Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13 : Bữa tiệc của thịt tươi sống ( Trung )

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13 : Bữa tiệc của thịt tươi sống ( Trung )


-“Không được phép nhúc nhích… Đứng yên đó…” Âm thanh có phần nữ nhân vang lên từ phía sau khiến Lâm Phàm hoảng sợ không thôi.

-“Chuyện này nghiêm trọng rồi… Mọi người mau thu thập hết tất cả những thứ còn sót lại rồi trở về thôn để giải quyết, không thể nào cứ đứng ở đây mãi được…” Trưởng thôn liền cất giọng lớn, hướng về phía mọi người nói.

-“Aa….. Đau quá… Cha ơi… Cứu ta… Cứu ta…” Từ phía sau, đạo bóng ảnh liền xuất hiện, tay cầm thanh dao ngắn, ra tay hướng về phía những phần ruột được kết đính cắt lấy.

-“Tìm? Tìm được thì làm sao? Ngươi có dám xông thẳng vào nhà hắn không? Suy cho cùng hắn ta là một đạo sĩ, xông vào nhà của một đạo sĩ, không khác gì tự tìm đường c·hết cả.” Lâm Phàm liếc mắt cười lạnh.

-“Được, chuyện này ta đã biết, các ngươi đợi ta một chút, ta bàn giao với người nhà liền cùng các ngươi đi.” Đào Đạo Nhân gật đầu nói, dứt lời liền xoay người tiến vào bên trong viện, một lúc sau liền quay lại, cùng Tiểu Ngưu Nhi, Vũ Nam Sơn rời khỏi.

Ngay tại phần thân của cục thịt này, liền được kết đính cùng những thớ ruột dẫn sâu vào gian trong, Lâm Phàm hai mắt chăm chăm nhìn thẳng về phía thớ ruột, loáng thoáng nhìn thấy được bên trong thớ ruột được kết đính trên thân cục thịt được dẫn truyền những chất dịch nhờn không rõ hình dạng, như thể cục thịt này chính là dựa vào những chất dịch truyền này để sinh sống.

Đào Đạo Nhân chân khẽ động bước về phía trước một cách đầy tiết tấu, hai tay siết chặt quyền ra sức nện thẳng những cú đấm đầy uy lực hướng thẳng về phía giữa ngực Thịt Mộc Nhân, vào lúc quyền lão đạo nhân chạm vào phần xác thịt, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của Thịt Mộc Nhân liền va động, rơi xuống khắp nơi trên mặt sàn. Cứ mỗi lần như thế, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g còn sót lại bên trong Thịt Mộc Nhân liền tách khỏi cơ thể, rơi thẳng xuống mặt sàn, tạo ra âm thanh vô cùng kinh dị khiến người nghe liền cũng vì thế mà phải sợ hãi.

Chương 13 : Bữa tiệc của thịt tươi sống ( Trung )

-“Chạy mau… Khụ… Khụ… Không bao lâu, tên đạo sĩ kia sẽ trở lại… Khụ… Khụ… Nơi này không ở lâu được… Về phần thứ đó… Nó không phải là người… Không phải là người….” Đạo bóng ảnh liên tục thổ huyết, nói chuyện cực kì khó khăn.

-“Chuyện là… trong thôn xảy ra sự việc lớn nghiêm trọng, trưởng thôn đang triệu tập mọi người để bàn giao, ngài ấy nhờ ta đến thông cáo cho ngài biết, mong ngài đến có mặt.” Tiểu Ngưu Nhi ấp úng đáp.

-“Lại là các ngươi? Lần này các ngươi tìm bần đạo có chuyện gì?” Đào Đạo Nhân mắt nhìn thấy hai người Vũ Nam Sơn cùng Tiểu Ngưu Nhi, khẽ nhíu mày hỏi.

-“Ngươi… Ngươi không sao chứ… A… Cơ thể của ngươi…” Lâm Phàm tiến về phía đạo bóng ảnh trước mắt thoáng chốc liền hoảng sợ.

