Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 317: Trác Phàm Bế Quan

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 317: Trác Phàm Bế Quan


Có Ý Niệm Dò Xét nên việc phong toả toàn bộ động phủ trong tiềm thức là việc rất đơn giản đối với Mạc Thiên Sinh, chỉ cần Trác Phàm không cố tình che giấu thì hắn sẽ rất nhanh tìm ra.

Sau khi cùng Trương Hàn Thiếc nói chuyện vài câu, Mạc Thiên Sinh liền rời khỏi quảng trường. Hắn muốn nhanh chóng tìm Trác Phàm để hỏi về tình trạng kỳ lạ của bản thân.

Tiểu Dạ lắc đầu mà không cần suy nghĩ. Sau đó nó há miệng cắn lấy cổ áo của Mạc Thiên Sinh kéo đi.

Chương 317: Trác Phàm Bế Quan

“Ừm. Giờ mới cảm thấy quen thuộc rồi.”

“Nếu như ta bỏ phụ trọng đấu lại với Lữ Mạnh Hùng thì kết quả như thế nào nhỉ?” Mạc Thiên Sinh không dám chắc mình sẽ lập tức đả bại đối thủ nhưng muốn giành chiến thắng lại chẳng khó khăn như trước.

Một cảnh xuân nhất thời hiện ra trong đầu nhưng lập tức bị Mạc Thiên Sinh phủi sạch đi.

Ý niệm khẽ động, một tiếng trầm bổng nháy mắt vang lên, Mạc Thiên Sinh nhất thời chùn gối đôi chút rồi đứng thẳng dậy như không có gì xảy ra.

“Tiểu đệ đệ, Mặc tỷ tỷ có việc cần sự trợ giúp của sư phụ ngươi. Vì thế trong thời gian tới ngươi hãy tự mình tu luyện đừng có lười biếng.”

Mạc Thiên Sinh vừa nhìn đã nhận ra ngay chiếc nhẫn kia là cái gì. Hắn bất giác đưa tay sờ lên ngực rồi lẩm bẩm: “Nhẫn khống chế Huyền Trọng Giáp.”

Vậy nhưng Tiểu Dạ làm như không hiểu, nó lại thè chiếc lưỡi của mình ra một lần nữa.

Cho dù đang là ban trưa đi nhưng ánh sáng xung quanh vẫn cực kỳ ảm đạm. Nhưng cũng chẳng có gì là lạ, sắp vào xuân nên những cơn mưa cuối mùa kéo dài không dứt là chuyện hiển nhiên.

Cơn mưa rả rích khiến con đường lát đá bị ngập đi, màu sắc của những cây linh thảo mọc bên đường cũng vì vậy mà biến thành xanh thẫm ngả vàng.

Cuối ngọc giản Mặc bà bà còn không quên nở giọng cười kỳ quái của mình. Mạc Thiên Sinh càng nghe càng cảm thấy lạnh người. Cẩn thận đem ngọc bình cất vào trong giới chỉ sau đó hắn thuận tay đem chiếc nhẫn mà Trác phàm để lại đem vào ngón trỏ phải của mình.

Hôm nay bầu trời trở nên âm u lạ thường, không thấy mặt trời, chỉ có mây đen kéo tới ngày một nhiều hơn.

“Còn hơn mười ngày nữa mới tới trận đấu với Hồng Thiên Quang. Ta lại vừa mới đột phá, có tu luyện cũng chẳng tác dụng nhiều chi bằng tranh thủ học luyện đan vậy.”

Không lâu sau, trận pháp thủ hộ của động phủ từ từ tảng ra để lộ thông đạo. Mạc Thiên Sinh tiến vào bên trong. Việc đầu tiên mà hắn làm chính là tìm kiếm bóng dáng của Trác Phàm.

Nghĩ thế, Mạc Thiên Sinh lập tức đi khỏi động phủ rồi bất chợt dừng lại. Hắn nhìn thấy cách đó không xa một vật thể kỳ lạ đang đứng ở gần đó.

