Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Đã thừa nhận
Vân Nghi bước tới kiểm tra khí tức Hiểu Vân.
Gió thổi qua tóc trắng của cô, phất nhẹ như sợi chỉ bạc trong đêm.
Thanh kiếm trong tay khẽ rung lên, như hòa nhịp cùng quyết tâm trong lòng.
Thời khắc quyết định… đã tới.
Lưỡi kiếm giữa không trung xoay tròn, tỏa ra từng vòng áp lực khiến cả mặt đất run nhẹ.
Lạc Tiên chống cằm, quay đầu nhìn hắn, khoé môi cong cong như chẳng giận mà lại cứ như đang chờ hắn lỡ lời thêm lần nữa.
Sự đồng bộ với Quỷ Vực là điều cực kỳ hiếm.
Vy Vy đứng giữa làn bụi mù chưa tan hết, tay vẫn ôm lấy Hiểu Vân đang b·ất t·ỉnh trong vòng tay mình.
Ánh mắt cô sắc bén, nụ cười nhếch lên đầy ý tứ:
Cô cảm nhận rõ ràng, không khí đã đổi.
“Tiểu hồ ly này… lì hơn mình nghĩ.”
Lần này, Vy Vy không kịp vung kiếm mà chỉ có thể giơ tay lên đỡ lấy.
Diệc Thần lúc này đang ngồi ở phòng khách xem tivi, tay cầm hờ một gói snack, nhưng ánh mắt thì chẳng tập trung chút nào.
Sóng xung kích lan đi như s·óng t·hần, cuốn theo cả cát đá lẫn bụi mù mịt, nhấn chìm mọi tầm nhìn trong một màn xám xịt.
Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực.
Một lực v·a c·hạm khủng kh·iếp dội ngược lại khiến toàn thân cô chấn động.
Ở chính giữa, trên một khối đá đang trôi, Hiểu Vân vẫn đứng thẳng.
Cô chỉ nhẹ nghiêng cổ tay, đưa thanh kiếm lên đỡ lấy đòn đánh.
Không cần mở Quỷ Vực, nhưng vẫn có thể khai thác năng lực của nó.
“Đặc biệt cái gì? Bộ em không đặc biệt?”
Phía ngoài, Kiều Trang liếc sang Lạc Tiên, ánh mắt khó hiểu hỏi:
Tiếng kim loại v·a c·hạm chát chúa vang lên, chấn động cả không gian tĩnh lặng.
Sự im lặng bao trùm.
Trong đầu hắn còn đang nghĩ cách tìm lý do để giữ Hiểu Vân lại, nếu cô không qua được thử thách của Vy Vy.
Cả cơ thể Hiểu Vân gần như muốn sụp xuống.
“Chiêu này… nếu không đỡ được…”
Khí thế của cô dâng lên vùn vụt, khiến cả mấy nữ quỷ đứng ngoài quan sát cũng phải thoáng cau mày.
Quỷ khí lập tức hội tụ quanh lưỡi kiếm, từng vòng xoáy đen sẫm lướt qua lớp không khí, mang theo áp lực nặng nề gấp bội.
Đây chỉ mới là chiêu đầu tiên.
Vy Vy vẫn đứng yên.
“…”
Lực đạo từ nhát kiếm khiến mặt đất dưới chân Vy Vy nứt nhẹ, nhưng cô vẫn không lùi nửa bước.
Chương 88: Đã thừa nhận
…
Một lớp long giáp vô hình chớp lóe quanh cánh tay Vy Vy.
Cảnh giới cách biệt rõ ràng… Nhưng cô ấy lại bắt kịp tốc độ vung đao của Linh Lăng.
Chỉ trong một chớp mắt, cô đã xuất hiện ngay phía sau Hiểu Vân, kiếm vung lên từ dưới hông với một góc chém hiểm hóc. Nhanh. Dứt khoát. Không chút nương tay.
Là Nghê Tiểu Mạn và Hàn Tuyết Di.
Chỉ còn Vy Vy và Lạc Tiên ngồi xuống cạnh hắn.
Ánh mắt cô thoáng sững lại.
“Không tệ… nhưng vẫn còn non tay lắm, tiểu hồ ly.”
Lạnh hơn. Nặng hơn. Và… c·hết chóc hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh có lăng nhăng hồi nào…” – Hắn nói, giọng nhỏ đủ để không ai tin.
Tiếng gió rít lên sắc lạnh.
Mặt đất biến mất.
Và Vy Vy… chính là người quyết định kết quả của trận chiến này.
