Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32 : Tửu Vong Lâu ( Thượng )

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32 : Tửu Vong Lâu ( Thượng )


Chương 32 : Tửu Vong Lâu ( Thượng )

Liên tiếp từng đạo bóng ảnh ở nhiều nơi không ngừng đưa ra những lời đầy kì quái cùng giọng cười quỷ dị liền như cơn gió, biến mất không một dấu vết.

Nhìn thấy trước căn phòng xuất hiện hình bóng của người lạ, Trương Minh cả người trở nên căng thẳng, chân vội phi cước nhảy qua người Lâm Phàm, vọt thẳng người hướng nép phía sau cửa, tay siết chặt thanh chuỷ thủ, bất kì lúc nào cũng có thể ra tay với người khác.

-“Chuyện gì thế? A, người này là ai? Tại sao lại xuất hiện tại nơi này, khoan đã, máu… Hắn… Hắn…” Lâm Phàm nhìn thấy hành động kì quái của Trương Minh liền không khỏi thắc mắc, di chuyển bước chân hướng về phía hắn, bất chợt liền phát hiện thấy t·hi t·hể một người xuất hiện tại nơi này, liền hoảng sợ lùi về sau liên tục.

-“Chưa hẳn là nhạt nhẽo, biết đâu được chúng ta tìm ra được chút manh mối gì đó từ đó.” Lâm Phàm không quan tâm đến những lời Cửu Muội, cả người tập trung vào câu chuyện.

-“Không hẳn là không có…” Kinh Kha im lặng bỗng nhiên lên tiếng khiến đám người Lâm Phàm không khỏi hướng mắt nhìn.

-“Đạo trưởng?” Lâm Phàm nhìn về phía Trương Minh nói.

Âm thanh kẽo cọt giữa khung cửa và thành cửa vang lên kéo dài, đạo bóng ảnh bên ngoài rón rén bước khẽ từng bước hướng vào bên trong căn phòng, âm thanh từ cửa kéo có phần chói tay khiến Lâm Phàm đang xoay người về phía bên trong khẽ nhíu mày, hai mắt hơi hơi mở, chưa tỉnh giấc.

-“Hự…”

-“Là có thật, thứ này gọi là Yêu Tinh, chuyên hoá thân thành người khác, lợi dụng sự tin tưởng của người ta mà ăn lấy bọn hắn.” Trương Minh gật đầu giải thích.

-“Kể từ khi đạo nhân tiến vào ngôi làng, những ngày đầu liền không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ vẫn tiếp diễn một cách bình thường như bao ngày, cho đến ngày thứ mười ba, gia hộ của một người trong làng, chỉ trong một đêm liền chỉ còn cái xác không tứ chi, tất cả lục phủ ngũ tạng đều bị moi móc ra sạch sẽ, không còn đọng lại một thứ gì bên trong.” Khúc Côn bỗng nhiên hạ âm giọng, trong phòng thoáng chốc trở nên lạnh lẽo khiến ai nấy đều phải rùng mình.

-“Ừm.” Lâm Phàm nặng nề gật đầu.

-“Ai?” Nghe thấy động tĩnh từ phía sau, Lâm Phàm cả người giật bắn dậy, xoay người nhìn về phía hướng cửa.

-“Không biết, nhưng bần đạo đoán kẻ này có m·ưu đ·ồ bất chính với chúng ta, lúc nãy ta đứng sau cửa, nghe thấy lời hắn như thể muốn ăn lấy chúng ta, may mắn bần đạo phát hiện có chuyện không lành từ trước, liền đã đề phòng ra tay hạ thủ, bằng không chúng ta liền xảy ra chuyện.” Trương Minh lắc đầu, cả người trở nên căng thẳng nói.

Trương Minh một tay cầm lấy chuỷ thủ dùng hết đạo lực đâm sâu vào cơ thể từ đằng sau, tay còn lại hướng về phía miệng người trước mắt che lấy không để đối phương phát ra tiếng động. Chuỷ thủ sắt bén dưới đạo lực Trương Minh dễ dàng lấy đi tính mạng của người trước mặt, cơ thể hắn đổ sầm xuống mặt đất, máu tươi đầm đìa chảy dài khắp căn phòng.

