Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90: Đi chợ
“Cô là ai? Làm sao cô biết được thứ này ?”
Diệc Thần im lặng vài giây.
Hắn tựa lưng vào cánh cửa, nhìn trần nhà như thể đang cố trấn tĩnh bản thân.
Một nhịp im lặng.
Hắn bỗng nghĩ tới điều gì đó, thoáng cau mày:
Cô đến bây giờ vẫn chưa đủ bình tĩnh để đối diện với người con trai trước mặt.
Kiều Trang như hiểu ý, liền đứng dậy giả vờ nghiêm chỉnh:
Thiên An nhún vai, vẻ mặt tỉnh bơ như thể việc đó là điều hiển nhiên:
Yên Nhi nghe hắn gọi tên mình thì giật mình, ánh mắt vụt đi nơi khác rồi vội vàng quay mặt đi.
Cánh cửa chính vừa đẩy ra.
Thiên Tình hơi nghiêng đầu, như thể nhận ra có gì đó khác lạ. Ánh mắt cô dừng lại trên Ngọc Huyền một giây ngắn ngủi.
Là Thiên An dẫn dắt mọi thứ.
Một khoảng lặng ngắn trôi qua giữa hai người.
Phải mất vài giây sau cô mới lắp bắp:
Thành phố Cao Thương — khu trung tâm thương mại phồn hoa nhất Trái Đất.
Con quái vật nửa người nửa côn trùng gầm lên một tiếng, rồi bứt tốc khỏi khu thương mại.
Hồ lão gật đầu, tay vỗ nhẹ lên chiếc hộp gỗ sẫm màu đặt trước mặt.
Lựa vài con ghẹ khỏe mạnh, càng to, cho vào túi lưới.
Chiếc xe lảo đảo, tài xế hoảng loạn mất lái. Nhưng chưa ai kịp phản ứng thì nó đã phóng tiếp sang xe thứ hai… rồi xe thứ ba.
“Ông đã tìm được thứ tôi cần?”
Ánh mắt lia sang bên.
Không có thêm lời nào từ Diệc Thần.
Trưa về đến nhà, Diệc Thần vừa bước vào cửa đã quay sang nhìn em gái, giọng trầm thấp mà căn dặn:
Nó tiếp tục nhảy từ xe này sang xe khác, mỗi cú tiếp đất đều để lại dấu móng nứt toác trên mui xe, rồi biến mất vào dòng xe cộ hỗn loạn đang kẹt lại giữa trung tâm thành phố.
Không hẳn là ngạc nhiên mà giống như đang xác nhận một thứ gì đó… rất quen thuộc.
Cao gần hai mét, hình thể dị dạng nửa người nửa côn trùng.
Kiều Trang chống cằm, lẩm bẩm một cách thích thú:
Diệc Thần đứng bật dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn Vy Vy chằm chằm:
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng còi báo động khẩn cấp, sau đó là ánh sáng chớp nháy từ xe cảnh sát ngoài đường hắt vào, lấp ló giữa kệ hàng và tủ kính.
Ngọc Huyền hơi khựng lại, ánh mắt thoáng dao động khi nghe đến cái tên ấy.
Hắn đẩy chiếc xe sắt trống trơn tiến thẳng về phía quầy hải sản.
“Mỗi tuần dẫn em đi ăn khoai tây chiên ít nhất một lần.”
Trong khi hắn còn đang suy nghĩ, Yên Nhi đã lúng túng cúi xuống, gắp một con cá hồi khác bỏ vào túi nylon.
Đèn cảnh báo đỏ lập tức bao trùm toàn khu trung tâm thành phố.
“Tránh ra! Không để nó thoát!”
“Thiên An…”
“…vừa rồi… là gì vậy…?”
Ánh mắt ấy sâu như vực thẳm, bình tĩnh nhưng khiến người đối diện vô thức thấy lạnh sống lưng.
Diệc Thần đại nhân, người mà ai ai nghe đến cái tên cũng kh·iếp sợ.
Cô nhìn thoáng qua, ánh mắt trầm xuống, nhưng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
Hồ lão tiên sinh đã ngồi chờ từ trước.
“…cũng gần như vậy…”
Ánh mắt Diệc Thần hơi trầm xuống.
