Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42 : Tà môn
Mũi kéo đâm thẳng ghim vào mặt đất tạo thành cái lỗ có chút sâu, vào đúng lúc này, lá bùa từ Huyền Tử bay thẳng dính chặt vào cơ thể nữ nhân áo đỏ, không được bao lâu liền phát bạo, khiến nàng đau đớn gào thét điên cuồng, một tay che lấy khuôn mặt, một tay cầm lấy kéo lớn chém loạn xạ bên trong con đường.
Một kiếm từ Âm Tử chém thẳng vào cơ thể ả song không có bất kì hiệu quả gì, đường kiếm trực tiếp xuyên qua thân thể nữ nhân đánh thẳng về phía vách tường, nữ nhân áo đỏ khoé miệng nhếch cười, để lộ một bên xương miệng chứa đầy giòi bọ bên trong, kinh tởm không thôi, tay siết chặt lấy chiếc kéo lớn to đâm thẳng về phía Âm Tử. Âm Tử hai mắt có chút hoảng sợ khi nhìn thấy đòn công kích của mình lại không ảnh hưởng gì đến nữ yêu vật này, lại còn bị nàng phản công ngược lại, chân ghì sức lách người nhảy sang một bên, cơ thể áp sát vào tường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm Tử nhìn thấy thế cũng bắt đầu hành động, cầm lấy trường kiếm, cho lấy một ngón tay vào miệng cắn lấy một ngụm, rỉ máu nhiễu giọt lên thẳng lưỡi kiếm viết viết những con chữ xiên xiên vẹo vẹo, lao thẳng về phía nữ nhân phía trước.
-“Hì hì hì ~ Các ngươi nói xem, ta có đẹp không?”
-“Hai người bọn ta tự có cách sẽ rời khỏi đây, lo cho bản thân mình trước đi.” Âm Tử âm thanh có phần lạnh lùng, cười khinh miệt nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối với nơi này, hắn hoàn toàn không biết một chút gì, trước đây còn có Trương Minh, kiến thức uy bác, có thể nhận biết được những thứ yêu vật này còn tiện nói, giờ đây chỉ còn lại hắn cùng Vũ Nam Sơn, nếu muốn an toàn sống tiếp, nhất định phải tận hiểu rõ được những yêu vật này.
-“Lâm Phàm, ngươi nãy nhìn thấy chứ, nữ tử vừa rồi thật tà môn! Trước sau như một, không có lấy phần gáy, đều là khuôn mặt cả, thật đáng sợ.” Vũ Nam Sơn thấp giọng, hơi thở có chút dồn dập, gấp rút.
Liền ở hai người t·ranh c·hấp bên trong góc đường, bỗng nhiên Lâm Phàm đưa tay che lấy miệng Vũ Nam Sơn, dùng ngón tay hướng về phía xa khuất con đường đang bị sương mù bao phủ lấy, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Nghe thấy giọng nói hướng thẳng về phía hai người bọn hắn, Lâm Phàm hít một hơi thật sâu mười phần khẳng định, mục tiêu của thứ yêu vật này chắc chắn là bọn hắn, Vũ Nam Sơn bên cạnh vào lúc nghe được câu hỏi liền lập tức bị doạ sợ đến cả thân đổ mồ hôi lạnh, không dám hé nửa lời, chỉ có thể ngồi yên đó siết lấy tay áo Lâm Phàm.
Trời đã đen, đám người Lâm Phàm liền tìm một nơi góc đường khuất đằng sau những biệt viện tạm dùng nơi dừng chân nghỉ ngơi, về phần thức ăn nước uống, cũng không mảy may có được nhiều, đơn sơ tìm được vài thứ gì đó có thể lót bụng liền xong, không dám đòi hỏi gì nhiều từ một nơi quỷ quái thế này.
-“Ân? Sao còn đứng ở đây, đi mau, không khéo ả ta phát hiện thì lại khổ.” Huyền Tử tiến lại phía đám người, hai đầu lông mày nhíu chặt nói.
