Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Rạp chiếu phim
“Em đừng hỏi linh tinh nữa.”
Một cảm giác quen thuộc, kỳ lạ… thoáng lướt qua trong lòng ngực.
Còn phía sau… là một hàng dài các nữ quỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy là hắn phải ở đây với tụi nó cả ngày à ?
“Chị Tám nào?”
Không khí không còn ngại ngùng như lúc đầu.
Sống như vậy là tiêu rồi.
“Ừ.” Hắn gật đầu.
Diệc Thần cảm thấy mình đang xem một thứ thật vô tri.
Là cô gái ngồi cạnh hắn nãy giờ.
Diệc Thần dựa lưng vào ghế, khoanh tay:
Vy Vy thì ôm cánh tay hắn, liếc nhẹ:
Thiên An ngáp một cái, rồi quay sang Diệc Thần:
…
Diệc Thần lập tức đơ người.
Yên Nhi cúi xuống nhìn màn hình. Một tin nhắn hiện lên.
Thiên An vẫn là người bắt chuyện trước, vui vẻ như thể đây là buổi “phỏng vấn tuyển phi” chính quy:
“Chị tên gì vậy ạ?” Thiên An hỏi, miệng vẫn đang nhai khoai giòn rụm.
“À… chị sống gần đây thôi, trong khu Lâm Giang.”
“Hả? Nhanh vậy ạ?”
Phim vẫn đang chiếu.
Sao nghe quen đến vậy ta ?
Bên cạnh hắn là Thiên An, người duy nhất vẫn giữ được dáng vẻ “đi xem phim thật sự” tay cầm hộp bắp rang, miệng líu lo nói về bộ phim sắp chiếu.
Xui cho hắn là… ánh đèn lờ mờ trong rạp chiếu phim chẳng đủ để hắn thấy rõ gương mặt ấy.
Thiên An cười tủm tỉm, rướn mày đầy ẩn ý:
Tại một rạp chiếu phim nào đó ở thành phố Thiên Dương.
Thiên An dứt khoát chọn phim hoạt hình.
Yên Nhi hơi bất ngờ, quay sang nhìn Thiên An rồi khẽ lắc đầu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
”’Cô tiên nhỏ’ cái gì chứ ?
“Ồ~ độc thân vui tính, tự lập, lại còn xinh nữa.”
Thiên An bật cười:
Cô khẽ nhíu mày, rồi đứng dậy, giọng nhỏ nhẹ:
Cô gái ngồi cạnh vẫn giữ nguyên tư thế từ đầu phim đến giờ, ngay cả khi hình ảnh trên màn hình thay đổi liên tục, cô cũng chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.
…
“C·hết tiệt, sao mình không nhận ra sớm hơn cơ chứ.”
Câu nói đó… ngữ điệu đó…
Hắn và cô ấy có gì đó thân thuộc.
Hắn nghĩ… ban đầu ý tưởng chỉ là “đi xem phim với em gái cho yên thân”.
“Ôi, gần nhà em luôn đó! Anh em cũng hay chạy qua khu đó lắm.”
Hai người vừa tranh giành, vừa cười cười chọc ghẹo nhau như thể đã thân thiết từ lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhân viên bên trong cũng chẳng nghĩ gì nhiều, tiện tay bấm thêm hai phần.
Yên Nhi đi trước tìm bàn.
Hắn nhớ ra rồi.
Chỉ có thể cúi đầu, lặng lẽ siết nhẹ vạt áo trong tay.
“Thì chị thứ tám trong nhà mình đó. Anh thấy được không?”
Cô ngồi đó, lưng thẳng, tay đặt nhẹ lên đùi, mắt hướng về màn hình đang sáng rực.
Nhưng linh cảm cho hắn biết.
Ừ cũng không lạ nữa…
“Không sao, lỗi của tôi.”
“Chứ không phải anh thích nghe à? Nãy giờ thấy anh tập trung lắm.”
Kiều Trang là người đầu tiên lên tiếng, tay bưng dĩa trái cây đi lại gần hắn:
“Cạch.”
Vị trí không quá gần, cũng chẳng quá xa.
