Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 195: Man Thiên Quá Hải

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 195: Man Thiên Quá Hải


Lại qua thêm nửa canh giờ, phi chu không còn tiếp tục phi hành mà là dừng lại giữa không trung.

Bất quá, chứng kiến cảnh tượng này cũng chỉ được mấy người. Khương Kha đứng ở mũi thuyền, đáy lòng cân nhắc một hồi rồi khẽ gật đầu: “Quyết định như vậy đi.”

Khương Kha thu hết thảy biểu cảm vào tầm mắt sau đó cười khẽ lên tiếng: “Mặc dù các ngươi đang có trong tay mười điểm cống hiến nhưng thực tế cần một nghìn điểm mới có thể trở thành đệ tử bổn môn được.”

Nói rồi, Khương Kha lập tức phất tay. Bên trong chỉ giới của ông bắn ra mấy trăm đạo ánh sáng rơi xuống như lưu tinh. Những thí sinh thuận tay bắt được sau đó nhìn nhau bằng một đầu hồ nhão (không rõ tình huống).

Bốn chiếc phi chu co cụm thành thành một hình chữ nhật, chính giữa có một tầng năng lượng ngưng thực như một nơi để đặt chân. Khương Kha đứng tại trung tâm, hai bên là các đệ tử của Hoàng Dược Cốc. Ông quét mắt nhìn những gương mặt mịt mờ kia, những câu từ trong lòng được chuẩn bị lập tức nói ra.

Khương Kha không có chú ý tới chuyện đó mà chỉ nói: “Những gì đã nói ta đều đã nói. Khi đến nơi, các trưởng lão sẽ giải thích cho các ngươi nghe rõ hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đừng có mừng vội, ta còn chưa có nói xong đâu.

Dĩ nhiên, nói như vậy không phải là không có lý do. Nếu như là đệ tử của Hoàng Dược Cốc, chỉ cần có lệnh bài tông môn liền sẽ được dẫn theo con đường an toàn vượt qua nơi này, còn như kẻ địch bước vào chắc chắn sẽ bị thú triều nổi điên giẫm đạp.

Khương Kha quét mắt nhìn gương mặt ngưng trọng của các thí sinh rồi nói tiếp: “Không chỉ có các ngươi mà còn rất nhiều người khác cũng tham gia thi tuyển. Đây là cách để bổn tông có thể loại bỏ bớt thí sinh.”

Nghe thế, các thí sinh đều bất giác hít sâu một hơi. Bọn họ còn chưa vào Hoàng Dược Cốc mà trong tay đã có ngay một nghìn linh thạch rồi, như vậy không phải là quá khoa trương hay sao?

“Ngài chỉ cho chúng ta mười điểm cống hiến, vậy chín trăm chín mươi điểm còn lại phải lấy ở đâu chứ? Chẳng lẽ dùng linh thạch bồi vào ư?”

Vị trí của tông môn là một nơi chủ chốt, nếu để cho ngoại nhân biết được thì chẳng khác nào giao trứng cho ác. Trên thực tế cũng là như vậy, chưa có năm nào những thí sinh chưa trở thành đệ tử của Hoàng Dược Cốc biết được nông sâu bên trong tông môn cả.

Mạc Thiên Sinh một đầu mơ hồ bởi vì trong suốt thời gian xảy ra trận chiến hắn cũng b·ất t·ỉnh tương tự như bao người khác. Do đó, khi nghe những lời này, tâm trạng rất là đồng tình thầm nghĩ quả nhiên là một trong những tông môn lớn ở hạ vực.

Lúc này Khương Kha đột nhiên đưa tay kết ấn, chỉ thấy không gian phía trước bất chợt vặn vẹo, một màn năng lượng mỏng như làn nước nhẹ nhàng gợn sóng, phi chu cứ thế mà đâm xuyên qua.

Ở phía xa, Trác Phàm nghe thấy lời này trong lòng âm thầm gật gù: “Dùng cớ này để giấu trời qua biển rất hợp lí.”

“Lúc trước ta đã dặn dò các ngươi còn nhớ sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu từ bên ngoài nhìn lại, người khác sẽ phát hiện bốn chiếc phi chu đang từ từ biến mất, tựa hồn chẳng còn để lại bất kì một dấu vết nào.

Mà lại, đúng như danh gọi của tông môn luyện đan đệ nhất đại lục Chu Thiên, nếu là luyện đan sư khi nhìn thấy cảnh này đều sẽ không tự chủ mà hấp khí. Bởi lẽ, đằng sau những đóa hoa kia là những gốc linh dược đủ loại phẩm cấp từ thấp đến cao.

Những người khác đều đồng loạt gật đầu. Một điểm cống hiến tương đương một trăm linh thạch, vậy chín trăm chín mươi chẳng phải còn cần thêm chín vạn chín nghìn linh thạch nữa hay sao? Bọn họ dù có là con nhà giàu thì cũng không đến mức đó được.

Khương Kha hài lòng gật đầu rồi nói tiếp: “Bởi vì những người sau khi không đạt tiêu chuẩn sẽ đào thải nên trên đường đi ta bắt buộc phải để các ngươi ngủ mê một thời gian, đây chính là quy tắc… khụ khụ!”

