Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 318: Hoàng Thành Diêm Quốc
Thông thường mà nói, chỉ có Thái Tử mới được mang long bào in hình rồng bốn móng và long ỷ kia chỉ để riêng cho hoàng đế. Vậy nhưng Nhị hoàng tử lại thản nhiên ngồi lên như thể bản thân chính là người đứng đầu một nước vậy.
Mỗi một vị đều có bộ dáng thước tha yêu kiều, từng dải lụa mỏng nhẹ nhàng phe phẩy theo cánh tay kết hợp với vòng eo con kiến đầy mị hoặc tôn lên hai vòng đầy đặn còn lại.
“Đúng rồi. Là Tuyết Tinh Xà.”
“Gào! Gào!”
Mười vũ nữ xinh đẹp nhẹ nhàng tiến lại, giống như đã được huấn luyện sẵn, bộ dáng khom người rót rượu cố tình lộ ra khe rãnh trước ngực, ánh mắt như thu thuỷ liếc nhẹ đủ khiến vài người ở đây cảm giác cơ thể đang bị tà hoả thiêu đốt.
Ông nhìn cảnh tượng trước mắt lại nghĩ tới nạn dâng bên ngoài, hai hoàn cảnh quá mức trái ngược đến đau lòng.
Những nạn dân đã phải đi hàng chục thậm chí hàng trăm dặm mỗi ngày suốt nửa tháng để có thể đế kinh thành này. Đảo mắt nhìn lại đâu đâu cũng là gương mặt mệt mỏi, tiều tuỵ đến mức đáng thương. Có một số đứa trẻ vì không chịu nổi cực nhọc phải ngất giữa đường để phụ mẫu cõng đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong mấy ngày nay, nạn dân kéo vào không dứt. Kinh thành nguyên bản là một nơi sầm uất, được trang hoàng bởi những cửa tiệm, khách điếm sang trọng dần bị thay thế bởi vẻ ảm đạm không phù hợp với một đế đô.
Nó u oán nhìn Mạc Thiên Sinh, móng vuốt cào cào dưới mặt đất trước mặt của hắn.
Ngũ trưởng lão đặt chén rượu xuống, ánh mắt đảo qua xung quanh, nhìn những kiến trúc xa hoa rồi dừng lại ở những vũ nữ đang nhảy múa trước mặt.
Kiến trúc cấm thành nơi Hoàng Đế Diêm Quốc ở tựa như hình một chiếc bàn cờ, bốn phía được bố trí đại trận thủ hộ cấp chín, mỗi giờ mỗi khắc đều có thị vệ tuần tra nghiêm ngặt.
Ngồi ở phía dưới, Ngũ trưởng lão cùng vài vị chấp sự đi theo cũng chậm rãi nâng ly. Tuy nhiên trái ngược với sự niềm nở của Nhị hoàng tử, sắc mặt ai nấy đều rất nặng nề.
“An ổn thế nào được?”
Nghe thế, Mạc Thiên Sinh càng lộ ra chấn kinh: “Ngươi bảo không gian bên trong rất lớn nhưng chỉ một mình nên rất cô đơn. Nếu như có thêm một linh sủng khác thì có thể cùng đối luyện bên trong.”
Tiểu Dạ đang cào bới mặt đất nghe vậy liền ngẩng ra đôi chút sau đó khẽ gật đầu: “Gào.”
Ở hai bên đường là những tu giả thân mặc áo bào xanh như đồng phục đang đưa tay chỉ dẫn: “Mọi người từ từ thôi. Đừng có chen lấn. Nơi này rất an toàn nên cứ chầm chậm mà bước đi đừng xô đẩy.”
Nhưng mà trong đó không bao gồm Ngũ trưởng lão.
Đệ tử Hoàng Dược Cốc tự hỏi với lòng, ánh mắt nhìn ra phía xa xăm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
C·hết là hết, cơ thể vẫn còn tại thế gian nhưng linh hồn đều đã tiến vào luân hồi. Bọn họ không phải tu giả, thọ mệnh không dài, sống sót ở thế giới này đã là một điều quá đỗi hạnh phúc rồi.
Tại chính điện, một nam tử mặc hoàng bào bên trên thêu hình một con rồng chân có bốn móng. Hắn ngồi trên long toạ nhìn xuống dưới, hai tay niềm nở nâng chén rượu nói: “Thật vinh hạnh cho tại hạ khi đón tiếp các vị tiền bối, đệ tử của Hoàng Dược Cốc. Đáng tiếc phụ vương lâm trọng bệnh không thể đón tiếp vậy nên tại đây ta xin kính các vị một ly.”
Mà lại, một điểm nữa khiến Ngũ trưởng lão cảm thấy khó chịu là vì Nhị Hoàng Tử.
Lúc này một đệ tử Hoàng Dược Cốc chạy tới bên cạnh đồng môn nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh. Liệu bọn họ sẽ an ổn chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước đây vì tu vi chưa đủ Mạc Thiên Sinh chỉ có thể dùng nó ký một nửa khế ước, còn hứa hẹn sau khi đạt tới Thiên Huyền sẽ tới tìm nó.
