Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40 : Rời khỏi Quách gia
-“Đệ tử cảm ơn sư tôn.” Dương Tử đứng gần đó nghe thấy thế, hai tay chắp vào nhau khom người đầy tôn kính nói.
-“Đợi chút… Đợi ta…” Nhìn thấy Lâm Phàm bỏ đi, Vũ Nam Sơn cả người bật người ngồi dậy, vội vàng đuổi theo.
Chương 40 : Rời khỏi Quách gia
-“Ừm, đằng kia, hình như có ai đó.” Lâm Phàm hai mắt loáng thoáng nhìn thấy được hai đạo thân ảnh lấp loé bên trong màn sương liền nói.
Tại một nơi nào đó Bạch Linh Thôn, hay nói đúng hơn không phải Bạch Linh Thôn, Đào Đạo Nhân thân mang đạo bào, mặt đầy nếp nhăn, da dẻ co rúm thành từng mảnh, đôi môi khô héo, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tay trái giữ chặt vò đá, tay phải cầm lấy chày giã thuốc liên tục ra sức giã những thứ bên trong vò đá một cách đầy phấn khởi, miệng liên tục buông lấy những lời rác rưởi buồn nôn.
-“Dương Tử a, cũng may còn có ngươi, bằng không sư phó liền không xong rồi, luận công khen thưởng, cầm lấy thứ này, cái này sẽ trợ giúp cho ngươi rất nhiều trong việc tu luyện, đợi ta giải quyết xong chuyện này, ta sẽ đưa ngươi theo cùng.” Đào Đạo Nhân hai mắt liếc nhìn về phía đạo bóng người đứng gần đó nói.
-“…..”
Lâm Phàm hắn thực sự không quan tâm đến nội dụng câu chuyện mà hai người trước mặt đang thì thầm to nhỏ thảo luận về bọn hắn, cái hắn muốn biết nhất chính là liệu hai người trước mặt này có biết được chút thông tin gì tại nơi quỷ quái này hay không. Đúng vậy, là thông tin, để có thể sống sót được bên trong đây, thứ quan trọng nhất chính là thông tin, trải qua lần sinh tử vừa rồi, Lâm Phàm hắn không dám đem mạng mình đưa vào chỗ nguy hiểm nữa, cũng chính vì sự thiếu hiểu biết đấy, mà Trương Minh đã dùng tính mạng của mình để đánh đổi lấy đường sống cho bọn hắn.
----------------------------
-“Chuyện này thì ngươi nói đúng rồi, hai người bọn ta chính là những người tu đạo, hay nói một cách đúng hơn thì chính là cao nhân thuật sĩ trong miệng các ngươi.” Người nam tử cầm kiếm nghe thấy lời khen ngợi từ Lâm Phàm, hai mắt toả sáng, đầu hướng cao một góc, làm ra vẻ ngầu lồi đáp.
-“Thật không dám giấu diếm, hai người bọn ta vô tình lạc vào nơi này, không biết rõ một hai nơi này là nơi nào, thân người yếu bé, không biết đi nơi nào, may thay gặp được nhị vị. Nhìn cách ăn mặc cùng khí chất tỏ ra từ người, liền biết hai người không phải là người bình thường, ắt hẳn là cao nhân thuật sĩ nào đó.” Lâm Phàm miệng liên tục lải nhải nịnh hót hai người, khiến Vũ Nam Sơn đứng cạnh không khỏi mắt trợn trừng đầy bất ngờ.
-“Ừm? Ngươi biết hai người chúng ta?” Âm Tử vẻ mặt đầy nghi ngờ nói.
-“Nghỉ ngơi một chút thôi, ta thực sự không còn sức lực nào để đi được tiếp, tìm nơi nào đó, ẩn nấp một lát, lấy lại sức liền đi tiếp.” Vũ Nam Sơn giọng nói không còn sức lực, hai chân mềm nhũn sau đợt truy đuổi từ những thứ yêu quỷ đằng sau.
