Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11 : Đào Đạo Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11 : Đào Đạo Nhân


Dứt lời, từ đâu liền xuất hiện trận cuồng phong ồ ạt kéo đến khiến đám người Lâm Phàm không khỏi xoay người che chắn lấy đèn cây, dựa theo quy tắc của trò chơi, tất cả người cầm đèn không được phép để đèn tự tắt trong quá trình chơi, bằng không phe thứ ba sẽ là kẻ giành chiến thắng. Nhìn thấy trận cuồng phong đột nhiên xuất hiện, Lâm Phàm hai mắt không khỏi híp lại, thầm nghĩ không lẽ trùng hợp đến như vậy sao, vào lúc người cầm đèn gần như chuẩn bị chiến thắng, xuất hiện ngọn gió, giống y hệt với những gì mà Tiểu Ngưu Nhi đã kể.

-“Chuyện gì… Có chuyện gì thế?” Lâm Phàm xoay người, mặc kệ cơn cuồng phong thổi vào mặt, cao giọng nói.

Dứt lời, từ đâu hai đạo thân trên người mang đầy huyết dịch liền xuất hiện hai bên lò đan, tay không ngừng ngoe ngoảy chiếc quạt gió hướng về phía lò đan, tay còn lại liên tục cho đầy đủ các loại gia vị vào, xương, thịt, tinh dịch, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, óc, mắt… Thậm chí để cả những đồ vật không nhìn rõ hình dạng vẫn còn sống, bò nhúc nhích trong đó.

-“Lúc nãy… vừa bước vào… ta liền giẫm phải một thứ dịch nhờn, cảm thấy kì lạ, liền cúi đầu xuống kiểm tra, liền phát hiện bên dưới đầy máu… Cảm thấy chuyện không ổn, liền xoay người chạy về phía Khương thúc… Trở lại liền không còn…” Lâm Phàm hai mắt trở nên hoảng loạn liền nói.

-“Của ta cũng thế…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Chi… Chi… Chi…” Vũ Nam Sơn liên tục phát ra âm thanh như muỗi kêu, chân liền không ngừng di chuyển khắp bãi đất trống.

-“Khặc khặc khặc… Lũ ngu ngốc… Không ngờ các ngươi lại dám làm chuyện đó… Lần trước sơ xuất thất bại không đạt được như ý muốn, lần này có trời cao chiếu cố… Sẽ không như lần trước… Thịt…. Khặc… Khặc… Khặc…” Lão đạo nhân không khỏi há miệng phát ra giọng cười đầy kinh dị.

-“Bà … Bà xảy ra chuyện rồi…” Mắt nhìn thấy đại hán từ phía trong bước ra, Lâm Phàm vội vàng nói, biểu cảm cực kì hoảng sợ.

-“Khương thúc, Khương thúc… Có chuyện lớn…”

-“Mau đi tìm dược dẫn đến cho ta, nhớ không lầm, ngay tại đầu thôn bên cạnh, lúc trước có một đứa cả người trắng bạch, từng muốn bái ta cầu đạo, ta có để nó làm đệ tử kí danh, vừa hay đang cần làm dược dẫn để điều chế Huyết Tử Đan, đem hắn đến đây…” Đào Đạo Nhân khoác tay ra lệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Phiền phức thật….” Lâm Phàm cả người liền bật dậy, bực bội nói.

-“Ý ngươi là…?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Ài…. Sau cùng thì không ai thắng, phe thứ ba thắng, thế phe thứ ba là ai… Ai là phe thứ ba vậy…?” A Đại đưa tay tháo lấy tấm vải che mắt, thở dài nói.

Hai người không nói một lời, liền lao thẳng vào gian trong, hai mắt liên tục đảo nhìn khắp nơi, tìm kiếm tung tích của Lâm bà, về phần Lâm Phàm, khi trở lại gian trong, nơi mà thứ huyết dịch nhầy nhụa xuất hiện ban nãy không biết vì lý do gì, liền đột nhiên biến mất không chút dấu vết, như thể nơi đó chưa từng xuất hiện một thứ gì. Mắt nhìn thấy huyết dịch không còn tại vị trí cũ, Lâm Phàm hai mắt liền mở to, miệng há rộng đủ để nhét quả trứng gà, ngón tay liền giơ chỉ về một hướng, miệng ấp úng nói.

