Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41 : Vận mệnh
-“Đã xảy ra chuyện gì, Minh Tử bị làm sao?” Âm Tử không khỏi có chút gấp rút nói.
-“Chuyện này….” Lâm Phàm nghe thấy thế, tỏ vẻ khó xử do dự khiến hai người Huyền Tử cùng Âm Tử không khỏi nhướng mày.
Đem lấy mộc kiếm cho vào bên trong vỏ đựng kiếm, Đào Đạo Nhân khẽ nhướng vai đánh một cái thẳng dài cơ thể đầy thoải mái xoay đầu về phía sau nói.
“Run run run ~ “ Đào Đạo Nhân trên tay cầm lấy thanh mộc kiếm vừa đi vừa ra sức gõ gõ vào nhau tạo thành nhịp điệu vô cùng bắt tay, khiến Dương Tử cùng hai người Kinh Kha, Cửu Muội căng thẳng không thôi.
-“Ừm? Phía trước có người?” Âm Tử hai mắt không khỏi siết chặt, nhìn về phía trước khẽ nói.
-“Thứ lỗi vì hành động lúc nãy, ta là Huyền Tử, đây là Âm Tử, là đệ tử Đạo Quan Môn, hai người đằng sau, ạch, đại khái là người quá giang đi cùng.” Huyền Tử suy nghĩ một lúc liền khai báo danh tính của mình cùng ba người khác nói.
-“Không thấy, hai người bọn ta đa phần là gặp những thứ quỷ dạng, đôi khi sẽ gặp một vài âm thi, còn về thứ này, nếu thực có gặp, cũng chưa chắc có thể đứng ở đây.” Lâm Phàm cười khổ nói.
-“Này Lâm Phàm, ban nãy ngươi vì sao lại phải dùng tên giả để nói hai người bọn hắn, ngươi cảm thấy hai kẻ này có vấn đề sao?” Vũ Nam Sơn đi sát người Lâm Phàm, miệng thấp giọng nói nhỏ, hai mắt nhìn về phía hai người Huyền Tử cùng Âm Tử đang đi phía trước.
-“Ngươi từng nghe nói đến thứ yêu vật này chưa?” Huyền Tử nhìn sang Âm Tử nói.
-“Là những thứ quỷ dạng xuất hiện không ngừng trên đường?”
-“Không, không phải chúng, những thứ này còn đáng sợ hơn chúng rất nhiều lần, thậm chí thứ yêu vật kia còn lấy những thứ quỷ dạng đó làm thức ăn cho mình.” Vương Dã cả người thoáng lạnh run một hồi khi nhắc lại chuyện cũ, hai mắt chứa đầy hoảng sợ.
-“Ta cũng không biết, cũng có thể là như vậy, cũng có thể không, nếu quả thật cái người phía trước đúng như lời ta nói, thì chúng ta gặp phiền phức to rồi.”
-“Không biết, dù sao mục đích của chúng ta bây giờ là tìm cách moi móc thông tin từ bọn chúng tại nơi quỷ quái này càng nhiều càng tốt, nếu muốn sinh tồn tại nơi này, chúng ta cần phải có thông tin, chính vì thế trước khi có được thông tin hữu ích, giả vờ được bao lâu thì cứ giả vờ, không cần thiết phải vạch trần hay vạch ranh giới với bọn hắn.” Lâm Phàm liếc mắt nhìn sang Vũ Nam Sơn liền nói.
-“Hai người vẫn còn tốt chứ?”
-“Lâm Phàm, đám người này…” Vũ Nam Sơn khẽ nói nhỏ.
-“Hết cách, nếu như vào lúc đó, ta không đồng ý, khả năng cao sẽ bị bọn chúng một kiếm chém c·hết ngay tại chỗ, vào lúc đó ta dường như cảm nhận được sát khí từ người tên Huyền Tử toả ra vô cùng nồng nặc, tay hắn siết chặt chuôi kiếm, như thể chỉ cần ta mở miệng nói không, hoặc từ chối, hắn sẽ không ngần ngại ra tay với chúng ta.”