Tại trung tâm hoàng thành là một vùng đất rộng lớn được phân biệt bằng bốn bức tường cao hàng chục trượng trải dài đến mấy chục dặm. Chỉ ở trong đây mới thật sự được gọi là hoàng thành.
Một phương diện khác, tại Diêm Quốc, kinh thành xa hoa với quy mô vô cùng lớn có thể dùng câu nói “chim bay mỏi cánh” để hình dung. Từng đoàn người nối đuôi nhau ồ ạt tiến vào công thành đang mở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu Dạ. Ở bên trong không gian hồn sủng ngươi có thể tu luyện được không?”
Trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh khác, đó là một con mãng xà dài mấy chục trượng, mỗi nơi đi qua không khí đều trở nên lạnh lẽo.
Nghĩ là nghĩ thế nhưng Mạc Thiên Sinh cũng không dám chắc sẽ thành công. Phải biết Sủng Hồn chỉ là một tàn bí pháp nên ẩn chứa rất nhiều rủi ro. Càng có nhiều khế ước thú tỉ lệ phản phệ sẽ càng cao.
Người sư huynh khẽ lắc đầu thở dài, gương mặt đầy vẻ thương cảm: “Dù sống sót qua thú triều nhưng cái bóng ấy quá lớn để những con người bình thường ấy vượt qua.”
“Liệu kinh thành này có đủ chỗ để từng ấy nạn dân sinh sống không nhỉ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Gào!”
Chương 318: Hoàng Thành Diêm Quốc
“Mặc kệ. Phú quý hiểm trung cầu.”
Nhưng biết làm sao được, mệnh lệnh mở cổng cho người tị nạn được chính tay Nhị Hoàng Tử thay mặt phụ vương phê chuẩn thì ai mà dám kháng chỉ.
Nghĩ nghĩ, Mạc Thiên Sinh lập tức vẽ ra phù văn, Tiểu Dạ còn chưa kịp nằm xuống đã bị quăng trên mặt đất.
“Không chỉ tu luyện mà tốc độ còn nhanh hơn bình thường á? Chuyện này e rằng ngay cả sư phụ cũng không hề hay biết.”
Đôi mắt Mạc Thiên Sinh lộ ra dị mang. Hắn nhớ rõ trong tàn bí pháp có bảo linh sủng và tu giả một khi ký kết khế ước sẽ bị kìm chế hoặc bù trừ lẫn nhau. Mà không thể nghi ngờ, nương theo thực lực tăng lên và sự trưởng thành của Tiểu Dạ đã mang đến hiệu quả rất tốt.
Mạc Thiên Sinh đưa tay sờ cằm suy nghĩ.
Sâu bên trong cấm thành mọc lên những cung điện xa hoa, nền đất dùng hoàng kim thành khối để lát, trụ cột bằng ngọc thạch chạm trổ rồng phượng mắt mắt.
Cái c·hết là một thứ gì đó quá mức đáng sợ, mặc dù con người không thể tránh khỏi nhưng mấy ai lại xem điều ấy nhẹ tựa lông hồng.
Ở khắp hang cùng ngỏ hẻm, những chiếc lều dựng lên một cách tạm bợ chỉ đủ che nắng che mưa. Mọi thứ ập tới quá nhanh những nạn dân không kịp mang tài sản nào quý giá nên chỉ đành sống như vậy. Mỗi căn lều bên trong có từ năm đến bảy người, vô cùng chật chội. Cũng may cứ mỗi buổi trưa và tối đều sẽ có người mang cơm đến nên tạm thời không cần lo lắng vấn đề này.
“Lại giảm xuống Thần Chiếu Nhị Trọng?”
Cho dù hành động mở thành đón nạn dân của Nhị Hoàng Tử khiến ai nấy đều rất ủng hộ nhưng khi tiếp xúc con người thật của hắn thì lại khiến Ngũ trưởng lão sinh ra cảm giác chán ghét.
Tuy nhiên, nạn dân vừa trải qua hạo kiếp làm sao có thể dễ dàng để lọt tai những lời ấy. Hình ảnh hàng xóm bị xé xác, cắt mất đầu lâu vẫn còn hiện rõ trong tâm trí mỗi người.
“Gì đây? Tinh thần lực của ta vậy mà lại đột ngột tăng lên đến Thần Chiếu tứ trọng?”
“Hiện tại đã được gần hai năm, cũng không bao lâu ta sẽ đột phá. Xem ra thời gian sắp tới nên đi tìm Tuyết Tinh Xà thôi.”
Sau khi Tiểu Dạ tiến vào không gian hồn sủng, Mạc Thiên Sinh cười khẽ rồi quay đầu đi. Nhưng bất chợt hắn phát hiện tinh thần lực có điểm kì lạ nên sắc mặt hơi đổi.
Mạc Thiên Sinh sờ cằm. Trong đầu dần dần hiện ra hình ảnh của Tiểu Giao Long nhưng rồi lập tức lắc đầu: “Không được. Tiểu Giao Long chính là linh thú thiên phú rất mạnh. Ta mà kí khế ước với nó thì khác nào c·ướp luôn thú hộ tông của Hoàng Dược Cốc đâu? Mặt khác đối với linh thú có huyết mạch càng cường đại thì ta càng khó lập khế ước hơn. Khoan đã.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.