Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35 : Quách gia ( Hạ )
Dưới ánh trăng mập mờ, bóng đen đầy quái dị to lớn nổi lên toàn phần trên lớp giấy trắng, bóng đen này không phải thứ gì khác chính là tên Thực Quỷ đã bị Trương Minh đánh bay vào lúc nãy, Thực Quỷ đưa lấy chiếc lưỡi dài đỏ thẳm liếm lấy toàn bộ vùng miệng rồi đến mặt sàn lẫn khung cửa phía trước, như thể nó đang dùng lấy chính chiếc lưỡi của mình để rà sát mùi vị của con mồi. Thực Quỷ làm động tác kinh tởm đó được tầm một lúc liền bỏ đi, trước khi rời đi, thứ đồ chơi này còn phát ra giọng điệu đầy tiếc nuối, khiến đám người Lâm Phàm cách một vách ngăn cửa không khỏi nổi da gà.
-“Không biết, nếu quả thực là người, thì càng quỷ dị, tại nơi như thế này, lại xuất hiện một người bình thường, quá không hợp lý rồi.” Lâm Phàm lắc đầu nói.
-“Ây dô, ây dô, xin chào các vị đạo trưởng, chào các vị đạo trưởng, tiểu nhân không biết các vị đạo trưởng ghé thăm, liền không chuẩn bị gì, mong mọi người thứ lỗi.” Từ bên trong từ đường, một người đàn ông trung niên ước chừng tầm bốn mươi năm mươi, hồng quang đầy mặt, thân thể tráng kiện hữu lực, xác thực là người đã có rèn luyện gân cốt.
Thấy vậy, cả năm người di chuyển bước chân tiến vào bên trong căn nhà, đi được một đoạn dài, thông qua bóng tối bao phủ, đám người liền tiến vào khoảng sân giữa nhà, tại nơi này, đều được trồng rất nhiều cây cùng hoa có hình dáng kì lạ, thậm chí ngay tại góc sân liền có một đoá hoa màu hồng sẫm, năm cánh chĩa rộng to lớn đủ bao phủ lấy cơ thể một người trưởng thành. Điều đặc biệt nhất chính là ngay tại sát vách tường bị cây che khuất, liền có một chiếc giếng nước, phía trên miệng giếng được đóng kín bằng một miếng gỗ vô cùng kì quái.
-“Ừm? Nơi này ngoài bà lão kia, còn có người khác?” Thục Lương hai đầu lông mày nhướng lên nhìn về phía từ đường đang nằm phía sau khoảng sân liền nói.
-“Suỵt, đừng lên tiếng…” Lâm Phàm đưa tay che lấy miệng Vũ Nam Sơn, thấp giọng, đưa tay chỉ lên phía giấy ngăn vách giữa khung cửa.
-“Vậy sao….” Lâm Phàm hai mắt ngờ vịt đáp.
Vào lúc này, bỗng nhiên bên ngoài tiếng sét vang dội, một đạo điện quang ẩn hiện đằng sau lớp giấy che khung cửa, lớn vang dội tai, khiến đám người tâm thần run lên, động tác cùng suy nghĩ trong chốc lát liền ngừng lại.
-“Ách… Nói như thế cũng không sai… Quả thật những người tu đạo đều là hình tượng như thế…” Thục Lương nghe thấy người trung niên nói vậy, nhìn mình bằng ánh mắt ngu ngốc, có chút ngại ngùng nói.
-“Đi đi đi, còn suy nghĩ gì nữa, ít ra trong này còn đỡ hơn bên ngoài, ngoài kia cứ đi được một lúc lại gặp bọn quỷ quái kia, đã thế đâu đâu cũng sương mù, cứ mò đường mà đi như vậy hoài cũng không phải là cách hay.” Vũ Nam Sơn nhìn thấy bà lão đã biến mất, liền thúc giục mọi người đưa ra quyết định.
