Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14 : Bữa tiệc của thịt tươi sống ( Thượng )

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14 : Bữa tiệc của thịt tươi sống ( Thượng )


Đạo nhân đầu xoay về phía những người còn lại, hai mắt không ngừng đảo nhìn, như thể đang tìm kìm con mồi tiếp theo, một nữ đệ tử đứng gần đó không kiềm nén được cơn sợ hãi của mình, chân liên tục lùi về phía sau, bất chợt cả người chạm vào vật gì đó, liền ngã người mông đập thẳng xuống mặt đất. Thấy vậy, Đào Đạo Nhân như một con thú hoang, nhảy chồm về phía nữ đệ tử, một tay bắt lấy cổ, một tay liền đặt ngay phần cột sống lưng, dùng sức siết chặt, nắm lấy một đốt xương kéo ra khỏi cơ thể nàng.

Chương 14 : Bữa tiệc của thịt tươi sống ( Thượng )

-“Đi mau… Không… còn thời… gian đâu… Khụ… Khụ… Khụ…” Giọng nói ngày càng gấp rút, hơi thở cũng trở nên yếu dần liên tục giục Lâm Phàm rời khỏi.

Vào lúc đám người vẫn còn đang bận sự vụ giải quyết cái xác không vẹn toàn, Đào Đạo Nhân liền trong tay xuất ra một đạo phù lục màu đen dán thẳng giữa ngực, tay bấm thủ quyết, cả người liền như thể một cơn gió, liền biến mất giữa dòng người mà không ai phát hiện. Thoáng chốc, Đào Đạo Nhân liền xuất hiện ngay trước hiên nhà, nhìn thấy cửa liền mở toang, không kìm được sự tức giận, chân đạp đất, phóng thẳng về phía khuôn viên nhà.

-“Là ngươi đúng không?” Đào Đạo Nhân khẽ nghiếng răng nói.

-“C·h·ó má! Ngươi muốn c·hết, Nhị Cẩu sáng sớm đã được ta phái đi sang thôn bên tìm dược dẫn, vào khoảng thời gian ta rời khỏi nơi này, hắn còn thông qua Truyền Âm Phù xác nhận đã tìm được dược dẫn và đang trên đường dẫn về, nếu hắn là người làm ra chuyện này, thì cái người mà ta nói chuyện thông qua Truyền Âm Phù là ai?” Đào Đạo Nhân vung một tay tát thẳng về phía mặt nữ đệ tử trước mặt, gằn giọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Còn ngươi… Nhìn thấy đồng môn đệ tử bị hãm hại, ngươi vui lắm sao mà cười?” Đào Đạo Nhân bỗng xoay người, hai mắt nhìn về phía nữ đệ tử đang đứng gần đó, lạnh giọng nói.

-“Còn ngươi, vào lúc xảy ra chuyện, ngươi đã làm gì, ở đâu?” Đạo nhân lúc này mới chậm rãi chuyển dời lực chú ý sang người bên cạnh nói.

-“Lạch cạch…” Đào Đạo Nhân tay cầm lấy cục thịt đ·ã c·hết, quăng thẳng về phía đám người còn sót lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Nếu bây giờ chịu đứng ra thú nhận tội lỗi, bổn đạo gia ta sẽ cho ngươi một c·ái c·hết thống khoái, bằng không, để ta mà bắt được… Hừ… Hừ… Sẽ cho hắn sống không bằng c·hết…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Huyền Tử… Từ sau khi ta dặn dò ngươi dọn dẹp chỗ này… Ngươi liền đã làm gì?” Đào Đạo Nhân tiến gần về phía người tên Huyền Tử, hai mắt gắt gao nhìn lấy hắn.

-“Ngươi tại sao không nói chuyện? Câm a? Hay ngươi chính là người tham gia vào chuyện này? Mau nói, ngoài ngươi ra còn có đồng bọn nữa hay không?”