-“Thứ lỗi vì đã làm phiền nhị vị, không biết hai người là…” Lâm Phàm hai tay chắp lại vào nhau, làm lấy động tác Trương Minh đã từng làm nói.
-“Các ngươi tìm đến bọn ta có việc gì?” Người nam tử cầm kiếm mặt hất về phía Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn nói.
-“Được được… Da thịt, tim, mắt… Mặc dù không phải chất lượng cao, thế nhưng có còn hơn không a…”
-“……” Dương Tử im lặng không nói, sánh vai song song cùng Đào Đạo Nhân.
-“Chuyện này… Ngươi nói cũng có chút hợp lý…”
-“Ừm? Đằng kia, dường như có thứ gì đó đang tiến lại đây, mang mặt nạ lên, đừng để bọn chúng phát hiện ra diện mục của chúng ta.”
-“Giờ này, chắc đám rác rưởi kia đã làm mồi cho quỷ vật ngoài kia cả rồi, chúng ta đi thôi.” Đào Đạo Nhân phấc lấy đạo bào, tay cầm lấy vò đá cùng chày giã thuốc cho vào hư không biến mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Các ngươi là ai, tại sao đột nhiên xuất hiện tại đây mà bọn ta lại không hề hay biết?” Một người nam tử trong đó nghe thấy giọng nói Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện bên tai, cả người lùi lại giữ khoảng cách, tay rút trường kiếm giơ thẳng về phía bọn hắn.
-“Hừ… Tại nơi quỷ quái này, nào có chuyện trùng hợp như vậy, các ngươi không một tiếng động, liền xuất hiện ở đây, điều đó chứng minh các ngươi không phải là người bình thường.”
-“Ây da… Các vị đạo trưởng, hạnh ngộ hạnh ngộ, không biết cao danh quý tánh hai vị đạo trưởng là…” Lâm Phàm hai tay làm bộ chắp quyền, tỏ vẻ đầy thành ý.
-“Hai người các ngươi… Thật đáng c·hết… Ta sẽ băm hai ngươi ra thành trăm mảnh….”
-“Ra là Huyền Đạo Trưởng cùng Âm Đạo Trưởng, nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu.”
Mặc dù nói là không quan tâm đến chuyện hai người trước mặt đang bàn luận về hắn cùng đồng bọn, thế nhưng trong đầu Lâm Phàm bắt đầu suy nghĩ, tự bản thân hắn hình dung ra từng nội dung mà hai người trước mặt thảo luận, quá trình này trải qua không lâu, dùng hết biện pháp triệt tiêu đi những trường hợp bất khả kháng, thì Lâm Phàm hắn đã có thể chắc chắn cho ra một đáp án về nội dụng mà hai ngươi phía trước đang thảo luận, mục đích của bọn hắn, tám chín phần mười liền giống hắn, đều vì thông tin.
Hai người Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn vội vàng di chuyển bước chân hướng về phía hai đạo bóng ảnh, khoảng cách giữa bốn người ngày càng gần, cho đến khi thân ảnh của hai người kia lộ diện ra màn sương, Lâm Phàm khẽ nhíu mày, xuất hiện trước mặt bọn hắn chính là hai người thân mang bạch y phục, khuôn mặt mang lấy chiếc mặt nạ che đi diện mục, lưng đeo trường kiếm, dáng người tương đối săn chắt, đại khái có thể đoán là cả hai đều là nam tử.
-“Ừm? Hai người bọn ta thực sự chỉ là người bình thường.” Vũ Nam Sơn giang hai tay bất đắc dĩ nói.
-“Phải rồi, Dương Tử a, ngươi ắt hẳn trong đầu có rất nhiều nghi hoặc không biết nơi này là nơi nào, còn những thứ ngoài kia, là thứ gì a?”