Hồ lão tiên sinh ngập ngừng một chút rồi cất tiếng, giọng đắn đo:
Một người trong nhóm còn bị dị thú cắn mất nửa thân, c·hết không toàn thây.”
Hắn thở ra một hơi thật dài, thầm than trong đầu:
Và rồi—
“…rốt cuộc là gì?”
“Em đang t·ống t·iền anh đấy à?”
Chỗ Diệc Thần và Yên Nhi đang đứng.
Cánh cửa vừa khép lại, thì phía sau lưng hắn đã vang lên một tràng cười khúc khích.
Rồi thêm một ít nghêu và sò để tạo vị ngọt tự nhiên cho nồi nước lẩu.
Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt xoáy ngược về phía giọng nói vừa cất lên.
“Chuyện lúc nãy ở quán ăn nhanh … em đừng có kể lung tung cho mấy chị kia nghe đấy.”
“Tiểu thư, Hồ lão tiên sinh đang chờ cô ở nhà hàng Thiên Dực.”
Trực thăng trinh sát v·út lên không trung.
“Mấy viên ma hạch đó, không phải là thứ mà con người nên chạm vào đâu.”
Diệc Thần một mình đi chợ.
Diệc Thần chọn cá xong, vừa định quay đi thì nhận ra cô vẫn đứng yên tại chỗ.
Diệc Thần cảm thấy có gì đó sai sai.
“Vậy thôi em đi chợ trước nha~. Mọi người ở nhà chuẩn bị đi ạ.”
“Cô có muốn biết nhiều hơn về chúng không?”
…
Thứ quái vật ấy chỉ còn cách cô vài mét.
“Lấy được nó… không dễ chút nào đâu.”
Diệc Thần đảo mắt tìm đến quầy cá.
Rồi cô gật đầu, giọng bình thản:
Ngọc Huyền rời khỏi phòng riêng. Chiếc hộp gỗ nhỏ đã được cất kỹ trong túi da bên hông.
Và thế là… y như hiệu lệnh được phát ra.
Trái tim đập loạn nhịp như muốn nhảy khỏi lồng ngực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nó lao thẳng về phía bên trái.
“Thấy bảo là máu me gì đó… bên cảnh sát đang phong tỏa…”
Gương mặt ông ta vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhưng trên trán vương vài vết nhăn mệt mỏi như thể chuyến đi vừa rồi đã lấy đi của ông ta không ít sức lực.
“Chặn đầu nó ở đường số 3!”
Nó vừa chạy vừa đạp vỡ mọi vật cản trước mặt, móng chân cào nát mặt đường, ánh mắt đa diện ánh lên sắc lục hung hãn.
Trở lại thành phố Thiên Dương.
Ngọc Huyền không xác nhận, cũng không phủ nhận.
Cô cũng khựng lại khi chạm tay vào hắn, rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Cô ta vừa gọi tên món đồ không một ai trong sảnh này nên biết.
“Cậu là Yên Nhi ?“
“…Cái thứ này…”
Ngọc Huyền không né tránh, chỉ lạnh nhạt liếc qua rồi tiếp tục bước đi.
Một giây sau, hắn liền nhận ra cô gái kia
Nhân viên nhà hàng vô tình đi ngang cũng lập tức đổi hướng, bản năng mách bảo họ có điều không ổn sắp xảy ra giữ hai vị tiểu thư kia.
…
Câu nói vừa buông ra, không khí lập tức lệch hẳn nhịp.
Hắn nghiêm giọng, hạ lệnh:
Thiên An chép miệng, lắc đầu như thể đang thương lượng giá cả:
…
“Được thôi. Nhưng với một điều kiện.”
Bất chợt, Thiên Tình mở lời, giọng nhẹ như gió thoảng:
Vậy mà giờ đây, lại hoàn toàn bất lực trong chính căn nhà nhỏ của mình.
Một thứ gì đó lao vào như một cơn gió đen.
Nhưng động tác lại vụng về đến khó tin.
Nó đáp xuống nóc một chiếc xe đang lưu thông.
Con quái vật bất chợt khuỵu người xuống, rồi bật thẳng lên không trung, cú nhảy mạnh đến mức khiến cả mặt đường nứt ra một đoạn.
