Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33 : Tửu Vong Lâu ( Thượng Thượng )
-“Phù… Cuối cùng… Cuối cùng cũng rời khỏi cái nơi quỷ quái này, thật s·ợ c·hết ta.” Vũ Nam Sơn nhìn lấy khung cảnh tràn ngập sương mù mờ mịt quen thuộc, liền thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm nói.
-“Được rồi, ta đi nhanh về nhanh, ngươi cùng Trương Đạo Trưởng canh chừng giúp ta.”
-“Ầm.”
-“Chuyện gì thế này? Vừa nãy vẫn còn bình thường, chỉ mới một lúc liền đã thành ra như thế…” Vũ Nam Sơn hai mắt bàng hoàng nhìn khung cảnh trước mặt.
Cả hai người nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm trước mắt đã được giải quyết, liền di chuyển bước chân về phía Lâm Phàm, nhìn thấy sắc mặt hắn có chút không tốt, Trương Minh liền thở dài, vỗ lấy đôi vai nhỏ hắn, miệng đưa lời động viên nói.
-“Khởi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Cứ lần mò theo lối đi ban đầu liền ra khỏi Tửu Vong Lâu, ta có cảm giác nơi này ở lâu liền không tốt.” Trương Minh đưa tay chỉ về phía trước liền nói.
-“Ực…”
-“Thế nhưng chuyện gì, chưa kể cái thứ mà ngươi vừa g·iết chưa hẳn đã là con người, rất có thể là thứ quỷ quái nào đó mà chúng ta không biết, ngươi chém g·iết nó, không hẳn là một chuyện xấu, còn là chuyện tốt, trừ hại cho dân, không phải sao?” Vũ Nam Sơn cắt ngang lời Lâm Phàm, không để hắn nói.
-“Ừm?”
-“Ảo giác? Nói thế nào?” Trương Minh dường như chưa hiểu câu nói Lâm Phàm, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
Trường kiếm trong tay Lâm Phàm khẽ rơi xuống mặt đất vang kêu lên nhiều tiếng ‘leng keng’ cả người đứng yên như pho tượng, hai mắt vẫn còn chút sợ hãi, đôi bàn tay run rẩy không ngừng giống như lần đầu làm một chuyện xấu bị người khác bắt gặp.
-“Suỵt, trên người không một v·ũ k·hí, không biết đối phương có hành động như thế nào, chúng ta cần phải có trang bị đề phòng trường hợp bất trắc.” Lâm Phàm ra hiệu yên lặng, giải thích.
-“Cửu Muội, Kinh Kha, hai người có ở bên trong không?” Tiến đến gian phòng hai người, Lâm Phàm giơ tay khẽ gõ liên hồi lên thành cửa, thế nhưng không một ai hồi âm đáp lại.
Cả ba người bước chân di chuyển một ngày nhanh hơn, băng qua một vùng tối đen không một chút ánh sáng, nương tựa nhau góc áo cùng thị lực của Trương Minh lần mò được một lúc, liền phát hiện ngay tại phía trước, cách vị trí ba người bọn hắn không xa liền phát ra ánh sáng có chút mờ ảo. Cả ba vội vàng hướng về phía ánh sáng gấp rút, càng ngày ánh sáng càng lộ diện rõ hơn, cho đến khi cả ba người đặt chân bước vào, khung cảnh liền hiển lộ ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lùi lại lấy đà cùng lực, Lâm Phàm giơ chân hướng thẳng về phía khung cửa đạp thật mạnh khiến cửa gỗ bung ra bắn văng thẳng vào trong. Cả ba người lách mình tiến vào gian phòng, không gian bên trong mặc dù có phần hơi tối, thế nhưng dưới góc độ một người tu hành, Trương Minh dễ dàng thu hết tất cả mọi thứ vào tầm mắt một cách nhanh chóng, lắc đầu nói.
