Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15 : Để ta giúp ngươi lên đường
-“Khặc… Khặc… Khặc… Cũng không có gì lớn, chẳng qua thấy ngươi đi đường có chút khổ cực, có công đem dược dẫn về đây, phụ trợ giúp ta tiến gần hơn với con đường thành tiên liền ban thưởng cho ngươi một khoả tiên đan….” Đào Đạo Nhân hai mắt trở nên thâm thuý, nở nụ cười đầy man rợ liền nói.
-“Vâng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Sư phó có gì căn dặn ạ?” Nhị Cẩu hai tay chắp lại, khom người về phía đạo nhân, vẻ mặt đầy tôn kính liền nói.
-“Bọn họ à… A..…” Vũ Nam Sơn liền đưa tay chỉ về một phía, từ đâu một đạo bóng ảnh có phần nhỏ bé liền nhảy về phía họ khiến hắn không khỏi giật lùi người.
-“Hù c·h·ế·t ta… Sao ngươi lại ở đây, chỗ này ngươi không nên ở lâu, trở về nhà đi.” Vũ Nam Sơn giật bắn người, nhìn thấy đạo bóng ảnh trước mắt vô cùng quen thuộc liền nhíu mày đáp.
-“Đệ tử chỉ làm tròn bổn phận của mình, không dám luận công khen thưởng ở đây…” Nhị Cẩu nghe thấy thế không khỏi hoảng sợ liền đáp.
-“Có chuyện gì mà đứng ở đây không vào thế?” Âm thanh có phần lành lạnh, vang lên vanh vảnh bên tai Lâm Phàm, khiến da cùng lông tơ liền dựng đứng, kinh hoàn tang đảm xoay người về phía sau, tay siết chặt quyền, ra quyền thẳng về phía vị trí giọng nói.
-“Thế nào… Cảm giác tuyệt vời chứ…” Đào Đạo Nhân đứng bên cạnh, thu hết tất cả hành động Nhị Cẩu vào mắt, vẻ mặt đầy hài lòng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Aaaaa….. Ta không nghe, ta không muốn nghe….” Dứt lời, Triệu Ngọc Nhi đưa tay che lấy hai bên tai, xoay người chạy về phía cuối đường.
-“Ngươi nghĩ muội ấy sẽ bỏ qua được sao? Chi bằng giấu diếm, thì cứ kể cho muội ấy biết, đỡ phải tò mò rồi tìm hiểu, sinh ra nhiều chuyện khác…” A Đại bễu môi khinh thường đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như thể biết trước được ý đồ Lâm Phàm, chủ nhân âm thanh vừa rồi khẽ nhích người sang một hướng liền tránh được một quyền từ Lâm Phàm, về phần Lâm Phàm, mắt nhìn thấy bóng ảnh trước mắt tránh được một đòn bất ngờ từ mình, biểu cảm liền không khỏi bất ngờ, dường như chuẩn bị vung đòn thứ hai, liền nhìn thấy bóng ảnh có phần quen thuộc, liền thu hồi tay lên tiếng nói.
-“Chưa hết, kẻ xấu số đó lại chính là người mà chúng ta quen biết, là Nhị Cẩu, Nhị Cẩu đã bị thú hoang, hay một thứ gì đó lấy đi tính mạng, vào cái đêm trước xảy ra thảm án, hắn ta còn trông thấy được một thứ quỷ quái không rõ hình dạng, luôn theo dõi và đưa tay mời gọi hắn… Có người nói, thứ đó chính là đồ vật không sạch sẽ, Nhị Cẩu vô tình dẫn nó về nhà và bị nó ăn lấy… Khà… Khà… Khà…” A Đại âm thanh trở nên lạnh dần, vẻ mặt đầy ma quái nói.
-“Trở về đi, nếu đã không biết thì đừng nên biết, đôi khi có những điều chúng ta thà rằng không biết lấy, mơ mơ màng màng trong sương mù, còn hơn là biết được những thứ đang chờ đợi chúng ta phía sau đó.” Lâm Phàm khẽ thở dài nói.
-“K-Không, không có việc gì, đột nhiên đau bụng, liền đi nhà xí.” Lâm Phàm khoác tay đáp.