“Bắn vào chân! Đừng để nó chạy!”
“Không có hàu gì hết! Không được mua! Cấm mua nghe chưa?!”
Lạc Tiên còn gật gù ghi chú lại rất nghiêm túc, trông chẳng khác gì đầu bếp trưởng.
Con quái vật xẹt qua, lướt sát người họ. Gió từ cú sượt làm mái tóc Yên Nhi tung lên, túi cá trong tay cô rơi xuống, đập xuống nền đá kêu bộp một tiếng khô khốc.
Chỉ một nhịp do dự.
Ánh nhìn hắn sâu dần.
Rồi hắn chợt nhớ lại:
“Cảm… cảm ơn…cậu.”
Lực lượng truy đuổi hoàn toàn bị bỏ lại phía sau.
Không đợi cô kịp phản ứng, hắn đã đưa tay kéo mạnh cô sang một bên, ép sát vào mép kệ.
Một giây sau
Cô ấy vẫn đang chờ câu trả lời.
Yên Nhi đứng bên cạnh, tay vẫn ôm túi cá, ánh mắt len lén liếc sang hắn.
“Cô cứ xem thử đi. Chúng tôi mất mười một người, chỉ lấy được hai viên.
“Gì nữa?”
Ông ta là người từng trải, và biết rõ nên dừng ở đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt lạnh, từng bước đi dứt khoát như kéo theo cả áp lực của chiến trường.
“Chứ ai kêu anh để chị Tám chạy đi mất. Em đang giúp anh giữ cơ hội lại đó. Anh nên biết ơn em mới phải.”
Diệc Thần thoáng sững người.
Nhưng không kịp.
Trong giây phút hỗn loạn, Yên Nhi c·hết sững, mắt mở to, cả người như cứng lại vì sốc.
“Thôi rồi… sao tự nhiên có cảm giác mình sắp vướng thêm một cục nợ nữa vậy trời.”
Yên Nhi giật mình quay ra phía cửa.
Vừa xuống xe, ánh mắt ông đã quét thẳng về phía sinh vật dị hình đang nhảy qua các nóc xe như một cơn ác mộng sống.
Phía sau, hàng chục cảnh sát vũ trang và đặc nhiệm đang khẩn trương truy đuổi.
Diệc Thần lảng đi, đáp hờ một câu:
Rất sai.
…
“Cẩn thận!” — Diệc Thần trầm giọng.
Diệc Thần không trả lời.
Không thể nói thật là hắn đang sống chung với một đám nữ quỷ.
“Cái con bé này… càng ngày, càng quá đáng mà!”
Không có cá là thế nào nó cũng nhăn mặt cho xem.
Cả đám nữ quỷ lập tức nhao nhao hưởng ứng.
“Phong tỏa toàn bộ thành phố. Cắt toàn bộ tuyến đường ra vào. Không để nó rời khỏi Thiên Dương.”
Mấy con bé này đừng tưởng hắn không biết chúng nó đang bày trò gì sau lưng!
Ngay lúc đó, một chiếc xe bọc thép trượt gấp lại gần hiện trường.
Chương 90: Đi chợ
“Lẩu hải sản nghe hay đó!”
Diệc Thần thấy hết rồi.
“Chuẩn bị xe cho tôi.”
“À… ừm… tôi không hiểu lầm đâu.” cô lúng túng đáp, rõ ràng đang cố giấu sự ngượng ngùng.
Bên trong là hai viên ma hạch kích cỡ nhỏ bằng móng tay cái, bề mặt lấp lánh những vân mờ ánh tím, tỏa ra một loại dao động kỳ quái.
Hồ lão tiên sinh lặng đi một giây, rồi khẽ gật đầu.
Thiên An giơ một ngón tay lên, giọng dứt khoát:
Ngọc Huyền vừa kết thúc buổi họp, rời khỏi tòa cao ốc Trần Thị với dáng vẻ nghiêm trang của một tiểu thư quyền quý.
Lưng nó gồ lên, phủ vảy đen bóng như vỏ bọ cánh cứng, đôi chân dài móc cong như càng bọ ngựa. Mắt nó là loại mắt đa diện ánh xanh lục, xoay vòng liên tục, trông chẳng khác gì một cơn ác mộng sống.