Thiên An nhướng mày:
“Em đâu có nói linh tinh.”
Ra đến sảnh lớn, hai anh em mới biết.
Diệc Thần chau mày:
Nhưng vừa bước chân vào phòng chưa được mấy phút thì chợt nhớ ra… hôm nay là chủ nhật.
Diệc Thần nhíu mày một cái, nhưng rồi lắc đầu nhẹ.
Bên trong rạp chiếu phim, ánh đèn đã mờ dần, màn hình lớn phía trước đang chiếu đoạn trailer giới thiệu.
Hắn không trả lời, chỉ đứng dậy phủi quần rồi đi trước.
“Phim mà không có máu me thì không tính là phim đâu ca ca.”
“Trẻ ghê! Anh em cũng tầm đó, hợp luôn ha.”
“Con bé này biết thao túng tâm lý rồi.”
Yên Nhi gật đầu, cười nhẹ:
Dù sao thì… quá khứ, đã chôn rất sâu rồi.
Thiên An tỉnh dậy, ngáp dài một cái, lết vào phòng tắm như mọi ngày.
Giọng Thiên An vang lên trong trẻo, mặt tỉnh như chưa từng được huấn luyện qua chiêu gì gọi là ‘t·ấn c·ông bất ngờ’.
Từng nhịp tim đập trong lồng ngực cô trở nên lộn xộn.
“Anh gọi đó là chiến lược.”
Linh Lăng ngậm ống hút trà sữa, cười tủm tỉm.
Diệc Thần thì vẫn còn trong trạng thái… bị gài.
Là một cô gái. Ngồi ghế bên cạnh.
Còn cô gái kia, vừa nghe thấy hắn lên tiếng, ánh mắt bất giác dao động.
Nghĩ vậy nên hắn cũng không để tâm thêm nữa.
Thiên An vừa mở hộp bắp rang vừa lẩm bẩm:
Không được.
Nhưng toàn bộ nội dung phim… không vào nổi lấy một chữ.
Yên Nhi gật đầu, đang định lấy ví thì—
Yên Nhi giữ vai Thiên An lại một nhịp, giọng nhẹ nhàng:
Yên Nhi khẽ mỉm cười, có chút chần chừ rồi đáp:
“Anh à… hôm nay đã vớt được ‘cô tiên nhỏ’ nào chưa ta ?”
“Hay chúng ta chọn phim kinh dị nha? Em thấy càng rùng rợn thì càng vui hơn ạ ~”
Không rõ là gì.
Cô quay sang Diệc Thần, ánh mắt dừng lại một thoáng, như muốn nói gì đó… nhưng rồi thôi.
Thiên An liếc hắn:
Cô liếc qua Diệc Thần, miệng mỉm cười.
Thiên An không phải đi học.
Anh trai cô còn có thể mang về tận bảy cô gái ở chung nhà thì cái gì chả có thể xảy ra.
Người con gái ngồi cạnh, là người mà hắn từng quen.
Cô biết rõ… hắn không nhớ cô.
“Dạ… em xin lỗi. Cảm ơn chị nhiều!”
Cô là người duy nhất ngủ say tối qua, hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã diễn ra.
Ánh mắt Diệc Thần chợt khựng lại trong một nhịp.
Nhỏ. Mềm. Và… hơi ngập ngừng.
Diệc Thần còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận một vòng tay ôm từ phía sau.
Thiên An nghiêng đầu một chút. Nhưng rồi lại nghĩ:
Nhưng vừa kéo ra ngón tay hắn lại vô tình chạm phải một bàn tay khác.
“Chỉ cần yên tĩnh một tiếng rưỡi là phim gì anh cũng xem được hết.”
Diệc Thần đứng trước quầy vé với vẻ mặt không thể chán nản hơn.
Yên Nhi nghe vậy, hai tai nóng ran.
“Ca ca ơi~ tụi mình kiếm trò gì vui vui chơi đi~”
Đánh răng, rửa mặt, buộc tóc gọn gàng xong xuôi… mới bắt đầu cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Chị… hai mươi.”
