Tiên Dị Quỷ Phàm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16 : Ngày thứ hai
-“Còn cháu… Sao lại đứng ở đây mà không vào… Vẫn còn nhớ chuyện ban sáng à?” Lâm bà đưa tay sờ lấy đầu Lâm Phàm liền nói.
-“Cháu…. Cũng không hẳn là thế… Ài… Không có gì, mình vào thôi…” Lâm Phàm thở dài đáp.
Dứt lời, hai người Lâm Phàm liền tiến trở vào gian nhà, vào lúc này, ánh nắng chiều tàn từ phía cuối chân trời chiếu rọi những tia sáng cuối cùng len lỏi qua từng khuôn viên nhà như báo hiệu màn đêm sắp buông xuống, nương theo những tia nắng mờ ảo ấy, theo quán tính, Lâm Phàm liền đưa tay che lấy một vùng mắt, hơi nghiêng đầu sang hướng ngược lại. Bất chợt vào đúng khoảnh khắc này, sắc mặt Lâm Phàm liền trở nên biến sắc, lưng ướt đẫm mồ hôi, hai tay không ngừng run rẩy, từng bước chân có phần do dự khi tiến về phía trước, như thể hắn vừa thấy một thứ gì đó đáng sợ mười phần, khiến bản thân không còn giữ được sự tỉnh táo.
Suốt cả buổi tối, Lâm Phàm trở nên trầm mặc đến lạ thường, ánh mắt liên tục đảo nhìn hướng thẳng về phía gian trong, nơi Lâm bà đang ở, hít một hơi thật sâu liền thở ra, như thể cuối cùng cũng làm ra được quyết định liền ngã người nằm dài xuống chiếc giường gỗ, tay đưa lên trán che đi hai mắt, hơi thở trở nên nhẹ dần, chìm sâu vào giấc ngủ.
Không lâu sau, tại gian trong ngôi nhà, đạo bóng ảnh không ngừng lấp ló phía sau lớp vải màn, đạo bóng ảnh này quỷ dị vô cùng, ngay tại phần đầu bắt đầu liền xuất hiện hai chiếc sừng trâu, tóc tai rối bời, rủ dài thườn thược, khoé miệng hai chiếc răng nanh kéo dài ra khỏi ngoài, da người tróc ra, rơi rớt khắp mặt sàn, từng chiếc móng nhô dài, bén nhọn như dao găm không khác gì Dạ Xoa.
Đạo bóng ảnh này đưa lấy hai mắt đỏ rực, nhìn thẳng về phía Lâm Phàm đang ngủ say, khoé miệng nhếch lên, để lộ những khoả răng bén nhọn mọc nhúc nhích bên trong, chiếc lưỡi dài đỏ thẫm liền lộ ra ngoài, liếm lắp lấy cả vùng miệng khiến người thấy không khỏi nổi cả gai óc. Đứng nhìn không được lâu, đạo bóng ảnh quỷ dị chốc lát liền như một ngọn gió, biến mất trong không khí không một chút tiếng động, về phần thứ quỷ quái này đã đi đâu hay làm gì, thật sự không ai biết đến, cho dù muốn biết cũng không một ai dám tìm hiểu.
Dường như cảm nhận được sự khác thường bên trong nhà, Lâm Phàm hai mắt mở rộng, tay liền đưa khỏi trán, nghiêng đầu sang một hướng, nhìn về phía gian trong của ngôi nhà như muốn quan sát lấy điều gì đó. Không nói một lời, Lâm Phàm cả người ngồi dậy, chân bộc giày vải, bước xuống sàn nhà, rón rén từng bước từng bước hướng thẳng về phía gian trong một cách đầy cẩn thận.
Sát về phía vải che, Lâm Phàm miệng trở nên đắng chát, khô khan, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi trên trán chảy dài khắp khuôn mặt, một tay liền đưa thẳng về phía mắt xoa lấy viền ngoài, tay còn lại véo lấy phần bắp tay nhằm để bản thân bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, Lâm Phàm đưa tay vén lấy tấm vải phủ kín ngăn cách giữa hai gian nhà, màn đêm bên trong gần như bao phủ lấy toàn bộ, những ngọn gió đêm len lỏi từ bên ngoài thổi vào, khiến nơi này càng trở nên ớn lạnh hơn bao giờ hết.