-“Không rõ, có lẽ thế, hoặc có thể không, nếu chỉ dựa vào tiếng sét thôi mà định ra trời mưa, liền quá đơn giản, vì biết đâu, có người thi triển trận pháp cũng nên.” Thục Phi hai tay khoanh giữa ngực, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài nói.
Cả năm người nghe thấy thế cũng không nhiều lời, di chuyển bước chân đi theo người trung niên trước mặt, tiến về phía bên trong từ đường, từ từ đường xung quanh có không ít người trốn trốn tránh tránh, già trẻ lớn bé, đều đưa đầu ra dò xét, tay liên tục chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lâm Phàm cùng những người khác như thể đang muốn thăm dò gì đó, nhưng lại không dám tới gần, một bộ e ngại, chờ đợi.
-“Đạo trưởng thật là một người có lòng nghĩa hiệp, nếu ở ngoài kia, ai cũng được như đạo trưởng, liền tốt biết mấy.” Người thanh niên đeo mặt nạ thở dài nói.
Chương 35 : Quách gia ( Hạ )
-“Lão biết thứ ngoài kia?” Vũ Nam Sơn đưa đầu ra hỏi.
Nhìn thấy người trung niên trước mặt, Trương Minh không khỏi nhíu mày, là một người tu đạo, Trương Minh có thể nhìn thấy được những thứ mà người thường không thể thấy, ngay vào lúc người trung niên này xuất hiện, khí huyết của người này vô cùng chập chờn, lúc ẩn lúc hiện, vô cùng không rõ ràng. Dựa theo những ghi chép cùng những gì Trương Minh biết, phàm là người bình thường, còn sống khoẻ mạnh, khí huyết của người đó vô cùng rõ ràng, sống động, nếu là một người tu đạo, khí huyết của người đó liền sẽ dao động cực mạnh, màu sắc cũng đậm hơn, tràn đầy hơn người bình thường.
-“Không… Không có gì đâu, chẳng qua nghĩ đến một vài thứ, cảm thấy lạ liền thôi, không có gì hết.” Trương Minh lắc đầu phủ nhận.
-“Ngài không sao chứ? Nhìn sắc mặt ngài dường như có chuyện gì đó thì phải?” Lâm Phàm thấp giọng nói khẽ.
-“Thất lễ, thất lễ.”
Rút kinh nghiệm từ lần trước, đám người Lâm Phàm không một ai dám lên tiếng, cả người liền ngồi sát dưới mặt đất, âm thầm chờ đợi một lúc, Trương Minh liền cả gan nhích cơ thể đứng dậy, hơi đưa đầu ngang khung cửa nhìn qua lớp giấy che, phát hiện không có Thực Quỷ ở bên ngoài, liền thở phào nhẹ nhõm nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Xin ngài đừng giận, bọn ta chẳng qua là tiện đường ghé vào trú tạm một lát liền rời đi, không có ý đồ xấu, mong ngài thứ lỗi.” Trương Minh hai tay ôm quyền giơ cao giữa ngực, khom người một góc liền nói.
-“Bần đạo là Trương Minh, đạo hiệu Trương Đạo Sư, hai vị tiểu huynh đệ đây là Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn.” Trương Minh đưa tay giới thiệu bản thân cùng hướng về Lâm Phàm, Vũ Nam Sơn nói.
-“Không biết quý danh của…”
-“Mưa?” Lâm Phàm đưa ra nghi vấn nói.
-“Là người? Hay là quỷ?” Lâm Phàm hai mắt nheo lại, nhìn về phía bà lão, cả người đề phòng cảnh giác.
Lâm Phàm liền đặt mông ngồi xuống ghế gỗ được bày trí xung quanh măm bàn, cảm giác vô cùng hài lòng thoải mái, đầu xoay về phía sau, nhìn thoáng qua từ đường của gia hộ, hai mắt không khỏi nheo lại thầm đánh giá.
-“Có vẻ như nó thực sự đi rồi, vừa rồi thật quá nguy hiểm, bần đạo thiếu chút nữa đã không kìm chế được mà ra tay động thủ.”
