành ra nơi này chính là bãi tha ma rồi?” Vũ Nam Sơn đứng gần đó, miệng nôn liên tục cũng không khỏi xen vào một câu.
Huyền Tử một tay khẽ chạm lấy cửa gỗ được đóng kín trước mặt, một tay còn lại cầm lấy đoản kiếm, đưa mũi kiếm dát mỏng bén nhọn vào giữa khe cửa, hơi dùng chút sức liền cậy khui, cửa gỗ hé mở, để lộ bên trong một mảng tối đen. Bốn người chen chúc nhau lách mình qua khe cửa bước vào bên trong, vội vàng đóng chặt lại, Lâm Phàm nhìn thấy trước mặt mình một mảng tối đen, không chút ánh sáng liền đưa tay sờ soạn lấy đồ vật xung quanh tìm lấy chỗ đốt đèn.
-“Ngươi bị làm sao thế? Không mau ăn liền hết bây giờ!”
Lâm Phàm nghiêng đầu tránh né những chiếc đầu lâu cùng bạch cốt xương trắng được treo phía trên bàn điện thờ, hai mắt không khỏi liếc nhìn hai cổ quan tài được đặt song song nhau, thầm suy nghĩ.
Lâm Phàm hắn tuy rằng không biết vì lý do gì mà hắn lại có thể nhìn thấy được những thứ tà dị này, như thể bọn chúng cố tình phô trương ra thân thế của mình cho hắn thấy. Tuy rằng không biết được lý do tại sao, thế nhưng trong chuyện quỷ dị này, hắn có thể khẳng định chắc một điều chính là đám tà ma quỷ vật này, còn không phát hiện ra được Lâm Phàm hắn đã nhìn thấy bọn chúng, bằng không sẽ trở nên một đống xương trắng treo phía trên bàn điện thờ.
Từng mớ xúc tu quái dị kia không ngừng quấn lấy toàn bộ cơ thể Lâm Phàm, sờ mó khắp nơi trên cơ thể, thậm chí chúng còn trường bò luồng vào bên trong quần hắn, đưa lấy từng đầu xúc tu chứa chất dịch nhờn nhẹ nhàng chà lấy bộ phận giữa chân hắn.
-“Tiểu nhân không biết, chỉ là có chút cảm giác, cũng có thể là sai, mong đạo trưởng thứ tội.” Người thanh niên trước mặt nghe thấy giọng điệu bất mãn từ Liễu Mi, cả người có chút cứng đờ, cơ thể nhích sang một bên nhường đường cho Lâm Phàm, làm ra hành động bồi tội.
-“Ừm? Ý ngươi là sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.