-“Quả thật có chút rợn người, một ngôi làng nhân khẩu gần trăm mạng người liền chỉ còn vài chục…” Lâm Phàm nghe đến đây liền hít một ngụm khí lạnh nói.

-“Người Bạch Linh Thôn sao xuất hiện tại nơi này? Lại còn trong bộ dạng g·iết người như thế?” Trương Minh nghe như thể càng cảm thấy khó hiểu, hai đầu lông mày nhíu chặt nói.

-“Bắt đầu thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Tiểu hữu biết người trước mắt sao?” Trương Minh nhìn thấy biểu cảm Lâm Phàm, liền biết được Lâm Phàm khả năng cao cùng người trước mặt có quen biết.

-“Mọi thứ cứ thế trôi qua trong yên bình, cho đến khi trời sáng tinh mơ, vẫn những con người đó, vẫn ở vị trí đó, thế nhưng lục phủ ngũ tạng bên trong, đã biến mất một cách quỷ dị, tứ chi bị cắt đứt, phần đầu vẫn nguyên vẹn, hai mắt nhắm chặt, như thể tất cả bọn hắn đều không hề hay biết mình đ·ã c·hết. Không, không không, không phải là tất cả bọn hắn, vẫn còn một người còn sống, ngồi đó, đang nhăm nhi lấy từng bộ phận cơ thể của bọn hắn một cách đầy khoái trá. Hắn ta có làn da xanh, hai tai kéo dài nhọn về hai phía, trên khuôn mặt cùng da đều đầy rẫy những mụn bộc nước lềnh bềnh có thể vỡ bất kì lúc nào, hàm răng bén nhọn đang cắn lấy từng bộ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của người khác ngấu nghiến.” Khúc Côn nói đến đây bỗng nhiên cười một cách đầy quỷ dị, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, khiến những ai đang có mặt tại đây không khỏi kh·iếp sợ.

-“Chúng ta đang bị ảo giác…”

Mắt nhìn thấy ‘người kể chuyện’ cáo lui, đám người cũng không chút mặn mà ở lại, ai nấy liền trở về phòng của mình, bước đi vô cùng nhẹ nhàng, không một chút tiếng động, cũng không một lời nói chào hỏi, cứ thế khung cảnh diễn ra vô cùng quỷ dị, đám người Lâm Phàm nhìn thấy dòng người theo đuôi nhau trở về phòng, liền cùng nhau rời khỏi bàn ăn, trở về phòng.

-“Đối với sự việc ngày càng nghiêm trọng, trưởng làng liền đưa ra một đề nghị, rằng mọi người hãy ở cùng nhau mỗi khi trời tối, mục đích là để tìm ra chân tướng của h·ung t·hủ gây ra trận thảm án này. Đối với lời đề nghị này, tất cả mọi người đều tán đồng, khi trời sụp tối, tất cả mọi người liền tề tụ cùng nhau ở một nơi, đốt lấy ngọn đèn cây to bằng đầu ngón tay em bé, chiếu rọi khắp muôn phòng.” Khúc Côn âm giọng trở lại bình thường, không chút biến đổi nói.

-“Cảm tạ các khách nhân chịu khó lắng tiểu nhân kể chuyện a, lần đầu hành việc tại nơi này, có gì mạo phạm, mong khách nhân thứ lỗi, sắc trời không còn sớm nữa, tiểu nhân xin được phép cáo lui, chúc mọi người có một đêm bình an… Khặc… Khặc… Khặc…” Đạo bóng ảnh Khúc Côn đằng sau lớp vải che đưa tay chắp hiệu cáo từ, liền biến mất.

-“Tê…” Nghe thấy lời Trương Minh, ba người Lâm Phàm, Vũ Nam Sơn cùng Cửu Muội liền hít một ngụm khí lạnh, lưng ướt đẫm mồ hôi đầy sợ hãi.

-“Thứ này thực sự có thật, chuyện hắn kể, tám chín phần mười là có thật, đã xảy ra.” Kinh Kha không để ý đến biểu cảm ba người Lâm Phàm, miệng nhai lấy phần đồ ăn liền nói.

