Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Lẩu hải sản
Phải vài chục cọng bạc hà tươi roi rói đang lẫn trong đó!
Rồi ngẩng lên nhìn mọi người, vẻ mặt vừa cay đắng, vừa khó tin:
Mềm như đậu hũ.
Cô gái vừa được biết đến với cái tên Lộ Tử đáp nhỏ, mắt vẫn không rời thiết bị:
“Cảm xúc mất kiểm soát.
Nồi lẩu đặt ở giữa, b·ốc k·hói nghi ngút, mùi thơm dậy lên từ sả, hành phi và tôm hấp chín đỏ au.
Một nữ nhân đang bước đến — à không, không phải người.
Giòn.
Nữ Trùng Nhân điềm nhiên tiến lại.
“Em tưởng nó là rau thơm nên lặt chung luôn. Mà ăn vô thấy mát mà!”
Vẫn có thể ăn được.
Trong một nhánh cống ngầm tối om, hôi hám và đặc quánh hơi nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn biết ngay mà.
Cô bước ra, nhíu mày nhìn hắn:
Không rõ là cười vì gì, nhưng trong lòng cô đã chắc chắn một điều:
Hơi ngập ngừng, nhưng Diệc Thần vẫn hỏi tiếp:
“Vy Vy, phần lẩu chị lo nha. Tăng độ cay lên một chút, nhưng đừng để lấn át vị ngọt.”
“Dạ… chắc nửa tiếng? Em đọc thấy nói là phải khử tanh bằng chanh với muối.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Linh Lăng nhún vai rất vô tội:
Hắn gắp thử miếng cá tráp đã được sơ chế. Cắn vào.
Diệc Thần bình tĩnh tháo giày, đáp không đổi sắc mặt:
“Sao anh đi lâu thế? Bộ tính mua hết cái chợ hả?”
Hắn liếc sang Lạc Tiên, hỏi gọn:
Là một nữ Trùng Nhân khác.
Bên cạnh cô, Thiên An đã xắn tay áo, đeo găng tay, im lặng phụ bếp mà không dám lớn tiếng chỉ đạo như thường lệ.
Chỉ một miếng.
Cắn thử một miếng.
Hắn gắp một con ghẹ, dùng kẹp tách lớp vỏ, lấy ra phần thịt bên trong.
Kiều Trang nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi bằng giọng nhẹ bẫng:
Vân Nghi… Rớt!
Ai vào việc nấy, phối hợp gọn gàng như thể đã luyện tập trước.
Chậm rãi đặt miếng cá trở lại bát.
Diệc Thần không nói gì.
“Dạ. Cho họ tập cho quen, chứ mai mốt em bận việc thì ai lo?
“Anh xạo vừa thôi.”
“Em sai rồi… lần sau em không muốn ăn lẩu nữa đâu.”
“Em cho ai nấu cá vậy?”
Cô ta không nói gì.
Cái bếp này… vẫn phải là của Kiều Trang.
Nhưng mới đi được vài bước, hắn khựng lại.
Vị đầu tiên đập vào lưỡi: mặn.
Một tổ hợp kỳ lạ giữa bún, nước chè, cá chanh nát và tôm mặn.
“Nhận nhiệm vụ ạ!” – Vân Nghi với lấy con dao mũi nhọn, bắt đầu xử lý mớ cá tráp còn dính vảy.
Cô thái hành, lặt rau thơm, trụng bún… mọi việc phụ trợ đều vào tay cô lo hết.
“Chị Tiên, tôm này để nguyên vỏ đúng không ạ?”
Cô rút ra một con dao mảnh, rạch một đường lên bụng cái xác.
Hắn lầm bầm, tiếng thở gấp gáp như lưỡi dao cứa vào cổ họng.
Hắn run rẩy, quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa lắp bắp:
Hắn liếc sang Vy Vy, người đang húp xì xụp với vẻ mặt mãn nguyện.
Rau muống, cải xanh, một chút hẹ… và… đúng rồi có vài…
Lúc nãy cô có lỡ cắn nhầm một miếng cá, mà đến bây giờ vẫn chưa thể thoát khỏi vị của nó.