“Vậy tụi em xem cái gì thì cứ mua vé cái đó nha. Anh đưa bé An đi trước.”
Nhưng rồi hắn hơi chững lại.
Thiên An hí hửng hỏi tiếp:
“Chị ăn quen rồi. Lúc nhỏ cũng thích món này nhất.”
“Chị tên là Yên Nhi.”
Mới sáng sớm, em đừng có nói tào lao!”
“Ca ca ơi~ hôm nay anh rảnh mà phải không? Hay là dẫn tụi em đi chơi đi!”
Chỉ vậy thôi.
Bước ra khỏi phòng, cô vừa vặn nhìn thấy Hiểu Vân và Vy Vy đang cùng nhau chơi game. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh thấy chị Tám thế nào?”
Thiên An nhai xong miếng cuối cùng, lau tay vào khăn giấy rồi nghiêng đầu hỏi:
Linh Lăng tựa cằm lên vai hắn, giọng nũng nịu kéo dài:
…
Một lát sau.
Thiên An vừa thấy chị gái kia đi khỏi, đã lập tức nghiêng người, chọc nhẹ khuỷu tay anh trai mình:
Là cái giọng radio đó.
Yên Nhi cũng không rõ sao bản thân lại thấy căng như thế này.
Cả hai cùng nhau vào rạp chiếu phim.
Diệc Thần xen vào một câu, giọng cố giữ bình tĩnh:
Ai cũng mặc đồ đẹp.
Cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh bên ngoài, nhưng trong lòng lại là một mớ hỗn độn khó gọi thành tên.
Diệc Thần khẽ rùng mình.
“Anh lợi dụng em để trốn mấy chị đó hả?”
Diệc Thần quay đầu nhìn lại lần nữa — nhưng không còn thấy ai.
Cô ngẩng đầu lên một chút, liếc nhanh sang hắn rất nhanh, như sợ bị phát hiện.
…
Một lát sau
Đúng rồi.
Diệc Thần không nói gì, chỉ đưa ly nước lên uống… như để tránh bị lôi vào nhiều hơn.
Linh Lăng cười như thể đang bàn chuyện g·iết người:
Hắn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay khác đã nhanh hơn, đỡ lấy cô bé từ phía bên kia.
“Thì em đang quan tâm sức khỏe của anh đó, chứ bảy cô như vậy… anh còn sống được cũng giỏi thiệt.”
Lạc Tiên và Vân Nghi đi sau cùng, vừa trò chuyện vừa liếc nhìn hắn như đang chấm điểm hành xử của “ca ca tổng quản”.
Cả ba người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ ở góc quán ăn nhanh.
Một ánh mắt dè chừng.
Kết thúc phim, đèn rạp dần sáng lên.
Diệc Thần lặng một nhịp, nhìn em gái.
Nhưng hắn có cảm giác…
“…Nắng Ẩn Mây…”
Diệc Thần cũng bước tới, ánh mắt hơi động, khẽ gật đầu:
Dù sao, là ai thì cũng không liên quan gì đến hắn.
“Cảm ơn cô.”
Diệc Thần ngẩng đầu lên.
“Vậy chị có người yêu chưa?”
Cả hai cùng khựng lại một nhịp.
Thiên An lại hỏi tiếp.
“…Con bé này đúng thật là…”
“Lần sau gặp lại, chị sẽ mời em ăn khoai chiên.”
Hắn nhấc ly nước lên uống một ngụm, ánh mắt hơi lướt sang bên trái.
Diệc Thần đáp không chút biểu cảm:
Vừa hay, Diệc Thần cũng đang đứng bên bàn bếp, một tay cầm chén cháo nóng, tay kia đang lướt điện thoại, dáng vẻ có vẻ thư thái như chẳng có gì xảy ra.
Và có lẽ… cô cũng không nên khiến hắn phải nhớ lại.
Bỗng điện thoại cô rung nhẹ.
Diệc Thần vẫn ngồi im.
“Ơ… chị!”
May cho Diệc Thần, mấy người bọn họ không chọn phim giống nhau.