Thoáng chốc Lâm Phàm đưa mắt liếc nhìn về phía màn sương mù, đạo bóng ảnh bước ra khỏi màn sương trắng đang bao phủ lấy, xuất hiện trước mặt bọn hắn chính là một thiếu nữ mặc lấy áo truyền thống màu đỏ mới tinh, phía trên còn thêu lấy vài bông hoa màu đen, đôi chân lẻ loi trơ trọi đặt chạm đất, trên tay cầm lấy một chiếc kéo dài to lớn.
-“Thứ đồ chơi này, đại khái rất hiếm gặp, từ lúc bái sư học đạo tới bây giờ, chỉ gặp được bốn lần, cả bốn lần đều chính do lão nhân gia sư phó đánh đuổi lấy, còn lại đều không biết.” Huyền Tử suy nghĩ lại kĩ càng liền đáp.
Thế nhưng nếu chỉ đơn thuần như vậy, Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn cũng sẽ không thể nào hoảng sợ như thế, gương mặt thiếu nữ to tròn rất trắng, một bên liền bị cắt đi một lớp da thịt, để lộ thấy phần xương mặt bên trong đang bị thối rửa, miệng cực nhỏ bị lệch sang một phía, hai mắt mở to trừng nhìn về phía bọn hắn, ngũ quan xiên vẹo, vô cùng khó nhìn.
-“ Hì hì hì ~ Ngươi nói… ta… rất đẹp sao?” Thiếu nữ chân trần đưa một tay che lấy miệng cười khẽ, đôi chân nhỏ trắng hướng về phía bọn hắn di chuyển.
-“Dậy mau, xảy ra chuyện rồi, yêu vật đến….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Thật ra những chuyện như thế này không phải chỉ xuất hiện tại nơi này không, thực chất ngoài kia cũng có, chỉ là không đáng sợ như ở đây, những thứ đồ chơi này thường sẽ lựa những người vi hành đơn lẻ mà xuất hiện, thế nên đối với chuyện như thế này, chỉ cần ở tập trung nhiều người một chút, dùng nước tiểu đồng tử ắt sẽ giải trừ được hoạn nạn.” Huyền Tử hơi ngừng một chút liền nói.
Nhìn thấy nữ nhân ảo đỏ bị lá bùa bạo nổi, chướng lấy tầm nhìn, đám người Lâm Phàm nắm bắt lấy cơ hội, dùng hết bình sinh sức lực chạy về phía lối ra con đường, vừa chạy vừa tránh né lấy từng đợt công kích vô thức từ ả ta. Vào đúng lúc đám người Lâm Phàm chạy qua được phân nửa số lượng người, khói bụi bay tán, lộ ra khuôn mặt chứa đầy chất dịch đen, hai mắt chảy xệ, đầy căm phẫn nhìn lấy bọn hắn, giơ chiếc kéo lớn, mở rộng lưỡi kéo sang làm hai phía, ra sức cắt về phía bọn hắn.
Thời gian thấm thoát trôi qua một đoạn, sắc trời tối đen, đã vào nửa đêm, chín người Lâm Phàm nương theo con đường tiến sâu vào bên trong sương mù, phải nói bọn hắn có chút may mắn, cả đoạn đường đi từ ban sáng cho đến tận bây giờ, gần như bọn hắn không gặp phải bất kì trắc trở hay yêu vật nào khó chịu, nếu có gặp cũng chỉ lách mình né tránh không để bản thân lâm vào nguy hiểm.
-“Ân ân ân! Khẳng định có thể, những đồ chơi dơ bẩn này, chỉ cần nước tiểu đồng tử liền diệt từ, thứ này dương khí đủ mạnh, có thể diệt được âm khí từ những thứ dơ bẩn, là đồ vật hiệu quả nhất để đối phó bọn chúng.” Âm Tử gật đầu liên tục đáp.
-“Chưa dùng, thế nhưng ta nghe được từ thôn dân tại những nơi mà bọn ta đi qua, những lão nhân trong thôn đa phần đều truyền miệng như thế, ta cũng có hỏi lão sư gia, hắn cũng bảo có lẽ hữu dụng, nhiều người đều nói như vậy, ắt hẳn sẽ không sai.” Âm Tử vừa mới chém đinh chặt sắt mười phần khẳng định, nghe được Lâm Phàm hỏi lại, không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng.