Sau màn kiểm tra rau bất thành, Diệc Thần quay sang phần hải sản còn lại.
“Bằng nước. Có bỏ thêm ít muối… và nước mắm, cho dậy mùi.”
Lúc trở về thì trời đã nhá nhem.
Lạc Tiên không phủ nhận.
Diệc Thần liếc ra phía bếp, rồi quay lại nhìn cô:
“Hạ độc, đây không phải là nấu ăn mà là hạ độc!”
Hắn bật cười, nghẹn ngào, rồi tự đập đầu vào tường như phát điên.
Cô ta cao ráo, động tác uyển chuyển như kẻ săn mồi, ánh mắt sắc như dao, toàn thân tỏa ra thứ khí tức khiến lồng ngực hắn nghẹn lại.
Nhưng cái cảm giác ấy vẫn không thể nào hết được.
“Khoan đã… không! Đừng mà!” — hắn gào lên, rồi quay đầu bỏ chạy.
“Còn dám trốn ra ngoài, vậy thì… không cần giữ lại nữa.”
Cổ hắn bị cắt sâu đến tận xương.
“Ừ, luộc chín mới bóc.”
Hắn giật mình quay lại.
“Linh Lăng, em nhặt rau. Ưu tiên cải xanh và rau muống trước. Nhớ ngắt chứ không được cắt.”
Lạc Tiên thì ngồi đối diện, vẫn thản nhiên như chẳng có gì bất thường.
“Ca ca sao thế ạ?”
Thiên An cúi xuống ngó vào từng túi, kiểm tra một lượt rồi gật đầu:
Một bóng đen đang cắm đầu bỏ chạy.
Hắn nhận lấy bát, thả vào vài miếng mực, chút cá, rồi gắp một vắt bún, chan nước lẩu lên.
Phải mất gần nửa tiếng sau khi con quái vật kia phá tung siêu thị và lao ra đường lớn, đám đông mới được s·ơ t·án có trật tự.
Diệc Thần không buồn cãi.
…
“Vân Nghi, cá giao cho em. Tách thịt, bỏ xương, giữ lại đầu để ninh nước.”
“…Ngươi thấy thế nào, Lộ Tử?”
Không ai trả lời.
“Bao nhiêu là ‘ít’?”
Căn bếp sau đó nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Lảo đảo, trượt ngã, rồi lại vùng lên chạy tiếp như thể sau lưng là địa ngục đang dí sát gót.
“Ừ, lần này coi như tạm được.”
Bữa ăn nhanh chóng được dọn ra giữa phòng khách.
Và rồi, từ phía sau, một cú chém cực gọn vang lên.
“Đã rõ.” – Vy Vy gật đầu, tay đã cầm sẵn muôi khuấy nồi nước lẩu đang lục bục sôi. Mùi sả và gừng đã bắt đầu lan khắp gian bếp.
Tiếp theo là phần rau trụng của Linh Lăng.
Không sao. Còn có bún. Còn có hải sản.
Cảnh sát phong tỏa toàn khu, người người hoảng loạn, còi hú inh ỏi, xe cộ tắc nghẽn đến nghẹt thở.
Cô chỉ nhẹ nhàng đặt miếng xoài lên đĩa, rồi nghiêng đầu liếc nhìn Diệc Thần một chút.
“Ba trái rưỡi ạ...”
Hắn đứng giữa hai ngã cống.
Lạc Tiên không đáp, chỉ khẽ đưa mắt sang Vân Nghi.
Cô lẩm bẩm, nước mắt chảy ngược vào trong lòng:
Hắn nhìn vào rổ rau đã trụng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước cũng c·hết. Sau cũng c·hết.
Phân công xong, Lạc Tiên quay lại chỗ bàn bếp, bắt đầu kiểm tra rổ cua và tôm.
Không đủ điều kiện hòa nhập.
Cô ngồi ở bàn thấp, vừa gọt trái cây vừa thong thả cắm tăm vào từng miếng, dáng vẻ nhàn nhã như người hoàn toàn không liên quan đến cơn náo nhiệt dưới kia.