Hiểu Vân có lẽ đã bị nghiền nát từ khoảnh khắc Quỷ Vực hình thành.
Hiểu Vân hít một hơi sâu.
Vy Vy bất ngờ nhảy vọt lên cao, thân ảnh xé ngang bầu trời u ám, xuyên qua những tầng mây u tịch.
Không phải vì ngoại hình.
Hiểu Vân — xoay người.
Không gian xung quanh gần như đông cứng lại, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của những người đang quan sát.
“Vút—!!”
Tất cả bọn họ đều đã hiểu.
Chặn đòn.
Ngược lại, ánh mắt của họ nhìn cô lúc này… là sự ngầm hiểu.
“Tốc độ của con tiểu hồ ly đó… nhanh hơn rồi!”
Cô không còn đường lùi, tay siết chặt chuôi kiếm, đôi mắt không còn do dự.
Kiều Trang khoanh tay, ánh mắt dõi theo sân đấu chợt trầm xuống.
Còn thanh kiếm của Hiểu Vân đã tan thành hư vô.
Gió thét lên từng đợt, như là tiếng của rồng gầm dưới đáy hư vô.
Nhìn thấy sự chuyển mình đáng sợ ấy, Vân Nghi bắt đầu lo lắng.
Dưới chân họ… chỉ còn vực sâu không đáy.
Cô nắm chặt kiếm bằng cả hai tay, rồi chém thẳng xuống từ trên cao, đường kiếm sắc bén như muốn xé rách cả không gian.
Nhanh hơn, đồng nghĩa với việc Hiểu Vân đã đồng bộ sâu hơn với Quỷ Vực.
Những người còn lại đều hiểu rất rõ:
Vân Nghi hơi cúi đầu, ánh mắt mờ tối trầm xuống.
“Có lẽ là… sự đồng bộ với Quỷ Vực.”
Nhưng… vẫn đứng vững.
Cuộc chiến giữa hai người trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Diệc Thần im re.
Thử thách đã kết thúc, các nữ quỷ lần lượt trở về Trái Đất.
Hiểu Vân không dám nghĩ tiếp.
Tay cô run lên vì lực phản chấn, đầu gối hơi khuỵu xuống, chân bị đẩy trượt trên mặt đá sần sùi tạo thành một vệt dài.
Từ trước đến nay, cũng chỉ có hai người làm được điều đó.
Một tiếng “choang” sắc lẻm vang lên giữa không trung.
Không khí thoáng chốc trở nên khác lạ.
Hai chân bị đẩy lùi hàng chục bước, gót giày rạch sâu vào nền đá, để lại những vết nứt ngoằn ngoèo trải dài phía sau.
Một đường chém thẳng, mạnh mẽ như sấm sét, nhắm trực tiếp vào Vy Vy!
Một luồng quỷ khí khủng kh·iếp từ lòng bàn tay cô trào ra, tạo thành một vòng xoáy rực rỡ như mảnh vảy rồng đang trỗi dậy.
Ầm!
Rồi… mọi thứ lắng xuống.
Tim hắn chợt thót đi một nhịp.
Choang!
ẦM!!!
Không khí đặc quánh như sương mù, bao trùm lên từng sợi tóc, từng nhịp tim.
Thế giới này… là thế giới của Vy Vy.
Thay vào đó là hàng trăm tảng đá lớn nhỏ lơ lửng trong không trung, đong đưa chậm rãi như những chiếc bè trôi giữa hư vô.
Hiểu Vân lập tức giơ kiếm chắn trước người.
Vy Vy nhướng mày, lườm hắn một cái:
Không hề tránh.
Mà Vệ Hồn Thượng Quỷ thì không thể tổn thương dễ dàng như thế được.
Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt trở nên lạnh đi một nửa.
Trên tay cô là Hiểu Vân đang b·ất t·ỉnh.
Mọi chuyển động đều sẽ bị bóp nghẹt trong Quỷ Vực Long Hình (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiềm năng của Hiểu Vân… vượt xa những gì cô từng nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô… là Vệ Hồn Thượng Quỷ.
Không gian của Quỷ Vực Long Hình cũng tan biến.
Những tảng đá khổng lồ lơ lửng trong không gian bị đẩy văng ra, vụn vỡ.
Nó cho phép một Vệ Hồn Thượng Quỷ có thể sử dụng một phần năng lực đặc trưng của Quỷ Vực, mà không cần mở ra.
“Con tiểu hồ ly ấy thực sự có thể đồng bộ với Quỷ Vực sao?”