Trác Phàm nhìn thấy biểu cảm ấy liền muốn nói rồi lại thôi. Mặc kệ đi, dù sao biết hay không cũng chẳng quan trọng gì.

“Rất tốt.”

“Vâng. Thưa chấp sự.”

“Vâng!”

“Đây là cống hiến ngọc bài. Khi tiến vào Hoàng Dược Cốc, các ngươi có thể dùng điểm tích lũy bên trong để đổi tài nguyên. Tỉ lệ đại khái một điểm bằng một trăm linh thạch đi.”

“Chấp sự.”

“Ờm. Đại khá khoảng một vạn đi.”

Trong lúc nhất thời, các thí sinh bất giác nhìn nhau tràn đầy đề phòng, ngọc bài nắm chặt bên người tựa hồ sợ rằng sơ hở một chút sẽ b·ị c·ướp đi. Ban nãy còn cùng nhau làm quen giờ lại xem như kẻ địch kiêng kỵ lẫn nhau.

Khương Kha nhìn qua một thiếu niên đang giơ tay gật đầu: “Nói đi.”

“Không sai.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chấp sự. Vậy thì có bao nhiêu thí sinh tham gia?”

Nghe vậy các thí sinh liền ngưng tụ mục quang. Trăm người như một nhìn thấy tại mặt trên của tấm ngọc bài có ghi một chữ “thập”.

Giữa không trung, bốn chiếc phi chu tựa như trên biển nương theo từng dòng khí lưu mà trôi nổi với tốc độ vừa phải. Từ trên nhìn ra là một khoảng không vô tận, xa xa còn có một ít linh điểu sải cánh. Mà ở bên dưới, cảnh vật trải dài cùng những thảm cỏ xanh mơn mởn lấp lóe qua tầng mây trắng tạo cho người ta một trải nghiệm khó quên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Kha ngóng nhìn ra phía xa, bên dưới là một cái hồ rộng lớn bên cạnh thác nước hùng vĩ. Ông ước lượng thời gian thoáng cái rồi nói: “Cho phi chu tăng tốc, đợi khi vượt qua tầng thủ hộ trận đầu tiên thì ngừng lại.”

Nhưng mà, có lẽ để giữ cảnh vật còn nguyên sơ, nơi đây không chỉ có mỗi linh dược mà còn tồn tại cả linh thú. Cấp bậc mặc dù không quá cao nhưng số lượng đủ để khiến người ta chú ý tới. Đây cũng có thể xem là một biện pháp hộ tông của Hoàng Dược Cốc.

Lại qua nửa canh giờ, phi chu dần dần tiếp cận địa phận Hoàng Dược Cốc. Nơi này thiên địa linh khí tựa như trăm sông đổ về một biển khiến cho thảm thực vật vô cùng phong phú. Chỉ ở phía trên phi chu đã có thể nhìn thấy muôn vàn hoa đang thay nhau đua thắm, đủ loại sắc màu sặc sỡ đến lóa cả mắt.

Các thí sinh nghe thấy con số liền không khỏi thất thần. Mỗi người muốn có một nghìn điểm cống hiến đồng nghĩa với việc phải c·ướp c·ủa chín trăm chín mươi người còn lại, cũng có nghĩa một vạn người chỉ có nhiều nhất một trăm người trở thành đệ tử. Con số này cũng quá ít đi!

“Bẩm chấp sự, một vài trong số đó đã tỉnh lại rồi, trạng thái khá tốt không có gì đáng ngại. Những người còn lại có lẽ cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.”

Khương Kha quay lại, phát hiện Vân Nham đang cùng các đồng môn đi tới bèn hỏi: “Bọn họ thế nào rồi?”

Mà câu hỏi này dương như đã được Khương Kha lường trước. Trong mắt lóe lên một tia tinh quang, ông ta nhỏ giọng nói: “Điểm cống hiến có thể đổi sang linh thạch, nhưng linh thạch thì không thể đổi sang điểm cống hiến. Nếu như các ngươi muốn đủ điểm thì dễ lắm, chỉ cần c·ướp c·ủa ngươi khác là được.”

“Cái gì? Một vạn á?”

Chương 195: Man Thiên Quá Hải

Trong lúc ấy, Khương Kha lại tiếp tục lên tiếng: “Khoảng nửa canh giờ tới chúng ta sẽ đến nơi những người khác tập kết. Tại đây các ngươi sẽ phải tự mình đến Hoàng Dược Cốc. Bất quá, trước khi đi ta sẽ đưa cho các ngươi một vật.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thứ này gọi là ngọc bài. Các ngươi hãy nhìn chữ số được viết bên trên.”

Hoàng Dược Cốc nói thì gần trấn An Lạc nhưng thực tế cũng phải mất nửa ngày đường. Bất quá, Khương Kha đành cho phi chu bay chậm lại để tiện bề tìm cách xử trí. Nếu như các thí sinh biết bản thân còn chưa được tuyển vào đã suýt nữa m·ất m·ạng thì danh tiếng của Hoàng Dược Cốc sẽ đi về đâu.

Khương Kha chậm rãi gật đầu: “Đây chính là nội dung của vòng tuyển chọn thứ ba.”

“Chấp sự.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 195: Man Thiên Quá Hải