Lâm Phàm đưa tay tìm lấy ngọn đèn dầu thắp sáng nó, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu rọi khắp mọi ngỏ ngách của căn phòng khiến hắn c·hết điếng người khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Lâm Phàm không khỏi hối hận trước hành động của mình, đập vào mắt hắn, một bộ túi da người, huyết dịch, cùng máu được nằm lăn lóc bên dưới sàn nhà, chủ nhân của bộ túi da người này không ai khác chính là người bà của hắn.
Trấn định lại tinh thần, Lâm Phàm cả người liền tiến gần về phía túi da người quan sát thật kĩ, hắn ngồi chổm trên nền nhà, một tay cầm lấy ngọn đèn dầu soi rọi khắp nơi trên bộ túi da bị vứt bỏ, tay còn lại khẽ run rẩy chạm vào kiểm tra.
Chất dịch nhờn còn đọng lại bên trên bộ túi da nhớm nhép dính chặt trên từng ngón tay Lâm Phàm, bốc lên một mùi hôi tanh mười phần buồn nôn, khó chịu, như thể bộ túi da này đã trải qua một thời gian dài không được vệ sinh.
-“C·hết tiệt, dựa theo tính co dãn cùng độ mẫn cảm từ bộ túi da này, không thể nào là giả được, cho dù có là giả cũng không thể nào tìm ra được vật liệu tốt đến mức có thể khiến xúc giác một người khác không phân biẹt được thật giả…”
-“Nói như vậy, bà bà có khả năng… C·h·ó c·hết… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong lúc mình rời khỏi nơi này…” Lâm Phàm thì thào nói, hai mắt ướt đẫm, nội tâm liền trở nên khó chịu không thôi.
Mặc dù hắn là người xuyên việt, dựa theo máu mủ, hắn cùng Lâm bà gần như không có bất kì huyết thống nào, thế nhưng là người thì không thể nào không có tình cảm được, nương tựa nhau sống đến như giờ, đồ vật còn có cảm giác huống chi là con người.
Theo những gì hắn biết, khoảng thời gian hắn cùng ba đồng bạn rời khỏi Bạch Linh Thôn chỉ kéo dài tầm 2-3 ngày không hơn, trong khoảng thời gian đó, những gì xảy ra tại đây nơi này, hắn liền không hề hay biết, cho đến khi trở về, hắn cũng không buồn bực đi hỏi.
-“Khả năng cao, trong khoảng thời gian đó, bà bà đã gặp phải chuyện gì đó, không, là đụng phải thứ đồ vật quỷ quái nào đó, để rồi bị nó…” Lâm Phàm tay siết chặt quyền nện thẳng xuống mặt đất.
-“Khoan đã… Phe thứ ba, xác người không thân không đầu… Không lẽ… Cũng không đúng… Thứ đồ chơi đó, chỉ mới được sử dụng vào hôm qua, còn bộ túi da này, dựa theo độ tanh cùng h·ôi t·hối từ nó, hẳn là đã được năm đến sáu ngày… Thời gian có chút không đúng… Chênh lệch nhau hẳn gấp đôi… Nói không chừng, vấn đề không nằm ở thời gian mà nằm ở chỗ Bạch Linh Thôn này, thôn này ắt hẳn có vấn đề…” Lâm Phàm đưa ra suy luận liền nói.
Dứt lời, Lâm Phàm liền xoay người, thổi tắt lấy ngọn đèn trở ra gian ngoài, màn đêm lại một lần nữa bao trùm lấy căn phòng, bên ngoài Bạch Linh Thôn, mây đen kéo tụ, phồn tinh ảm đạm.
-“Ầm ầm”
-“Mưa rồi, thật quái, không một chút báo hiệu, liền đổ mưa…. Thế giới này, đúng nhiều quái sự, muốn mưa liền mưa…” Lâm Phàm đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, suy nghĩ nói.