Khoảng cách giữa Lâm Phàm và người trước mắt bây giờ chỉ là một cánh tay khiến hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi tuông ra như mưa ướt đẫm lấy sống lưng của hắn, Lâm Phàm hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại bản thân, vương một tay về phía đuôi kiếm túm chặt lấy, hai mắt tập trung nhìn thẳng t·hi t·hể nằm bên dưới, ra sức kéo nhanh trường kiếm ra khỏi cơ thể hắn.
-“Lâm Phàm, ngươi… Ngươi làm gì đó?” Vũ Nam Sơn nhìn thấy hành động kì quái từ Lâm Phàm, có phần thấp giọng nói.
Quắn quit được một lúc, Lâm Phàm hít một hơi thật sâu lấy can đảm, cả người đứng thẳng dậy, tay cầm chặt đuôi kiếm, bước chầm chậm về phía thứ đồ vật trước mặt đang bị quang mang khống chế lấy, bước chân dừng lại, thủ lấy thế đứng liền vung trường kiếm nhắm thẳng giữa cổ chém một đường vòng cung. Dưới sự sắt bén từ thanh kiếm cùng lực đạo từ Lâm Phàm, lưỡi kiếm cắt ngang cổ t·hi t·hể, ‘bịch’ một tiếng, đầu một nơi lăn lóc trên mặt sàn, chỉ còn lại phần thân máu tươi bắn thẳng trương khung, đổ thẳng cơ thể về sau bất động.
-“Được, vậy ngươi cứ ở đó mà ngủ, có chuyện gì xảy ra, đừng trách ta không cảnh báo.” Lâm Phàm nghe thấy vậy liền phấc tay áo xoay người bỏ đi.
Nghe thấy giọng cảnh báo từ Vũ Nam Sơn, Lâm Phàm khẽ hơi xoay người nghiêng đầu nhìn về phía sau, hai mắt mở to, bên trong chứa đầy hoảng sợ, chủ nhân của trường kiếm b·ị đ·âm c·hết lúc nãy vẫn còn nằm bên trên mặt sàn, giờ đây đã đứng bật người dậy, miệng mở rộng, bên trong chứa đầy máu, không biết rằng đây là máu của chính hắn hay của người khác. Cái xác đứng yên đó được một lúc liền di chuyển bước chân thật nhanh chạy một mạch thẳng về phía Lâm Phàm, hai tay giương cao chụp lấy người hắn.
-“Không có người, bọn hắn khả năng cao đã gặp phải chuyện gì đó, liền bỏ trốn, không kịp thông báo cho chúng ta.”
Đám người đứng gần đó nhìn thấy t·hi t·hể nằm dưới sàn bỗng nhiên dựng đứng người dậy hướng nhìn về phía Lâm Phàm, hai người Vũ Nam Sơn cùng Trương Minh thoáng chốc trở nên biến sắc, hoảng sợ tột cùng, Trương Minh vội cho tay vào túi vải mang bên người, lấy ra một tấm phù bằng vàng được viết vài vòng chữ xiên xiên vẹo vẹo, miệng đọc lấy khẩu quyết, hai ngón kẹp chặt lấy tấm phù, ném thẳng về phía trước.
Trường kiếm dễ dàng bị rút ra khỏi cơ th nằm gọn trong tay Lâm Phàm, về phần t·hi t·hể nằm bên dưới vẫn y nguyên không hề có chút dấu hiệu cử động, Lâm Phàm khẽ thở phào nhẹ nhõm xoay người bỏ đi, vào lúc này, t·hi t·hể đang nằm trên sàn bỗng nhiên hai mắt mở toang, con ngươi đỏ rực, miệng há rộng, nhô hai phần răng nanh bén nhọn lộ hẳn ra bên ngoài. Cả người bật thẳng dậy hướng đầu nhìn về phía tấm lưng Lâm Phàm, máu tươi từ chỗ v·ết t·hương từ kiếm gây ra dưới cử động mạnh liền chảy dài xuống mặt nền không ngừng.
