Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53 : Loả thịt trắng tươi
-“Không… Không…việc…”
Cảm giác được cơ thể mình không có vấn đề gì nữa, Lâm Phàm liền tiếp tục di chuyển bước chân đuổi theo sau Liễu Mi, thế nhưng vào lúc chân vừa nhấc được một bước di chuyển, hắn liền phát hiện có điều gì đó không đúng, không gian xung quanh khu viên này dường như đã thay đổi. Âm thanh bốn phía trong chốc lát trở nên vang dội, tiếng da thịt cùng tiếng đ·ánh đ·ập cùng một chỗ hoà lại làm nhau, phá tan đi bầu không khí yên tĩnh lúc nãy.
-“Đạo trưởng, ngài không sao chứ? Cảm thấy trong người chỗ nào không được khoẻ chăng, nếu không cứ về nghỉ ngơi trước, lần sau trở lại cũng được.”
Dưới sự dẫn dắt từ Liễu Mi, Lâm Phàm cơ thể máy móc đi theo nàng tiến gần về phía hai cỗ quan tài đặt song song nhau, tạo thành một lối đi ở giữa, tiếp tục quan sát lấy bàn thờ điện bên trên. Ngay tại phía trên bàn thờ điện, được để rất nhiều bài vị bằng gỗ khung đen được viết vô số tên người cùng tuổi tác, già có, trẻ có, trung niên có,…
-“Oẹ…” Như thể nghĩ đến điều gì đó kinh khủng, Lâm Phàm giữa họng xuất hiện một trận buồn nôn, đắng chát, xoay người nghiêng đầu về một bên ven đường, liên tục nôn mang theo những gì vừa ăn ban sáng co ra ngoài.
-“Không lẽ bản thân bị nhiễm bệnh rồi? Cái này cũng đúng, chạy trốn suốt cả dọc đường, cơ thể ắt hẳn đã quá tải sự chịu đựng, sinh ra cảm giác hoa mắt cũng là điều thiết yếu.” Lâm Phàm nghe thấy lời này Liễu Mi, trong đầu không khỏi suy nghĩ.
-“Uy, uy, uy… Đạo trưởng không sao chứ?” Liễu Mi nhìn thấy tình huống Lâm Phàm có chút không đúng, liền vội vàng xoay người bước về phía hắn đỡ lấy.
Lâm Phàm run rẩy lấy cơ thể, hít một hơi thật sâu, chân tiếp tục nhấc bước đi về phía trước, đi qua cửa lớn của ngôi nhà, tiến vào bên trong liền là một gian nhà rộng rãi xuất hiện trước mặt bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Được, dù sao đoạn đường cũng sắp tới rồi, nếu đạo trưởng ngài cảm thấy không được khoẻ, chúng ta liền trở về.”
Đám yêu vật ngoài kia, hay Quách thị đang tồn tại ở một ngõ ngách nào đó bên trong sương mù, có lẽ cũng không phải là bọn hắn không dám tiến vào bên trong Hạnh gia, hay tiến vào nơi này để ở, mà căn bản chính là vì tại cái nơi này vẫn có thứ khiến bọn hắn e ngại, sợ hãi, hay nói một cách khác, thủ đoạn cùng sự thèm khát từ bọn hắn, đã vượt xa bọn hắn.
Chứng kiến cái thứ đầy kinh dị này trước mặt, vậy mà trong miệng bọn hắn lại chính là ‘mâm lễ vật’ Lâm Phàm có chút buồn nôn, vẻ mặt vô cùng khó chịu, cố gắng giữ lấy bản thân không bị ngật đi.
-“Chuyện này… Liệu sẽ ổn không, dẫu sao bên trong chỉ dành cho những người thuộc gia quyến Hạnh gia mới được vào thắp hương, một người ngoài như ta vào trong sẽ không việc gì chứ?” Lâm Phàm nghe thấy thế có phần bất ngờ đáp.