Đúng lúc này, một đạo thiểm điện xẹt qua chân trời, trắng bệch quang mang chiếu sáng một vùng đại địa, từng đợt cuồng phong kéo đến cùng cơn mưa to nặng hạt, tại một nơi âm u lạnh lẽo hẻo lánh, tựa hồ có đạo âm lãnh ánh mắt đang nhìn chằm chằm lấy hắn.
--------------
Trải qua một đêm mưa gió, gà trống gáy minh, đã được hai ngày trôi kể từ khi đám người Lâm Phàm chơi cái thứ được gọi là ‘Đồng Văn Tử’ Lâm Phàm lúc này mới hồi phục tinh thần trở lại sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, hơi rửa mặt một cái, Lâm Phàm liền xoay người đi thẳng về phía ngoài, đầu có chút nghiêng nhìn về phía gian trong, ánh mắt có chút kiên kị liền rời đi.
Đảo dọc khắp mọi nẻo đường Bạch Linh Thôn, Lâm Phàm tay màn thầu cho vào miệng, vừa ăn vừa nhẹ nhàng đảo bước chân vô cùng tự nhiên, ánh mắt đầy thăng trầm, như thể đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.
-“Này, làm gì như ngươi mất hồn vậy?” Một đạo âm thanh trong trẻo vang lên bên cạnh cùng tiếng vỗ vai.
-“Hả… Là Ngọc Nhi à… Cũng không có gì… Đang suy nghĩ chút chuyện…” Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn thấy chủ nhân của âm thanh quen biết, liền nói.
-“Vẫn còn nghĩ đến chuyện hôm qua à, về chuyện hôm qua, ta đã biết tất cả rồi, nghĩ lại, quả thật vẫn còn chút sợ hãi…” Triệu Ngọc Nhi khẽ rùng mình đáp.
-“Là Triệu thúc nói ngươi nghe?” Lâm Phàm hai mắt liếc nhìn.
-“Không… Là ta nghe lén cuộc nói chuyện giữa cha ta và mẹ ta, nên biết được…” Triệu Ngọc Nhi khẽ thè lưỡi đầy tinh nghịch liền đáp.
-“Nếu để Triệu thúc biết được, thúc ấy sẽ cho ngươi một trận…”
-“Sẽ không a… Ta không nói, huynh cũng không nói là được…”
-“Cũng không biết, hôm nay liệu có biến gì không… Ài….” Lâm Phàm thì thào nói.
-“Nói gì thế?” Triệu Ngọc Nhi nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn lấy Lâm Phàm.
-“Không có gì…”
Dứt lời, Lâm Phàm một người đi thẳng về phía bỏ mặc Triệu Ngọc Nhi vẻ mặt ngơ ngác ở sau, về phần Triệu Ngọc Nhi, nhìn thấy Lâm Phàm không để tâm đến mình, có chút giận dỗi, liền nhanh chân chạy về phía trước, đuổi theo hắn.
Đi được một đoạn đường, Lâm Phàm liền phát hiện đám người Vũ Nam Sơn cùng A Đại đang ngồi tại một khuôn viên bàn hướng về phía nhà Đào Đạo Nhân, thì thầm to nhỏ điều gì đó, thấy được những đồng bạn, Lâm Phàm chân nhanh nhạy tiến thẳng về phía mọi người, tay liền vỗ thẳng lên đôi vai sắn chắc Vũ Nam Sơn liền nói.
-“Gì vậy? Có gì mà tụ tập lại ở đây thế, bộ không có gì làm à?”
-“Hù c·hết ta, làm phiền các ngươi, đến thì đến, đừng vỗ vai này nọ, tim ta chịu không nổi đâu…” Vũ Nam Sơn giật bắn người, mắt nhìn thấy chủ nhân đạo giọng nói liền đáp.
-“Lâm Phàm, nhà của ngươi, à không, ngươi có thấy điều gì đó kì lạ xuất hiện trong nhà của mình hay không, hay có cảm nhận được có một ai đang thầm quan sát lấy mình không?” Một giọng nói có phần sợ hãi, hai mắt chứa đầy hoảng sợ, nhìn về phía Lâm Phàm liền nói.