-“Khặc… Khặc… Khặc…. Thật ngon a…. Đồ ăn thật ngon…” Âm giọng có chút trầm trầm, không rõ nam nữ, nở nụ cười đầy quỷ dị, đưa chiếc lưỡi dài đỏ sẫm liếm dọc khắp mũi kiếm.

-“Khặc… Khặc… Khặc…”

-“Được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Quá nhiều điểm không giải thích được, như màn sương trắng, chỉ có thể lần mò từng bước từng bước, chuyện đó để ngày mai tính, hôm nay dừng ở đây, nghỉ ngơi dưỡng sức đã.” Trương Minh cười khổ lắc đầu nói.

-“Chuyện càng ngày càng trở nên khó hiểu, cho đến bây giờ bần đạo cảm giác như bản thân mình đang lạc vào mê cung huyễn thuật, không tài nào phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo. Có khả năng người này không phải là Nhị Đức mà tiểu hữu nói mà do người khác dịch dung mà thành nhằm che giấu đi thân phận thực sự của mình, cũng có khả năng người này chính là Nhị Đức thật… Về phần lý do tại sao hắn lại có thể tiến vào được nơi này, liền không có cách nào lý giải được…” Trương Minh thầm suy nghĩ đưa ra nhận định của mình.

-“Không biết, cách đây mấy hôm, Nhị Cẩu, tức con của thúc ấy liền gặp phải chuyện, sống c·hết không rõ, khi biết được chuyện đó, thúc ấy trở nên hoảng loạn, liên tục chạy khắp mọi nơi tìm kiếm tung tích của Nhị Cẩu, cho đến ngày hôm nay liền như thế này…” Lâm Phàm cả người dựa vào thành cửa, khổ não kể lại mọi chuyện.

-“Cái quỷ đồ chơi gì thế? Thật khiến người ta kh·iếp sợ, may thay chỉ là chuyện kể, nếu quả thật thứ này tồn tại bên ngoài, liền không biết như thế nào.” Vũ Nam Sơn khẽ rùng mình một cái liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ngươi nhìn thấy không, khung cảnh vừa rồi, có chút tà môn, ai nấy đều không nói một lời, cứ vậy nối theo đuôi nhau thành hàng trở về phòng mình ở, như thể những con rối được người khác kéo dây thu hồi.” Lâm Phàm đặt mình xuống phần mền được trải rộng trên mặt sàn, cả người đâm đâm suy nghĩ nói.

Xuất hiện sát vách cửa vào, dưới ánh đèn thấp thoáng từ bên ngoài, một đạo hình bóng cao lớn xuất hiện ngay phía trên lớp giấy dán cửa, trên tay cầm lấy một thứ gì đó có hình dạng như trường kiếm đang cẩn thận dò xét bên trong căn phòng.

-“Theo ta thấy bọn hắn giống như đang sợ hãi cái gì đó, không dám gây ra động tĩnh to lớn, đánh động đến thứ khác.” Vũ Nam Sơn một tay cầm lấy bình trà rót vào ly, một tay tháo chiếc mặt nạ mình xuống nói.

-“Nếu bần đạo đoán không sai, người gây ra chuyện này khả năng chính là tên đạo nhân đó, hắn chắc hẳn đã tu luyện một loại tà thuật nào đó bằng cách ăn lấy n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của con người.” Trương Minh thầm nghĩ, đưa ra nhận định của mình.

-“Ý tiểu hữu là…?” Trương Minh nghe thấy thế cả người liền giật bắn, nhìn về phía Lâm Phàm hỏi.

-“Người này… Người này… chính là Nhị Đức, cha của Nhị Cẩu, sao hắn ta lại ở đây… Chuyện này rốt cuộc là sao?” Lâm Phàm hai mắt trở nên hoảng loạn, nói năng không rõ ràng.

-“Có khi nào, từ ban đầu đến giờ, chúng ta vẫn không đi ra khỏi Bạch Linh Thôn, vẫn loay quanh loay quẩn đâu đó, về phần bọn hắn, ngay từ đầu có thể đã không biến mất, vẫn như thế, chỉ có chúng ta mới là những kẻ bị bùa mê lú lẩn không thoát ra được thật thật giả giả.” Lâm Phàm hai mắt nheo lại liền nói.