Vào lúc này, đầu óc Lâm Phàm trở nên r·ối l·oạn, liên tục kêu la không ngừng, thúc giúc hắn mau chóng rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Bỗng nhiên vào lúc này, Liễu Mi vội vàng túm lấy tay áo hắn kéo vọt đến phía trước bàn thờ điện, chỉ lấy khu vực phía trên, Lâm Phàm vào lúc này tinh thần vẫn còn chưa trấn tỉnh, liền bị nàng dùng sức kéo lấy, nương theo hướng chỉ của tay nàng nhìn lên phía trần bàn thờ điện.
-“Thế nào?! Đủ long trọng chứ! Tất cả đều là thành ý từ mọi người Hạnh gia bày tỏ lên tổ tông, mong muốn ngài hưởng lấy hương hoả của gia tộc, phù hộ cho con cháu an an phận phận!” Liễu Mi hoàn toàn không hề biết những gì Lâm Phàm nhìn thấy trái ngược với hình tượng bên ngoài nàng nói, liên tục đương ra những lời khen ngợi.
-“Nhìn thấy a! Đây chính là mâm lễ vật bọn ta hay thường dùng để bái lạy các tổ tông, để nhận lấy sự chúc phúc từ người!” Liễu Mi tay hướng phía trên trần bàn thờ điện, vẻ mặt lộ ra nụ cười như một đưa trẻ, giọng nói mang đầy cảm khái.
Vào lúc đầu ngẩng cao nhìn lên, chiếc cổ Lâm Phàm trở nên cứng đờ, động tác trở nên chậm rãi, như thể thời gian xung quanh trở nên ngưng đọng, đồng tử bên trong mắt cũng đồng thời càng ngày càng nhỏ lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Về phần chuyện này, đạo trưởng không cần phải để tâm, gia phụ ở suối vàng, ắt hẳn sẽ rất vui khi được đích thân đạo trưởng thắp cho nén hương cầu may.”
Chương 53 : Loả thịt trắng tươi
-“Hả?” Lâm Phàm có chút nghi hoặc trước những gì diễn ra trước mặt, hắn vội vàng đưa tay xoa xoa lấy viền mắt cùng đầu tai, như muốn kiểm chứng lại liệu bản thân mình có nghe lầm hay không.
Hai tay từ viền mắt đưa xuống, thân thể Lâm Phàm bỗng trở nên cứng đơ, sắc mặt trở nên hoảng sợ, vừa rồi từng ngọn cây cọng cỏ héo mọc ven đường đi đến khu nhà, hay những thứ rác rưởi nằm rải rác xung quanh đã biến mất, thay vào đó chính là một đoàn loá thịt trắng chồng chất khắp mọi nơi đang khẽ nhấc lấy thân thể bầy nhầy của mình di chuyển trên mặt đất.
-“Không việc gì, nếu đạo trưởng đã đến đây rồi, thắp một nén hương cho gia phụ liền như thế nào?” Liễu Mi mỉm cười nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những đoàn loá thịt trắng này bên trong giòi bọ không ngừng bò nhúc nhích lấy, ngũ quan vặn vẹo, không hoàn chỉnh, bên trên miệng đang không ngừng nôn uệ ra từng mảng thịt tươi từ bên trong cơ thể mình suốt nền đất, chưa dừng lại ở đó, một tên gia nhân từ bên ngoài khuôn viên nhà như đã nhận được tín hiệu, chạy vọt vào trong, nhặt lấy từng khoảng thịt tươi, hôi tanh cho vào bên trong một chiếc nồi đã được chuẩn bị từ trước, liền mang đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Đạo trưởng nếu không việc gì thì chúng ta nên đi nhanh lên một chút, nếu qua giờ cúng bài thắp hương, chúng ta liền sẽ không thể nào tiến vào được.” Liễu Mi ở phía trước nhìn thấy Lâm Phàm không có việc gì liền bắt đầu thúc giục hắn nhanh lên, như một hài tử đang muốn khoe đồng bạn món đồ chơi mới.
