Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30 : Tửu Vong Lâu ( Hạ )
-“Tửu Vong Lâu, không sai được, chúng ta đã đi một vòng rồi trở lại nơi này.” Lâm Phàm ngước mặt nhìn toà tửu lâu hoành tráng, cười khổ nói.
-“Dược đồng của bần đạo có khứu giác rất nhạy bén, dựa vào mùi hương của bất kì loại đồ vật, thậm chí là con người, đều có thể phân biệt được một số thứ. Bất kì thứ gì tồn tại trên thế giới này, đều có mùi vị đặc trưng riêng của nó, không một thứ nào giống nhau, thế nhưng có những thứ ngoại lệ, không cho ra bất kì mùi hương nào, nó cũng là thứ khiến người khác phải đắng đo lựa chọn.” Trương Minh nhìn thấy mọi người vẻ mặt khó hiểu liền giải thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Ừm… Chiếu theo lời ngươi nói, kẻ này có chút bất thiện… Chưa nói đến lai lịch thế nào, liền xuất hiện tại đây cùng đạo môn của mình, thì chưa hẳn đã là người ngoài cuộc trong chuyện này.” Trương Minh đưa tay vuốt lấy phần râu trắng, hai mắt nheo lại, nhìn Cửu Muội đang cùng Lâm Phàm và Vũ Nam Sơn trò chuyện vui vẻ liền nói.
-“Điên thật… Cho dù có rẽ hướng nào thì điểm đích cuối cùng vẫn là chỗ này, như thể tất cả mọi hướng đi, đều hướng tập trung về nơi này vậy.” Vũ Nam Sơn đặt mông ngồi thẳng trên mặt đất, thở phì phò nói.
-“A, nguyên lai là khách nhân, mời vào mời vào, thứ lỗi vì không chu đáo đón tiếp.” Vị nữ tử nghe thấy lời Trương Minh nói, vẻ mặt đầy hân hoang, đưa tay chào mời bọn hắn.
Phát hiện ánh đèn từ trong sương mù lấp loé, cả năm người di chuyển bước chân không nhanh không chậm hướng về mục tiêu, càng tiến lại gần, ánh đèn càng lộ rõ ra diện mục của nó. Đập vào mắt mọi người liền là một toà tửu lâu vô cùng to lớn và hoành tráng, hai bên là hai chiếc cột to được dựng cao chọc trời, phía trên khắc nhiều hoạ tiết âm dương bát quái, muôn trùng kiểu loại không phân biệt được, phía trên được viết ‘Tửu Vong Lâu’ đầy uy nga.
-“Ừm, có thể có vấn đề, cũng có thể không có.”
Phải mất một lúc sau, âm thanh cửa kéo mới vang lên, xuất hiện trước mắt bọn họ là một nữ tử liễu yếu đào tơ, trên người khoác lấy tấm lụa mỏng xuyên thấu, nhìn thấy cả da thịt trắng tươi bên trong, khuôn mặt đầy quyến rũ, được tô sơn dậm phấn một cách chỉnh chu, mang một sắc thái riêng biệt, không giống với những người con gái khác.
-“Các ngươi là….” Âm giọng đầy ma mị, nhuyễn xương, khiến đám người Lâm Phàm cảm thấy mềm nhũng cả người.
-“Ài… Số phận rồi, có vẻ như thứ này muốn chúng ta phải vào đây liền mới chịu thả chúng ta, bằng không cứ đi mãi đi mãi vẫn ở một chỗ này.” Lâm Phàm có chút mệt mỏi liền nói.
-“Có ai không?” Vũ Nam Sơn đưa tay cầm lấy vòm tay bằng đồng, gõ mạnh lớn giọng nói.
Đi được một đoạn đường dài, đám người liền đụng phải một chiếc cửa đồng to lớn được phủ lớp sơn đỏ pha chút màu vàng lẫn những thứ khác, chiếc cửa lớn này so với cửa chính ban đầu đơn sơ hơn rất nhiều, không chỉ thế phía trên được viết rất nhiều án ngữ kì lạ, đến cả Trương Minh, khi nhìn thấy những án ngữ này, cũng không khỏi nhíu mày khó hiểu.