Ban đầu bọn hắn kế hoạch chỉ dự định núp tạm ở chỗ này một đoạn thời gian, đợi tên Thực Quỷ bên ngoài bỏ đi liền rời đi, thế nhưng vào lúc này lại xuất hiện một biến số, từ đâu xuất hiện chủ nhân của căn nhà này, không chỉ chứa chấp bọn hắn, còn đưa lời mời vào bên trong, thật sự quá mức tà dị, khiến Lâm Phàm cùng những người khác có chút phân vân khó xử.
-“Nếu các ngươi không muốn, có thể rời đi, thế nhưng, ta nói trước, ngoài kia có những thứ còn đáng sợ hơn những thứ mà các ngươi gặp rất nhiều lần.” Từ bên trong bóng tối của căn nhà, giọng nói của bà lão lại vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Khặc… Khặc… Khặc… Có… tiếng… nói… ở… đâu… đây… Ngươi… đang… ở… đây… đúng… không?” Vào lúc mọi người đều nghĩ rằng tên Thực Quỷ đang đứng trước cửa đã bỏ đi liền từ bên ngoài, sát khung cửa vang lên giọng nói có chút khàn khàn, không rõ nam nữ, có chút ngắt quãng khiến ai nấy đều điếng người.
-“Có gì đó không đúng, phải a, tại sao ngươi lại gọi bọn ta là đạo trưởng? Ngươi….” Thục Lương đưa tay xoa càm suy nghĩ điều gì đó, liền bừng tỉnh, cả người lùi về sau một bước nói.
-“Ừm? Các ngươi trốn thứ ngoài kia đúng không? Hà… Hà… Hà… Cũng đúng, đói lâu ngày quá nên tìm thức ăn…” Bà lão hai mắt nhìn ra phía ngoài cửa, khẽ nở nụ cười đầy quỷ dị nói.
-“Thực sự… không… có… ai…sao? Tiếc quá… Tìm thứ khác thôi…” Sau một khoảng thời gian gào thét điên loạn, Thực Quỷ thu hồi lại động tác, giọng nói trở lại như thường, có chút tiếc nuối, xoay người bỏ đi.
-“Biết, sao lại không biết, bọn chúng thực sự rất đáng sợ a.”
-“Các ngươi… là… ai? Sao lại tiến vào nơi này?” Bỗng nhiên vào lúc này, một đạo âm thanh có phần trầm trầm, khàn khàn từ trong bóng tối vang lên, khiến ai nấy đều trở nên hốt hoảng lo sợ.
-“Hàng xá đơn sơ, không kịp chuẩn bị, mong các đạo trưởng thứ lỗi, các ngài đi đường ắt hẳn mệt nhọc rồi, ta đã sai người chuẩn bị một bàn ăn, mời mọi người tiến vào bên trong dùng món a.” Người trung niên nở nụ cười đầy thiện ái, đưa tay nhiệt liệt chào mời nói.
-“Thật đáng sợ… Tạ ơn đạo trưởng đã ra tay cứu mạng, nếu không có đạo trưởng, ta cùng biểu muội giờ đã nằm trong bụng của thứ quỷ quái kia.” Người thanh niên đeo mặt nạ hai tay chắp quyền ngang ngực nói.
Đằng này khí huyết của người trước mặt lại chập chờn không rõ ràng, nếu nói chỉ có người sắp c·hết, hoặc người đ·ã c·hết mới xuất hiện tình cảnh như thế này, thế nhưng dựa theo sắc mặt cùng thể trạng của người trung niên này, Trương Minh lại không nhìn ra được đây là người đ·ã c·hết hoặc trong tình trạng sắp c·hết, quá bất hợp lý một cách không thể lý giải được, khiến hắn không khỏi suy nghĩ.
-“Mở… cửa a…. Mở cửa ra…. Mở cửa ra mau… Aaaaa…. Mở cửa ra….” Thực Quỷ liên tục gào thét, tay không ngừng gõ lên khung cửa khiến chiếc cửa rung chuyển liên hồi, đám người Lâm Phàm nhìn thấy thế cả người trở nên căng thẳng, dùng hết bình sinh sức lực, đè áp lấy lực đẩy bên ngoài từ Thực Quỷ, nhằm mong muốn không để nó phá vỡ lấy mà tiến vào.