-“Vừa rồi, là gì thế?” Lâm Phàm trong đầu thầm nghĩ, dùng sức lay đầu trấn tỉnh lại bản thân.
-“Nếu đã không sao liền tốt, không bằng tuân mệnh Liễu phu nhân, ta sẽ thay mọi người thắp cho tổ tông một nén hương, coi như duyên phận vậy.”
Thậm chí gần ngay vị trí được treo đầu lâu trắng, chính là những khoả đốt bạch cốt xương trắng cũng được móc nối dựng đứng treo ngược xung quanh bên trong bàn thờ điện, thậm chí nếu để ý kĩ, liền thấy bên trong những đốt bạch cốt xương trắng này đã có chút mục rửa, vây lấy một ít huyết dịch không biết từ đâu, đang nhỏ thẳng xuống bên dưới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dứt lời, Lâm Phàm được Liễu Mi dẫn dắt tiến về phía bên trong khu viên, dọc khuôn viên hai bên, cây cỏ héo mục nát cả đến chân cỏ, xung quanh đầy rẫy những vết tích cũ kĩ không được người thu dọn lâu ngày, bốc ra một mùi hôi tanh vô cùng khó ngửi. Mắt Lâm Phàm thầm quan sát xung quanh đánh giá, nhìn thấy Liễu Mi đi phía trước đã bỏ cách mình một đoạn, hắn liền vội vàng tăng tốc độ bước chân, đuổi theo nàng, thế nhưng, vào lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn độ tầm vài bước, bỗng nhiên tinh thần hắn trở nên hoảng hốt không thôi, thân thể có chút lay động.
Mặc kệ trong miệng Liễu Mi ‘mâm lễ vật’ có hình dáng ra sao, ở trong mắt Lâm Phàm chính là hàng trăm khoả đầu lâu được xếp thành hàng đính vào nhau treo bên trên, thậm chí có những khoả đầu lâu vẫn còn vương lấy một vài mẩu thịt vụn bên trên, chứng tỏ những chiếc đầu lâu này chỉ mới xuất hiện gần đây thôi.
Mặc kệ đến cùng là vì cái gì, hay lý do gì, thế nhưng cho đến bây giờ, Lâm Phàm hắn đã có thể khẳng định chắc chắn, rằng bản thân hắn cùng những người khác, đã bị chính sự nhiệt tình đầy giả tạo của những kẻ trước mắt này, lừa gạt lấy!
-“Liễu phu nhân nói cũng đúng, là ta lỗ mãn, mong phu nhân thứ tội.”
-“Mâm lễ vật?” Lâm Phàm trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cái thứ mà Liễu Mi gọi là ‘mâm lễ vật’ ngay tại phía trên trần bàn thờ điện, phải có ít nhất cả trăm khoả đầu lâu được đính thành chuỗi hạt, to có, nhỏ có treo lủng lẳng phía bên trên đang không ngừng lung lây liên hồi, tạo ra âm thanh v·a c·hạm ‘lộc cộc’ khiến người xem không khỏi sợn tóc gáy.
Lâm Phàm nôn hết tất cả những gì bên trong bụng mình xong xuôi, ngẩng cao đầu nhìn về phía ánh nắng mặt trời đầy khó chịu đang hướng thẳng về mặt hắn, đúng thế, bản thân hắn không có bị hoa mắt, những gì ban nãy đều là thật cả. Nghĩ đến đây, Lâm Phàm chậm rãi xoay người, đưa mắt nhìn toàn bộ khuôn viên nơi này, xung quanh hắn không còn là một bầu không khí yên tĩnh nữa, thay vào đó là những tiếng kêu la, tiếng thịt v·a c·hạm vào nhau, tiếng đ·ánh đ·ập ‘bốp bốp’ vang lên không ngừng cùng những loả thịt trắng mảng đầy giòi bọ đang nhấc lấy cơ thể nhầy nhụa của mình bò khắp nơi trên mặt đất.