-“Trên người của cô gái này, có mùi của một số thứ không sạch sẽ, mặc dù ta không xác định được rõ những thứ đó là gì, thế nhưng ta dám chắc chắn, mấy cái đồ chơi đó đều liên quan đến nhân mạng.” Kinh Kha ánh mắt đầy e ngại nhìn lấy Cửu Muội, thấp giọng nói với Trương Minh.
-“Không phải là cảm giác đâu, chính xác là chúng ta đang đi loanh quanh tại một chỗ, nhìn đằng kia đi, ánh đèn đó, vẫn nằm ngay phía trước…” Trương Minh sắc mặt không đổi, đưa tay chỉ về phía trước nói.
-“Két….”
-“Ta cũng vậy, thế nhưng lại không thể làm được gì tại nơi này, chỉ có thể đi từng bước, mò từng bước… Ừm? Chỗ kia, lại có nhà mở đèn, thật kì quái.” Trương Minh đang nói bỗng nhiên có chút khựng lại, hai mắt nhìn về ánh đèn lấp loé bên trong sương mù ngay tại phía trước.
-“Đúng vậy a, sao ta có cảm giác như nãy giờ chúng ta vẫn đi loanh quanh tại khu này vậy.” Vũ Nam Sơn hai đầu lông mày chau lại, khó hiểu nói.
Những con quạ này toàn thân lông vũ đen nhánh, hai mắt đỏ ngoe, mỏ chim bén nhọn, tựa hồ như bị bỏ đói từ rất lâu, đang thèm nhỏ dãi huyết nhục bọn hắn, bất kì lúc nào cũng có thể lao xuống ghim những chiếc mỏ bén nhọn ấy vào cơ thể bọn hắn.
-“A, nếu liên quan đến bí mật của đạo môn cô nương thì thôi vậy, là ta lỗ mãn.” Lâm Phàm nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Cửu Muội, tay đưa xoa gáy tóc, ngại ngùng nói.
-“Theo ta thấy chúng ta không nên tiến vào thì hơn, cứ mặc kệ, đừng để tâm đến nó có vấn đề hay không, tiếp tục đi thôi.” Vũ Nam Sơn nghe thấy vậy liền hoảng sợ, thúc giục mọi người đi tiếp.
Chương 30 : Tửu Vong Lâu ( Hạ )
-“Quỷ… Gặp quỷ rồi…” Cửu Muội đầy sợ hãi, liên tục lùi về sâu.
-“Mùi vị? Nói thế nào?” Cửu Muội vểnh chiếc mũi nhỏ bé của mình về phía tửu lâu, hít hít một vài cái, liền nói.
-“Chúc khách nhân tận hưởng một ngày vui vẻ.” Vị nữ tử đưa tay kéo lấy chiếc cửa đồng to lớn, ra dấu mời chào, mỉm cười nói.
-“Cẩn thận thì hơn, dù sao bất kì thứ gì xuất hiện tại nơi này, chúng ta đều không thể nào biết được là địch hay là bạn.” Lâm Phàm cảnh giác nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Cái này… Bạch Linh Thôn có thứ này sao, sao ta lại không biết?” Nhìn thấy toà tửu lâu hoành tráng trước mắt, Vũ Nam Sơn ngơ ngơ ngác ngác, nhìn sang Lâm Phàm đầy khó hiểu.
-“Không phát hiện, như thể bị người khác che giấu, một chút mùi vị đều không có.” Kinh Kha sắc mặt trở nên ngưng trọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Sư phụ… Ta ngửi được trên người cô gái này, có chút tà quỷ…” Kinh Kha thấp giọng, kéo lấy tay áo của Trương Minh, nói nhỏ.
-“Nếu là vậy, thì chỉ còn cách tiến vào thôi, nếu nó đã muốn chúng ta vào nơi này, ắt phải có lý do của nó, có thể bên trong toà tửu lâu này có thứ mà chúng ta cần.” Trương Minh tay vuốt lấy râu, suy nghĩ nói.