Dứt lời, Đào Đạo Nhân tay túm lấy nửa cơ thể của người thanh niên nằm dưới đất, miệng mở rộng, đưa ra những chiếc răng úa vàng lỏm chỏm bên trong, hướng thẳng về phía da mặt cắn xé không ngừng, từng mẩu da thịt được đính trên khuôn mặt rơi rớt rải dài xuống mặt đất, máu cũng liền thế bắn thẳng lên khuôn mặt đạo nhân, khiến hắn bây giờ trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết.

Dưới sức lực từ đạo nhân, phần xương kết nối hộp sọ liền dễ dàng bị kéo tách ra khỏi cơ thể, khiến n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong liền rơi rớt ra ngoài.

Không khí trong phòng liền đầy mùi máu tươi sau cơn điên loạn đạo nhân, trên mặt đất nhiều t·hi t·hể nằm ngổn ngang khắp nơi không khác gì một bãi tha ma dành cho n·gười c·hết.

-“Đau quá… Đau quá… Aaaaa…. Cha ơi… Mau cứu ta… Mau cứu ta….”

-“Được, không nói đúng không? Khặc… Khặc… Khặc…. Vậy ta sẽ từng bước tra hỏi, để ta mà bắt được… Khặc… Khặc… Khặc…” Đào Đạo Nhân khoé miệng liền nhếch lên, cười quái dị.

-“Không tốt, xảy ra chuyện…” Đào Đạo Nhân bên trong tâm trí liền nhận thấy tiếng chuông từ chiếc lục lạc, nhíu chặt hai mắt, lầm bầm.

Không kịp để hắn nói hết câu, Đào Đạo Nhân ghì chặt gáy cổ hắn, tay còn lại liền dùng sức bóp lấy miệng hắn mở rộng, hướng thẳng về phía cạnh bàn kề vào bên trong, lùi người lại một bước, chân dùng sức đạp thẳng vào phần gáy người thanh niên. Uy lực từ một chân đạo nhân khiến mang miệng của người thanh niên liền bị cạnh bàn cắt ngang làm hai phần, một phần từ nửa khuôn miệng hướng lên lăn lóc trên mặt bàn, hai mắt vẫn còn mở to, như thể vẫn còn đang chưa biết chuyện gì xảy ra.

-“Ta… Ta….” Nữ đệ tử nghe được giọng nói Đào Đạo Nhân hướng về phía mình, liền hoảng sợ, ú ớ… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

G·i·ế·t c·hết một người, tâm tình của Đào Đạo Nhân liền không khá hơn là bao, miệng liên tục gầm gừ, hai mắt liền đỏ rực như thể một con thú hoang đang săn mồi, về phần những người kia, nhìn thấy đạo môn của mình liền bị g·iết một cách tàn nhẫn, ai nấy đều căng cứng cả người, lưng trở nên lạnh toát, không dám động đậy.

Đào Đạo Nhân theo hướng tay từ nữ đệ tử nhìn về phía người thanh nhiên đứng đối diện có phần ốm yếu, cả người liền mặc bạch y phục, đầu đội mũ quan, lưng đeo mộc kiếm tên Nhị Cẩu, đúng vậy, người thanh niên tên Nhị Cẩu này chính là Nhị Cẩu mà đám người Lâm Phàm đang tìm kiếm, về phần lý do tại sao hắn lại có mặt tại đây liền không một ai biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ra là ngươi….” Đào Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, bên trong vạt đạo bào liền xuất hiện những sợi chỉ đỏ dài bắn thẳng về phía Dương Tử, những sợi chỉ dài này như thể những trùng chỉ, nhúc nhích không ngừng, quấn chặt lấy cơ thể của hắn.

-“K-Không… Không phải ta… Sư phó tha mạng… Là Nhị Cẩu… Lúc sáng ta có thấy…. hắn cùng tên lúc nãy gặp mặt….” Nhìn thấy tính mạng của mình đang nghìn cân treo sợi tóc, nữ đệ tử liền nỉ non nói.

-“Hà Nhi…. Con ta… Aaaa…. Là ai… Ai đã làm chuyện này… Là ai….” Đào Đạo Nhân nhìn thấy tình cảnh của đứa con gái mình, hai mắt liền trở nên dữ tợn, gầm thét toàn bộ khuôn viên nhà.