-“…..”
-“Hả? Sao lại không được, cơ mà sao mọi người lại tập trung ở đây đông thế, đã xảy ra chuyện gì à?” Triệu Ngọc Nhi đầu đong đưa hai bím tóc, vẻ mặt đầy ngơ ngác, nhìn xung quanh hỏi.
-“A Đại, đủ rồi, đừng nói.” Lâm Phàm xoay người, nhíu mày nói.
-“Hì… Hì… Hì… Không sao, không sao… Vẫn còn tốt… Ở trong nhà mãi liền thấy chán, nên ra ngoài đi dạo đôi chút đỡ…” Lâm bà nở nụ cười thân thiết đáp.
----------------
-“Suỵt, suỵt… Đừng lên tiếng nha… Để ta chăm sóc ngươi… Hì… Hì… Hì…”
-“Đủ rồi, hà tất gì phải làm thế, cứ giữ lấy miệng, đừng để muội ấy biết là được rồi…” Lâm Phàm thở dài nói.
-“Ài… Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến… Không đến thì không sao, nhưng đã đến rồi thì có ngăn cũng chả được, tuỳ cơ ứng biến thôi…” Lâm Phàm thì thào nói.
-“Ngươi làm sao thế? Sao mặt lại trắng bệt ra vậy, còn nữa, lúc nãy ngươi đi đâu, bọn ta không nhìn thấy ngươi?” Vũ Nam Sơn tay vỗ lấy vai Lâm Phàm, nhìn thấy sắc mặt của huynh đệ mình có chút không đúng, liền nói.
-“Về phần tiên đan… Nó nằm ở ngay kia… Thằng nhãi ranh này dù sao cũng đã tu luyện một thời gian dài, đã ăn biết bao nhiêu đồ tốt vào trong, cho nên tất cả lục phủ ngũ tạng của hắn, thậm chí mắt, tai, mũi… Đều là đồ tốt cả… Nếu không phải vì ta đã vượt ra khỏi phạm trù của người bình thường… Khặc… Khặc… Khặc… Ta thật muốn tận hưởng lấy hương vị trên từng bộ phận cơ thể của hắn… Thật thèm mà….” Đào Đạo Nhân khoé miệng không ngừng chảy những dòng nước dãi, khiến những người đang có mặt tại nơi này thoáng chốc lạnh cả lưng.
-“…..” Hai người Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn đưa mắt liếc nhìn nhau, không một ai nói lời nào, liền xoay người bỏ đi.
-“Không sao… Không sao…. Không có gì phải sợ… Kẻ nào có công lao, đều sẽ ban thưởng, chỉ những ai có hành vi chống đối lại bản đạo gia, kết cục liền như thế này…” Đào Đạo Nhân vừa nói tay vừa chỉ về phía Dương Tử, hai mắt trở nên lạnh lùng.
-“Thật vậy sao… Thế nếu đó là một vụ thảm án liên quan đến một nhân mạng, bị cắt đứt tứ chi, không còn phần ngực cùng đầu, chỉ còn hai tay cùng hai chân bị gặm gần như sạch trơn thì sao?”
-“Được rồi… Tất cả mọi người yên lặng, thông qua thời gian điều tra, sau cùng bọn ta cũng đã xác minh được một vài thứ, thứ nhất, cái xác này có phải là Nhị Cẩu hay không vẫn chưa xác định rõ, nếu chỉ dựa vào hai tay cùng hai chân liền khẳng định người này là Nhị Cẩu thì cũng quá qua loa, cần thêm thời gian để xem xét, tìm thêm manh mối. Thứ hai dựa theo những vết cắt từ hai tay cùng hai chân, bọn ta liền có thể đại khái xác định vật có thể làm ra được chuyện này một cách trơ tru, không để lại một chút dấu vết thừa thãi bên trên vết thương, liền là một vật rất bén và dài, có thể là một chiếc liềm cũng nên…”
-“Ngon… Rất ngon…. Đây là lần đầu tiên đệ tử ăn được thứ ngon như thế này….” Nhị Cẩu hai mắt đỏ rực như con thú hoang, thấp giọng trả lời, tay liên tục bắt đầu thi triển những đường dao tiếp theo dọc trên cơ thể Dương Tử.
