Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34 : Thực Quỷ
-“Thực Quỷ? Là gì, nghe đã thấy không tốt.” Vũ Nam Sơn khẽ run giọng nói.
-“Không chỉ chỗ đó, mà nơi này cũng có, sau lưng trước mặt đều có, không tốt, đây là Thực Quỷ, mọi người hãy cẩn thận…” Trương Minh một tay bấm lấy pháp quyết, một tay che lấy một bên mắt, quan sát tình hình xung quanh liền biến sắc, âm giọng có phần sợ hãi nói.
-“Đại khái bọn chúng là những thực tại k·hông r·õ n·guồn g·ốc, hay xuất hiện ở những nơi có quỷ khí, âm khí, ma khí, những nơi không sạch sẽ. Bình thường chúng ta đều sẽ bị một chút dương khí che mắt đi, không nhìn thấy những thứ này, một khi để bọn chúng phát hiện chúng ta có thể nhìn thấy được bọn chúng, liền sẽ ăn lấy chúng ta.” Trương Minh sắc mặt trở nên không tốt liền nói.
-“Khà… Khà… Khà… Ngươi… nhìn… thấy… ta… Ăn… được… rồi… Đói quá… Ăn… thôi…” Thực Quỷ nghe thấy giọng líu ríu từ người phía sau, miệng liền há rộng đủ bao lấy cơ thể một người, cười quỷ dị, nhô lấy những chiếc răng gớm ghiếc về phía nàng muốn ăn lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thoáng chốc cả ba người liền rời khỏi con đường quỷ quái này, thế nhưng, dù có đi đến đâu, rẽ qua bất kì con đường nào, cả ba người Lâm Phàm đều không thể tránh được Thực Quỷ, như thể những đồ vật này đâu đâu cũng có mặt, không nhiều liền ít, đặc biệt những Thực Quỷ bọn hắn đụng phải đều là những thứ có hình dạng vô cùng gớm ghiếc, khó mà diễn tả được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ngươi nhìn thấy ta không… Ngươi nhìn thấy ta không…” Đám Thực Quỷ không ngừng tiến sát lại gần ba người Lâm Phàm, miệng kề sát bên tai bọn hắn, liên tục lầm bầm một cách đầy khó chịu.
Nhìn thấy đám Thực Quỷ thất vọng bỏ đi, ba người Lâm Phàm vội vàng di chuyển bước chân tiến về phía những đạo bóng ảnh trước mặt, lại gần hơn một chút, đạo bóng ảnh liền lộ rõ ra bên ngoài, trước mặt bọn họ liền một nam một nữ, trên mặt đeo lấy hai chiếc mặt nạ hình hồ ly một trắng một đen, dựa theo hoạ tiết điêu khắc trên mặt nạ, rất dễ đoán được hai thứ này chính xác là từ Tửu Vong Lâu mà ra.
-“Bọn hắn hình như đang tiến vào một nơi, chúng ta đến đó xem thử.” Trương Minh gật đầu nói, thú thực suốt dọc đường đi, Trương Minh hắn vô cùng nhức đầu khi liên tục nghe lấy những âm thanh vô cùng khó chịu rì rào bên tai, nếu như định lực hắn không phải tốt, chỉ sợ vào lúc này đã ra tay chém g·iết bọn quỷ vật này.
-“Đám người kia, là ai?” Vũ Nam Sơn vừa thoát khỏi quỷ môn quan, mặt tái xanh không còn một chút máu, nói năng không rõ ràng.
-“Đạo vô ảnh, ảnh vô không, không vô tuý, tuý vô tung, tung liền đạo…. Khởi.” Trương Minh đọc lấy pháp quyết, hai mắt mở tỉnh, vung năm mai đồng tiền thẳng về phía trước, năm mai đồng tiền bay giữa khoảng không bỗng nhiên phát sáng, tốc độ được gia tăng đáng kể, bay thẳng về phía Thực Quỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Nói thì dễ, nhưng làm rất khó, đám quỷ vật này rất khó để đánh lừa, chỉ cần để lộ một chút gì đó không hợp lý, bọn chúng liền ăn sạch sẽ lấy chúng ta.”