Lời này vừa nói ra, đám người có mặt tại căn phòng liền bị doạ đến mặt trắng bệt, không còn một giọt máu, đứng len lỏi giữa Huyền Tử cùng Dương Tử, một nữ đệ tử khác nhìn thấy vậy, khoé miệng không khỏi giương lên, gần như muốn phát ra tiếng cười, nhưng lại không dám, nàng dám chắc, tính mạng của nàng đã được bảo trụ.

Lời này vừa nói ra, Dương Tử b·iểu t·ình trở nên dữ tơn, hai chân liền đạp đất, phóng thẳng về phía hướng cửa ra như muốn bỏ trốn lấy.

-“Sư phụ… Không phải ta… Là Dương Tử sư huynh… Là huynh ấy bắt ép ta…. Khống chế ta…” Nữ đệ tử hướng tay chỉ về phía người tên Dương Tử, hét lớn.

-“Không… Không phải….”

Liền chỉ còn cách độ vài bước chân, nữ đệ tử triệt để chống đỡ không nổi, cả người trực tiếp co quắp trên mặt đất, nước tiểu màu vàng từ đạo bào chậm rãi rỉ ra, chảy dài theo nền đất.

Một tay cầm lấy phần xương cùng xương đầu, tay còn lại cầm lấy túi da nữ đệ tử, Đào Đạo Nhân ngửa mặt lên phía trần nhà, cất giọng cười đầy kinh dị, khiến tất cả những người đang có mặt tại đó hoảng sợ càng hoảng sợ hơn. Trải qua thời gian g·iết chóc dài khiến tâm tình đạo nhân liền dễ chịu đi một chút, quả thật đúng với câu nói, khi khó chịu một chuyện gì đó, ngoài giải toả cơn bực tức trong người ra để xoa dịu đi chính nó, bằng không liền sẽ mất đi tính kiểm soát, nhưng như thế vẫn chưa đủ, vẫn còn chưa đủ để khiến hắn giải toả đi toàn bộ sự tức tối bên trong mình.

Lâm Phàm không nói một lời liền xoay người hướng về phía lối vào, dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh rời khỏi nơi này, người thanh niên mắt nhìn thấy Lâm Phàm rời khỏi nơi quỷ quái này, cả người liền nhẹ nhõm, cả người nằm dài ra mặt đất, mặc kệ lục phũ ngũ tạng của mình đang không ngừng tuông lấy chất dịch, cười dài, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng khiến người nghe không khỏi kh·iếp sợ.

-“Thật không ngờ… Ngươi lại là người đứng sau chuyện này…. Ngươi có biết Tiểu Hà rất quan trọng với ta thế nào không… Khặc… Khặc… Khặc… Nó là đứa con gái duy nhất của ta… Cũng chính là phần đồ ăn ngon nhất mà ta đã phải nuôi dưỡng để chờ chín mùi liền tận hưởng mùi vị của nó… Ấy vậy mà ngươi… Aaaaaa….” Đào Đạo Nhân khuôn mặt liền trở nên dữ tợn, một chân giẫm lên phần đầu Dương Tử, chân còn lại giữ chặt lấy phần ống ruột, ngăn cản hắn bò về phía cửa vào.

-“Bẩm sư phụ, quả thật có chuyện này… Ta thề với trời đất, không một lời giấu giếm…” Dương Tử hai tay áp chặt đầy tôn kính đáp.

Nghe thấy được âm giọng từ Đào Đạo Nhân hướng về phía mình, nữ đệ tử không khỏi hoảng sợ, cả người liên tục run rẩy, miệng ú ớ không đáp lại thành tiếng, chân liên tục lùi bước về phía sau giữ khoảng cách.

-“Tiên gia tha mạng, ta sai, ta sai… Là trong lúc nhất thời, ta không kìm được nỗi sợ hãi, nên đã nói dối…” Nữ đệ tử như thể bị doạ sợ, vội vàng hai tay chắp lại, nước mắt tuông trào, hướng về phía lão nhân xin tha mạng.

-“Huyền Tử… Dương Tử… Triệu tập tất cả những đệ tử của Đạo Quan Môn đang có mặt tại nơi này về đây cho ta….” Đào Đạo Nhân tay xuất một tấm phù, đốt cháy giữa khoảng không, miệng gầm gừ nói.