-“Là trên đường nhặt được, người bạch y phục là Triệu Ngọc Nhi, người Bạch Linh Thôn, người còn lại là Hạ Linh, không rõ xuất thân, vô cùng mờ mịt.” Thạch Hạo thấp giọng nói nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ngươi nói thế ta lại cảm thấy khó hiểu vô cùng, g·iết chúng ta bây giờ, chẳng phải sẽ gây bất lợi cho bọn hắn sao? Mùi máu tanh sẽ dễ thu hút những thứ yêu quỷ kéo tới, bọn chúng chắc chắn sẽ khó mà rời đi được, và cũng không có lý do gì bọn chúng lại ra tay với chúng ta vào lúc đó chỉ vì từ chối lời đề nghị của bọn hắn.” Vũ Nam Sơn vẻ mặt đầy suy nghĩ nói.
-“Khặc… Khặc… Khặc… Dáng người của hai đứa nó, cũng được, buồn chán có thể lấy ra để phục thị huynh đệ chúng ta…” Âm Tử đạo giọng đầy bỉ ỏi, tà d·â·m nói.
-“Cảm tạ hai vị đạo trưởng.” Lâm Phàm hai tay chắp vào nhau khom người cảm tạ.
-“Ừm, thứ yêu vật kia miệng ưng, cánh mở dài ba trượng sang hai bên nối liền phần tay, thường xuất hiện ngay trên mái hiên nhà, mỗi lần xuất hiện liền gào thét kéo dài một tiếng, bọn ta đã dùng hết tất cả linh phù cùng pháp bảo cũng không thể nào chống đỡ được, chỉ có thể cam chịu để yêu vật cắn xé lấy những người khác.” Thạch Hạo đầu cúi thấp, giọng nói mang phần run rẩy, sợ hãi.
-“Ừm, hai người phía sau các ngươi là ai, theo ta thấy hình như là nữ tử, lại không phải người tu đạo, trên đường nhặt được sao?” Huyền Tử nghe thấy Lâm Phàm trả lời liền không đáp lại, vẻ mặt đầy khinh thường, xoay người về phía ba người Thạch Hạo nói.
-“Có thể lắm, dù sao từ lúc tiến vào nơi này đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa gặp lại nhóm người Dương Tử, Minh Tử cùng Thanh Tử.” Huyền Tử thấp giọng trả lời.
-“Xin hỏi các vị là…?” Người thanh niên hắc sắc y phục, mang lấy chiếc mặt nạ rắn tiến lên một bước, hai tay chắp quyền vào nhau nói.
-“Ừm? Huyền Tử, Âm Tử, Đạo Quan Môn? A, là hai vị sư huynh sao?” Người thanh niên hắc sắc y phục đeo mặt nạ rắn nghe thấy thế liền vui mừng đáp.
Không bao lâu sau, đám người Lâm Phàm liền nhìn từ bên trong sương mù xuất hiện đoàn người, ước tầm năm người, hai nữ ba nam, nữ thân mang y phục đơn giản, người bạch y phục, người lục y phục, trên mặt mang lấy hai chiếc mặt nạ quỷ dị, một trâu một bò, đại khái có thể đoán được từ đâu mà ra. Ba người nam y phục gần như đồng nhất, không có nhiều sự thay đổi, đều là hắc sắc y phục, lưng đeo trường kiếm, mặt mang lấy lần lượt rắn, rết cùng khỉ mặt nạ.
-“À, là Thạch sư đệ, Lý sư đệ cùng Vương sư đệ, các ngươi không phải đã đi cùng với Minh Tử sao? Sao lại ở nơi này?” Huyền Tử nghe thấy tên ba người, cơ thể liền thả lỏng một phen nói.
-“Còn hai ngươi, trên đường tới đây, đã từng gặp qua thứ này chưa?” Huyền Tử nhìn về phía Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn hỏi.
-“Suỵt, đừng nói, bọn hắn là người tu đạo, thính giác tốt hơn chúng ta rất nhiều, có thể nghe được những gì chúng ta nói ở một khoảng cách nhất định.” Lâm Phàm đưa tay ra hiệu im lặng liền nói.
-“Thật sự khoa trương đến như vậy sao? Sao ta lại ngửi được mùi gì từ hắn, có khi nào do trải qua chuyện vừa rồi, khiến ngươi trở nên mẫn cảm tại nơi này hay không?” Cửu Muội quan sát lấy hai người Dương Tử cùng Đào Đạo Nhân liền nói.