Đưa ra quyết định, năm người cứ thế di chuyển bước chân lên từng bậc thang, mặt đối diện cửa chính to lớn được làm bằng vàng, phía trên có một vòm tay bằng đồng để gõ cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tửu Vong Lâu bên trong quỷ dị vô cùng, bước qua khỏi cửa chính, không gian bên trong như một màn đêm không chút ánh sáng bên ngoài, không một bóng người, tất cả bên trong chỉ được nhóm nhen vài ngọn đèn lồng được đặt tại một số vị trí nhất định, khiến nơi này lạnh lẽo mười phần.
Hạ ra quyết định, năm người tiếp tục di chuyển về phía trước, bỏ mặt lại toà tửu lâu lại sau lưng, không đếm xỉa gì đến, đùa a, tại một nơi quỷ quái như thế nào, đột nhiên lại xuất hiện một toà tửu lâu không rõ lai lịch, chỉ đầu ngâm nước mới đưa ra lựa chọn tiến vào mà không suy nghĩ. Thời gian thấm thoát trôi qua được một lúc, năm người Lâm Phàm vẫn tiếp tục đảo dọc bước chân trên con đường Bạch Linh Thôn mà không hề hay biết, bánh răng định mệnh của bọn hắn đang khẽ xoay chuyển theo mọi bước đi.
-“Ừm, Nam Sơn nói đúng đấy, tốt nhất chúng ta đừng dính vào những thứ không rõ ràng tại nơi này…” Cửu Muội gật đầu đồng ý.
-“Đã đến nơi, vui lòng khách quan hãy đeo những thứ này, vì bản tửu lâu có chút khác biệt so với những nơi khác, chính vì để đảm bảo an toàn cho mỗi khách nhân, bổn tửu điếm liền sẽ không để khách nhân của mình lộ ra diện mục cho người khác nhìn thấy, thứ lỗi vì sự bất tiện này, mong khách nhân cảm thông cho.” Vị nữ tử mỉm cười đầy ngại ngùng, trong tay xuất ra năm chiếc mặt nạ bằng được làm bằng nhựa, thiết kế vô cùng tinh xảo, đủ loại hình dáng, hồ ly, thi nhân, hổ tinh, xà tinh cùng quan phật.
-“Không biết… Lần đầu tiên nhìn thấy, thế nào, Trương Đạo Trưởng, tiến vào hay không?” Lâm Phàm lắc đầu, nhìn sang Trương Minh nói.
-“Khách quan đừng sợ, những thứ đó được gọi là Huyết Dạ Ô Nha, là của bổn tửu lâu nuôi để làm cảnh bày biện thôi, đã được thuần hoá, sẽ không gây bất kì tổn hại gì đến khách nhân.” Vị nữ tử nhìn thấy biểu hiện của mọi người liền khẽ cười, tiếng cười vang êm tai như tiếng lục lạc kêu khi gió thổi qua, thoải mái, dễ chịu vô cùng.
-“Nói như đạo trưởng, vậy toà tửu lâu này ắt hẳn có vấn đề?” Lâm Phàm như hiểu được ý nghĩa trong câu nói, liền đáp.
-“Nơi này, có chút quen mắt, hình như chúng ta đã đi qua nơi này một lần rồi thì phải?” Lâm Phàm nhìn lấy khung cảnh xung quanh, cảm thấy kì lạ liền nói.
-“Nếu vậy đi thôi, dù sao ta cũng không có ý định tiến vào một nơi quỷ quái như thế, như vậy thôi là đã đủ khiến ta phải đau đầu rồi.” Lâm Phàm cũng đồng ý lấy quyết định hai người, xoay người bỏ đi.