-“Thật? Các ngươi đã từng dùng qua rồi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Gì? Cái này… Ta làm sao biết được nó là cái gì, ta đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quỷ đồ chơi này đấy.” Âm Tử bị hỏi cho ngơ ngác liền nói.
-“Đây… Đây là…” Vương Dã hai mắt ngước nhìn về phía nữ nhân áo đỏ đang tiến lại phía bọn hắn, miệng run rẩy nói.
Về phần câu hỏi từ yêu vật, Lâm Phàm đến từ thế giới khác cũng có biết được đôi chút về chuyện này, đại khái nó không khác gì những truyền thuyết đô thị tại thế giới hắn. Dạng như một kiểu khảo vấn lấy linh hồn bọn hắn, buộc đưa ra sự lựa chọn có hoặc không, cái này liền không thể trả lời đại được, nếu trả lời sai chắc chắn sẽ đưa bản thân cùng những người khác vào nguy hiểm. So với chuyện khảo vấn linh hồn này, Lâm Phàm hắn có chút quan ngại về thứ đang hướng về bọn hắn đề ra câu hỏi, liệu thứ đằng sau lớp sương mù đó, rốt cuộc là cái quỷ đồ chơi gì?
-“Nước tiểu đồng tử? Thứ này thực sự có thể diệt trừ được những thứ này sao?” Vũ Nam Sơn không khỏi bất ngờ nói.
-“Nguyên lai là thế a…” Lâm Phàm vừa di chuyển hai mắt vừa đảo nhìn xung quanh sương mù nói.
-“Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, một mình ta trông coi là được rồi, trốn chạy một đêm đã đành, cả ngày di chuyển không ngừng nghỉ cũng hết sức rồi.” Lâm Phàm ngước đầu nhìn lấy ánh trăng đang chiếu rọi từng sợi ánh sáng len lỏi vào mọi ngóc ngách con đường nói.
-“ Hì Hì Hì ~ Các ngươi nói thử xem, ta có đẹp không a?” Bên trong sương mù, lờ mờ thấp thoáng một đạo bóng ảnh bắt đầu lay động, tựa hồ như muốn tiến thẳng về phía nơi này bọn hắn.
Âm Tử nhìn thấy đối phương không còn bị khói bụi che lấy mắt, cho tay vào bên trong túi, lấy ra một nắm gạo tẻ trắng tinh khiết, ném thẳng về phía nữ tử, từng hạt gạo tẻ chạm vào cơ thể mờ ảo ả ta liền p·hát n·ổ liên tục, khiến ả ta vô hình chung né đình chỉ lại động tác, lùi về phía sau không dừng.
-“Đi.” Huyền Tử gằn giọng hướng về đám người nói.
Cơm nước xong xuôi, mọi người bắt đầu phân công chia người canh thủ nửa đêm, mặc dù cả buổi sáng cho đến tận bây giờ vẫn chưa gặp yêu vật nào đem đến nguy hiểm cho bọn hắn, thế nhưng đề phòng thì vẫn phải nên có. Chính vì thế, sau khi thảo luận hết thẩy, liền quyết định Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn sẽ là người thủ nửa đêm, đi cả một ngày đường, cả người rất mệt mỏi, thế nhưng hai người cũng không còn cách nào khác, cố gắng chịu đựng đợi trời gần sáng liền thay đổi ca trực.
-“Chạy? Thế nhưng phía sau là ngõ cụt, chỉ có thể hướng chạy về phía ả ta, ra ngoài sương mù kia.” Lý Cương nhìn về phía sau lưng liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Cẩu thí, như thế mà còn không buồn ngủ, bớt nói nhiều lời, ngủ lấy sức, một lát còn đổi với ta.” Lâm Phàm khinh bỉ nói.
-“Ừm?” Huyền Tử cùng Âm Tử bốn người hai mắt đang nhắm chặt, cả người ngồi thiền tu luyện, liền hơi hơi mở nhìn về Lâm Phàm.