Mạc Thiên Sinh cũng là như vậy. Khi Lữ Mạnh Hùng gỡ bỏ phụ trọng, kì thực Mạc Thiên Sinh cũng muốn đem huyền trọng giáp cởi bỏ. Chẳng qua có Trác Phàm ở ngoài nhìn chằm chằm nên hắn không thể vọng động được.

Đối với Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh luôn có một sự tin tưởng không hề nhỏ. Việc Mặc bà bà biết hắn là đệ tử của Trác Phàm tuy kì lạ nhưng ngẫm nghĩ lại giống Trác Phàm tự nói ra thì đúng hơn.

“Là một nữ nhân rất đáng sợ? Đáng sợ bằng sư phụ sao?”

Tuy nhiên, sau khi quét ngang một vòng, Mạc Thiên Sinh bất chợt nhíu mày: “Sư phụ không có bên trong?”

Mạc Thiên Sinh kinh hãi cầm chiếc bình ngọc lên. Hắn biết Thần Nguyên Đan có ý nghĩa gì. Một khi dùng nó có thể khiến tu giả cảnh giới thấp hơn Thần Chiếu ngay lập tức đột phá một tiểu cảnh giới mà không có bất kì tác dụng phụ nào.

“Lúc nãy mới trở về nhưng rồi bị kéo đi rồi á? Ai kéo cơ?”

“Mặc bà bà? Sao bà ấy lại biết mối quan hệ của ta và sư phụ? Ta chưa từng đề cập đến chuyện này cơ mà?”

Một lát sau, Tiểu Dạ đặt hắn xuống bên con thác chảy xuống. Mạc Thiên Sinh nghi hoặc nhìn nó rồi chuyển dần ánh mắt về phía bàn đá lớn. Nơi đó có đặt một chiếc nhẫn cùng ngọc giản bên cạnh chiếc bình ngọc.

Mạc Thiên Sinh bước tới gần quan sát nhưng rồi kinh ngạc hô lên: “Là khôi lỗi tự hành của Hồng Thiên Quang. Sư phụ vậy mà sửa nó rồi?”

Mạc Thiên Sinh vừa nghĩ vừa nhắm mắt định thần tiếp tục nghe nội dung tiếp theo bên trong ngọc giản.

Trên thực tế, bây giờ đã quen thuộc với phụ trọng nên Mạc Thiên Sinh gần như không cảm thấy bất kỳ khó chịu gì.

“Gào!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ách!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Dạ từ một nơi khác cảm nhận được khí tức của Mạc Thiên Sinh liền chạy tới, chiếc lưỡi to lớn đầy nước dãi hung hăng liếm trên gương mặt của chủ nhân.

Đến mức này Mạc Thiên Sinh cũng đành bất lực. Tuỳ ý để Tiểu Dạ thân cận, hắn hỏi: “Phải rồi. Ngươi thấy sư phụ đâu không?”

“Thần Nguyên Đan cả đời một tu giả chỉ nên dùng một lần. Vậy nên ta khuyến nghị tiểu đệ đệ hãy dùng nó khi từ đột phá từ Thiên Huyền Điên Phong tới Thần Chiếu Cảnh nha. Đây coi như quà mừng ngươi đánh bại được Lữ Mạnh Hùng đi. Nhớ là trận chung kết phải đấu hết mình, đợi khi ta ra ngoài mà nghe tin ngươi thua trận thì c·hết chắc đấy.”

Mạc Thiên Sinh tay cầm dù giấy ngẩng đầu nhìn trời rồi nhíu mày: “Vừa nãy còn đang nắng thế mà bây giờ đã mưa như thác đổ rồi.”

“Gào!”

Việc này không có gì kỳ lạ bởi vì Trác Phàm tự có tay chân muốn đi đâu mà chẳng được. Chỉ là Mạc Thiên Sinh đang có vấn đề muốn tìm hiểu nên cảm thấy thất vọng mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cái này hẳn là sư phụ có cách giải quyết đi.”

