Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31 : Tửu Vong Lâu ( Trung )

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31 : Tửu Vong Lâu ( Trung )


-“Làm gì đây? Ký hay không ký? Một khi đã ký liền bước lên thuyền giặc, không xuống được đâu, mọi người suy nghĩ cẩn thận.” Cửu Muội đầy lo sợ, nhìn lấy mọi người, đè nén âm giọng của mình đến mức thấp nhất nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Sợ c·hết ta, cứ tưởng hắn sẽ ra tay g·iết chúng ta chứ…” Vũ Nam Sơn cả người thở ra một hơi dài, trên mặt đầy mồ hôi nói.

Nghe thấy lời chào nhiệt tình từ người trung niên trước mắt, cả năm người liền ngơ ngơ ngác ngác đưa mắt nhìn lẫn nhau, không một ai dám lên tiếng, suy nghĩ được một lúc, Lâm Phàm tiến về phía quầy bàn, hai mắt đảo nhìn xung quanh liền nói.

Chương 31 : Tửu Vong Lâu ( Trung ) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Tiểu nhân là Khúc Côn, là một người kể chuyện lang bạc khắp nơi, hôm nay vô tình đến nơi này, giúp các khách nhân mua vui đôi chút, mong các ngài đừng cười chê.” Người thanh niên tên Khúc Côn xuất hiện đạo bóng ảnh đằng sau lớp vải màn che, tay phe phẩy lấy chiếc quạt giấy, giọng nói nhỏ nhẹ, êm tai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Có chút thú vị a.”

-“Nếu là thế thì ta thấy chúng ta tốt nhất vẫn ký thì hơn, dù sao cũng không thể nào rời đi được nơi này, xét tình hình, chắc hẳn những người này giống chúng ta, không thoát được màn sương bên ngoài liền quyết định ở tạm nơi này.” Lâm Phàm nghe thấy lời Kinh Kha, quả quyết gật đầu đưa ra ý kiến.

-“Thế nhưng, cuộc sống của bọn hắn chỉ yên lành cho đến một ngày, có một cao nhân thuật sĩ, tự xưng mình là đạo nhân, xuống núi phổ độ nhân duyên ghé thăm, dưới những lời nói có phần xảo nguyệt từ đạo nhân, không tốn nhiều thời gian mấy, liền được bọn hắn tiếp đón một cách nồng nhiệt, cũng chính vì hành động này của bọn hắn, liền dẫn đến một trận thảm án mà chính bọn hắn cũng phải hối hận khi làm chuyện ngày hôm nay.”

Ngồi phía đối diện bọn hắn liền một thân đạo bào màu xám, diện mục được che giấu phía sau tấm mặt nạ hình huyết lâu, trên bàn món ăn được bày biện bố trí nhất quán, thế nhưng người này lại không thèm động đũa, vẫn một thân ngồi yên, hai mắt hơi híp lại, không biết là tiến vào giai đoạn tu hành hay lĩnh hội suy nghĩ gì đó.

-“Được được a, không thành vấn đề, chi phí hai phòng liền hai mươi Cốt Huyết Tinh đặt trước nhằm xảy ra bất trách, mong khách nhân thứ lỗi a.”

-“Được rồi, đừng nói nữa, cứ giữ yên lặng quan sát tình hình, tốt nhất chúng ta không nên nhìn người khác lung tung, không khéo lại dẫn lửa đến thân.” Lâm Phàm hạ thấp âm giọng, nói nhỏ.

-“Ui chao, quý nhân quý nhân, chào mừng quý nhân đến với bổn tửu lâu a, không biết khách nhân muốn ở lại qua đêm hay dùng đồ ăn?” Người trung niên âm thanh có phần hoà hoãn, trong trẻo nói.

-“Không biết, ăn đi đã, để còn có sức, cả một ngày bụng đói meo, có đồ ăn vào bụng đã là may mắn lắm rồi.” Lâm Phàm không mặn mà đi tra vấn đề này tiếp, miệng cho từng món đồ ăn vào, ngấu nghiến ăn lấy.

-“Ta… Ta… cũng ký… Ta ở cùng mọi người… Ngoài kia, còn những thứ kia….” Cửu Muội âm giọng có chút ngắt quãng, sợ hãi nói.

-“Đúng vậy a, bổn tửu lâu đã có từ rất lâu rồi, vẫn luôn đứng vững sừng sừng tại nơi này, không dối trên lừa dưới, làm ăn đều sạch sẽ, không lẽ khách nhân cho rằng nơi này chính là hắc điếm?” Người trung niên nghe có phần không hiểu, nghiêng đầu nhìn Lâm Phàm như thằng ngốc liền nói.

-“Không… Không phải… Ý ta là…” Lâm Phàm có chút xấu hổ trước hình động của đối phương, hơi hơi cúi đầu, tay đưa ra sau đầu gãi lấy.

-“Tốt tốt tốt, còn những người khác sao a?” Người chưởng quỹ mập mạp nhìn thấy vậy liền vui vẻ hân hoan, hai tay vỗ liên tục vào nhau cười nói.