-“Khặc Khặc Khặc… Bắt đầu thôi… Bắt đầu thôi… Cái thứ đó, đang ngày càng trở nên đói khát hơn… Mất kiểm soát hơn… Để rồi sau cùng, ta sẽ là người hưởng lấy nó… Khặc Khặc Khặc….” Tiếng cười đầy ma quái vang vọng khắp căn phòng, khiến người nghe không khỏi trở nên rùng mình.

----------------------

-“Chuyện này có vấn đề, ta cảm thấy có gì đó không được ổn… Vào lúc chúng ta gần như chiến thắng, liền xuất hiện cơn gió kì lạ, khiến đèn cây của chúng ta lần lượt tắt hết, giống y hệt những gì mà Tiểu Ngưu Nhi đã kể. Mấu chốt là mặc dù chúng ta có che chắn thế nào thì đèn cây vẫn bị gió thổi tắt đi, và không tắt một cách đồng loạt, thay vào đó, theo ta quan sát, ngọn đèn gần như được tắt theo thứ tự từ người đứng gần A Đại nhất, cho đến người ở xa nhất.”

Không lâu sau, từ bên trong lò đan liền xuất hiện loại hương khí vô cùng kỳ dị, loại hương khí này trong chốc lát liền bao phủ lấy toàn bộ căn phòng, nếu để ý kĩ, thứ này không phải là mùi thơm phát ra từ những loại gia vị hỗn tạp tạo thành, mà nó chính là mùi thơm từ thịt khi đã bị nấu chín. Vào lúc này, lão đạo nhân hai mắt nhắm nghìn lại, hít một hơi thật sâu, liền thở ra, tay liền vuốt lấy chùm râu dài, trên mặt liền lộ ra b·iểu t·ình đầy sức thoả mãn, như thể đã làm được chuyện gì đó đầy mãn nguyện.

-“Về thôi, hôm khác lại ra chơi tiếp, ta cảm thấy cái thứ đồ chơi này không tồi, vẫn được hơn cái trò bày trận giả, tan thôi…” A Đại cả người chạy về phía Bạch Linh Thôn, đầu liền xoay về phía mọi người nói lớn.

-“Máu?” Nghe thấy vậy, Khương Hãn liền xoay người, tiến thẳng về phía vị trí Lâm Phàm chỉ định, cả người khom xuống, đưa lấy đầu ngón tay kiểm tra mặt đất, liền nhíu mày nói tiếp.

Lần lượt tất cả những đèn cây không hẹn mà tắt dần sau cơn cuồng phong đầy ma quái, cơn cuồng phong kéo dài được một lúc cho đến khi ngọn đèn trong tay Lâm Phàm cùng Vũ Nam Sơn tắt hẳn liền đột nhiên dừng đi, biến mất không một chút tâm hơi. Nhận thấy sự việc dần trở nên kì quái, Lâm Phàm đưa tay khẽ vô lấy vai Vũ Nam Sơn, miệng kề cận vào tai, thì thầm.

Thoáng chốc, một đêm liền trôi qua không có gì đặc biệt, mặt trời liền đứng bóng, từng tia sáng len lỏi giữa khung cửa hướng thẳng về phía mặt Lâm Phàm, như thể cảm nhận được độ nóng từ tia sáng mặt trời, Lâm Phàm không khỏi nhíu mày, xoay người tránh đi, thế nhưng thật kì lạ, cho dù hắn có xoay chuyển cơ thể như thế nào, những tia sáng ấy đều có cách để chiếu rọi vào mặt hắn như thế đã được định vị từ sớm.

-“Chuyện gì mà hét ầm ĩ thế….” Âm thanh có phần già nua liền đáp.

-“Có đệ tử…” Từ đâu, hai đạo bóng ảnh, thân mang bạch y phục, lưng đeo kiếm gỗ, đầu đội mũ quan, hai mắt âm trầm, tay chắp lại, khom người một góc 45 độ đầy tôn kính đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-“Có gì mà phiền với chả không phiền… Nếu đã không có chuyện gì thì ta cũng trở về đây… Công việc vẫn còn đó, chưa giải quyết xong…” Dứt lời Khương Hãn tay ôm quyền khom người từ biệt, để đó một Lâm Phàm ánh mắt đầy rũ rượi.