Diệc Thần thở ra một hơi, gắp thêm chút rau cho đỡ ngán.
“…Em để Vy Vy nêm nước lẩu hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Món này do Lạc Tiên trực tiếp xử lý — nấu, sơ chế, tất cả đều qua tay cô.
Vị trí của mình trong hậu cung này… lại vừa tăng thêm một bậc.
…Lá bạc hà?
Cô vẫn còn run, còn hắn thì chỉ im lặng đứng chắn phía trước, cho đến khi lối đi mở ra, rồi cả hai tách nhau về mà không hẹn ngày gặp lại.
Phía trước, trong bóng tối, có ai đó đã đứng đó từ bao giờ.
Diệc Thần gật đầu, mặt không cảm xúc.
Tốt. Không có mùi lạ. Không đắng. Không dai.
Hắn gần như bò lết giữa dòng nước thải, vừa chạy vừa hét:
“Em ấy bảo thích nêm theo khẩu vị riêng.”
Lạc Tiên đứng giữa, tay cầm danh sách nguyên liệu được viết bằng bút lông đỏ, ánh mắt lướt qua từng khay hải sản như đang kiểm tra quân số trước giờ ra trận.
“Bình thường em với chị Trang đi siêu thị có mất nửa ngày đâu?”
Từ trong vết rạch, một ấu trùng phát sáng mờ được lấy ra bằng nhíp, đặt vào ống nghiệm thuỷ tinh, rồi khóa lại bằng nắp bạc.
“Chắc… nửa chén?”
…
Nhưng không phải kiểu mềm tan ngon miệng.
Lại thêm một ca nước nữa.
“…Ghẹ này em luộc bằng gì vậy?” – hắn hỏi.
Còn ghẹ và nghêu.
Và rồi…
Trong lòng thì lặng lẽ kết luận:
Ngọt.
Rau xanh, mực, cá, nghêu, cua… tất cả được bày gọn gàng quanh nồi, nhìn vào là đủ biết đã tốn không ít công sức.
“V-Vâng ạ!” – Hiểu Vân hơi khựng lại, nhưng rồi cũng rụt rè đi lấy thau nước. Động tác còn lóng ngóng, nhưng đôi mắt thì tập trung một cách nghiêm túc.
Cũng phải để mọi người tự xử chứ.”
Hắn từng là người. Từng có tên, có lý lịch, có giấc mơ.
“Và em bỏ bao nhiêu chanh?”
Là hắn.
Là một nữ Trùng Nhân.
Chương 91: Lẩu hải sản
Tiếng móng chân kim loại khẽ gõ xuống mặt bê tông phía sau. Nhịp đều đều, không vội, nhưng sắc lạnh đến rợn người.
Cô không cần nói lớn, nhưng từng câu đều dứt khoát, gọn gàng, không cho phép ai cãi.
Mặt Thiên An bây giờ vẫn nhăn như vừa nuốt nguyên trái chanh thứ tư mà Vân Nghi đã dùng để ướp cá.
Diệc Thần khựng lại chốc lát.
Vị thứ hai: mặn hơn.
Nhưng Diệc Thần, lúc này đang ngồi ngoài phòng khách, lại chẳng an tâm chút nào.
Tay cầm một thiết bị nhỏ đang phát sáng nhè nhẹ, mắt cụp xuống, chỉ nhìn hắn như thể đang kiểm tra một mẫu vật lỗi.
Rồi quay sang nhìn Lạc Tiên đang ngồi bình thản gỡ càng ghẹ của mình, nhai như không hề gì.
Hắn thử sang mực.
Dưới lòng đất thành phố Thiên Dương.
Thiên An đã uống hết một ca nước lớn.
Thiên An bĩu môi:
Diệc Thần im lặng.
Và rồi… hắn nếm một miếng.
Nhưng sau đợt tiêm cuối cùng, tất cả chỉ còn lại nỗi đau và một cái lưng mọc vảy cứng như vỏ bọ.
Cổ áo còn vướng vài vệt nước, tóc ướt mồ hôi và hơi sương từ phố xá.
Phế phẩm!”
Khi thấy hắn im lặng, chỉ cúi đầu ăn phần bún trắng không chan nước lẩu, cô khẽ mím môi… cười.