Trương Minh hét dài một tiếng, tấm phù đang bay lơ lửng giữa khoảng không liền phát ra quang mang, chiếu rọi cả một vùng khoảng rộng, những tia quang mang này như thể chứa lấy một loại sức mạnh này đó, khiến cái thứ đồ vật quái quỷ đang giằng co với Lâm Phàm có chút khó chịu liền buông lấy hắn đưa tay che lấy hai mắt, liên tục lùi về phía sau.
-“Đúng vậy, ta biết đây là lần đầu tiên ngươi làm ra chuyện như thế này, đổi lại là ta, ta đ·ã c·hết từ lâu, ngươi can đảm hơn ta rất nhiều, chưa kể tại nơi này, chém chém g·iết g·iết ắt hẳn là sự tình rất dễ xảy ra, bây giờ nếu không làm, đến về sau liền cũng phải ra tay s·át h·ại người khác, đây là chuyện không thể nào tránh được.” Vũ Nam Sơn thấy vậy liền đưa thêm những lời động viên.
Nghe thấy vậy, Lâm Phàm tay siết chặt lấy đuôi kiếm, có chút do dự ra tay, suy cho cùng là g·iết người, với người tại thế giới này, chuyện như vậy có chút bình thường không đáng nói, thế nhưng với một người đến từ thế giới khác như hắn, một thế giới an trị, một công dân bình thường, thật khó mà có thể ra tay chém g·iết một ai đó.
Cả ba người di chuyển bước chân, tiến thẳng xuống tầng bên dưới, suốt dọc lối đi, xác người ngày càng xuất hiện một nhiều hơn, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng sân, Lâm Phàm khẽ cúi đầu phát hiện thấy trường kiếm đang cắm chặt trên thân thể của một người nằm gần đó, chân di chuyển chầm chậm, thu hẹp khoảng cách với trường kiếm.
Trương Minh làm ra động tác phá giải, tấm phù bay lơ lửng giữa khoảng không liền b·ốc c·háy, hoá thành tro bụi tan vào không khí.
Trước mắt bọn họ, xác người vứt bừa bãi khắp mọi nơi ngay tại lối đi, có người b·ị c·hém thành hai mảnh, có người bị cắt mất đầu, thậm chí có kẻ còn xấu số hơn, bị moi móc hết tất cả lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể, chỉ còn lại lớp da cùng xương bọc bên ngoài, máu tươi đầm đìa, mười phần hôi tanh. Dưới sự bàng hoàng từ Vũ Nam Sơn, Trương Minh cùng Lâm Phàm không một ai đáp lại, vẻ mặt hết sức ngưng trọng, đưa tay che lấy mũi tránh mùi máu xông thẳng vào đầu khó chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ừm.” Dứt lời, Lâm Phàm liền xoay người lây chuyển Vũ Nam Sơn, dưới tác động từ Lâm Phàm, hắn hơi hơi mở mắt, hai đầu lông mày chau lại, cảm giác khó chịu.
-“Giải.”
-“Mau nhanh, ánh sáng từ tấm phù này sẽ gây động đến rất nhiều thứ phiền phức khác, nếu không giải quyết thứ này nhanh, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.” Trương Minh nhìn thấy Lâm Phàm không một chút hành động, liền có phần gấp rút lớn tiếng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Phàm cùng hai người Trương Minh, Vũ Nam Sơn vội vàng di chuyển bước chân rời khỏi khuôn viên căn phòng, nép mình vào sát tường tiến thẳng về phía phòng Cửu Muội cùng Kinh Kha đang ở.
-“Không rõ, có khả năng ngủ say, phá cửa tiến vào thôi.” Lâm Phàm lắc đầu quả quyết nói.