Nhưng trong đầu… bỗng vang lên một giọng nói — dịu dàng, trầm tĩnh, từng là một góc quen thuộc trong mỗi buổi sớm của hắn.
Yên Nhi muốn nhìn hắn thêm một lần nữa… nhưng cô không dám.
“Vậy chị đang ở khu nào?”
“Em không sao chứ.”
“Phải không anh?”
“Phim này chuyển thể từ truyện tranh đó. Nhân vật chính dễ thương lắm. Mà mấy chị nhà mình chắc không coi nổi đâu.”
Trên tay cô lúc này, là phần khoai tây chiên phủ sốt phô mai trộn hành phi, đúng món khoái khẩu của Thiên An.
Không khí trong nhà… vui hơn thường ngày thì phải?
Giọng nói đó… sao nghe quen quen?
Hắn liếc cô em một cái, giọng trầm xuống:
Yên Nhi nhìn cô bé, rồi khẽ mỉm cười:
Thiên An vấp phải bậc thềm, chúi người về phía trước.
“Liệu cậu ấy… có nhận ra mình không ?”
Sáng chủ nhật, trời đẹp, không đi học, không ai ra ngoài.
Tuyệt đối không được.
Và ở đó xếp hàng ngay phía trước họ lại chính là cô gái vừa rồi.
“Em muốn coi phim hành động. Chém nhau càng nhiều càng tốt ạ.”
Cô xuống bếp, định tìm gì đó ăn sáng.
Câu cuối bắn ra nhanh như đ·ạ·n, khiến Yên Nhi hơi khựng một chút.
“Chị cũng ăn món này luôn à? Giống y chang em luôn đó!”
Thiên An sững người, rồi vội cúi đầu:
Diệc Thần thở dài.
Hai người đi xuống tầng dưới, đến khu quầy thức ăn nhanh.
Hắn khựng lại một bước.
Thể loại nhẹ nhàng, vui vẻ, dễ tiêu hóa.
Cô hơi rút tay lại, khẽ cúi đầu:
Thiên An hất cằm về phía Yên Nhi, mắt sáng rỡ như bắt được vàng:
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, tay lật nhẹ ly nước, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Diệc Thần một lần nữa.
Lặng lẽ.
Diệc Thần chỉ ừ một tiếng, quay sang… mua vé hoạt hình cho mình và Thiên An.
Như thể… nhận ra điều gì đó.
Diệc Thần cũng thu tay về, gật đầu nhẹ:
Kiều Trang thì thản nhiên đeo kính râm như minh tinh.
“Con nhóc này… đang làm gì vậy?”
Ăn xong bữa sáng, hắn định lên phòng nghỉ một lát.
Cảm giác khi nãy… có lẽ là nhầm lẫn thôi.
Mái tóc dài buông lơi, che mất nửa gương mặt. Nhưng đôi mắt dưới hàng mi kia lại mang theo chút giật mình, như không ngờ sẽ có v·a c·hạm.
Thiên An bật cười:
Yên Nhi chỉ lắc đầu nhẹ, không đáp, rồi nhanh chân bước đi, dáng vẻ vội vàng như thể sợ bị ai đó phát hiện.
Còn đám nữ quỷ thì… đương nhiên không có ai hứng thú với mấy con động vật biết nói.
Yên Nhi đã rời đi, nhưng chỉ là tạm thời, vì số phận của cô và Diệc Thần vẫn còn đang gắn kết.
Một tiếng thở dài bất lực.
“Anh thấy sao? Chị Tám được chấm mấy điểm?”
Diệc Thần liếc sang em gái mình, ánh mắt nửa cảnh giác nửa bất lực.
Chén cháo trong tay suýt trượt. Hắn quay sang, giọng mất bình tĩnh:
“Chị tính luôn cho anh hai em với nha!”
Tức là giờ họ phải… chờ.
Hắn liếc sang em gái với ánh mắt cảnh giác cao độ.
“Xin lỗi hai người, chị có việc đột xuất phải đi trước.”
Diệc Thần và Thiên An tìm được hai chỗ ngồi ở hàng giữa.