Thời gian thoáng chốc lại trôi qua một đoạn, bên ngoài trời bắt đầu ngã chiều tối, không gian bên ngoài dưới màn sương trắng xoá mờ mờ ảo ảo cùng với khung cảnh chiều tàn, ngày càng trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết, từng nhà từng nhà dọc khắp con đường Bạch Linh Thôn chìm trong biển tối, không một ánh đèn phát sáng. Dưới khung cảnh đầy tối đen quỷ dị liền xuất hiện ánh đèn sáng len lỏi giữa một vùng vô cùng bắt mắt, khó mà có thể không chú ý được, ánh đèn này cũng chính là nơi bắt đầu căn nguyên của toàn bộ những sự kiện sau này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Phàm cùng đám người liền suy đoán là cái thứ hai, mặc dù hắn cùng Vũ Nam Sơn chưa tiến nhập vào con đường tu đạo, thế nhưng dựa theo những gì hắn biết, bản thân một người tu đạo, để có thể thăng tiến thực lực của mình, quan tưởng tu hành yêu cầu phải là một nơi yên tĩnh, nhằm tránh những trường hợp gây rối, khiến bản tâm của mình trở nên loạn lạc.

-“Không, chưởng quỹ đừng hiểu lầm, ý hắn không phải thế, đúng rồi, chưỡng quỹ cho bọn ta một bàn, cùng hai phòng, chúng ta tạm thời sẽ ở đây một thời gian.” Trương Minh cảm nhận được sự thay đổi từ người trung niên trước mặt, liền tiến đến, tay giật lấy ống tay áo Lâm Phàm kéo về sau, đứng cản phía trước, không đợi Lâm Phàm nói liền lên tiếng.

-“Không biết ngài có thể cho ta hỏi thăm một vài chuyện được không?”

-“Vật đánh đổi trên cơ thể? Là thứ gì?” Vũ Nam Sơn nghe thấy thế, có chút sợ hãi liền nói.

-“Được, vậy quyết định như vậy đi, chưởng quỹ, bọn ta tạm thời sẽ ở lại đây, phần khế ước này, xong.” Lâm Phàm gật đầu, xoay người nhìn về phía người chưởng quỹ mập mạp, tay đưa ngón cái chấm lên khuôn mực liền nhấn vào bên trong tờ khế ước trước mặt.

-“Ý tiểu hữu là, những người đang có mặt tại đây, ắt hẳn đều phải bỏ ra một cái giá gì đó, để có thể lưu tại nơi này?” Trương Minh hiểu được hàm ý từ Lâm Phàm, khẽ giật mình nói.

Né tránh đám người, cả năm người Lâm Phàm liền tiến thẳng một mạch đến vị trí nơi phục vụ khách nhân, tại nơi vị chịu trách nhiệm phục vụ được ngăn cách bởi một chiếc bàn dài có chút hẹp giữa người đứng bên trong và người đứng bên ngoài, nhìn thấy có khách nhân tiến đến, người trung niên có phần mập mạp, thân mặt y phục sang trọng, phần mặt bị che đi diện mục bởi chiếc mặt lạ hình đầu lâu vội vàng chạy đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ừm? Được chứ, tiểu nhân biết gì liền nói đó, không chút giấu giếm khách nhân.” Người trung niên vẫn nhiệt tình trả lời.

-“Ở nơi này, tốt nhất đừng nên tìm hiểu quá nhiều về người khác, bằng không, sẽ như thế nào rất khó nói a.” Người trước mắt không khỏi cười lạnh, đưa ra giọng chế nhễu liền nhắm mắt dưỡng thần.

-“Có gì hay, chỉ quan sát một chút liền như thế…” Cửu Muội khó chịu trước lời nói đầy đe doạ của người kia, tỏ ra bất mãn.

-“Bọn ta cũng ký.”

-“Ừm? Mọi người không có Cốt Huyết Tinh? Có chút phiền phức a, để tiểu nhân nghĩ… Ừm….. A, có rồi, nếu mọi người quả thật không có Cốt Huyết Tinh, liền nhờ mọi người ký vào bản giao kèo này từ bổn tửu điếm, đây là bản ký nợ tạm thời, mọi chi tiêu của mọi người đều được sẽ tính vào đây, mọi người sẽ phải đánh đổi một thứ gì đó trên người để đổi lấy vốn liếng chi trả, nếu chi tiêu càng nhiều thì vật đánh đổi sẽ càng lớn.” Người chưởng quỹ đưa ra năm tờ ký ước, miệng giải thích.

-“Không biết, nếu không ký, chúng ta khó mà ở lại nơi này, rất có thể sẽ bị trục xuất khỏi đây, còn nếu ký liền không biết chuyện gì sẽ xảy ra, tấm ký ước này rất có vấn đề, đặc biệt là cái thứ Cốt Huyết Tinh, chúng ta không biết nó là thứ gì, và thứ dùng để đánh đổi thành kinh phí chi tiêu, chúng ta cũng không biết được phải bỏ ra cái giá như thế nào. Tất cả đều mơ mơ hồ hồ, mọi người nhìn những người kia xem, có vẻ như bọn hắn cũng là người như chúng ta, lạc vào cái nơi quỷ quái này, để rồi tất cả đều bị đưa đến chỗ này.” Lâm Phàm suy nghĩ một lúc, liền đưa ra cách nhìn nhận của mình trong chuyện này.