-“Ừm? Có chuyện gì sao?” Trương Minh khẽ giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ liền nói.
-“Thật tiếc… Thật tiếc…. Đồ ăn… mất… rồi… Chán quá… Đói quá… Tìm cái khác thôi…”
-“Trương đạo trưởng, Trương đạo trưởng.” Lâm Phàm nhìn thấy Trương Minh cả người trầm lặng, đang suy nghĩ điều gì đó, liền lên tiếng lay động.
-“À, tại hạ là Thục Lương, còn đây là biểu muội, Thục Phi, là người tu đạo.” Thục Lương xấu hổ nói.
-“Liệu nó có phát hiện ra chúng ta không?” Vũ Nam Sơn hai tay ôm lấy đầu cúi thấp sát mặt sàn nói.
-“Oành.”
-“Lại cái quỷ gì nữa? Đừng nói là Thực Quỷ nữa a…” Vũ Nam Sơn cả người lùi về sau, đừng nép sau lưng Lâm Phàm cùng Trương Minh, run rẩy nói.
-“Các ngươi hiện tại ra ngoài, chỉ có thể làm thức ăn cho bọn chúng, nhất là vào lúc đêm khuya như thế này, liền xuất hiện còn nhiều thứ đáng sợ hơn bọn chúng nhiều.” Bà lão nhìn thấy dáng vẻ của đám người Lâm Phàm liền đưa ra lời cảnh cáo.
-“Không có gì, là người trong đạo, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ là điều tất yếu, nhất là trong hoàn cảnh như thế này, thà có thêm một đồng minh còn hơn có thêm một kẻ thù.” Trương Minh mỉm cười khoác tay nói.
-“Ừm? Không phải các ngài lúc nãy đã gặp qua mẫu thân của ta sao? Trước lúc rời đi, bà ấy có nói với ta về chuyện của mọi người, còn về lý do tại sao ta gọi mọi người là đạo trưởng đều nằm ngay trước mặt sao? Đạo bào, lưng đeo kiếm, bên người đeo túi vải, đó chẳng phải đều là diện mạo của những tu sĩ sao?” Người trung niên nghiêng đầu nhìn Thục Lương một cách đầy khó hiểu nói.
-“Chuyện này…”
Đám người Lâm Phàm nhìn thấy thế liền không khỏi khó xử chần chừ không tiến vào, quả thật như bà lão kia nói, ngoài kia số lượng bọn Thực Quỷ cực kì nhiều, không đếm xuể, chỉ cần chọn đại một hướng đi, ắt hẳn sẽ đụng trúng vài tên Thực Quỷ, không nhiều cũng ít, đau đầu hơn là tinh thần luôn phải ở trạng thái tập trung, luôn bị những lời rì rào khó chịu của đám đồ chơi này vang vảng bên tai.
-“Bỏ đi?” Người thanh niên đeo mặt nạ nghe thấy thế liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ta hỏi lại một lần nữa… Tại sao các ngươi lại tiến vào nơi này, các ngươi không biết đây là nơi này sao?” Bà lão giọng nói trở nên lạnh lùng hơn, trong tay cầm lấy chiếc đèn dầu giơ thẳng về phía trước, chiếu sáng khắp căn phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Có khi nào, bà lão này chính là người không?” Thục Lương khẽ thấp giọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không để đám người Lâm Phàm phải đợi lâu, từ trong bóng tối bên trong nhà, thấp thoáng xuất hiện ánh đèn dầu đang tiến gần lại phía bọn hắn, dưới ánh đèn từ ngọn đèn dầu, chủ nhân của nó dần xuất hiện, đập vào mắt mọi người liền là một bà lão, dáng người hơi khom, khuôn mặt đầy nếp nhăn, hai mắt hơi nheo nhìn về phía trước, bước chân có phần chầm chậm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.