-“Thông Can? Ý ngươi là sao? Ta không hiểu…” Nhìn thấy người thanh niên trước mặt có phần gầy ốm, tóc tai lợm chợm, trên mặt vẫn còn dính một chút than khói, liền nói.
-“Ta… Ta cũng không biết phải nói thế nào…” Thông Can gãi đầu, ấp úng nói.
-“Làm gì mà như con gái mới lớn thế, e e thẹn thẹn, phải nam nhi đại trượng phu không?” Triệu Ngọc Nhi đứng bên cạnh Lâm Phàm, nhìn thấy Thông Can nửa ngày chưa nói ra được gì, gấp gáp nói.
-“Ngọc Nhi, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi không nên biết thì hơn, trở về đi.” A Đại trầm giọng nói.
-“Có gì mà không biết với chả biết, ta cứ ở đây nghe đấy, thì sao?” Triệu Ngọc Nhi mặt hấc về phía A Đại đầy khiêu khích.
-“Ngươi… Chả lẽ ngươi quên những gì mà ta đã nói hôm qua rồi sao? Ngươi thật không sợ?” A Đại cười lạnh nói.
-“Hôm qua là hôm qua, hôm nay liền hôm nay, không liên hệ gì, nếu ngươi không thích, có thể rời khỏi nơi này, không tiễn…”
-“Được rồi, bớt cãi nhau một câu đi, để Thông Can nói hết đã.” Lâm Phàm thở dài, khuyên ngăn.
-“Chuyện là vào cái hôm Nhị Cẩu biến mất, ta liền phát hiện trên tường nhà ta xuất hiện một con số mờ ảo, dựa theo hình dáng, ta lờ mờ đoán được đó là số một, ban đầu ta cứ tưởng thứ này là do cha ta hoặc ai đó vô tình để lại, sau khi được hỏi, ta liền biết thứ đó không phải do cha ta khắc lên, điều đặc biệt nhất là khi ta dẫn ông ấy lại chỗ thứ đồ chơi đó, liền không còn…” Thông Càn lấy một hơi, bình tĩnh liền kể lại.
-“Ta lúc đó cứ tưởng rằng mình còn mơ ngủ, chưa tỉnh liền hoa mắt, cho đến khi hôm qua, khi từ nhà trở về sau sự việc cái xác không rõ tung tích kia, khi tắm rửa, một lần nữa ta lại phát hiện thấy con số đó xuất hiện ngay tại thành giếng, khác với lần trước, con số đó trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, như thể đã được khắc lên từ rất lâu rồi….”
-“Tê…. Không lẽ có người lẻn vào nhà ngươi, để lại con số đó, liền biến mất…” Triệu Ngọc Nhi nghe thấy thế liền hít khí lạnh nói.
-“Ban đầu ta cũng nghĩ thế, thế nhưng suy nghĩ kĩ càng lại, càng thấy nhiều điểm không hợp lý, thứ nhất nếu như ngươi nói, thì người đó phải có mục đích gì đó với ta, hay thậm chí là gia đình ta liền mới làm như thế, là tiền tài, hay đồ vật…. Những cái đó thật không đáng, gia cảnh của ta các ngươi cũng không phải không biết, thay vì đánh chủ ý vào gia đình ta thì đánh chủ ý vào Triệu Ngọc Nhi cho bằng…” Thông Càn vẻ mặt đầy ủ rũ liền nói.
-“Uầy, ý ngươi là gì….” Triệu Ngọc Nhi nghe thấy thế không khỏi tức giận liền nói.
-“Điểm thứ hai là gì?” Lâm Phàm khoác tay liền hỏi.
-“Điểm thứ hai chính là con số đó, để đưa thứ đó in lên được thành giếng được dựng lên bằng những lớp đá cứng, ta nghĩ đó là việc không thể nào mà một người có thể làm được mà không gây ra một tiếng động, vào ra không ai hay biết… Đáng nói hơn nữa, khi cha cùng mẹ ta đều yên giấc, ta cảm giác được có một ai đó đang ở bên ngoài quan sát lấy chính ta, như thể bất tri bất giác, chờ đợi thời cơ để… để…” Thông Càn nói đến đây, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, liền nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.