-“Khặc… Khặc… Khặc… Thật nhanh… Chưa gì thứ đồ chơi đó liền đã hành động, cũng may ta xuất hiện kịp lúc, thu dọn tài cuộc cho nó, bằng không liền gây lớn chuyện… Vật tốt a… Bỏ thật uổng phí….” Đào Đạo Nhân hai tay liền vuốt lấy cơ thể không tứ chi, chỉ được đóng bằng một thanh gỗ dài xuyên từ miệng đến tận phía dưới.

Đạo nhân cả cơ thể liền khẽ động, chân mở rộng một trước một sau, tay liền bắt đầu thủ thế, hít một hơi thật sâu liền thở ra, cả người liền toát ra luồng khí thoát ẩn thoát hiện, bóng lưng trở nên huyền ảo vô định, nhìn mười phần tiên phong đạo cốt. Lão đạo nhân hai mắt thoáng đảo nhìn khắp khu vực sân trước mặt, từng thanh Mộc Nhân được bày trí khắp nơi tại phía sân, những thanh Mộc Nhân này không giống với những thanh Mộc Nhân bình thường như bao võ đường thường bày trí để luyện tập.

Trong nháy mắt, Lâm Phàm hắn liền hiểu được lý do tại sao Đào Đạo Nhân liền xoay người đi vào trong, phải mất một lúc sau liền mới quay trở lại cùng hai người Vũ Nam Sơn tiến về phía trưởng thôn, có lẽ hắn trở vào trong chính là vì cái thứ người không ra người, vật không ra vật này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Kì lạ… Vừa nãy, mình vừa nghe thấy tiếng cười… Không lẽ nơi này còn có người khác…” Cảm nhận thấy sự nguy hiểm cùng tiếng cười có phần kỳ dị, Lâm Phàm kinh hãi doạ mất cả mật, liền xoay người muốn trở về, tên kia vẫn còn chưa đem hết tất cả nguy hiểm thanh lý đi, ở lại đây chỉ sợ sẽ m·ất m·ạng.

Thanh dao nhỏ dễ dàng cắt đứt lấy phần ruột kết đính, những chất nhờn đen xì, phân, nước tiểu cùng lục phủ ngũ tạng được truyền dẫn bên trong cứ như thế, thông qua đường cắt liền lộ ra hết bên ngoài, bốc lên mùi h·ôi t·hối mười phần khó ngửi.

Ngay tại phía ngã tư đường từ hướng Bắc vào, một đạo bóng ảnh che lấy khuôn mặt, thân thủ có phần tinh xảo, hẳn là một người có chút võ học, tiến thẳng vào khu nhà lão đạo nhân không chút do dự, nhìn thấy đạo bóng ảnh này lại cùng chung mục đích với mình, Lâm Phàm khoé miệng liền nở nụ cười đầy tinh ranh. Nhìn thấy đối phương lấy thân mình làm người dò đường, Lâm Phàm mặc dù lờ mờ đoán được bên trong khu nhà sẽ có chuẩn bị gì đó liền chắc chắn sẽ bị đạo bóng ảnh này giải trừ toàn bộ, chính vì lý do đó, Lâm Phàm hắn liền không việc gì phải vội vàng, chậm rãi tiến tới bước vào bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

------------------

-“Chẳng lẽ thứ này chính là công pháp, tâm pháp mà đám người kia dùng để thành tiên sao? Thế nhưng đọc không hiểu thì sao có thể tu luyện được?” Lâm Phàm khẽ nhíu mày, thì thầm.

-“Hì hì… Hì hì… Hì hì….” Tiếng cười trộm kỳ dị đột nhiên xuất hiện ngay tại phía sau, khiến Lâm Phàm phần gáy liền trở nên phát lạnh, thoáng chốc liền xoay người phát hiện đằng sau liền không có ai.

-“Huyền Tử, Dương Tử, mau dọn dẹp hết thứ này…” Đào lão nhân xuất khẩu truyền âm xoay người, hướng về phía gian trước mà đi.