-“Đạo hữu nói vậy cũng không sai, quả thật khó mà biết được lòng người tại nơi này như thế nào, bần đạo cũng không bắt buộc đạo hữu phải tin tưởng bần đạo, chỉ là bần đạo có chút chuyện muốn hỏi, đạo hữu yên tâm, hỏi xong bần đạo liền rời đi.” Trương Minh gật đầu, thừa nhận những gì người trước mặt nói, không làm khó dễ.
Trương Minh nhìn thấy Thực Quỷ t·ấn c·ông hai người trước mặt, cả người lùi về sau một bước, hai con ngươi co rụt lại, tay cho vào bên trong túi vải lấy ra năm mai đồng tiền được đúc bằng đồng, ở giữa liền một khoảng lổ rộng, nhìn qua liền biết những đồng tiến này chính là đạo cụ dùng để trừ tà của những đạo gia. Trương Minh hai mắt nhắm chặt, một tay siết chặt năm mai đồng tiền, tay còn lại khẽ đưa hai ngón kề cận miệng cắn lấy, máu rỉ chảy dài từ hai đầu ngón tay rơi thẳng xuống mặt đất, Trương Minh không cảm thấy đau đớn, đưa lấy hai đầu ngón tay giữa khoảng không viết viết gì liên tục.
-“Các…. Ngươi…. Nhìn… thấy…. ta…. Chứ…? Nhìn…. Thấy…. ta…. Không?” Bỗng nhiên từ đầu xuất hiện một tên Thực Quỷ tiến gần lại phía bọn hắn, tên Thực Quỷ này cả người đầy lục sắc, toàn thân đều là những chiếc gai bén nhọn chỉa ra bên ngoài, hai mắt nhếch nhác, lười biếng, một đóng một mở, hai bên má dậm lấy phấn hồng, miệng tô son đậm đỏ, đưa ra chiếc lưỡi dài liếm lấy vòng miệng, gớm ghiếc không thôi.
-“Phập… Phập.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm mai đồng tiền dưới pháp lực từ Trương Minh trở thành những phi đao vô cùng sắc bén, ghim sâu vào cơ thể Thực Quỷ đánh bay cơ thể nó ra một khoảng rộng, khiến Thực Quỷ đau đớn vô cùng hét dài một tiếng, máu đen từ v·ết t·hương do những đồng tiền gây chảy ra không ngừng, trên cơ thể liền một nhiễm lấy một phần đen từ huyết dịch.
-“Không biết, cũng đừng quan tâm, khéo c·hết cũng không biết c·hết như thế nào.” Lâm Phàm lắc đầu nói, bước chân di chuyển một ngày nhanh.
-“Khó mà biết được, nơi này đầy quỷ dị, là tà là quỷ hay người, khó mà có thể phân rõ…” Đạo bóng ảnh đứng che chắn trước người sau lưng lên tiếng nói.
Từng đạo âm thanh gào thét không ngừng vang dội khắp cả con phố, tiếng xé thịt, tiếng xương gãy vỡ vụng cùng tiếng kêu la hoà trộn lại vào nhau tạo ra âm thanh hoà hưởng như buổi hoà nhạc Opera kì dị được trình diễn trực tiếp trước tất cả quan khách. Đám Thực Quỷ như những con hổ đói như thể đã được bỏ đói từ rất lâu, thi nhau cắn xé lấy từng mảnh thịt bên trên cơ thể đám người đó, kẻ moi lấy tim cùng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, kẻ cắn xé lấy da thịt đối phương, kẻ đưa lấy những ngón tay vô cùng bẩn thỉu cho vào mắt, moi ra từng chút một cho vào bên trong miệng tận hưởng một cách đầy sảng khoái, khung cảnh dần trở nên hoang lạc cho đám Thực Quỷ, máu tươi cùng mùi h·ôi t·hối của bọn chúng hoà lại làm một, mười phần buồn nôn, khó chịu.
-“Hết cách, chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy được bọn chúng là tốt nhất, mọi người cứ hành động như bình thường, đừng để lộ ra chút gì kì quái khiến bọn chúng nghi ngờ là được, hi vọng chúng ta có thể qua được một kiếp này.” Trương Minh lắc đầu đầy khó khăn nói.