Đạo nhân khoé miệng liền mở rộng, tay buông lấy cán giã thuốc, vớ người nhặt lấy từng bộ phận đang nằm vươn vãi trên mặt sàn, đưa lấy chiếc lưỡi dài liếm lắp lấy toàn bộ như đang tận hưởng những quả dâu tây, cùng những quả cherry chin mọng.

-“Là… Ài… Không có gì, chắc là cháu chưa tỉnh ngủ… Xin lỗi vì đã làm phiền bà…” Lâm Phàm thở dài, như thể muốn nói gì đó liền thôi, cả người liền đứng dậy, tiến thẳng ra sau nhà, rửa mặt cùng vệ sinh cá nhân.

----------------

-“Đây…. Đây là… máu… Thế nhưng… là máu của ai… Không lẽ….” Lâm Phàm miệng run sợ, không nói thành lời.

-“Có chuyện gì ồn ào thế?” Lâm bà từ sau liền xuất hiện, dáng người có phần khom khom, nét mặt đầy già nua liền nói.

-“Không thể nào… Ta… Ta….” Lâm Phàm nét mặt đầy hoảng sợ, hai bàn tay liền siết chặt.

Cảm thấy dưới bề mặt chân, ngay tại vị trí của hắn như có một thứ gì đó nhuếch nhép, nhầy nhụa vươn vãi trên đôi chân của mình, Lâm Phàm khẽ cúi đầu, ánh mắt tập trung nhìn về phía thứ đồ vật đang còn ứ đọng ngay phía dưới gầm chân. Ánh sáng từ bên ngoài, loé thẳng về phía gian trong, vào khoảnh khắc tia sáng chiếu rọi vào thứ đồ vật có phần dính dính, Lâm Phàm cả người như thể phản xạ có điều kiện, bắn dựt về phía sau, cả người liền ngã về sau, hai mắt trở nên hoảng sợ.

-“Chuyện gì? Có chuyện gì?” Khương Hãn nhìn thấy b·iểu t·ình của Lâm Phàm khẽ nhíu mày, xoay người túm lấy vai hắn, lây mạnh.

Dứt câu, Huyền Tử cùng Dương Tử cả người thoáng chốc liền biến mất, Đào Đạo Nhân tay cầm cán giã thuốc, tay còn lại cho vào một chiếc lu đồng được dựng đứng ngay tại góc nhà, lục lọi một lúc liền cầm một phần đầu không rõ nam nữ, cho thẳng vào vò đá, hai tay siết chặt lấy cán giã thuốc, giơ thẳng lên trần nhà, dùng sức nện thẳng về phía phần đầu. Cán giã thuốc nặng nề đập mạnh vào giữa trán phá tan toàn bộ kết cấu bên ngoài, mắt cùng óc liền nương theo uy lực từ cán giã thuốc, bay thẳng ra ngoài vò, lăn lóc trên sàn nhà.

-“Thế nhưng… Đối với vật này, cùng cái thứ đồ chơi kia… Cần phải chuẩn bị dược dẫn thêm, bằng không tất cả công sức của ta đều sẽ đoái hoài… Huyền Tử, Dương Tử đâu…” Đào Đạo Nhân đưa tay vuốt lấy chùm râu dài, miệng mở rộng, để lộ những khoả răng vàng úa lỏm chỏm thì thào nói.

-“Sửu, Hợi, Tuất, Thân, Ngọ, Thìn… Quy nguyên chân hồn ngã, giáp chân linh, hộ ta thân… Khởi lô… Khai đan!”

-“Ta nữa…”

-“Đâu hết cả rồi… C·hết tiệt… Không lẽ đến một người mà ta cũng không bắt được sao?” A Đại bực bội lên tiếng.

-“Thế nhưng làm sao? Vừa nãy gặp phải chuyện gì à?”

-“Thế nhưng…”

Chương 11 : Đào Đạo Nhân

-“Chuyện gì là chuyện gì, ta mới chính là người phải hỏi hai người các ngươi, có chuyện gì mà sáng ra đã ầm ĩ thế?”