-“Nếu là về chuyện đó thì các ngươi không cần phải lo thừa, tự lo cho chính mình thì hơn, đừng để bị bỏ lại kéo theo chúng ta hỏng việc, được rồi, đi thôi.” Âm Tử cười lạnh đáp.
-“Chuyện này….” Thạch Hạo ấp úng, tỏ vẻ khó xử nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Thật? Nếu đã biết vậy thì sao ngươi còn muốn đi cùng bọn hắn, quá nguy hiểm, bọn chúng là người tu đạo, chúng ta chẳng là chỉ là dân thường, sức lực yếu kém, chẳng may trên đường bọn chúng quyết định ra tay thì xong…” Vũ Nam Sơn hai mắt đầy sợ hãi, giọng nói run rẩy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ta không có mù, cẩn thận một chút, không biết đối phương là người hay quỷ.”
-“Ngươi làm sao, trong người không khoẻ chỗ nào, nếu quả thật chịu không nổi liền tìm một chỗ dừng chân một phen, đừng nên cố gắng quá.” Cửu Muội hạ tông giọng, nói nhỏ về phía Kinh Kha.
--------------------------
-“Không rõ, đại khái có thể là tình cờ chúng ta đi ngang qua một nơi nào đó dừng chân chăng, dù sao chuyện chúng ta ra ngoài tìm dược dẫn cũng không phải là ít, ta đoán là thế.” Âm Tử trầm ngâm suy nghĩ đáp.
-“Cái gì? Là kẻ nào, là ai đã xuống tay với đệ ấy.” Huyền Tử nghe thấy nghe liền tức giận, túm lấy hai vai Thạch Hạo, dùng sức lắc cả người hắn.
-“Tiểu nhân là Trần An, còn đây là đồng bọn Mạnh Nam.” Lâm Phàm tự giới thiệu bản thân, đưa tay chỉ về phía Vũ Nam Sơn nói.
Huyền Tử mặc dù trong miệng tỏ vẻ đầy khó chịu, khiển trách Vũ Nam Sơn, thế nhưng hắn vẫn y nguyên tay siết chặt lấy trường kiếm mang sau lưng, hai mắt tập trung nhìn về phía những đạo bóng ảnh đang dần xuất hiện phía trước, cả người trở nên căng thẳng không thôi.
-“Chưa, đây là lần đầu tiên nghe thấy thứ này.” Âm Tử lắc đầu đáp.
Chương 41 : Vận mệnh
-“Vẫn… Vẫn… ổn… Không… việc… gì…” Kinh Kha đôi môi đầy run rẩy, tay siết chặt lấy tay áo Cửu Muội nép người đằng sau nói.
-“Còn có chuyện khác? Nếu các ngươi không muốn liền có thể rời đi, thế nhưng ta nói trước, tại nơi này, quỷ dị mười phần, đâu đâu cũng muôn trùng nguy hiểm, chỉ cần đi sai một bước sẽ phải góp mạng mình vào.” Huyền Tử âm giọng lạnh lùng, hai mắt đầy sắc bén nói.
-“Là ta, Thạch Hạo, hai người này chính là Lý Cương cùng Vương Dã.” Thạch Hạo vội vàng giải thích, đưa tay giới thiệu hai đồng bạn phía sau.
-“Quỷ cái gì quỷ! Nghe hét lớn như thế, không có quỷ cũng bị ngươi kéo tới, tranh thủ thời gian lùi xa một chút, đề phòng bất trách lại bảo ta không nói trước.” Huyền Tử khó chịu đáp.
-“Minh Tử sư huynh, đ·ã c·hết rồi.”
-“Ừm?” Vũ Nam Sơn nghe thấy Lâm Phàm dùng tên giả, không khỏi ngơ ngác nghiêng đầu nhìn hắn đầy khó hiểu.
-“Ừm, còn tiểu tử kia thì sao, không lên tiếng rất không lễ phép nha, ở chỗ của ta, những người như vậy thường sẽ bị phạt.” Đào Đạo Nhân âm giọng uốn éo, khiến người nghe không phân biệt rõ được nam nữ.