Một mùi hương lạ thoảng qua, ngọt dịu mà mê hoặc, khiến những ai có mặt xung quanh phải vô thức liếc nhìn.
“Chờ đã… đừng nói là cô gái đó cũng sống ở gần đây nha!”
Diệc Thần chẳng nói gì.
Mọi thứ về cơ bản đã xong.
Rõ ràng… hắn đâu có chủ động làm thân với cô gái tên Yên Nhi kia.
Một cô gái đang đứng sát cạnh, mái tóc buộc cao, gương mặt nghiêng nghiêng đầy tự nhiên.
Chỉ thản nhiên cúi người, gắp lại con cá cho cô rồi bỏ gọn vào túi, buộc lại một cách gọn ghẽ, động tác dứt khoát như đã quen từ lâu.
“Chuyện gì vậy…?”
Tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía ngoài. Cảnh sát và đặc nhiệm vũ trang ào đến.
Thiếu tướng Khâu Trấn Dực, người phụ trách trực tiếp các tình huống khẩn cấp cấp thành phố, từng tham chiến ở nhiều vùng dị loạn và nổi tiếng là không khoan nhượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn hơi khựng lại.
Yên Nhi hơi khựng lại, mắt mở to một chút.
Ông đẩy chiếc hộp về phía cô, giọng trầm xuống:
“Khốn kiếp, nó thoát rồi!” – một người trong đội đặc nhiệm rít lên qua bộ đàm.
Giọng cô lạnh nhạt, nhưng mang theo sự cảnh giác rõ rệt:
Diệc Thần trợn mắt nhìn cô bé, nhưng rồi chỉ biết thở dài:
“Cần nêm nếm kiểu gì nhỉ?”
Vy Vy quay sang nháy mắt với Kiều Trang một cái.
Diệc Thần nhìn cô.
Con quái vật gầm lên, hất tung quầy trái cây. Một loạt kệ hàng đổ rầm rầm. Nó vừa chạy vừa đạp, không hề né ai hay thứ gì.
…
Hắn dừng lại trước một khay cá hồi còn tươi, ánh bạc óng lên dưới lớp đá lạnh. Vừa đưa tay định nhấc lấy một con, thì…
“Chuyện lúc sáng… đừng để ý. Em gái tôi hay nói linh tinh.”
Yên Nhi gật đầu nhẹ, ánh mắt có chút tò mò nhưng không tiện hỏi thêm.
Rồi cô ngẩng đầu, chần chừ một chút rồi hỏi tiếp:
ẦM!
Một t·iếng n·ổ rền vang, cửa kính khu siêu thị bị hất tung ra. Mảnh kính vỡ bay lả tả, kèm theo tiếng thét thất thanh từ đám đông.
Hắn liếc nhìn cô một cái, rồi bất chợt lên tiếng, giọng đều đều:
Buổi tối hôm đó, không khí trong nhà vẫn náo nhiệt như thường lệ.
Cô lập tức hiểu hắn đang nhắc tới điều gì.
Ngọc Huyền bước vào, không khách sáo.
Ông trầm giọng.
Là Thiên An kéo hắn lại.
Đây không phải món hàng mà ông có thể tò mò quá mức.
Trong xe chỉ huy lưu động, Khâu Trấn Dực nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình đang phát lại đoạn quay chậm — cảnh con quái vật nhảy qua từng nóc xe với tốc độ bất thường.
Con cá trơn tuột khỏi tay cô, rơi xuống khay đá kêu cạch một tiếng.
Hắn vẫn lặng lẽ nhìn theo hướng con quái vật biến mất.
“Trần tiểu thư… cô cần thứ này để làm gì?”
“Anh sao thế~ Không ăn thì thôi, sao mà phản ứng dữ vậy ca ca~”
Trùng hợp thật.
Hắn chỉ “ừ” một tiếng, nhẹ như gió thoảng, rồi quay sang chọn thêm một túi cá hồi phi lê cho mình.
Tiếp đến là hai con mực cỡ vừa, thịt dày, mắt còn trong.
“Chị chưa ăn thử bao giờ!”
Là tụi nó ép hắn ăn cho bằng được!