-“Aaa… Ngươi…. Không…. Nhìn…. Thấy…. ta… sao? Thật…. tiếc…. Không…. Ăn…. Được….. rồi…. Đói quá….” Đám Thực Quỷ đầy thất vọng khi nhìn thấy ba người thái độ vẫn dửng dưng, không có chút kì khác lạ, xoay người bỏ đi.
-“Đạo hữu đừng sợ, bọn ta chỉ là muốn hỏi một chút chuyện, không mang ý đồ xấu, xin đạo hữu yên tâm.” Trương Minh nhìn thấy thái độ có chút cảnh giác từ người kia, cười khổ nói.
-“Khà… Khà… Khà… Ngươi nhìn thấy ta… Các ngươi đều nhìn thấy bọn ta…. Vậy ăn thôi…. Ăn bọn chúng thôi…. Đói quá….” Tên Thực Quỷ thu hồi lại động tác của mình, hướng người cùng những tên Thực Quỷ khác chạy thật nhanh về phía đám người phát ra âm thanh.
Hai người trước mặt nghe thấy thế liền cùng ba người Lâm Phàm xoay người bỏ chạy về một hướng, di chuyển được một đoạn, Trương Minh hai mắt nhìn thẳng về một khuôn viên ngôi nhà đang còn phát sáng, đưa tay chỉ thẳng nói.
-“Ngươi…. Nhìn…. Thấy…. ta… không….? Nhìn…. Thấy…. đúng…. Không…?” Một tên Thực Quỷ đứng sát gần Lâm Phàm, hai mắt đảo xoay 360 độ, đưa lấy chiếc miệng méo mó kề sát khuôn mặt Lâm Phàm, thì thào nói.
-“Đừng quay đầu nhìn, cứ tiếp tục đi, đừng để bọn chúng phát hiện, bằng không chúng ta liền sẽ trở thành những kẻ xấu số kia.” Trương Minh khẽ thấp giọng nói, vẻ mặt hết sức sợ hãi.
Đám quỷ vật này hình dáng vô cùn xấu xí, hôi tanh khó ngửi, hai mắt liên tục đảo ba trăm sáu mươi độ nhìn khắp mọi ngóc ngách trên con đường, như thể muốn tìm con mồi để ăn lấy, vào lúc này ba đạo bóng ảnh Lâm Phàm xuất hiện trước mặt bọn hắn khiến đám quỷ vật này khoé miệng nhếch về một phía, nước dãi từ bên trong miệng chảy ra liên hồi, ướt đẫm cả mặt đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Mọi người nhìn chỗ kia, hình như có thứ gì đó đang tiến lại đây.” Lâm Phàm hai mắt nhìn về một phía, phát hiện ra dị thường liền đưa tay chỉ hô to.
-“Chạy mau.” Trương Minh cất giọng hét lớn.
-“Ừm? Nơi này còn có người khác, nhìn xem… Đằng kia dường như có người.” Lâm Phàm trên mặt chảy đầy mồ hôi, giơ tay chỉ về phía trước không xa nói.
Chương 34 : Thực Quỷ
-“Đúng vậy, tất cả khuôn viên nhà xung quanh đều đã bật đèn sáng, không giống như lúc đầu, đều tắt tối đen, có chút kì quái.” Trương Minh hai mắt nhìn xung quanh, gật đầu đồng ý.
-“Không tốt….” Nghe thấy lời nói từ người phía sau, người thanh niên khẽ biếng sắc, tay đè chặt phần vai người sau vội vàng đẩy sang một bên tránh né.
-“Nếu nói như vậy, chỉ cần chúng ta giả vờ như không nhìn thấy được bọn chúng, liền xong.” Lâm Phàm đưa ra nhận định nói.
-“Bây giờ phải làm gì đây, bọn chúng… bọn chúng ngày tiến lại gần hơn…” Vũ Nam Sơn run giọng nói nhỏ.
-“Có chút không đúng, dường như xung quanh sáng hơn lúc đầu.” Lâm Phàm phát hiện có chỗ khác lạ, liền lên tiếng cảnh giác.