Ngay tại góc đường, đạo bóng ảnh có phần thấp bé, y phục có phần đơn sơ, thậm chí trên y phục có vài chỗ liền chắp vá bởi những mảnh vải khác, ánh mắt không ngừng dò xét khuôn viên nhà cửa Đào Đạo Nhân, đạo bóng ảnh này không ai khác chính là Lâm Phàm, sau khi tất cả trở về thôn viên, trưởng thôn liền ra thông cáo triệu tập mọi người để giải quyết phần xác không thân cùng đầu. Thừa lúc mọi người vẫn còn đang nhào nháo cùng không để tâm, Lâm Phàm liền đưa ra quyết định có phần mạo hiểm, tiến vào khuôn nhà lão nhân đạo sĩ, mục đích liền dò xét xem liệu Đào Đạo Nhân có phải là người đứng sau chuyện này hay không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe được đạo âm thanh từ phía sau vọng tới, Lâm Phàm liền đình chỉ động tác, khẽ xoay người một lần nữa, vào lúc đầu vừa xoay nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia, Lâm Phàm cảm thấy sau lưng liền trở nên phát lạnh, hai mắt không khỏi mở to, từng dòng mồ hôi liền chảy dài trên khuôn mặt. Trước mặt hắn liền là một người, không, thực chất cũng không phải là người, nói đúng hơn chỉ là một cục thịt dài ước tầm năm đến bảy gan tay trườn đến vị trí của hắn, cục thịt này không tay không chân, phần đầu liền chỉ có một chiếc miệng đỏ thẫm, giữa liền đeo một chiếc lục lạc bằng đòng, hai bên liền đính bím tóc, hai bên trái phải má liền được tô son dậm phấn phần đỏ hồng thực sự doạ người.

Về phần phát hiện Nhị Cẩu, thực chất không hẳn là phát hiện mà nói đúng hơn là thứ còn đọng lại trên mặt đất, ngay tại phía trên mặt đất liền chỉ còn lại những mảnh áo vụn bị xét nát một cách tàn nhẫn, ngay tại phần rìa của mẩu áo vẫn còn ứ đọng lại đôi chút máu được rơm rải khắp nơi. Ngay tại phần rìa cổ tay áo, nơi đáng lẽ xuất hiện tứ chi được liên kết với cơ thể liền không còn, thay vào đó chỉ còn hai tay cùng chân nhỏ bé được sót lại bên trong, phần giữa, chính là cơ thể liền đã biến mất một cách kì lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ở đây… Tìm thấy rồi…” Đạo âm thanh liền vang vọng từ bên trong khu rừng.

Ngay tại phía thân Mộc Nhân, nơi đáng ra liền những khúc gỗ to khoẻ lại chính là phần cơ thể đã bị cắt tất cả tứ chi đóng xuyên từ miệng thẳng xuống phần dưới cơ thể, từng bộ phận bên trong cơ thể, cơ hoành, gan tá tràng, ống tuỵ, ruột,… gần như toàn bộ đều lộ hết ra bên ngoài, có chỗ liền xuất hiện dòi bọ, có chỗ liền bị đứt một phần, còn dính sót lại một vài mẩu thịt vụn vươn vãi bên trên.

-“Đào gia, ngài có ở nhà không?” Âm thanh có phần non trẻ vang lên từ ngoài cửa khiến Đào Đạo Nhân không khỏi dừng lại động tác.

-“Cái này… Chuyện gì thế này… Tại sao lại như thế….” Lâm Phàm hai mắt trở nên mông lung, cả người liên tục lùi về phía sau đến khi lưng chạm vào gốc cổ thụ gần đó liền dừng.

-“Vấn đề là… Ai… Ai là người đã làm chuyện kinh khủng này…” A Đại tức giận nói.

-“Chuyện này thật khó khăn, không lẽ chúng ta đi tìm cái lão Đào Đạo Nhân kia?” Vũ Nam Sơn khẽ nhíu mày đáp.