-------------------
-“Ngươi mới nhập đạo của bổn môn, căn cơ vẫn còn yếu, những thứ này đối với ngươi không khác gì linh dược nghìn năm, có thể giúp ngươi tiến thăng rất nhanh, thậm chí vượt xa những người còn lại… Là thương hại, hay tiên dược, tuỳ vào ngươi chọn lựa… Bổn đạo gia sẽ không bắt ép ngươi… Ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ… Cơ hội chỉ đến một lần với những kẻ biết nắm bắt lấy….” Đào Đạo Nhân tay đưa thanh dao cùn về phía Nhị Cẩu, vẻ mặt đầy bỉ ổi liền nói.
-“Này… Này…. Hai người không định nói gì à? Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
-“….” Dương Tử miệng liên tục phát ra âm thanh ú ớ không thành tiếng, nước mắt dằn dụa rơi thẳng xuống mặt sàn trong tuyệt vọng.
-“Uy… Ngươi lại giống ông cụ non rồi, có gì mà biết với chả không biết, bổn tiểu thư đây không sợ… Cho dù nó có là thế nào đi chăng nữa….” Triệu Ngọc Nhi ngẩng cao đầu, ưỡng ra phần đồng bằng chưa kịp nói hết câu, liền phía sau xuất hiện âm thanh có phần cười nhạo.
-“Ngươi không biết? Triệu thúc không kể gì cho ngươi sao?” Lâm Phàm nghe thấy thế không khỏi bất ngờ nói.
Nghe thấy vậy, Nhị Cẩu hai mắt không khỏi trở nên phát sáng như hai viên bảo thạch, không nói một lời, liền đoạt lấy thanh dao cùn trong tay đạo nhân, thân ảnh như một con báo đốm liền nhảy thẳng về phía Dương Tử vung dao đâm. Nhát dao ghim thẳng về phía mắt phải của gã, khiến gã kêu lên thất thanh vang vọng khắp cả căn nhà, Nhị Cẩu tay còn lại liền áp đặt lên toàn bộ miệng của Dương Tử, đưa mặt áp gần về phía gã, khẽ nói.
-“Hù… Hai huynh đang thì thầm to nhỏ gì đó… Có chuyện gì giấu muội à?” Triệu Ngọc Nhi từ phía sau đột nhiên xuất hiện liền nói.
Đứng trước ngôi nhà thân quen, Lâm Phàm ra vẻ chần chừ, chuyện ban sáng, vẫn còn như in trong đầu hắn, hắn không tài nào có thể vứt bỏ cái hình ảnh c·h·ế·t tiệt đấy ra khỏi, những vũng máu bí ẩn ứ đọng tại gian nhà, cùng với cái xác không phần thân cùng đầu, chưa kể cái thứ mà hắn đã thấy được tại nhà lão nhân kia, thật kinh khủng… Quá nhiều chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, khiến Lâm Phàm hắn trở nên bất an hơn bao giờ, hắn tự hỏi rằng liệu những ngày tháng sau này sẽ bình yên, hay một thứ gì đó kinh khủng hơn, đang chờ đợi bọn hắn bước vào…
-“Tha? Khặc… Khặc… Khặc… Công ta nuôi thu dưỡng ngươi từ còn nhỏ, nuôi dạy đến tận bây giờ, ngươi lại làm chuyện đó với ta… Khặc… Khặc… Khặc… Nhị Tử, đến đây….” Đào Đạo Nhân khẽ xoay đầu chậm chậm về phía Nhị Cẩu, giơ tay ra hiệu tiến đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-“Sư phụ… Hãy tha cho ta… Ta biết lỗi rồi… Dù sao ta cũng đã trở thành thế này… Xin người hãy rộng lòng từ bi tha cho ta một mạng…” Dương Tử miệng không ngừng tuông huyết, giọng nói có phần yếu ớt nói.