Cô tập trung toàn bộ tinh thần, cảm nhận dòng sức mạnh đang cuộn chảy trong cơ thể mình.
Vy Vy đứng đối diện, tay còn giữ nguyên tư thế vừa vung chém.
Một ngụm máu tươi phun ra khỏi khóe môi.
Đó là đẳng cấp mà chỉ số ít Vệ Hồn Thượng Quỷ từng đạt đến.
Nhưng dưới đòn đánh bất ngờ của Hiểu Vân, mấy mảnh vảy rồng mờ bạc trên giáp tay cô rơi rụng, bay tán loạn như vụn ánh kim dưới nắng.
Mặt đất rạn ra, từng mảng nhỏ bay lên không trung như bị hút vào vòng khí xoáy đang hình thành quanh người Vy Vy.
Một đã kiệt sức, và một… bắt đầu thay đổi cái nhìn.
Vân Nghi lặng lẽ mang Hiểu Vân về phòng.
Giọng cô vang lên, nghe có vẻ bình thản, nhưng lại có ý cảnh cáo Diệc Thần:
Ngay khi không khí khẽ động.
Không để Vy Vy có thêm một khắc nào chuẩn bị.
“Chiêu thứ hai… mới gọi là thật sự t·ấn c·ông.”
Ánh mắt cô ánh lên một tia không hài lòng.
Nhưng Hiểu Vân thì khác.
Hắn nhìn cả hai, lại liếc về phía hành lang nơi Vân Nghi vừa dìu Hiểu Vân vào trong.
Mà là vì Hiểu Vân… thật sự có tiềm năng.
Linh Lăng thì khẽ nheo mắt, như nhớ lại điều gì đó.
ẦM!!
Và giữa làn khói nhạt, Vy Vy từ từ bước ra.
Thanh kiếm trong tay cô… v·út bay như một tia chớp, lao thẳng về phía Hiểu Vân.
Không phải vì thương hại.
Lồng ngực cô như bị bóp nghẹt.
Câu nói vừa dứt, Vy Vy bỗng xoay cổ tay.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc tưởng rằng lưỡi kiếm sắp chạm vào lưng
Linh Lăng khẽ chép môi, khoanh tay tựa vào một tảng đá gần đó, lẩm bẩm:
Kiều Trang với Linh Lăng cũng nhanh chóng tản đi.
Đến khi thấy cả đám trở về với vẻ mặt hơi căng, mà Hiểu Vân thì đang b·ất t·ỉnh.
Ánh mắt Vy Vy phức tạp. Không phải là sự đắc thắng.
Bầu trời trở lại, mặt đất hiện hình.
Cả bầu không khí lặng đi một nhịp.
Mà là cảm xúc đan xen giữa tiếc nuối… và thừa nhận.
Lạc Tiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc xảo lóe lên một tia suy đoán:
Linh Lăng là người đầu tiên bước tới, định mở miệng hỏi thì Vy Vy đã giơ tay ra hiệu im lặng.
Vy Vy liếc hắn.
Không ai hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết ánh mắt của mọi người đều dồn về phía hai người con gái kia .
Ngực đau nhói.
Nhưng nó không đơn giản chỉ là một cú ném.
Không chần chừ, cô bứt người lao tới.
Cô chỉ có thể làm một việc: chuẩn bị đón lấy.
Cả đám nữ quỷ quan chiến xung quanh đều không khỏi biến sắc.
“Hai mươi mấy đứa chúng em là tự rơi từ trên trời xuống à?”
Lạc Tiên cũng không thèm nhìn hắn, cô cố ý châm vào thêm một câu:
Ở đây, sức mạnh mới là tất cả.
Quỷ Vực Long Hình của Vy Vy đã mở ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không gian xung quanh bắt đầu dao động.
Có lẽ cú đánh vừa rồi thôi đã đủ khiến thịt nát xương tan, m·ất m·ạng ngay tại chỗ.
Một t·iếng n·ổ rung chuyển cả không gian Quỷ Vực.
“Chị Vy Vy… đúng là không nên khinh địch từ đầu.”
Hiểu Vân giờ đây… đã thực sự trở thành một thách thức đúng nghĩa đối với Vy Vy.
Dẫu không nói thẳng, nhưng ai cũng biết: Vy Vy đã thừa nhận Hiểu Vân.
Cô không dao động.
Một làn quỷ khí nứt không gian, Vy Vy biến mất khỏi tầm mắt.
Thanh kiếm của Vy Vy cắm sâu xuống mặt đất.