Nhìn thấy biểu hiện của nữ đệ tử trước mắt liền không hợp lý, hai mắt lão liền lạnh dần, đưa tay túm lấy cổ nữ nhân trước mắt nhấc lên giữa khoảng không, gầm lên.

-“Bẩm sư phụ… Sau khi ta dọn dẹp Thịt Mộc Nhân, liền cùng Dương Tử trở về phòng bế quan tu luyện, không rời khỏi phòng nửa bước.” Huyền Tử cả người đổ mồ hôi lạnh chảy xuống liên tục.

-“Là chuyện tốt của ai… Còn cái tên kia, hắn là ai, các ngươi, ai là đồng bọn của hắn… Thừa kịp ta rời khỏi nơi này, liền thông đồng cùng người ngoài, xâm nhập vào nhà của ta…” Đào Đạo Nhân âm thanh trầm thấp đầy lạnh lẽo nói.

Mắt thấy Dương Tử sắp chạy ra khỏi cửa, ngay lập tức, Đào Đạo Nhân tay phải nắm chặt lấy những sợi chỉ đỏ, khẽ dùng sức kéo mạnh về phía sau, những sợi chỉ đỏ như được lực tác động, kéo căng sợi dây, ‘Răng rắc…’ toàn bộ cơ thể của Dương Tử liền bị những sợi chỉ đỏ cắt làm năm làm bảy mảnh nhỏ. Ấy vậy Dương Tử lại không c·hết, cả người liền chỉ còn sót lại phần đầu nối liền với phần ống ruột, máu chảy không ngừng, như đầu giòi bọ đang hướng về phía lối ra mà nhúc nhích bò lấy.

Đạo nhân bước chân chậm rãi hướng về phía nữ đệ tử, cả thân thể liền truyền đến áp lực cực kì khiến nàng hầu như không thở được nổi, càng tiến lại gần, áp lực một ngày càng tăng, b·iểu t·ình nữ đệ tử liền triệt để bối rối, hoảng đến mức ai nấy đều nhìn ra được người này không thích hợp.

-“Thật sao? Dương Tử… Có chuyện đó không? Nếu ngươi dám bao che hắn trong chuyện này… Để ta biết được, ngươi cũng đừng mong sống sót… Nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời…” Đào Đạo Nhân mặt không b·iểu t·ình, hai mắt vô hồn nhìn thẳng về phía Dương Tử, lạnh giọng.

Dưới hiệu lệnh của Đào Đạo Nhân, không lâu sau, tất cả mọi người liền ngọ ngoạy xuất hiện tại giữa gian nhà, mắt nhìn thấy mọi người đã có mặt đầy đủ, đạo nhân ngồi tại chủ vị hai mắt không ngừng đảo quanh từng người, khiến ai nấy không khỏi hoảng sợ vì không biết chuyện gì đã xảy ra. Bất chợt, Đào Đạo Nhân ánh mắt liền dừng tại một nam đệ tử, hắn khẽ đưa tay chộp thẳng về phía cổ người thanh niên, quá bất ngờ trước hành động từ vị sư phụ của mình, người thanh niên không kịp phản ứng, dễ dàng bị Đào Đạo Nhân bắt lấy như bắt một con gà.

Tiến vào gian giữa, xuất hiện trước mặt hắn liền cảnh tượng vô cùng đáng sợ, máu me bê bết khắp sàn nhà, từng chất dịch, phân cùng nước tiểu tuỳ tiện khắp nơi, khiến nơi này trở nên h·ôi t·hối buồn nôn mười phần. Điều đáng chú ý không phải nằm ở đó, mà chính là ngay tại giữa gian nhà, liền xuất hiện một phần thịt dài thắt bím tóc hai bên, đang không ngừng đưa ra những chiếc răng bén nhọn hướng về phía người thanh niên chỉ còn nửa thân trên mà gặm lấy từng mẩu thịt trong trạng thái kiệt quệ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14 : Bữa tiệc của thịt tươi sống ( Thượng )