-“Không a, cha ta đi ra ngoài từ sớm, bảo là có việc gì đó, dặn ta không được phép ra ngoài, đến đầu giờ chiều liền quay lại, một lúc sau liền vội vã rời đi, vừa lúc ta từ phòng đi ra, không thấy ông ấy đâu, liền đi ra ngoài tìm, vô tình nhìn thấy hai huynh liền tới đây.” Triệu Ngọc Nhi lắc đầu đáp.
Nhị Cẩu tay siết chặt lấy cán dao, xoay hình vòng cung 180 độ liền dùng sức giựt mạnh ra, mũi dao ghim chặt con ngươi Dương Tử, nương theo độ xoay cùng lực tay liền dễ dàng bị soắn ra khỏi khuôn mặt hắn như thể soắn phần thân của ốc ra khỏi vỏ. Ngay tại phía dưới tròng mắt vẫn còn li ti những sợi thần kinh mỏng như sợi chỉ đỏ đang không ngừng nhúc nhích lần cuối. Nhị Cẩu không nhanh không chậm mở to phần miệng, cho thẳng tròng mắt mà hắn vừa có được vào bên trong cắn xé thành từng mảnh, máu còn ứ đọng lại bên trong mắt liền chảy nhỏ giọt khỏi hai bên khoé miệng, hai mắt liền híp lại, hít một hơi thật sâu, như thể đang tận hưởng lấy hương vị của nó.
-“Thật sự không có chuyện gì… Mà những người kia đâu, sao không thấy bọn họ?” Lâm Phàm vội vàng nhìn xung quanh liền đổi đề tài nói.
-“Bà bà? Sao bà lại ra đây? Lại còn xuất hiện đằng sau cháu mà không một tiếng động, một quyền nãy của cháu có phạm trúng bà không?”
-“Nhân mạng… Bị cắt tứ chi…” Triệu Ngọc Nhi nghe thấy vậy sắc mặt liền trở nên trắng bệt, như thể vừa nhớ đến chuyện gì đó.
-“Thứ ba, dựa theo những gì cho thấy tại hiện trường xảy ra thảm án, xung quanh cái xác liền một dấu chân hay vết tích từ một người khác liền không có, gần như trống toàn bộ, cho nên bọn ta cả gan đưa ra phán đoán hung thủ gây ra chuyện này, mười phần không phải do người làm… Có thể dã thú, hoặc một thứ gì đó vẫn còn đang ở ngoài kia mà chúng ta không biết… Xét theo tính nghiêm trọng của sự việc lần này, ta hi vọng tất cả mọi người không nên ra ngoài vào ban đêm, khoá cửa cẩn thận khi ngủ, ta sẽ cho người luân phiên canh gác và tuần tra tại khuôn viên làng mỗi tối, nhằm đề phòng bất trắc xảy ra như chuyện lần này… Mong mọi người sẽ hợp tác, chuyện đến đây dừng, mọi người tan đi, ai về nhà nấy, cảm ơn…” Vị trưởng thôn hai tay ôm quyền, khom người lễ độ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dứt lời, Nhị Cẩu vội vàng đi đến phía đạo nhân cùng Dương Tử, càng tiến lại gần lão nhân, Nhị Cẩu càng cảm thấy khó chịu, hắn cảm thấy khó chịu không phải là vì sự tàn độc từ đạo nhân đối với đệ tử của mình, mà là vì mùi h·ôi t·hối, tanh mục từ cơ thể gã bay ra.
-“Phải vậy không? Nhìn sắc mặt ngươi, không giống một người đang đau bụng lắm, như thể vừa gặp được chuyện gì đó khủng khiếp…” Vũ Nam Sơn hai mắt híp lại, vẻ mặt đầy nghi ngờ nói.
-“Đừng… Đừng… Tha cho ta đi….” Dương Tử nghe thấy thế sắc mặt liền không còn một giọt máu, liên tục nài nỉ xin tha mạng.
-“Tốt… Tốt… Khặc… Khặc… Kể từ giờ ngươi chính là Dương Tử… Về phần cái tên Nhị Cẩu, liền không tồn tại… Tất cả công việc cùng đãi ngộ của thằng nhãi này, sau này liền thuộc về ngươi…” Dứt lời, đạo nhân liền xoay người bỏ vào trong, tay không quên cầm lấy khối thịt Hà Nhi.
-“….”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.