-“Ngươi nói thử xem… Rốt cuộc chuyện này là thế quái nào… Tại sao lúc ở nơi này, lúc tại Bạch Linh Thôn, không phải chúng ta ngay từ đầu sương mù xuất hiện, liền đã tiến vào nơi này sao? Còn chuyện của Nhị thúc nữa…”
-“Việc xảy ra ngày hôm nay, thứ mà chúng ta g·iết, là đám người Quách thị, hay là….” Vũ Nam Sơn giọng đầy run rẩy nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Sư huynh, bọn hắn thực sự là người bình thường, trên người không chút dao động linh khí, cũng có khả năng bọn chúng sử dụng pháp bảo che giấu đi linh khí của mình.” Người nam tử còn lại thầm quan sát đánh giá hai người Lâm Phàm, miệng đưa sát tai người kia nói nhỏ.
-“Khặc… Khặc… Khặc… Nơi này a, ngay từ đầu cũng chính là Bạch Linh Thôn, cũng có thể nói không phải là Bạch Linh Thôn, vì một lý do mà nó đã bị thứ không sạch sẽ ăn lấy chiều không gian bên ngoài, khiến nơi này trở nên hoang tàn, lúc thực lúc ảo, những thứ mà ngươi nhìn thấy, có thể là thật, cũng có thể là không, thậm chí ngươi g·iết một thứ quỷ quái gì đó tại nơi này, thì tại bên ngoài, bên trong Bạch Linh Thôn thực sự, ngươi đang g·iết lấy một người vô tội nào đó.” Đào Đạo Nhân khoé miệng nhếch nụ cười, để lộ vài chiếc răng úa vàng còn dính chất dịch màu đen nói.
-“Một người bình thường lại có thể tự ý đi đi lại lại trong cái nơi này, ngươi tin được không?”
Âm thanh u ám, không phân biệt được nam nữ một ngày càng gần hai người bọn hắn, khiến tim của hai người không khỏi treo ngược, vội vàng dùng hết sức lực còn sót lại sau trận xung đột, hướng người chạy ra khỏi biệt viện.
Dứt lời, Lâm Phàm tay siết chặt cán dao, hạ một nhát hướng thẳng vào đỉnh đầu Đinh thẩm, lưỡi dao cắm xuyên vào ngay giữa tráng, hai mắt Đinh thẩm mở to, khoé miệng cùng vị trí đâm huyết dịch chảy không ngừng, cả người mất đi sức lực, đổ nhào về một phía, sinh cơ đứt đoạn. Vào lúc này, không gian trong phòng một lần nữa lại vặn vẹo không ngừng, đưa Lâm Phàm trở lại với căn phòng u tối lạnh lẽo Quách thị, hắn đưa mắt nhìn xuống cái xác nằm cạnh Vũ Nam Sơn, không nói một lời xoay người bỏ đi, để mặc Vũ Nam Sơn vẫn còn nằm tại trên sàn.
-“Không biết… Ta cũng như ngươi, mờ mờ mịt mịt…” Lâm Phàm lắc đầu đáp.
-“Hà…. Phải tranh thủ thu thập nguyên liệu mở đài tiên, bằng không sẽ không kịp… Biết ngay là những tên vô dụng kia không làm ra được trò trống gì, chuyện gì cũng phải đến tay… Phế vật…” Đào Đạo Nhân tỏ vẻ bất mãn nói.
-“Lại có người? Thực sự vào lúc này, ta chỉ hi vọng là không gặp phải người khác thì hơn, suy cho cùng bọn hắn là người hay là quỷ đều không phân biệt rõ.” Vũ Nam Sơn thở dài đầy ngao ngán.
Thời gian trôi qua liền không lâu, Đào Đạo Nhân cho hết tất cả thứ bùi nhùi, đen xị nằm bên trong vò đá vào miệng, một hơi nuốt sạch hết toàn bộ những thứ kinh tởm mà lão vừa pha chế thành, vào lúc này, làn da xanh xao đầy nếp nhăn của hắn thoáng chốc như được tiếp thêm sức sống, trở lại như bình thường, thậm chí nếp nhăn trên mặt liền biến mất không để lại một dấu vết.