Khẽ nhấc người di chuyển khỏi giường, Lâm Phàm liền tiến thẳng về phía gian sau, bước chân không nhanh không chậm di chuyển một cách đầy tiết tấu, ngay vào lúc bước vào gian trong, Lâm Phàm động tác khẽ dừng lại, hai đầu lông mày khẽ nhíu chặt về nhau, chân liên tục hướng về phía sàn nhà, chà chà như thể đang kiểm tra gì đó.

-“Cố lên… Chỉ cần thêm một chút nữa, chúng ta liền thắng rồi…” Nhị Cẩu đứng gần đó một khoảng, thì thầm nói.

-“Của ta nữa…”

-“Chuyện này… Tên tiểu tử Lâm Phàm này, sáng sớm không biết gặp phải chuyện gì, liền hướng về phía nhà ta, hô hét bảo nhà xảy ra chuyện, làm ta đang bận bịu công việc, liền phải buông bỏ chạy sang kiểm tra…” Khương Hãn đưa tay sờ lấy phần gáy, ánh mắt đầy buồn bực, nhìn thăng về phía Lâm Phàm nói.

-“Aaa….” Vào lúc này, Nhị Cẩu đột nhiên hét lớn.

Trở về nhà, khung cảnh quen thuộc dần xuất hiện trước mắt Lâm Phàm, khoé miệng hắn liền nở nụ cười tươi, tất cả những lo âu, suy nghĩ về ‘Đồng Văn Tử’ Lâm Phàm liền quăng lại đằng sau, cả người liền ngã nhào về phía chiếc giường quen thuộc, đôi mắt dấy đầy sự mệt mỏi liền vì thế mà đóng lại, chìm sâu vào giấc ngủ mà không hề hay biết, bên trong gian nhà, một đạo bóng lưng tay đang cầm một thứ đồ vật như gà vịt, miệng mở rộng tận mang tai, lộ ra từng chiếc răng bén nhọn, hướng về phía đồ vật trước mắt cắn ngấu nghiếng một cách man rợn.

Khi đem nữ đồ đệ của bản thân giã thành thịt vụn, đạo nhân liền một tay giơ lấy vò đá nặng mấy trăm cân chứa đầy những mẩu thịt vụn mà lão đã tự tay giã nhuyễn pha trộn cùng đám bùn nhầy cho thẳng tất cả vào trong lò luyện đan, miệng liên tục đọc một loại chú ngữ, b·iểu t·ình cực kì phấn khởi, hai tay hướng lên khoảng không, như thể đang thực hiện một nghi thức nào đó.

-“Không biết… Kệ đi, vui là được, a, gần tối rồi, về thôi…” Nhị Cẩu nhún vai, mặt liền nhìn sắc trời, xoay người nói.

-“Cái thứ đồ chơi này, không tốt, có khả năng sẽ đem đến đồ vật không sạch sẽ… Ảnh hưởng đến thôn chúng ta…” Lâm Phàm vẻ mặt trầm trọng liền nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

---------------

-“Xảy ra chuyện? Chuyện gì, mau dẫn ta xem…” Nghe thấy vậy, Khương Hãn không khỏi biến sắc, không đợi Lâm Phàm đồng ý, một tay liền túm lấy vai hắn, kéo thẳng về phía nhà Lâm bà.

-“Lâm thị… Người… Không có chuyện gì chứ?” Khương Hãn nhìn thấy Lâm bà xuất hiện, cả người liền vội vàng đứng dậy, di chuyển về phía Lâm bà, ân cần hỏi han.

-“Ngọn đèn… Ngọn đèn của ta… Tắt rồi…” Nhị Cẩu hai mắt tỏ ra tiếc nuối đáp.

Dứt lời, Lâm Phàm liền xoay người, phóng thẳng về phía cửa nhà, cắm đầu về phía nhà bên cạnh, tay không ngừng đập thẳng lên phía mặt cửa, miệng liền hét lớn.

-“Không… Không thể nào… Tại… Tại sao…?”

-“Ài… Làm gì có chuyện gì… Chắc hôm qua đi đường về mệt, ngủ chưa đủ giấc nên vẫn còn mơ ngủ rồi thấy mấy thứ linh tinh nên thế… Làm phiền Khương tiểu tử quá….” Lâm bà ánh mắt đầy trìu mến, nhìn về phía Lâm Phàm, hai tay chắp lại, hướng về phía Khương Hãn bồi tội.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11 : Đào Đạo Nhân