-“Không… Không… Không thể nào….”

-“Suỵt, yên lặng.” Trương Minh một tay làm dấu yên lặng, một tay khẽ đóng vội lấy cánh cửa.

-“Bắt đầu nào.”

-“Đạo trưởng, ngài thấy thế nào về chuyện này?” Lâm Phàm đẩy vấn đề sang Trương Minh.

-“Đối với chuyện xảy ra này, những người dân trong thôn ai nấy đều sợ hãi, nghi kị lẫn nhau, vì không một ai biết liệu kẻ nào gây ra chuyện kinh thiên động địa này, liệu mục tiêu tiếp theo mà hắn rat ay có phải là mình hay không? Vô vàng những câu hỏi lẩn quẩn không có lời giải bao trùm lấy toàn bộ khuôn viên ngôi làng. Để rồi liên tục những ngày sau đó, liền là một chuỗi thảm hoạ, những cái xác không tứ chi cùng lục phủ ngũ tạng biến mất xuất hiện liên tục không ngừng, cho đến khi nhân khẩu trong làng chỉ còn lại vài chục mạng.”

Thoáng chốc thời gian trôi qua được một đoạn, tất cả khách nhân Tửu Vong Lâu chìm trong giấc ngủ say, tại một nơi nào đó, một đạo bóng ảnh chân ngồi thiền, hai mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở trừng, cặp con ngươi đỏ rực, khiến người khác nhìn vào không khỏi kh·iếp sợ, khoé miệng liền nhếch sang một bên để lộ lấy hàm răng sắt bén, trên tay cầm lấy một mẩu giấy được viết nghệch ngoạc vài con chữ.

-“Tê…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Két…”

-“Ừm? Hắn ta cũng đeo chiếc mặt nạ, là người như chúng ta.” Lâm Phàm nghe thấy thế cả người co cứng, hai mắt nhìn về phía người đang nằm trên sàn, nhìn thấy lớp mặt nạ, liền bất ngờ, cẩn thận tiến lại gần nói.

Dứt lời, cả ba người Lâm Phàm, Vũ Nam Sơn cùng Trương Minh thay lấy y phục có sẵn bên trong phòng, thổi tắt lấy ngọn đèn, ngả lưng nằm nghỉ, khi không còn lấy ánh đèn từ đèn cây, bóng tối liền bao phủ lấy toàn bộ khuôn viên phòng ở, Lâm Phàm hai tay đặt ngay phần đầu, hai mắt hướng nhìn phía trần nhà như đang suy nghĩ điều gì đó.

-“Ừm?” Trương Minh hai mắt nhắm chặt, hai tai như thể nghe được động tĩnh từ bên ngoài, liền mở mắt choàng tỉnh nhìn về phía cửa.

-“Nhị Đức? Người Bạch Linh Thôn?” Trương Minh cảm thấy kì quái, liền hỏi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Chuyện gì thế này, đây là lần đầu tiên ta nghe câu chuyện nhạt nhẽo đến như vây.” Cửu Muội ngáp dài một tiếng, phiền não nói.

-“Cái quỷ gì đây? Ngươi dám chắc đây là kể chuyện sao? Sao ta cảm thấy giống như đang dẫn thuyết ma quỷ….” Vũ Nam Sơn cả người co rúm lại, hai mắt đầy sợ hãi, hướng thấp giọng về phía Lâm Phàm.

-“Để xem hắn là ai….”

Dứt lời, Lâm Phàm khom người một tay ghì chặt lấy phần đầu cơ thể, một tay nắm lấy dây buộc lớp mặt nạ, kéo phăng về phía trước, trong chốc lát diện mục của t·hi t·hể đang nằm trên sàn lộ ra bên ngoài, nhìn thấy khuôn mặt của người này, Lâm Phàm hai mắt mở to, miệng há rộng, ngả người về phía sau, mông đặt trên mặt sàn, tay chỉ về phía cái xác, miệng lắp bắp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32 : Tửu Vong Lâu ( Thượng )