“Tôi sẽ quay lại! Tôi không phản bội! Tôi chỉ muốn sống! Chỉ muốn sống thôi mà!”
Từ giờ, đoạn nấu ăn phải gạch tên Linh Lăng liền.
Diệc Thần bước vào nhà, tay vẫn xách theo mấy túi hải sản lạnh buốt.
“Có bà cô xếp hàng trước anh cứ đếm từng con mực. Hỏi giá từng con. Năm phút một con.”
Lạc Tiên đáp, giọng vẫn đều đều: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệc Thần cố nuốt xuống muỗng nước lẩu ngọt lịm, ánh mắt đầy hoài nghi lướt một vòng quanh bàn.
Phía bên kia bàn, Thiên An chỉ có thể cố gắp miếng mực để ăn cùng bún, nhưng gắp được tới miệng rồi lại buông xuống.
Hiểu Vân… Đạt!
Không chỉ nước…
“Anh chấm điểm thử xem.”
Vì đứa duy nhất trong đám biết nấu ăn là Kiều Trang hiện đang… ngồi ngay bên cạnh hắn.
Hắn đưa túi sang cho Thiên An rồi nói:
Thứ sinh vật dị dạng, nửa người nửa côn trùng, gương mặt vặn vẹo, da thịt l·ở l·oét, đôi mắt đa diện lấp lóe ánh hoảng loạn trong bóng tối.
“Hiểu Vân, mực để em rửa. Nhớ lấy sạch túi mực và lột da ngoài.”
Nữ Trùng Nhân ban nãy — người đã ra tay, cuối cùng mới lên tiếng:
Xoẹt.
Vì sao ư?
“Vân Nghi, em ngâm cá bao lâu vậy?” – Diệc Thần hỏi.
Vị thứ ba: không đúng, không chỉ có muối. Lạc Tiên chắc chắn đã bỏ thêm gì đó vào trong.
Kiều Trang gật đầu không chút do dự:
Cô nhìn bát của mìn.
Cơ thể đổ gục xuống, máu loang ra thành vũng đen sẫm giữa nền cống.
Vân Nghi hơi ấp úng:
“Một vật mẫu thất bại.”
Hắn chậm rãi đặt chiếc càng ghẹ xuống, lặng lẽ húp ngụm nước lẩu ngọt như chè để… trung hòa.
Ánh mắt hắn khựng lại ngay lập tức.
“Chúng nó… bảo là sẽ chữa cho mình… là sẽ cho mình sức mạnh… rồi lại gọi mình là đồ phế phẩm?”
“Xin tha cho tôi… tôi không muốn phản kháng nữa… tôi… tôi chịu quay lại làm vật mẫu cũng được…”
“Mình không… không thể c·hết ở đây… không phải lỗi của mình…”
Thiên An hào hứng múc nước lẩu cho từng người, vừa làm vừa khoe:
Thôi xong.
À không…
Ngọt như… chè đường.
…
“Dạ rõ!” – Linh Lăng gật đầu như lính mới nhận lệnh, nhanh chóng buộc tóc rồi nhào vào đống rau xanh cao gần bằng cái gối.
Mà là kiểu… bị ướp chanh quá tay, đến mức thịt cá bở ra như cháo.
“Cá hồi, cá tráp, mực, tôm sú, nghêu, sò, ghẹ… đầy đủ ý em chưa.”
Kiều Trang ngồi đối diện, không nói gì.
Nhưng Diệc Thần biết. Hắn biết rất rõ.
Giọng cô ta không lớn, nhưng từng chữ như rơi thẳng vào tai.
Lạc Tiên suy ngẫm một chút.
Nhưng khi vừa cắn vào, hắn lại khựng lại.
Chưa kịp tháo giày, giọng của Thiên An đã vọng ra từ trong bếp:
“Em định để mấy đứa nó nấu ăn thật à?”
Giữa đống hỗn loạn đó, Diệc Thần và Yên Nhi chẳng nói gì thêm.
Không khí trong bếp bỗng nhiên chuyên nghiệp đến khó tin.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.