Người trước mắt toàn bộ phần thân liền bị mất phân nửa, lục phủ ngũ tạng len lỏi bám dính lấy phần thân còn sót lại từ người, Lâm Phàm có thể dễ dàng nhìn thấy được những mẩu đồ ăn, nước uống mà người trước mắt sinh hoạt hay thậm chí chất dịch nhờn đã được tiêu hoá từ đồ ăn bên trong lục phủ ngũ tạng đang chảy ra không ngừng, khiến Lâm Phàm sắc mặt cực thảm, xoay người về một hướng, n·ôn m·ửa liên tục.

Mặc dù cảnh tượng có phần loạn lạc, thế nhưng Lâm Phàm mắt vẫn có thể nhìn thấy rõ được những vật có giá trị tại nơi này, điển hình liền một cuốn đồ thư bằng đồng được đính chặt trên tường bằng những mẩu đinh ghim. Bên trên đồ thư liền nhiều dãy chữ li ti mười phần khó hiểu, phải rất miễn cưỡng Lâm Phàm liền mới phát hiện ra được những con chữ này tựa hồ có từ thời xa xưa, từ triều đại nào đó, về phần nội dung, coi như xong, không hiểu.

-“Đ…Đây là Nhị Cẩu sao? Thật kinh khủng…. Tay cùng chân hắn ở đây, vậy phần cơ thể nó đi đâu?” Vũ Nam Sơn không khá khẩm hơn là bao, sắc mặt trở nên trắng bệt, nói không rõ lời.

Mắt nhìn thấy Đào Đạo Nhân cùng hai người Vũ Nam Sơn rời khỏi biệt viện, cửa nhà chỉ vẻn vẹn khép hờ, như thể đang mời gọi dụ hoặc người khác tiến vào cạm bẫy, không còn cách nào khác, đâm lao liền phải theo lao, Lâm Phàm liền chuẩn bị nhấc bước chân tiến thẳng về phía khu nhà lão đạo nhân thoáng chốc liền đình chỉ hành động của mình, thu người vào góc đường quan sát.

-“Leng Keng… Leng Keng… Leng Keng…” Âm thanh từ chiếc lục lạc đồng vang lên không ngừng, khiến tâm Lâm Phàm không khỏi nhảy dựng.

Khuôn viên bên trong nhà vô cùng rộng rãi, khác hẳn với vẻ ngoài có phần cũ kĩ, đồ vật bị vứt lung tung khắp nơi, những chất cặn không biết là gì cùng những thớ lông liền vươn vãi đầy trên mặt đất, không chỉ thế bên trong phòng liền xuất hiện mùi chuột c·hết mười phần khó ngửi, cảnh tượng vô cùng loạn và cũng phi thường dơ bẩn, khác hẳn với vẻ bề ngoài tiên phong đạo cốt, lịch lãm của một đạo sĩ, thì nơi này không khác gì một chuồng lợn không hơn không kém. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe thấy vậy, Lâm Phàm cùng đám người liền không chờ đợi một giây phút nào, cả người liền chạy như bay hướng thẳng về phía đạo âm thanh phát ra, vào lúc tiến gần về hướng phát hiện Nhị Cẩu, Lâm Phàm bất chợt cảm giác như thể có người đang quan sát lấy từng hành động của mình, hai mắt liền đảo khắp xung quanh khu rừng, cả người liền trở nên căng thẳng.

-“Ngươi….” Lâm Phàm vẻ mặt đầy hoảng sợ liền nói.

-“Ngươi cùng với tên lúc nãy là đồng bọn sao? Hì hì… Các ngươi gặp rắc rối rồi, chỉ cần ta lắc chiếc lục lạc này, cha ta liền sẽ trở về, các ngươi coi như xong…” Cục thịt khẽ cười kỳ dị nói.

-“Không biết… Không ai biết… Ngươi nghĩ… Thứ gì có thể gây ra chuyện này… Người? Dã thú? Hay một thứ gì đó?” Lâm Phàm lắc đầu liền nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13 : Bữa tiệc của thịt tươi sống ( Trung )