Diệc Thần đứng dậy, đang định quay sang gọi Thiên An thì bất ngờ—
Không nói không rằng, không giải thích gì thêm.
Giờ thì sao?
Như thể chưa từng có đoạn v·a c·hạm nào xảy ra ban nãy.
Diệc Thần đứng yên như trời trồng.
“Hay mình xuống dưới mua khoai tây chiên đi anh, em đói rồi.”
Ai cũng như đi hẹn hò.
Diệc Thần lập tức hiểu ra.
…
“Chị… hiện đang sống một mình, chưa có ai cả.”
Nhân viên phía trong quầy lúc này lên tiếng:
Hắn trở lại với màn hình.
“Chị ơi, phần của chị là sáu mươi hai nghìn nha.”
Hắn không kịp phản ứng gì, chỉ tròn mắt nhìn em gái.
Và mấy con bé nhà hắn cũng chẳng có ai muốn ra ngoài.
Nhưng ánh mắt ấy, rõ ràng mang theo sự bối rối.
“Không sao ạ. Anh hai em muốn cảm ơn chị chuyện lúc nãy á!” - Thiên An cười, nói nhanh như sợ cô từ chối kịp.
Chỉ còn lại Diệc Thần đang nhìn theo, và Thiên An… vẫn đang nhai miếng khoai cuối cùng.
Phòng khách vẫn là nơi náo nhiệt nhất.
“Không cần đâu, chị—”
Hắn vẫy tay:
Yên Nhi quay đầu lại, hơi bất ngờ khi thấy hai người họ lần nữa.
Thiên An nhướng mày nhìn hắn:
Thiên An nhìn hắn một lúc. Rồi nhếch mép cười.
“Tôi xin lỗi.”
“Ca ca ơi~ ăn miếng trái cây đi nè~”
Dẫn theo cả một đội hình như thế này, chẳng khác nào… hậu cung công khai cả!
“Sao anh nói nghe miễn cưỡng vậy…”
“Em chỉ nói trúng tim đen ai đó thôi.”
Vy Vy từ góc phòng cũng không chịu thua, buông tay cầm điều khiển chơi game, chạy nhanh lại, ôm lấy cánh tay còn lại của hắn, ngẩng đầu lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa thoát khéo khỏi áp lực, vừa hoàn thành trách nhiệm “người anh mẫu mực”.
Yên Nhi cười gượng:
Vy Vy thì đang lựa thể loại phim, tay còn kéo áo Diệc Thần không buông.
Diệc Thần lúc này đang uống nước, suýt nữa phun ra ngoài.
“Em đừng có nói linh tinh.”
Cô đang được hỏi chuyện một cách bình thường, nhưng có cảm giác như mình bị… điều tra sơ yếu lý lịch.
“Chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Thiên An gật gù như thể vừa chấm đậu một ứng viên.
Phim mà mấy chị gái kia chọn dài hơn tận 30 phút.
Chị Hiểu Vân… mấy hôm trước còn ít nói, khép mình như con mèo nhát người… mà nay lại cười tươi vậy luôn?
Người thì nằm dài trên sofa chơi game, người thì vắt chân đọc truyện tranh, có người thì gọt trái cây như đang tận hưởng kỳ nghỉ ở resort.
Chương 89: Rạp chiếu phim
Thiên An há hốc miệng:
Còn lại hai anh em đứng chờ.
Yên Nhi không nói gì.
Chỉ còn tiếng bước chân của Thiên An đang lóc cóc chạy theo phía sau.
Kiều Trang ngáp dài, thẳng thừng tuyên bố:
Diệc Thần khẽ cười không nói gì, tay đưa xuống kéo cái ngăn để ly nước ở bên hông ghế.
Sao cháo hôm nay… hình như hơi đắng.
Sáng hôm sau.
“Á!”
…
Diệc Thần hơi nheo mắt, nghiêng đầu nhìn kỹ hơn.
Diệc Thần: “…”
Bản thân cô cũng không ngờ là sẽ gặp lại hắn ở đây.
Thiên An tỉnh bơ đáp:
Bóng lưng mảnh khảnh dần hòa vào dòng người đông đúc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.