-“Không biết hai vị đạo trưởng có biết thứ vừa rồi là gì không?” Dọc trên đường đi, Lâm Phàm đánh lời hỏi lấy.
Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đêm khuya thế này, tự nhiên xuất hiện giọng cười của nữ nhân, lại phát ra từ phía trong sương mù, không phải là yêu vật thì còn là gì nữa, không lẽ bọn chúng phát hiện ra bọn hắn đang núp tại nơi này sao, đừng nha.
-“Hì hì ~ “ Bên trong sương mù, một đạo tiếng cười có chút nhỏ bé từ nữ nhân bỗng nhiên vang lên, khiến hai người bọn hắn thoáng chốc nổi cả da gà.
-“Ngươi rất đẹp, rất đẹp a, là người đẹp nhất trần gian, cô nương a, bọn ta rất khổ sở, ngươi đừng có tiến lại đây được không?” Vào lúc này Vũ Nam Sơn bỗng nhiên buộc miệng, khiến Lâm Phàm bên cạnh không khỏi giật mình, đưa tay che lại khẩu cung.
-“Thế còn hai người?” Triệu Ngọc Nhi âm thanh trong trẻo, có chút khác lạ so với bình thường, khiến hai người Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn có chút khó nhận biết.
-“Ầm.”
-“Chạy mau, thứ này quá tà môn, ta không nhìn thấy được bất kì dấu hiệu còn sống trên ả ta.” Âm Tử đưa tay che lấy một mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ nói.
Nắm bắt lấy cơ hội được trao, đám người Lâm Phàm không tiếc lấy sức lực hơi tàn, bỏ chạy khỏi con đường liền rẽ phải, tìm một góc trống nào đó, ẩn nấp chờ đợi hai người Huyền Tử cùng Âm Tử. Về phần Huyền Tử cùng Âm Tử, mắt nhìn thấy đám người đã an toàn rời khỏi nơi này, hai người như thể hiểu ý, không ở lại lâu, chân đạp lấy vách tường, dùng lấy khinh công, chân dẫm trên mái hiên tường chạy về một phía, bỏ mặc lại nữ nhân áo đỏ hai mắt đầy tức giận nhìn lấy bọn hắn.
-“Ta không buồn ngủ, ngươi đi ngủ trước đi.” Vũ Nam Sơn ngáp dài một tiếng, cả người vươn vai đáp.
-“Ừm? Huyền Tử sư huynh cùng Âm Tử sư huynh kìa, hai vị sư huynh, bọn ta ở đây.” Thạch Hạo mắt nhìn thấy hai người trở ra khỏi con đường, hét giọng nói lớn, đưa tay vẫy lấy.
Bên trong sương mù, đạo bóng ảnh lả lướt càng ngày càng lộ rõ ra, nương theo âm thanh một ngày gần hơn.
-“Ta cùng Âm Tử sẽ dùng sử dụng Thối Linh Phù, các ngươi nắm bắt lấy thời cơ, chạy khỏi nơi này, hiểu chưa?” Huyền Tử cầm trong tay một tờ bùa, bên trên viết lấy vài dòng chữ xiên vẹo nói.
Khi nhìn thấy nữ nhân này di chuyển trên đường, thân thể nàng như không có bất kì xương khung cố định, cả người lắc léo nghiêng phải nghiêng trái, khiến người xem không khỏi nổi cả gai óc, Lâm Phàm nhìn thấy nữ nhân trước mặt đang di chuyển về phía bọn hắn liền không khỏi lạnh gáy mười phần, xoay người hướng về những người khác nói lớn.
-“Ừm, thật tà môn, chiếc kéo lớn ấy, nếu cắt trúng phải chúng ta, liền đi đời.” Lâm Phàm gật đầu đáp.
-“Được rồi, hành động thôi, phong linh trạch khởi, tuấn bính quy nguyên, tử linh kiêu đằng, khởi.” Huyền Tử hay ngón tay kẹp lấy lá bùa, miệng đọc lấy pháp chú, ném thẳng tờ bùa về phía nữ nhân áo đỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.