Cô gục đầu lên vai hắn, toàn thân run nhẹ.
Cô rút tay về như chạm phải điện, lí nhí nói:
Diệc Thần hơi nheo mắt.
“… xin lỗi…cậu…”
Bầu không khí tưởng như sắp chững lại thì…
Cửa bật mở.
Bốn mắt giao nhau.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, một luồng khí tĩnh lặng lập tức giao thoa.
“Không ai đi đâu hết! Anh sẽ đi chợ! Nguyên liệu anh sẽ chọn! Tụi em ở nhà… không cần lo!”
Dứt câu, Diệc Thần lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Diệc Thần nheo mắt:
Cho đến khi…
S·ú·n·g nổ lác đác, kèm theo tiếng quát lớn:
Không rõ Thiên An rảnh rỗi nghĩ gì, lại đột nhiên gợi ý cho cả nhà ăn… lẩu hải sản.
Cũng là lúc, Thiên Tình từ ngoài bước vào.
Vy Vy nghiêng đầu nhìn Diệc Thần, ánh mắt đầy ẩn ý:
Yên Nhi sững người.
“Có điều… lẩu hải sản mà thiếu hàu thì không trọn vẹn đâu nha. Ca ca, anh thích món đó lắm phải không nhỉ ?”
Vù!
Soạt.
Lần trước là rạp phim… giờ lại là siêu thị.
Ngọc Huyền dừng lại.
Một lát sau.
Rồi mỗi người mỗi ý, ai cũng góp vài món, góp vài nguyên liệu.
…
Một người đàn ông trong quân phục đặc nhiệm bước xuống, vai gắn quân hàm ba sao, áo khoác dài đen phủ bụi chiến trường.
Ngọc Huyền không trả lời ngay. Cô đóng nắp hộp lại, ngước mắt nhìn ông ta.
Ngay sau mệnh lệnh, các trạm kiểm soát được thiết lập khẩn cấp.
Nhưng rồi, như sực nhớ ra điều gì… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trực giác cho hắn biết… lại có gì đó không ổn sắp diễn ra trong thành phố nhỏ này.
Hắn dừng lại trước bể cua ghẹ, cúi người xem kỹ từng con.
“Cậu… sống với em gái thôi à?”
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng hàm chứa một tầng khí tức sắc lạnh — không phải đe dọa, mà là cảnh báo.
Trước tiên là cho vào giỏ một túi tôm sú lớn.
Cô nhận lại túi cá bằng hai tay, môi mấp máy, chẳng biết nên đặt ánh mắt mình vào đâu:
Thiên Tình khẽ mỉm cười, môi cong nhẹ đầy ẩn ý:
Hắn liếc nhìn Yên Nhi.
Cô bước qua sảnh nhà hàng, dáng điệu bình thản như thể không có gì đặc biệt vừa xảy ra.
Một bàn tay khác cũng vừa lúc chạm vào cùng một con cá.
Thiên Tình đứng cách cô vài bước, dáng vẻ như chẳng hề vội. Nét mặt còn tỏ ra lười biếng.
Em gái hắn hôm trước vừa bảo thích ăn cá.
Lần trước hắn đâu có nguyện ý ăn.
“Chẳng phải hồi sáng cô ấy nói mình ở khu Lâm Giang sao? Mà Lâm Giang thì… chỉ cách nhà mình vài dãy phố.”
Một câu hỏi tưởng như đơn giản, nhưng hắn lại không trả lời được ngay.
Ngọc Huyền mở nắp hộp.
Một vài người trong siêu thị bắt đầu tụ tập bàn tán.
Là em gái hắn tự biên tự diễn rồi đẩy hắn vào vở kịch này mà.
Diệc Thần nheo mắt.
“Ông hỏi để làm gì?”
Bên ngoài siêu thị.
Rồi ông trầm giọng, ra lệnh:
“Nghe nói có người bị t·ấn c·ông gần bãi đậu xe…”
Không khí bỗng chùng xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phòng số 8 tại nhà hàng Thiên Dực, một căn phòng riêng biệt với tường kính một chiều và lớp cách âm tuyệt đối.
Một nữ thư ký tiến nhanh tới, khẽ cúi đầu nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.