-“Có biết một hai, ngay tại bên trong làng của ta, nghe nói rằng trước kia, có hai vị đạo trưởng tướng mạo soái khí, anh tuấn vô cùng, cả người toát ra vẻ tiên nhân đạo cốt đi ngang qua nơi này ban duyên, trước khi đi, hai người này chỉ để lại hai chữ, đó là Huyền cùng Âm. Hôm nay nghe được danh tính hai người, cũng đồng hai chữ Huyền và Âm, nên ta mạo muội khẳng định hai vị đạo trưởng chính là hai người mà người dân trong thôn bọn ta nói.” Lâm Phàm mặt không chút thay đổi, nói nhăng nói cuội.
-“Lâm Phàm, sao ta thấy hai người trước mặt có vẻ không được tốt cho lắm, bọn hắn từ nãy đến giờ cứ chỉ về hướng hai người chúng ta, thì thầm to nhỏ gì đó, khiến ta rất khó chịu.” Vũ Nam Sơn nhíu mày, nói nhỏ với Lâm Phàm.
-“Dù sao cũng là tự bọn hắn đưa mình tới đây, nếu đã tới, vậy thì đừng phí, theo ta thấy huyết nhục bọn hắn vẫn còn rất tinh khiết, chưa vướng vào những thứ khác, rất bổ dưỡng và có lợi cho những người tu đạo chúng ta.”
-“Ách… Đúng thật nói ra thật khó tin, thế nhưng biết đâu được bọn hắn biết được điều gì đó giúp bọn hắn có thể bảo toàn tính mạng được tới bây giờ, chúng ta có thể lơi dụng bọn hắn để biết được chút gì đó, chẳng may gặp phải những thứ yêu quái ngoài kia, dùng bọn chúng làm mồi nhử cũng tốt.” Người nam tử ánh mắt rét lạnh, khoé miệng có chút cong lên nói.
---------------------------------
Chính bởi vì lý do này, Lâm Phàm hắn cũng không vội vàng phải ra sức bắt chuyện, kéo phe phái với bọn hắn, suy cho cùng mục đích đối phương cũng giống với hắn, chỉ khác một điểm, Lâm Phàm có thể dám chắc rằng nếu lâm vào tình cảnh xấu, nguy hiểm đến tính mạng, hai người bọn hắn chắc chắn sẽ đem hắn cùng Vũ Nam Sơn ra làm bia đỡ đ·ạ·n đầu tiên, chính vì thế, hắn trong đầu đồng thời tự biên soạn ra cho chính mình đường đi nước bước, không để đối phương lợi dụng một cách triệt để mà không biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Phàm không đáp lại, vẻ mặt đầy trầm mặc, bước chân di chuyển một ngày nhanh hướng thẳng về phía cửa vào Quách gia, không mất nhiều thời gian, hai người Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn chỉ còn cách lối ra vào ước tầm mấy chục bước chân, vào lúc này, âm thanh vang vọng từ phía sau đập thẳng tới tai bọn hắn, khiến cả người không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
-“Ách… Các hạ hiểu lầm rồi, bọn ta không có ý gì xấu, chẳng qua là đi ngang qua nơi này phát hiện thấy có người, liền tiến đến hỏi thăm một hai.” Lâm Phàm nhìn thấy đối phương có chút căng thẳng, cười khổ không thôi.
-“Vâng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Mặc dù có chút phiền phức, thế nhưng ngươi yên tâm, ta và ngươi sẽ an toàn rời khỏi nơi này, theo ta biết, những thứ ngoài kia, căn bản chỉ là khởi đầu của cái nơi điên loạn này, ở lại càng lâu, ngươi sẽ càng trở nên điên hơn bao giờ hết, những thứ ngoài kia cũng sẽ xuất hiện nhiều thứ khủng kh·iếp hơn nhiều.” Đào Đạo Nhân sắc mặt đầy nghiêm túc nói.
-“Dạ bẩm đúng như lời sư phó nói, có chút nghi hoặc.”
-“Chắc hẳn bọn hắn đã thảo luận suy xét xem giải quyết chúng ta như thế nào.” Lâm Phàm vẻ mặt thờ ơ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.