Thế nhưng cái giả thiết này từ hắn liền đã sai kể từ khi hắn bước vào nơi này! Căn bản chả có cái gì gọi là nhân tính cả, nói không chừng tất cả những kẻ ở cái nơi này đều quái đản, không một chút gọi là bình thường, chẳng qua cách thức làm của bọn hắn có chút khác biệt, không một ai giống ai, như Quách thi là một minh chứng rõ ràng nhất!
Nơi này mặc dù rộng rãi, có thể chứa được hàng chục người, thế nhưng nội thất bên trong lại vô cùng đơn sơ, gần như chỉ có một chiếc bàn cùng vài cái ghế, ở giữa đặt lấy một bàn thờ điện cùng lư hương đồng được cắm nhiều nén hương bên trên. Xích xuống một chút chính là hai cỗ quan tài bằng gỗ, ước chừng độ khoảng chứa đủ một người trưởng thành, xung quanh chiếc quan tài này chính là những người giấy đầu đội mũ dưa hấu, trong tay cầm lấy nhiều chiếc đèn lồng cùng nhiều vật dụng khác.
-“Đạo… Đạo trưởng… Ngài không… không sao chứ? Sắc mặt ngài trong không được tốt cho lắm… Có cần ta đưa ngài về phòng nghỉ ngơi không?” Liễu Mi hai đầu lông mày có chút cau chặt, vẻ mặt đầy sự lo lắng nói.
Mắt nhìn thấy hai cỗ quan tài xuất hiện tại nơi này, trong lòng Lâm Phàm nổi lên một trận phong ba đầy sợ hãi, hắn không phải vì cách bày trí của đám người Hạnh gia này bị doạ cho sợ, điều làm hắn sợ chính là đến từ hai cỗ quan tài bằng gỗ này, nếu như chỉ là hai cỗ quan tài bình thường, sẽ không khiến hắn phải sợ đến mức đứng cả người như thế. Bên trên hai cổ quan tài này đều được quấn chằng chịt những sợi chỉ đỏ được tẩm bằng mực đen, phía đầu quan tài được dán lấy một đạo phù bùa bằng giấy vàng, viết vài con chữ gì đó, ngay tại phía trên nắp được phủ một lớp bạc màu vàng có thêu bát quái cùng âm dương hai cực.
-“Không việc gì, vẫn tốt, tiếp tục đi thôi.” Lâm Phàm từ chối thiện ý từ Liễu Mi.
-“Ngài xem, nơi này chính là nơi dùng để thờ cúng tổ tông, đa phần những ai thuộc bên trong Hạnh gia đều sẽ đến đây thờ cúng bái lạy, mỗi một nhang khói đang cháy ở phía trên lư hương, cũng chính là đại diện cho một cá thể tại nơi này, nhìn theo độ lửa vẫn còn đang cháy bên trên, ắt hẳn mọi người vừa rời đi không lâu.” Liễu Mi đưa tay cầm lấy tay Lâm Phàm dẫn dắt hắn tiến gần về phía khu vực bàn thờ diện nói.
Lâm Phàm thân thể trở nên cứng đờ người, hắn ban đầu vẫn còn cho rằng những kẻ Quách thị đã đủ xấu xa tại cái nơi quỷ dị, đầy tà môn, không phân rõ đâu là chính đâu là tà, người người bị bài xích lấy nhau. Khi tiến vào nơi này, đối mặt với nữ nhân điên váy đỏ kia, được các bài vị bên trong từ đường bảo hộ lấy, được đón tiếp chiêu đãi một cách đầy tôn kính, hắn thầm tưởng rằng những người Hạnh gia đây mặc dù không tính là tông môn chính phái, trừ gian diệt ác, thế nhưng tối thiểu bọn hắn bên trong vẫn còn đó một chút gọi là nhân tính.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.