Vân Nghi quay sang, thoáng ngạc nhiên:
Lạc Tiên nheo mắt, rồi nhẹ nhàng đáp, giọng trầm xuống rõ rệt:
Thấy Hiểu Vân vẫn còn đứng vững, Vy Vy khẽ nhíu mày.
Chậm rãi, cô bước về phía mọi người, đặt Hiểu Vân xuống một tảng đá phẳng.
Lạc Tiên thì không nói gì.
“Không phải là không muốn dùng… mà là không kịp dùng.”
Cô giơ tay, thu hồi thanh kiếm đang cắm xuống đất bằng một cú giật nhẹ.
Cả chiến trường như bị xé toạc và ghép lại theo một trật tự khác.
“Em đừng hỏi gì nữa, chị thua rồi…”
Không gian chấn động.
Cơ thể cô gần như tan vỡ trong khoảnh khắc ấy, nhưng luồng quỷ khí đặc trưng trong huyết mạch đã nhanh chóng luân chuyển, tái tạo mô và khép lại v·ết t·hương chỉ trong tích tắc.
Từng động tác, từng ý niệm đều bị trì trệ bởi áp lực không gian.
Cô vẫn còn sống. Chỉ là sức lực đã cạn kiệt hoàn toàn.
Hiểu Vân lập tức cảm nhận được luồng sức mạnh khủng kh·iếp đang dội xuống từ bầu trời.
Nó là kiểu im lặng… của ba người đã quá quen với việc người ở giữa luôn là kẻ có tội.
Một đòn t·ấn c·ông tốc độ cao như vậy… Hiểu Vân lại đỡ được?
“Em chỉ cho qua lần này thôi đó. Anh mà còn dắt thêm một đứa nữa về thì đừng trách.”
“Chiêu đầu là chơi đùa.”
Cô biết rõ uy lực của Quỷ Vực Long Hình.
Và Vy Vy… cũng không còn nhường nhịn.
“Chị Vy Vy sao lại không dùng kiếm để đỡ chiêu?”
Không khí trong phòng khách lại im ắng, nhưng không còn là sự căng thẳng nữa.
Hiểu Vân chuyển thế kiếm sang tay trái, tung ra một đòn chém ngang cực nhanh.
Lạc Tiên không trả lời. Nhưng biểu cảm nghiêm túc đã đủ để xác nhận.
“Keng!!”
Diệc Thần ho khẽ một tiếng, giả bộ chuyển kênh.
“Ừm… nhưng mà đứa này thì đặc biệt chút.”
Một người chỉ vừa mới thăng lên Bát Huyền Cảnh, vậy mà lại có thể đứng vững trong không gian khắc nghiệt này?
Hiểu Vân cũng y hệt như lần đó.
Nếu là một Bát Huyền Cảnh bình thường khác…
Hiểu Vân siết chặt thanh kiếm, lòng bàn tay run nhẹ.
Ánh mắt cô không còn cao ngạo như trước, mà trầm lại — mang theo chút gì đó giống như sự tôn trọng.
Diệc Thần đơ ra vài giây.
Nếu không phải là Vệ Hồn Thượng Quỷ…
Lạc Tiên hơi nhướn mày, cô có cảm giác là Vy Vy vừa nói dối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đòn đánh ấy như một mũi tên kết giới, khóa chặt không gian quanh Hiểu Vân, ép cô phải đón thẳng.
“Ca ca nhà chúng ta lăng nhăng lắm. Anh ấy thể nào cũng có thêm người thứ ba mươi thôi.”
Cuối cùng, cô cũng hiểu vì sao Diệc Thần ca ca lại cố chấp muốn thu nạp Hiểu Vân đến vậy.
Chỉ cần một sai lầm nhỏ… Hiểu Vân sẽ không thể tránh khỏi thất bại.
Nhưng ánh mắt cô nghiêm túc hơn hẳn.
Và nếu thua ở chiêu thứ ba… thì đó sẽ là dấu chấm hết cho tư cách Vệ Hồn của cô ấy.
Hiểu Vân đưa tay lau v·ết m·áu nơi khóe môi, ánh mắt vẫn rất kiên định.
Và cô… còn chiến đấu được.
Vy Vy chẳng nói chẳng rằng, chỉ tiện tay với một miếng snack trong gói bánh của Diệc Thần rồi cắn một cái.
Nhưng… tốc độ của cô đã không còn là lợi thế.
Hiểu Vân đứng lặng trên mảnh đá trôi nổi, mắt không rời khỏi Vy Vy đang ở phía đối diện.
Mà sự sống sót đó… phần lớn là do Vy Vy đã nương tay.
Không ai trách Vy Vy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.