-“Làm thế nào đây, có vẻ như nó buộc chúng ta phải vào nơi này rồi.” Vũ Nam Sơn có chút sợ hãi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm người Lâm Phàm nhìn thấy đối phương chủ động mời gọi, lời cũng không nói, như ma xui quỷ khiến, cả cơ thể tự khắc di chuyển bước vào bên trong ‘Tửu Vong Lâu’ không chút do dự, dọc trên đường đi, đám người thi thoảng liền nghe thấy tiếng quạ kêu ré khiến ai nấy đều không khỏi nổi da gà. Lâm Phàm hơi chút ngẩng đầu một cái, liền phát hiện, ngay tại phía trên trần nhà, nơi những thanh trụ gỗ to lớn xếp chồng lên nhau tạo thành giá đỡ cho toà tửu lâu xuất hiện nhiều con quạ mắt đỏ đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
-“Ta có một thắc mắc từ nãy đến giờ, đó chính là tại sao cô nương cùng những người khác lại lạc vào nơi này?” Lâm Phàm im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
-“Hay là chúng ta cứ đi tiếp, biết đâu lần này thực sự không quay lại nơi này nữa thì sao?” Cửu Muội thấp giọng nói.
----------------------------------
-“Ừm? Đèn? Phải a, sao tự nhiên lại có nhà thắp đèn tại đây, là người hay quỷ?” Vũ Nam Sơn nghe thấy tiếng Trương Minh liền ngẩng cao đầu nhìn về phía trước, hai mắt phải nheo lại, cực kì tập trung liền mới thấy được ánh đèn mờ.
Năm người nghe thấy quy củ nơi này có chút khác lạ không khỏi bất ngờ, thế nhưng không một ai lại dám lên tiếng chất vấn, ai nấy đều đưa tay nhận lấy một chiếc mặt nạ, đặt thẳng về phía mặt che lấy diện mục của chính bản thân mình.
-“Mặc khác, từ lúc lạc vào nơi này cho đến bây giờ, ta luôn cảm giác rằng bất kì mọi hành động của ta như thể luôn được người khác nhìn thấy, không khác gì hiện diện của một quân cờ đang từng bước tiến lên mỗi ô trong bàn cờ cả.” Kinh Kha trầm ngâm suy nghĩ nói.
-“Ừm, bần đạo cũng nghĩ thế, nếu quả thật quay trở lại nơi này, thì chỉ còn cách tiến vào toà tửu lâu này thôi.” Trương Minh gật đầu đồng ý.
-“Ài….”
Làm xong hết thẩy mọi thứ, năm người Lâm Phàm bước qua chiếc cửa đồng di chuyển về phía bên trong, tiến vào chân chính của tửu lâu, ánh sáng tại bên trong vô cùng rõ rệt, có thể nhìn thấy được khắp mọi nơi tại căn phòng này. Khác với căn phòng lúc đầu, nơi này người vô cùng nhiều, ai nấy đều mang trên khuôn mặt mình chiếc mặt nạ đầy kiểu loại, điều đáng nói ở đây chính là mặc dù ngồi cùng tại một vị trí bàn, thế nhưng lại không một ai nói lớn, chỉ dám nhỏ giọng, hơi hơi nói chuyện hoặc tự mỗi người tận hưởng lấy đồ ăn của riêng mình như sợ kinh động đến thứ gì đó, khiến bầu không khí trở nên quỷ dị không thôi.
-“Ừm? Nói thế nào?” Trương Minh như thể chưa hiểu ý đồ đệ của mình, khẽ nói.
-“Bọn ta là người qua đường, muốn xin vào đây tá túc, ăn một bữa cơm.” Lấy lại tinh thần, Trương Minh hai tay chắp lại, giơ cao đầy thành ý.
-“Về chuyện này….” Cửu Muội ấp úng nói.
-“Thế nào, có phát hiện ra gì không?” Trương Minh không đáp liền nhìn sang Kinh Kha hỏi.
Mặc dù đã được trấn tâm, thế nhưng đám người cũng không dám ồn ào lên tiếng, co rúc vào nhau, sợ một khi đá động gì đến những con quạ này sẽ sinh ra chuyện không may, dù sao người ta cũng có nói, quạ là thứ bắt đầu từ điềm không may.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.