-“Nó đại khái là một loại trạng thái khiến người ta mơ mơ hồ hồ, không nhận biết được đâu là thật, đâu là giả, chung quy là một cách gọi khác của huyễn cảnh. Thế nhưng thứ này có chút khác biệt so với huyễn cảnh, tất cả mọi hành động của chúng ta, đều thực sự tác động, gây ảnh hưởng trực tiếp đến những thứ khác bên ngoài mà chúng ta không thể nhìn thấy được.” Lâm Phàm suy nghĩ đôi chút, liền giải thích.
Chương 33 : Tửu Vong Lâu ( Thượng Thượng )
-“Thế nhưng…”
-“Lâm Phàm, cẩn thận sau lưng.” Vũ Nam Sơn hét lớn cảnh báo.
-“Nam Sơn tiểu hữu nói đúng đó, ngươi không cần phải suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, suy cho cùng chúng ta không ra tay với bọn hắn, thì bọn hắn cũng sẽ ra tay với chúng ta, đây là chuyện không tài nào tránh được. Vấn đề hiện tại của chúng ta bây giờ là làm thế nào để thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, trở về với hiện tại đã, còn chuyện này, không nhất thiết phải nghĩ nhiều, được rồi, đi thôi, tránh ở nơi này lâu, kéo đến những thứ phiền phức khác.” Trương Minh gật đầu đồng ý với lời nói từ Vũ Nam Sơn, khẹ vỗ nhè nhẹ lên vai Lâm Phàm, kéo người hắn đi.
-“Lâm tiểu hữu, đừng nghĩ nhiều, đây là tình thế bắt buộc, nếu không phải thế, n·gười c·hết liền là chúng ta.”
-“Vừa đi vừa nói, không thể ở yên tại đây lâu được.” Trương Minh thu dọn lấy đồ đạc của mình lên tiếng nói.
-“Làm gì thế? Có biết bây giờ đã là giờ nào không, còn không để yên cho người khác nghỉ ngơi, đi một ngày trời mệt cả người, thật phiền phức.”
-“Thế nhưng….” Lâm Phàm có chút run rẩy nói.
Không đợi Vũ Nam Sơn nói tiếp, Lâm Phàm bước chân di chuyển một ngày nhanh về phía cái xác, đầu chảy dài mồ hôi, sắc mặt không khỏi căng thẳng, đối với hành động lần này, Lâm Phàm có chút lo sợ, suy cho cùng hắn cũng không dám xác định chính xác rằng người kia thực sự đ·ã c·hết hay chưa. Tại cái thế giới quỷ dị thế này, chuyện một người bị ghim chặt thanh kiếm vào cơ thể, vẫn có thể đi đi lại lại là chuyện rất chi bình thường, chính vì lý do đó, Lâm Phàm hắn có chút lo sợ rằng người kia chỉ đang giả vờ c·hết, đợi chờ con mồi tiến đến liền ra tay động thủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Lâm tiểu hữu, mau tận dụng cơ hội chém nó.” Trương Minh lớn giọng nói.
-“Đi thôi, rời khỏi nơi quỷ quái này, ở lâu ta cảm thấy tình hình liền không tốt.” Lâm Phàm nghe thấy thế, xoay người rời khỏi căn phòng.
-“Keng….”
-“Sao thế? Bọn họ không có ở bên trong à?” Trương Minh có phần gấp rút, nhìn lấy xung quanh liền nói.
-“Ừm? Ngươi vừa nói gì? Xảy ra chuyện, chuyện gì?” Nhìn thấy thái độ Lâm Phàm có chút khác lạ, Vũ Nam Sơn cảm giác thấy có điều không lành, ngồi cả người dậy, hướng mặt đầy mơ ngủ nói.
-“Bần đạo vẫn còn vài thứ chưa hiểu lắm, thế nhưng chuyện này tạm gác lại sau, quan trọng nhất là phải giải quyết tình huống trước mắt đã.” Trương Minh vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói.
-“Chúng ta đi đâu đây?”
-“Ừm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.