Mạc Thiên Sinh để Tiểu Dạ liếm láp vài cái sau đó đẩy nó ra nghiêm túc nói: “Lần nào ngươi cũng như vậy. Nhìn đi, cả người ta đều ướt nhẹp hết rồi đây này.”

“Gào!”

“Nhưng mà sư phụ để nó ở đây làm gì nhỉ?”

Chỉ đến khi hai bên đều cạn kiệt thể lực, Mạc Thiên Sinh mới cảm nhận được cơ thể nhẹ đi từ đó tăng tốc độ khôi phục tinh thần lực. Không thể nghi ngờ, khoảnh khắc ấy Trác Phàm đã khiến Huyền Trọng Giáp mất đi tác dụng thông qua chiếc nhẫn kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đọc đến đây Mạc Thiên Sinh khẽ nghiêng đầu, đôi chân mày nhíu lại thật sâu: “Nghe lời lẽ có vẻ gian gian díu díu thế nào ấy nhỉ?”

Lẩm bẩm một tiếng rồi Mạc Thiên Sinh cầm chiếc ngọc giản lên. Hắn khẽ dùng lực, ngọc giản vỡ vụn hoá thành một đoàn ánh sáng bay thẳng vảo ấn đường. Trong lúc nhất thời, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Chỉ là không biết tại sao sư phụ lại không giấu chuyện này.”

Nếu để người khác biết lúc đấu với Lữ Mạnh Hùng, Mạc Thiên Sinh cũng mang cân nặng tương tự vậy thì họ sẽ nghĩ gì đây?

“Tiểu đệ đệ. Ngươi có biết vì để ngươi tăng đến Đoán Cốt Điên Phong mà tỷ tỷ tốn cả một đêm để điều chuyển nguyên lực giúp ngươi không? Nhưng mà không cần trả ơn đâu vì đã có sư phụ ngươi trả rồi.”

Lúc vừa mới thức dậy, Mạc Thiên Sinh phát hiện cơ thể nhẹ bỗng nhiên không khỏi kinh ngạc.

Dẹp ý niệm ấy qua một bên, Mạc Thiên Sinh lắc đầu rời đi. Nhưng rồi nhìn Tiểu Dạ bày ra vẻ mặt cô đơn, hắn liền lên tiếng: “Không có sư phụ ở đây cũng chán nhỉ, hay là ngươi tiến vào không gian hồn sủng đi.”

“Này. Dẫn ta đi đâu thế?” Mạc Thiên Sinh bị xách đi như một con gà cố gắng ngoái đầu hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kinh ngạc là thế nhưng Mạc Thiên Sinh cũng không tuỳ ý mang nó. Thứ này do hắn mang về nhưng Trác Phàm lại là người sửa chữa.

Cùng lúc ấy, Mạc Thiên Sinh đưa tay kết ấn, tại mi tâm xuất hiện một phù văn cổ xưa ẩn hiện bắn ra một đạo hào quang về phía Tiểu Dạ. Linh sủng cứ như vậy vui sướng biến mất vào hư vô.

Mạc Thiên Sinh kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiểu Dạ. Hắn nhớ không lầm thì lúc nãy Tiểu Dạ bảo Trác Phàm cùng với một nữ nhân đáng sợ rời đi.

Mạc Thiên Sinh gật gù cảm nhận cơ thể nặng nề trở lại khi kích phát Huyền Trọng Giáp. Hiện tại hắn đang mang trên người chừng hai vạn cân.

Huyền trọng giáp giống như một loại gông xiền chuyên dùng để trấn áp phạm nhân lao ngục sau khi phong tu vi. Dù gọi là giáp nhưng lại không thể bảo hộ người mặc, cho nên khi bị t·ra t·ấn vẫn cảm nhận trọn vẹn đau đớn.

“Phải rồi. Tỷ tỷ còn có quà cho ngươi đây. Bên trong ngọc bình ta để lại là một viên đan dược bát phẩm Thần Nguyên Đan.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 317: Trác Phàm Bế Quan