-“Thật thứ lỗi, chuyện này tiểu nhân không thể nói, đây là quy củ của bổn tửu lâu a, mong khách nhân thứ lỗi.” Tên trung niên mập mạp đưa tay chắp về phía trước, khom người một góc ra sức xin lỗi.

-“Các ngươi nhìn gì?” Bỗng nhiên người phía trước mở mắt, âm giọng trầm khàn, không phân rõ nam nữ, hướng về phía đám người Lâm Phàm chất vấn.

Sau lời thông cáo từ Sở Chưởng Quỹ, âm thanh xì xào vang lên liên tục, đa phần tất cả nội dung đều liên quan đến việc ‘người kể chuyện’ thực chất ‘người kể chuyện’ xuất hiện tại tửu lâu không phải là hiếm gặp, đó gần như là chuyện bình thường xảy ra hằng ngày tại những tửu lâu ngoài kia, thế nhưng tại nơi này lại khác. Tại một nơi quỷ dị như thế này, lại có thể xuất hiện một ‘người kể chuyện’ đúng là không tầm thường, về phần nội dung câu chuyện, không cần phải nói, Lâm Phàm hắn có thể lờ mờ đoán được ắt hẳn nội dung không tránh được những thứ yêu ma quỷ quái.

-“Không… Không có gì…” Đám người như thể b·ị b·ắt quả tang khi vụng trộm làm chuyện xấu, có chút xấu hổ, ấp úng trả lời.

Lần lượt từng người trong nhóm tiến lên ấn dấu vào tờ khế ước cho riêng mình, sau khi kiểm tra lại mọi thứ không có gì bất thường, tên chưởng quỹ liền phân người dẫn đám người Lâm Phàm tiến về phía bàn ăn còn trống, tay lấy ra một miếng gỗ nhỏ, phía trên được viết lấy số bàn cùng một phần gỗ khác, có đề tên phòng nghỉ, miệng giải thích cùng đưa tay chỉ lên hai căn phòng ở phía tầng lầu, nhận lấy món ăn liền xoay người bỏ đi.

-“Cốt Huyết Tinh? Là thứ gì?” Đám người như lần đầu tiên nghe được danh tự này, mặt đầy chấm hỏi, hướng về phía chưởng quỹ hỏi lại.

-“Bần đạo cũng nghĩ giống tiểu hữu, ít nhất tại đây chúng ta còn có thể thông qua những người này, thu thập được thông tin gì đó cần thiết thì sao.” Trương Minh gật đầu tán thành.

-“Nơi này thực sự là tửu lâu?” Lâm Phàm hít một hơi thật sâu liền đưa ra nghi vấn của mình.

-“Những người đó đều là người sống cả, trên người bọn họ có mùi của thịt tươi sống.” Kinh Kha đưa chiếc mũi về phía khác, hít hít lấy liền nói.

-“Ài… Hai người đã quyết như vậy rồi, ta không ở lại cũng không được.” Vũ Nam Sơn thở dài nói.

-“Thật ngon, nếu như không phải có tên tiểu tử này, ta còn không dám tin rằng thứ này thực sự là đồ ăn.” Vũ Nam Sơn một tay cầm đũa gắp lấy một phần đồ ăn cho vào trong miệng liền nói.

-“Nơi này thực sự là tửu lâu sao? Nếu bảo rằng không phải, cũng không hẳn là không phải, nếu bảo là phải, cũng không hẳn là phải…” Cửu Muội vẻ mặt đầy phiền muộn nói.

-“Người kể chuyện? Cái quỷ gì, kể chuyện quỷ ma à…?”

-“Mùi vị không tệ, tại một nơi như thế này, lại xuất hiện thứ đồ vật này, chuyện này có chút khó hiểu.” Trương Minh đưa tay động đũa cho vào miệng từng miệng nhỏ, gật gù nói.

-“Ây dô ây dô, tất cả mọi người xin chú ý, xin chú ý, để mừng những vị khách nhân lần đầu tiên đến đây ủng hộ, ta trưởng quỹ, Sở Húc, đã đặt biệt mời đến một người kể chuyện, nhằm tăng sự vui vẻ đến cho mọi người, nào nào, xin mời mọi người lắng nghe, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ cùng món ăn, xin cảm ơn.” Người chưởng quỹ mập mạp lớn tiếng nói.

-“Ý ngài là, nơi này không phải tửu lâu bình thường, mà là nơi quỷ quái chứa đầy yêu ma?” Bỗng nhiên người trung niên trước mặt âm giọng có phần trầm trầm, lạnh lẽo không thôi, thái độ mười phần khác biệt so với ban đầu.

-“Lại còn có chuyện này?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31 : Tửu Vong Lâu ( Trung )