Dứt lời, cả năm người không chút do dự di chuyển bước chân vội vàng chạy về nơi khuôn viên phát ra ánh sáng, Trương Minh không đợi gõ cửa, cả người khẽ dùng sức đẩy lấy khung cửa, cánh cửa dưới lực đạo từ hắn dễ dàng bị mở tung, cả năm người cứ thế chen người trốn vào bên trong đóng chặt cánh cửa, cả người ngồi thẳng xuống nền nhà nép chặt vào khung cửa đầy hoảng sợ.
-“Aaaaaa….”
-“Aaaaa…. Quỷ… Quỷ… Có quỷ….” Bỗng nhiên vào ngay lúc Thực Quỷ há to chiếc miệng che lấy đi cả phần đầu Vũ Nam Sơn liền từ đâu xuất hiện từng đợt âm thanh gào thét hoảng sợ, khiến động tác của hắn đột nhiên bị trì trệ, hai mắt đưa nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, miệng rộng đang mở to khẽ cười một cách quỷ, khiến ba người nổi cả da gà.
-“Đừng… Đừng nói là quỷ đã tỉnh giấc a…. Nếu là thế thì chúng ta nguy to rồi…” Vũ Nam Sơn nghe thấy thế hai chân mềm nhũn, không biết phải làm thế nào, liền nép phía sau Trương Minh nói.
-“Các ngươi có việc?” Nhìn thấy ba người lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, chưa kể còn đeo lấy ba chiếc mặt nạ từ Tửu Vong Lâu, một người trong số đó một tay đưa cản người bên cạnh, một tay đặt kề đuôi kiếm mang bên người, chân lùi lại giữ khoảng cách.
Dứt lời cả ba người lựa chọn một hướng, đeo lên chiếc mặt nạ, di chuyển bước chân chầm chậm rời khỏi Tửu Vong Lâu, đi được một đoạn ngắn, những đạo bóng ảnh lấp ló bên trong sương mù Lâm Phàm nhìn thấy lộ hẳn ra diện mục của mình. Muôn trùng diện mục kì dị đập vào mắt cả ba người Lâm Phàm, Vũ Nam Sơn và Trương Minh khiến ai nấy đều sởn cả da gà, kẻ mất đầu, toàn thân mọc ra những chiếc miệng đầy gờm giếc, đang nhô từng chiếc răng đẫm máu ra ngoài. Kẻ toàn thân mọc đầy những mụn bộc nhấp nhô liên hồi như thể bị vỡ bất kì lúc nào khiến người nhìn mười phần buồn nôn.
-“Đừng… Đừng tiến lại đây…” Người đứng sau lưng khẽ thì thầm nói nhỏ, sắc mặt đầy hoảng sợ, liêc tục lùi về phía sau, tay túm chặt lấy tay áo, nép vào người người thanh niên trước mắt.
-“Đi, về hướng đó.”
-“Ầm…” Chiếc miệng đầy gớm ghiếc cắn vào khoảng không tạo ra âm thanh vô cùng to lớn khiến đám người Lâm Phàm đứng gần đó cũng không khỏi hoảng sợ, dưới lực đạo từ chiếc miệng đó, nếu cắn phải cơ thể nhỏ nhắn kia, liền dễ dàng bị xé ra làm hai mảnh không chút khó khăn.
-“Hình… như… bọn… hắn… không… nhìn… thấy…. chúng ta….” Một tên Thực Quỷ cả người đẫm lấy màu máu, toàn thân đều là những chiếc lổ li ti khắp mọi nơi, giữa cơ thể là chiếc miệng rộng, bên trong đầy những chiếc răng sắt bén, phía trên chỉ có một đôi mắt to quỷ dị.
-“Đạo hữu xin dừng bước.” Trương Minh hai tay chắp lại vào nhau đưa ngang ngực, giọng đầy hoà ái nói.
-“A…. Ngươi… nhìn thấy ta…. Ngươi nhìn thấy ta rồi…. Phải ăn ngươi… thôi… Ăn thôi….” Một tên Thực Quỷ khác đưa lấy chiếc mặt đầy gớm ghiếc, khắp nơi đều là những vết sẹo dài, giòi bọ ngọ ngoạy khắp mọi nơi trên khuôn mặt, đưa lấy chiếc lưỡi dài liếm quanh vòng miệng, hai mắt nhìn thẳng Vũ Nam Sơn.
-“Aaaaaaaa…. Cứu ta…. Cứu….”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.