-“Không, không phải, hai vị đạo trưởng hiểu lầm rồi, ý bọn ta không phải thế, hai người bọn ta cảm tạ còn không hết nữa là, chỉ là sợ sẽ ảnh hưởng đến hai người mà thôi.” Lâm Phàm đưa tay vội vàng lắc giải thích.
-“Còn có chuyện này, sao ta lại không có chút ấn tượng gì?” Huyền Tử đưa mắt liếc nhìn sang Âm Tử khẽ nói.
-“Hai ngươi, tên gì?”
Khi nhìn thấy bộ dáng của năm người này, Lâm Phàm lập tức hít một hơi thật sâu, khó trách Vũ Nam Sơn vừa mới nãy còn hét lớn kêu quỷ, quả thật nếu đổi lại là hắn, đột nhiên xuất hiện đám người mang lấy mặt nạ đủ loại quỷ quái, hắn cũng sẽ kh·iếp sợ không thôi.
-“Ừm.”
-“Vào lúc này rồi mà ngươi còn nghĩ đến chuyện đó? Nhưng mà ngươi nói cũng không phải không có lý, dù sao lâu rồi cũng không chạm vào nữ tử, đặc biệt là những đứa vẫn còn thuần trinh như thế này, chậc… Mùi vị thật khiến người ta thèm mà…” Huyền Tử khoé miệng đưa lấy chiếc lưỡi dài, liếm dọc vòng môi khô, nuốt lấy một ngụm nước bọt, hai mắt đầy d·ụ·c vọng nói.
-“Không… Không phải là vấn đề không khoẻ… Mà là người kia… Người kia cho ta cảm giác buồn nôn vô cùng, trên người hắn bốc ra mùi máu tanh cùng h·ôi t·hối từ xác thịt, như thể cơ thể hắn đã bị thối rửa từng rất lâu rồi hoặc đã một thời gian dài không tắm. Chưa dừng lại ở đó, người hắn toả ra luồng huyết quang vô cùng nồng đặc, điều đó chứng minh kẻ này đã g·iết vô số người, bất luận già trẻ, là một kẻ vô cùng nguy hiểm.” Kinh Kha run rẩy, không dám nhìn thẳng về phía Đào Đạo Nhân nói.
-“Có đồ vật phía trước.”
-“Là không phải người… Là thứ đồ vật quỷ quái kia đã ăn mất Minh Tử sư huynh cùng những người khác, ba người bọn ta đã phải vất vả lắm mới thoát được thứ đó, tránh được một kiếp.” Vương Dã đứng phía sau lên tiếng.
-“Có vấn đề hay không ta không dám khẳng định, thế nhưng có một chuyện ta dám chắc chắn mười phần, đó là bọn hắn có ý định lợi dụng chúng ta, đến khi gặp nguy hiểm liền dùng chúng ta như mồi nhử để bỏ trốn.” Lâm Phàm hai mắt siết chặt nói.
-“Bọn ta đang tính đi về phía khu này quan sát, một phần muốn tìm kiếm tung tích đồng bạn, các ngươi muốn theo cùng không?” Âm Tử đưa ra lời đề nghị.
Bên trong màn sương, những đạo bóng ảnh lấp ló đằng sau ngày càng lộ rõ diện mục trước mặt bốn người Lâm Phàm.
-“Vẫn ổn, không vấn đề gì.” Cửu Muội khó khăn trả lời.
-“Sư huynh, trên người người này có dao động linh khí, là người tu đạo giống chúng ta, có khi nào là huynh đệ đồng môn không?” Âm Tử thấp giọng nói nhỏ vào tai Huyền Tử.
-“Ừm? Ngươi là…” Huyền Tử nghe thấy thế không khỏi bất ngờ nói.
-“Hình dáng thế nào, các ngươi còn nhớ rõ chứ?” Huyền Tử nghe thấy vậy, sắc mặt có chút không tốt nói.
-“Các vị…” Nhìn thấy đối phương vẫn không trả lời, người thanh niên hắc sắc y phục có chút khó chịu nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Aaa… Quỷ… có Quỷ a….” Vũ Nam Sơn đứng tại phía sau Âm Tử, nhìn thấy từng đạo bóng ảnh lần lượt xuất hiện đằng sau lớp sương mù, thét lên hoảng sợ phá vỡ lấy bầu không khí yên tĩnh xung quanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.